Chương 28: Thú sợ lửa.
Dưới ánh sáng họ tiếp tục di chuyển theo Phùng Xuân, càng đi cây cối xung quanh vẫn không thay đổi, cao lớn dày đặc.
Những loại cây ở đây rất khác lạ không giống một các loại cây rừng ở trái đất nên đã làm khó Phùng Xuân, nữ nhân của rừng xanh. Dưới ngọn lửa vàng cô buồn bã thú nhận với mọi người: “Những loại cây ở đây tôi không hề biết chúng thuộc giống gì, có đôi khi tôi cảm thấy mình như đã gặp được một loại cây rừng quen thuộc như cây sim thì nhìn kỹ lại không phải, nó chỉ hơi giống chứ không hoàn toàn là một giống loài. Đã thế mặt đất bên dưới quá ẩm, việc dựa vào các loại cây để tìm về hướng đất khô hơn của tôi đã thất bại. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách chọn một khoảng đất trống ít cỏ, hoặc một khe đá nào đó để ở tạm qua đêm nay mà thôi.”
Thấy Phùng Xuân buồn như vậy, những người trong nhóm liền an ủi cô. Những gì Phùng Xuân làm cho họ đã quá tuyệt vời, nếu không có cô có lẽ lúc nãy họ đã rơi vào hang ổ của những con trăn hoặc rắn hung ác, vào đó chắc chắn sẽ ôm trọn c·ái c·hết chứ không như bây giờ còn được đứng đây để bàn về nơi trú ẩn.
Hiện tại họ không thể trông cậy vào Phùng Xuân nên mọi người quyết định cùng nhau hợp sức. Lão Đức khuyên mọi người hãy phô bày khả năng và kiến thức của mình để cùng tìm biện pháp.
Đến lúc này Quang Hải lại thành đồ vô dụng, hắn không có một chút kỹ năng nào về đi rừng, nên không biết phải làm gì. Riêng Nguyễn Khang vẫn đưa ra được một ý kiến: “Đi xuống thấp dần tránh vùng ngập nước.”
Nghe rất chung chung nhưng vẫn là một ý kiến tốt. Phùng Xuân giữ yên lặng, cô nàng dường như đang thất vọng về chính bản thân mình, cô cúi gằm mặt trông rất đáng thương. Nguyễn Khang đi tới bên cạnh muốn khuyên nhủ cô, nhưng không biết nói gì, thế là cả nhóm cứ im lặng đi thẳng tới, dựa theo độ dốc từ từ đi xuống thấp dần, không biết đã qua bao lâu đột nhiên Phùng Xuân đứng khự lại.
Mọi người dừng lại theo cô. Phùng Xuân nói: “Mặt đất dưới chân hình như đã thay đổi.”
Cô ngồi xuống kiểm tra, lớp cỏ vẫn dày đặc nhưng đã vơi bớt chút hơi ẩm, trên bề mặt bắt đầu xuất hiện những viên sỏi nhỏ: “Đi tới tiếp theo hướng này, có lẽ chúng ta sắp tìm được chỗ trú rồi.”
Quả nhiên đi thêm vài phút cả nhóm tới được một khoảng rừng khá thưa, cây cối ở đây không to lớn trông hơi thiếu sức sống. Đây hình như là một vùng đất kém phù sa và ít nước. Tuy không tìm được nước nhưng bù lại bọn họ đã thấy một vách đá nhỏ, rất phù hợp để trú ẩn một đêm. Bên trong vách đá không có bất cứ con vật nào, trong góc để một núi nhỏ nhánh cây khô đủ để đốt xuyên đêm, nơi này như thể trước đây đã từng có người ở lại.
Họ bắt đầu dọn dẹp sơ vách đá, tuy là vách nhưng nó lại uốn vào bên trong như một cái mai rùa vô tình tạo ra một khung chắn tốt, lòng lõm sâu rất thích hợp để cư trú khi mưa gió.
Nguyễn Khang dùng lửa của mình đốt cháy số củi có trong hang động, ngọn lửa lớn từ củi bùng lên, bất ngờ thay lửa từ bật lửa tắt ngóm. Nó quả là có linh tính, nhờ biểu hiện này bật lửa vô tri trên tay Nguyễn Khang cứ như thể một vị thần trong mắt lão Đức.
Lão Đức bảo mọi người kiểm tra nước sau đó dồn lại nấu một nồi nước sôi, pha mỗi người một bát mì. Lão Đức còn mang theo cả xúc xích rất chu đáo, khi nhìn thấy xúc xích của lão, Quang Hải và cả Nguyễn Khang mới nhớ ra đây là một trong những thực phẩm có thể ăn dài ngày lại có thể bổ sung rất nhiều dưỡng chất.
Lão Đức cười lớn khi được mọi người dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình, lão nói rằng: “Để có thể đạt tới trình độ soạn đồ ăn mang theo thượng thừa như thế này, lão đã được một bà bạn thân huấn luyện, bà ấy từng làm cùng đội khảo cổ với lão rất giỏi, cũng là người hỗ trợ lão rất nhiều trong quá trình nghiên cứu.”
Khi nhắc tới người phụ nữ đó hai mắt lão Đức sáng lên, nhìn vậy Quang Hải liền đoán: “Lão cảm nắng bà ấy à? Thích thì tỏ tềnh đi, chứ tuổi lão chẳng trẻ trung gì nữa đâu, nên tìm bạn đời rồi đó.”
Nguyễn Khang kinh ngạc thốt lên: “Lão Đức lão vẫn đang ế à? Tôi tưởng lão có cháu rồi chứ?”
Mặt lão sa sầm khi nghe câu nói của Nguyễn Khang, giọng trở nên cáu gắt đáp lại: “Lão không ế, lão tuyệt đối không giống mấy cậu thanh niên phòng không giường trống như hai người.”
Nguyễn Khang nhận ra lão không hài lòng với câu nói của mình, nhưng vẫn không buông tha cho lão hỏi tới tấp về người mà lão đang thầm thương trộm nhớ. Đáng tiếc ngoài cái liếc mắt sắc lẻm ra lão Đức cóc thèm trả lời câu hỏi nào nữa.
Nước đã sôi, những gói mì tôm có thêm xúc xích ra lò, bên cạnh những ly ngũ cốc thơm lừng. Sau khi chén xong bữa ăn nóng hổi cả bọn chia nhau số nước còn lại, mỗi người được một ly nước nóng.
Trải qua một cuộc hành trình dài không tắm rửa Nguyễn Khang và Quang Hải tỏ ra khó chịu, tay gãi khắp người. Khu vực bọn họ chọn là một vùng đất khô, đã thế trời không gió, nhiệt từ đống lửa tỏa ra khiến mồ hôi cả hai vã như tắm.
Ngược lại với bọn họ Phùng Xuân dựa vào góc bên trong ngủ ngon lành, lão Đức cũng chọn một nơi ngả lưng. Trước khi nhắm mắt nhìn thấy hai chàng trai ngồi hóng gió, lão tiện thể phân công cho họ: “Không ngủ thì canh chừng trước nhé, khi nào buồn ngủ thì gọi lão dậy.”
Dứt lời lão liền lăn đùng ra ngủ, nhìn cách lão đi vào giấc ngủ cả hai không khỏi thán phục, đúng là dân đã từng lăn lộn ở những nơi đặc biệt để khai quật đồ cổ, ở địa hình hay trong tình trạng nào vẫn có thể ngủ tốt. Giờ chỉ còn hai người bọn họ, cả hai không nói nhưng ngầm hiểu ý rủ nhau ra hẳn bên ngoài ngồi hóng mát.
Vừa bước ra ngoài, cả hai bắt gặp một đôi mắt xanh lè phát sáng nằm trong khoảng cây dày đặc phía trước. Không một lời cả hai nhanh như cắt chuồn vào vách đá, ngồi sát đống lửa nhìn ra ngoài.
Đôi mắt xanh kia đang tiến dần về phía bọn họ, theo sau còn rất nhiều đôi mắt khác xuất hiện, chúng tiến gần về phía ánh sáng, sau đó dừng lại không dám tiến vào vùng có ánh lửa lan tới. Nguyễn Khang thủ sẵn quả còn trên tay, sẵn sàng ném thẳng vào mặt bất cứ con vật nào nếu nó dám xông vào lãnh địa của bọn họ.
Nhờ có ngọn lửa bảo hộ những con quái vật mắt xanh không dám tiến vào sâu, chỉ đứng bên ngoài, dáng người nó rất lớn, dù không có ánh sáng soi rõ nhưng cả Quang Hải lẫn Nguyễn Khang đều lờ mờ đoán được, ngoài hang là những con sói, nhưng không phải là sói thường mà là sói biến dị, có sừng dài, toàn thân cao lớn tới tận hơn mười mét.
Dựa vào các cặp mắt hai người có thể đoán đại được số lượng của chúng khoảng sáu con. Hai người bất động nhìn chúng ngược lại chúng cũng bất động nhìn vào trong, lát sau chúng nằm xuống, ngụ ý sẽ trông chừng bọn họ cho tới khi lửa tắt.
Thấy cảnh này cả hai lập tức đứng lên, họ vừa đứng những con vật bên ngoài cũng đứng. Biết mình giao động những con này cũng sẽ hành động đáng tiếc không còn cách nào khác, cả hai buộc phải gồng mình nén lại nỗi sợ di chuyển dưới đôi mắt xanh lè hung tợn của chúng nhặt thêm củi ném vào đống lửa, tiện thể gọi hai người bạn dậy.
Phùng Xuân và lão Đức vừa thức giấc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cả hai như thể hóa đá mặt mày tái mét cắt không còn giọt máu. Mãi sau khi thấy Quang Hải và Nguyễn Quang đang cho củi vào đống lửa liên tay hai người mới bình tĩnh lết lại gần họ hỏi chuyện.
"Những con thú đó mới tới. Không biết chúng là loài gì, nhưng có vẻ chúng sợ lửa. Nơi có ánh sáng lửa lan tới chúng không bò vào." Nguyễn Khang giải thích. Giờ thì chẳng ai dám né xa đống lửa.
Sau một hồi canh chừng trong lo lắng, thấu lũ quái vật vẫn nằm yên bên ngoài vách đá, cả nhóm lấy lại bình tĩnh cùng nhau thương thảo kế sách. Lão Đức cực kỳ cẩn thận kéo bọn họ lại gần nói nhỏ: “Đừng nói to quá coi chừng chúng hiểu được tiếng người thì nguy to.”
Lời này hơi vô lý nhưng trong hoàn cảnh này nó lại có lý một cách dị thường. Thế là cả bọn bắt đầu xầm xì bàn kế hoạch, lâu lâu lại liếc nhìn ra ngoài như thể đang canh chừng đội đối thủ tránh không cho bọn họ nghe lén.
Lão Đức nói: “Hiện tại chúng ta vẫn được an toàn, nhưng chỉ cần lửa cháy hết sẽ toang ngay.”
“Khả năng chiến đấu hiện giờ của cả nhóm chỉ còn lại một mình Nguyễn Khang, bông hoa trong quả còn của anh có lẽ sẽ nhai được một tên, còn những đứa khác thì...” Phùng Xuân nhún vai mọi người tự hiểu được ý của cô, những con còn lại sẽ nhai nhỏ bọn họ.
“Nếu vậy bây giờ chúng ta có nên dùng lửa liều mình xông ra ngoài không?” Quang Hải hỏi.
Mọi người đều trầm tư, sau vài phút Phùng Xuân lắc đầu: “Không nên hiện tại chúng ta chỉ gặp được một loài, nếu rời đi chắc chắn sẽ đụng độ nhiều loài khác đã thế còn không được tảng đá nào che chắn như ở đây, ba bề bốn bên đều trống rất dễ bị t·ấn c·ông. Hiện tại chỉ có thể cố để bám trụ ở đây cho tới khi mặt trời lên, sau đó sẽ bắt đầu hành động.”
Lão Đức cũng tán thành ý này, lão đề nghị: “Chúng ta sẽ dùng tiết kiệm củi lại, cố gắng duy trì cho tới khi trời sáng.”
“Trong hoàn cảnh như thế này thể lực và sức khỏe là điều rất quan trọng.” Phùng Xuân nhìn về phía Quang Hải và Nguyễn Khang. “Hai anh đi ngủ đi, tranh thủ ngủ được bao nhiêu thì ngủ, chờ chút nữa tôi và lão Đức mệt hoặc gặp phải chuyện gì sẽ gọi hai anh dậy.”
Quang Hải và Nguyễn Khang không chần chừ, chui vào bên trong dựa vào vách đá cố gắng đưa mình vào giấc ngủ trong tâm trạng lo lắng. Bên ngọn lửa Phùng Xuân và lão Đức căng mắt ra quan sát động tĩnh của lũ quái vật.