Chương 26: Tiền xu 2.
Khu vực nhóm Săn Huyền Tích đang đứng bây giờ là một vùng khô cạn, hình thái vuông vức khá giống một tế đàn. Tảng đá lớn mới trồi lên lại chính là tảng có đồng tiền xu, ban đầu đồng tiền xu chỉ là một hình vẽ trên bề mặt, thì giờ đây nó đã lún xuống tạo thành một vết lõm hình đồng tiền dạng tròn, chính giữa đồng tiền còn có một vòng tròn nhỏ.
Hình dạng đồng tiền đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ban đầu, nhìn thấy nó Nguyễn Khang giật mình, nó không khác gì đồng tiền hắn đang mang, từ kích cỡ cho tới cấu tạo.
“Tại sao lại là một đồng tiền?” Lão Đức không tin vào mắt mình, theo thông tin lão tìm hiểu, sự kiện Hồ Tinh chưa từng nhắc tới đồng xu, thứ xuất hiện nhiều nhất trong câu chuyện này chính là những điệu múa và người mặc áo trắng, người áo trắng chưa thấy đâu thì một đồng tiền xu kỳ quái lại xuất hiện, trớ trêu thay bọn họ không có đồng tiền xu này.
Lão hỏi Phùng Xuân: “Cô nhận ra đồng tiền này không?”
Phùng Xuân lắc đầu, hình dạng ban đầu cô có thể đoán đó là đồng tiền thường được sử dụng trong các buổi lễ hội, nhưng đồng tiền này không giống bất kì một đồng tiền nào, kể cả bộ sưu tập tiền pháp thuật mà ông nội cô đang giữ cũng chẳng có bóng dáng nào của nó. Những đồng tiền đó không có lỗ giữa nhỏ như vậy.
Nguyễn Khang chạm tay lên ngực mình, chỗ đó có đồng tiền y hệt như trên tảng đá, hắn hoang mang không biết vì nguyên nhân gì một đồng tiền may mắn thông thường được tặng bởi Phạm Công lại có hình dạng giống như đồng tiền nằm ở thế giới Huyền Tính kỳ lạ này.
Trong đầu hắn bỗng vang lên âm thanh của một Nguyễn Khang khác: Phạm Công hình như biết gì đó về thế giới này? Nhưng rất tiếc chẳng có manh mối nào giúp hắn lý giải điều này, hắn nhìn Quang Hải, lúc này hắn ta cũng đang trầm tư cùng hai người kia để nghĩ cách tìm ra đồng tiền. Mối quan hệ của Phạm Công và Quang Hải hình như không bình thường, trong khi đó Quang Hải biết về thế giới Huyền Tích có khi nào hắn đã kể cho Phạm Công về thế giới này không?
Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu khiến Nguyễn Khang không thể nhịn được, hắng giọng gây sự chú ý, hỏi Quang Hải: “Anh quen Phạm Công được bao lâu rồi?”
Một câu hỏi chẳng liên quan gì tới tình hình hiện tại phát ra khiến cả nhóm bối rối. Quang Hải nhíu mày nói: “Sao cậu lại hỏi về ông ta?”
“Anh trả lời tôi đi.”
Quang Hải dù khó hiểu nhưng vẫn đáp: “Quen khi hắn mua bức tranh Quỷ đất của tôi.”
“Anh nói thật?” Nguyễn Khang vẫn không tin lắm.
Quang Hải cười nhạt nói: “Thật ra tôi biết Phạm Công từ lâu rồi, qua báo đài ấy, dù sao hắn cũng là một tỷ phú mà, thông tin nham nhảm trên mạng không biết không được. Chỉ là Phạm Công không biết tôi, cho tới lần bán bức tranh Quỷ đất chúng tôi mới chính thức nói chuyện với nhau.”
Quan sát thái độ cợt nhả trong cách trả lời của Quang Hải, Nguyễn Khang vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, hắn lấy chuyện gặp mặt Quang Hải tại nhà Phạm Công ra để hỏi: “Mới gặp sao khi anh tới nhà Phạm Công lại tự nhiên tự tiện như vậy? Thậm chí lão quản gia còn biết anh thích uống cà phê đen.”
Quang Hải cười lớn, nhún vai nói: “Tính cách của tôi vốn vậy, chỉ cần tới nhà người đã từng mua tranh của mình tôi sẽ rất tự nhiên, thoải mái vì bọn họ có giao dịch với tôi. Hơn nữa tôi sẽ không kính trọng ai ngoài người cùng nghề với mình có năng lực cao hơn. Còn ly cà phê đen tất cả là do tôi yêu cầu, đó là thức uống mà tôi thích nhất, khi Phạm Công gọi điện nói về cậu, tôi đã yêu cầu phục vụ cà phê đen khi tôi tới.”
Những lời này đã giải đáp toàn bộ nghi ngờ của Nguyễn Khang, hắn tin Quang Hải không nói dối, chuyện này chẳng có gì phải dấu hắn cả, hơn nữa Phạm Công cũng là một người rất lịch thiệp chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng ông ta nhất định sẽ đáp ứng, cho nên việc Phạm Công đối xử thân thiết với Quang Hải không có gì lạ lẫm. Sau khi có được đáp án hắn không còn bận tâm tới vấn đề quan hệ giữa Phạm Công và Quang Hải nữa.
Thay vào đó Quang Hải không buông tha, hắn hỏi: “Vì sao lại nhắc tới vị tỷ phú đó vào lúc này?”
Nguyễn Khang không muốn ân nhân của mình rơi vào rắc rối chỉ vì lòng nghi ngờ của mình, nên quyết định không nói ra sự thật, chỉ lắc đầu sau đó lấy ra đồng tiền đeo trên cổ, đưa cho lão Đức: “Đây là đồng tiền mà cha tôi để lại, ông nhìn xem thử có dùng được không?”
Ba người đồng đội của hắn kinh ngạc, lão Đức tay run run chạm lên đồng tiền, mặt lão sa sầm khi ngón tay vừa lướt nhẹ trên đồng tiền, kích cỡ kiểu dáng y xì đúc đồng tiền trên mặt đá.
Khốn nạn cứ tưởng trên thế giới này chỉ một mình lão là quan tâm tới thế giới Huyền Tích vậy mà có kẻ còn cao tay hơn lão, không chỉ biết còn sở hữu những thứ đặc biệt như thế này. Lão nhìn Nguyễn Khang như nhìn một đối thủ mình cần phải vượt qua, đôi mắt lão lóe lên ánh sáng khiến cho Nguyễn Khang rùng mình, lảo đảo lùi lại về sau muốn cất đi đồng tiền, đáng tiếc lão Đức nhanh tay cầm chặt tay hắn không cho hắn thu hồi đồng tiền.
Lão gằn giọng: “Bây giờ thì cậu đã tin thế giới Huyền Tích tồn tại chưa nào?”
Nguyễn Khang cười khổ, đến tầm này hắn còn không tin thì có lẽ đầu được cấu tạo từ sắt thép vô tri mất thôi. Hắn tin nhưng không có nghĩa ham muốn khám phá đến tột cùng như lão Đức trước mặt.
“Có đồng tiền rồi thì hành động thôi.” Phùng Xuân rất trực tiếp, thứ cô nàng quan tâm chính là hoàn thành nhiệm vụ sau đó trở về và lãnh tiền. Khi nghĩ tới tiền hai mắt cô nàng phát sáng nhìn qua Quang Hải. Ánh mắt này khiến Quang Hải lạnh sống lưng, hắn không ngờ nhóm họ lại rước được một cô gái dân tộc đặc biệt thế này.
Lão Đức c·ướp lấy đồng tiền trên tay Nguyễn Khang đặt vào dấu vết trên mặt đá, ngay khi đồng tiền vừa vào lỗ, màu sắc của phiến đá liền thay đổi. Ban đầu là màu xanh xám giờ nó chuyển qua màu trắng của mặt trăng.
Trong số những người ở đây chỉ có Nguyễn Khang là hiểu nguyên nhân vì sao hòn đá chuyển màu như vậy, màu trắng chính là mặt trăng đồng tiền này đại diện cho mặt trăng, đồng mà cha hắn mang đại diện cho mặt trời.
Lão Đức tranh thủ hỏi chuyện Nguyễn Khang, muốn hắn nói cho lão biết ai là người đã đưa đồng tiền này cho cha hắn. Nguyễn Khang lắc đầu, còn nói cho lão biết: “Cha mẹ của tôi đã biến mất, muốn hỏi chuyện e cũng không được, trừ khi tìm được họ.”
Lão Đức thở dài tiếc nuối.
Sau khi phiến đá hóa thành màu trắng nó bắt đầu cao dần lên, chạm đến trần hang vẫn không dừng lại, với sức mạnh của mình tảng đá đâm thủng trần hang, ánh sáng tự nhiên rọi vào, mở ra một lối đi lên trên cho cả nhóm.
Khi ánh sáng mặt trời tràn vào, phiến đá bắt đầu xuất hiện vết nứt. Lão Đức hô hào mọi người nhanh chóng bám vào leo lên trên trước khi tảng đá vỡ nát hoàn toàn. Nguyễn Khang trước khi rời đi nhanh tay lấy lại đồng tiền của mình, treo lên cổ. Mọi người cùng bám vào các khe nứt cố gắng leo lên. Đây có thể được xem là cuộc vận động khốc liệt đầu tiền mà nhóm Săn Huyền Tích trải qua, họ phải chạy đua với từng vết nứt của tảng đá. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cả bốn người phải tự nâng cao giới hạn của bản thân khi mà bàn tay của đa số họ, trừ Phùng Xuân đều là những bàn tay thành phố yếu ớt, bám vào bề mặt gồ ghề như vết nứt rất nhanh tay họ liền b·ị t·hương máu ứa ra, nhưng không ai dám than vãn hay tụt lại phía sau.
Cái c·hết đã khiến họ tăng sự kiên trì, mạnh mẽ, bất chấp những lớp bụi đá rơi xuống tất cả đều gắng gượng để chạm được tới lối đi trên cao nhất. Phùng Xuân là người đầu tiên thành công leo lên đến đỉnh, cô nàng nhanh chóng tìm một gốc cây buộc dây thừng mình mang theo vào, sau đó ném xuống cho mọi người để tất cả có đồ dự phòng.
Người trèo lên tiếp theo chính là Nguyễn Khang, nhờ đôi bàn tay làm bếp nhiều vết chai đã giúp hắn bám trụ được lâu hơn. Người thứ ba là Quang Hải. Vừa lên đến nơi Quang Hải và Nguyễn Khang nằm lăn ra đất thở hổn hển như trâu sau ngày mùa.
Người cuối cùng là lão Đức, thân thể quá khổ đã kiềm chân lão, khi sắp chạm được tới lối ra, tảng đá lớn hoàn toàn vỡ nát, lão rơi tự do xuống dưới, may mắn trong lúc chới với lão nắm được sợi dây do Phùng Xuân ném xuống thành công bán lại.
Lão thở phào nhìn cảnh tượng những tảng đá vỡ nát dưới chân mình, khóe môi cong lên vui sướng vì bản thân không bị kéo xuống dưới, nhưng ngay lúc này lão thấy một thứ đang từ từ trồi lên dưới đ·ống đ·ổ n·át, hai mắt lão trợn trừng như muốn nứt ra, hướng lên trên gào lớn với Phùng Xuân: “Mau kéo lão nhanh lên!”