Chương 25: Tiền xu 1.
Chương 25: Tiền xu 1.
Sau khi chín con Cá cáo bị triệt hạ, mặt nước dần trở nên yên tĩnh, máu trên mặt hồ dần bị cuốn đi theo dòng chảy, phần máu trên nền đá cũng từ từ ngấm vào lòng đất biến mất. Khoảng mười phút sau vết tích về trận đánh với chín con Cá cáo đã hoàn toàn tan biến, chỉ duy chín tảng đá đứng sừng sững giữa sông là vẫn còn, mỗi tảng đứng cách nhau khoảng một mét, chiều rộng tầm bốn mươi phân, độ dày khoảng một ngón tay người trưởng thành, chiều cao tính từ mặt nước trở lên khoảng hai mét, trông rất đồ sộ.
Ban đầu khi các tảng đá mới trồi lên tất cả đều nghĩ chúng được bố trí ngẫu nhiên dựa theo vị trí Cá cáo bỏ mạng, nhưng không phải chín tảng mọc theo quy tắc hình thập tự giống hệt như cách mà các con Cá cáo xếp hình phòng thủ.
Tảng đá gần nhất cách bờ độ hai mét, hình vẽ khá rõ ràng nên đứng trên bờ vẫn có thể thấy rõ, nhưng những tảng tiếp theo muốn nhìn được phải xuống nước. Ai cũng chùn chân, dù mới triện hạ xong chín con cá cáo họ vẫn e sợ những thứ khác còn tồn tại bên dưới. Phùng Xuân lấy đá ném liên tục xuống dòng sông để kiểm tra, không thấy có động tĩnh nào khác, lúc này cả bọn mới cùng nhau lội xuống.
Khác với những gì họ tưởng mực nước không quá sâu chỉ vượt qua bụng, cho dù có đi tới phần tảng đá ở xa nhất vẫn chỉ tới đó. Hơn nữa nước rất ấm không lạnh, khi bước vào cho một cảm giác vô cùng thoải mái, quan trọng hơn đáy sông như được dát bởi một lớp đá bằng phẳng vô cùng dễ di chuyển.
“Mấy con Cá cáo rất lớn, mực nước cạn như thế này sao ban đầu lúc đứng trên bờ chúng ta không nhìn thấy gì nhỉ?” Quang Hải thắc mắc. Nhưng chẳng ai biết đáp án nên câu hải của hắn đành bỏ xó.
Phùng Xuân giao ba lô cho Nguyễn Khang cầm lặn xuống để kiểm tra nền sông bên dưới, bất ngờ thay khi vào trong nước cô không bị cay mắt còn nhìn thấy rất rõ, lòng nước sạch không có bất cứ con vật hay cây thủy sinh nào sinh sống. Cô bơi đến bên cạnh tảng đá cuối cùng, phía sau tảng đá ấy lòng sông thay đổi mực nước rất sâu nhìn không thấy đáy, nơi đó như một vực thẳm chứa đầy những hạt lấp lánh màu xanh li ti đang chuyển động nhẹ nhàng.
Phùng Xuân tò mò vươn tay về phía đó, cảm giác lạnh thấu xương khiến cô rùng mình vội vàng rụt tay lại, chui ra khỏi mặt nước, di chuyển về phía Nguyễn Khang, vuốt nước trên mặt vừa nói: “Đừng đi ra khỏi khu vực phiến đá cuối cùng, nơi đó rất sâu nước cực lạnh.”
Lão Đức tò mò đi tới, nhìn xuống mặt nước. Đứng nhìn từ bên trên thì trông chẳng có gì đặc biệt, mặt nước nơi nào cũng mang màu sắc xanh nhẹ rất đẹp. Lão vươn tay chạm vào vị trí cách xa tảng đá cuối cùng một chút. Đúng như Phùng Xuân nói, nơi nguồn nước họ đang đứng ấm áp bao nhiêu thì ở đó lại lạnh lẽo bấy nhiêu.
Hai nguồn ấm lạnh này như nói cho họ biết nơi đâu là an toàn nơi đâu nguy hiểm. Lão quay lại vị trí ba người trong đội dặn họ chỉ nên hoạt động trong khu vực nước ấm. Sau khi kiểm tra kỹ càng khu vực nước xung quanh các tảng đá họ yên tâm hơn, bắt đầu chuyên chú giải mã những hình vẽ được khắc trên chín tảng đá.
Các hình vẽ vô cùng rõ ràng không hề trừu tượng khó hiểu, ở tảng đầu tiên là hình một ngọn lửa, tảng thứ hai là hình lá cờ, tảng thứ ba là hình một khuôn miệng đang hét lớn, tảng thứ tư hình dao găm bằng gỗ, tảng thứ năm vẽ một người cầm rìu chặt cây, tảng thứ sáu cảnh một người bắt con ba ba, tảng thứ bảy là một chiếc chuông, thứ tám tiền xu, thứ chín là khuyên tai.
Xem xong lão Đức liền nói: “Phùng Xuân cô cảm thấy quen không?”
Phùng Xuân gật đầu: “Đa số đều rất giống phong cảnh Tết Nhảy của người dân tộc chúng tôi.”
Nguyễn Khang phát hiện ở tảng ngọn lửa phía sau có một lỗ hổng nhỏ được đục theo hình ngọn lửa, hắn tò mò kiểm tra kỹ hơn ở các tảng khác, phát hiện ra chỉ có vài tảng là có lỗ hổng.
Tảng có khuôn miệng phía sau cũng có một khuôn miệng được đục rỗng, hắn mở miệng ướm thử kích cỡ vừa khít với khuôn miệng một người mở to để hét lớn. Tiếp đó chính là tảng dao găm, phía sau lưng có một ô trống cứ như thể dùng để bỏ dao găm vào, cuối cùng chính là cái chuông. Cái chuông này có phần hơi kỳ lạ, vì ngay sau lưng của nó chỉ có đúng một cái lỗ hình tròn chỉ đủ bỏ một cái dùi trống vào.
Hắn đem mọi chuyện nói cho lão Đức. Phùng Xuân nghe được đi kiểm tra, càng xem mặt cô càng nhăn tít lại, sau đó cô nói: “Lửa sẽ nổi lên, theo đó là tiếng chuông reo vang rồi đến tiếng hét, cuối cùng chính là con dao găm để bắt đầu cho buổi nhảy múa của người dân chúng tôi.”
Cô chỉ những tảng đá còn lại nói: “Những phiến đá này mô phỏng lại cuộc sống của người dân tộc Mán khi xưa, cùng những nghi thức đặc biệt. Ở tảng khuyên tai là trang sức mà các cô gái hay đeo vào những dịp lễ. Tóm lại chín tảng đá này là một bức tranh Tết Nhảy vô cùng sống động.”
“Không lẽ bây giờ muốn rời khỏi đây, chúng ta phải thực hiện lại Tết Nhảy sao?” Quang Hải hỏi.
Lão Đức vuốt ve những vết hở trên mấy tảng đá đặc biệt rồi nói với cả nhóm: “Hiện tại chúng ta cần tìm con dao, và một cái gì đó tròn tròn để đánh chuông, còn lửa thì lão nghĩ đã có bật lửa của Nguyễn Khang, tiếng hét sẽ giao cho một người làm.”
“Theo lão thì tìm ở đâu?” Nguyễn Khang hỏi.
Phùng Xuân nhìn quanh một chút liền ngụp lặn xuống nước một lần nữa, bơi tới vị trí tảng đá có đồng tiền xu và lá cờ để kiểm tra quả nhiên cô tìm được một con dao bằng đá dắt sau tảng đá hình tiền xu. Cô ngoi lên đưa cho mọi người xem và giải thích: “Con dao, đồng tiền xu là cùng một nghi thức, chúng diễn ra như thể một động tác múa hoàn chỉnh.”
Dứt lời cô lại lặn xuống bơi về phía lá cờ, tìm được một chiếc dùi làm bằng đá tròn được nhét phía sau tảng đá, cô ngoi lên đưa cho họ. Lần này thì mọi người tự hiểu, lá cờ và tiếng chuông đi cùng nhau, giống như âm thanh vang lên cờ sẽ phất hoặc ngược lại.
“Tiếp theo sẽ làm gì? Không lẽ chỉ phải giải mã những tảng đá có lỗ mà bỏ qua những tảng còn lại?” Quang Hải nêu ra sự nghi ngờ của mình. “Nếu câu trả lời ở vòng này chỉ cần giải ở các tác đã có lỗ, thì cần chi phải làm ra tới tận chín tảng đá ở đây?”
Lão Đức thận trọng đi qua đi lại kiểm tra kỹ một lần nữa, những hình ảnh trên tảng đá được khắc vô cùng sống động.
Phùng Xuân cũng đảo một vòng, cô chẳng tìm ra điều gì khác biệt, chỉ thấy đó là những hoạt động bình thường mà thôi. Sau đó họ bèn thực hiện nghi thức đã tìm ra được trước. Theo thứ tự, Nguyễn Khang sẽ nổi lửa. Hắn lấy bật lửa ra bật nhưng không tài nào khiến lửa cháy lên, sau đó hắn bực mình cho bật lửa vào trong vết lõm, vừa gặp phải bóng tối ngọn lửa liền sáng lên, theo sau đó ngọn lửa ở mặt trước đá cũng tỏa ra màu vàng nhàn nhạt.
Mọi người thấy Nguyễn Khang thành công liền chia nhau ra làm việc, tiếp theo là tiếng chuông thế nhưng khi Quang Hải do cái dùi bằng đá đâm vào lỗ, chuông không hề có hiện tượng gì khác. Bên Phùng Xuân cũng vậy, con dao cắm vào vẫn chẳng có động tĩnh gì. Lão Đức chịu trách nhiệm thực hiện tiếng hét khi hét vào cũng chẳng có gì xảy ra.
Ba người bọn họ trừ Nguyễn Khang đang phải duy trì ngọn lửa nên không rời đi được,đều ra phía trước, để quan sát lại các bức họa. Không có hiện tượng gì đồng nghĩa với câu đố lần này vẫn chưa được giải. Nguyễn Khang cũng lấy bật lửa ra, ngọn lửa mặt trước liền quay về trạng thái bình thường.
“Sao vậy? Sai ở đâu ư?” Nguyễn Khang đi tới, đứng song song cùng với mọi người, hướng ánh mắt về phía những tảng đá có lỗ hổng khác biệt.
“Có khi nào chúng ta làm sai thứ tự gì đó không?” Quang Hải gãi nhẹ đầu.
Phùng Xuân lên tiếng: “Lão Đức đổi vị trí đi, tôi hét cho, nhịp điệu khi hét của người người Mán khác lắp, lúc cao lúc thấp chắc lão hét không đúng.”
Lão Đức đồng ý, còn nói thêm: “Lão đề nghị chúng ta cùng lúc thực hiện toàn bộ nghi thức, giống như cách mọi người trong bản cô từng làm, đừng theo thứ tự.”
Phùng Xuân suy nghĩ, đúng là mỗi lần lễ hội diễn ra các nghi thức nối tiếp nhau chỉ trong một tích tắc gần như là xêm xêm thời gian. Cô tán thành ý kiến này, bốn người cùng tới vị trí của mình. Lão Đức hô lớn, một hai ba và cả bốn cùng thực hiện động tác của mình.
Ngọn lửa sáng lên, tiếng chuông cũng theo đó vang lên, tiếp đó là tiếng hét lúc cao lúc thấp của Phùng Xuân vang vọng khắp hang động, con dao được cắm vào lỗ của lão Đức phát ra ánh sáng màu vàng, ánh sáng này bắn thẳng lên không trung sau đó tỏa ra nhập vào những tảng đá khác, hình vẽ được khắc trên mặt đá bắt đầu chuyển động. Cờ bay phấp phới, khuyên tai của thiếu nữ chuyển động lắc qua lắc lại.
Ầm ầm.
Tiếng động lớn vang lên, toàn bộ chín tảng đá đều rút xuống, mực nước theo đó rút theo. Lát sau một tảng khác mọc lên ngay giữa lòng sông, cao hơn bốn mét bên xung quanh tảng đá là chín cái đuôi cáo kéo dài chiếm hết toàn bộ mặt sông đã được rút cạn nước. Chín đuôi cáo đều bắt nguồn từ tảng đá lớn, bên trên tảng đá không có bất kỳ hình vẽ nào, ngoại trừ một cái lỗ tròn rất nhỏ ở trung tâm tảng đá.