Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 24: Chín tảng đá.




Chương 24: Chín tảng đá.

Quả còn của Nguyễn Khang đang trôi lềnh phềnh trong khi quả còn của Quang Hải thì đã hết hạt giống xẹp lép rơi xuống mặt nước trước ánh mắt hằn tia máu giận dữ của lũ Cá cáo.

Quang Hải muốn thu lại v·ũ k·hí của mình, nhưng đáng tiếc hắn không thể. Theo lệ cũ những con Cá cáo bắt đầu túm lại muốn xâu xé quả còn của Quang Hải, bất ngờ một trận rung chuyển lớn xảy ra, nước bắn lên tung tóe, ba con Cá cáo bị động dạt về ba hướng khác nhau, lác đác khắp mặt đầm những tảng đá hình chữ nhật mọc lên từ bên dưới, số lượng lần này là khá nhiều nên mới gây ra chấn động lớn đến như vậy.

Sáu tảng đá đứng ở những vị trí khác nhau mang theo sáu hình vẽ kì lạ. Nhìn các hình vẽ trên đá lão Đức biết họ đang dần tiến gần đến câu trả lời mà cả bọn đang theo đuổi, thế nhưng để có được đáp án chính xác nhất họ cần hạ nốt ba con Cá cáo còn lại.

“Hiện tại phe ta có bốn người bên Cá cáo ba con, dựa vào số lượng chúng ta nhỉnh hơn, thế nhưng khả năng bên Cá cáo cao hơn, bây giờ nhóm ta chỉ còn cách vận dụng bộ não để đánh bại chúng.” Phùng Xuân quay đi tới đ·ống đ·ổ n·át ôm ra hai hòn đá lớn. “Tôi sẽ dùng đá khiêu khích cho bọn cá lên bờ, sau đó ta sẽ đánh hội đồng.”

“Bọn cá có thể thét ra gió, đó là một chiêu thức đánh tầm xa rất khó để dụ tụi nó lên bờ.” Nguyễn Khang nhắc nhẹ.

“Nhưng giờ không còn cách nào khác, phải thử thôi.” Phùng Xuân bước lên phía trước, vận sức ném một hòn đá về phía một con cá cáo.

Khác với trường hợp ban đầu khi mới tới đầm cáo gặp con Cá cáo đầu tiên, khi đó con vậy ấy chỉ hét ra gió không gây tổn thương cho bất cứ vật gì, nhưng giờ đây chỉ với một con vẫn có thể hét ra gió gây sát thương, dường như sự giận dữ đã thay đổi hoàn toàn gió của Cá cáo.



Con được Phùng Xuân nhắm tới hét lớn một tiếng xé nát hòn đá cô ném tới thành bụi rơi xuống nước, sức gió mạnh tới nỗi tạt bay một góc tảng đá chứa hình vẽ gần đó.

Lão Đức nhảy cẫng lên xua tay ngăn cản: “Không được, đừng t·ấn c·ông kiểu này sẽ hủy các tảng đá mất.”

Phùng Xuân nhăn mặt, ném đá không xong giờ họ chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Con cá cáo sau khi hạ được viên đá nhỏ, lồng ngực phập phồng, ánh mắt ghim chặt vào mục tiêu, thân trước cong lại vận sức để lao về phía bờ, ngay lúc cơ thể muốn lao đi khóe mắt của nó liếc thấy một vật quen thuộc. Hai quả còn kia sau khi các tảng đá xuất hiện đã trôi đi đâu mất, chỉ còn lại một quả của Nguyễn Khang.

Không chần chừ Cá cáo xông tới mở lớn miệng táp xuống, ngậm trọn lấy quả còn của Nguyễn Khang, nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng. Nhìn cảnh này cả nhóm đau lòng nói không nên lời.

Đột nhiên thân thể Cá cáo run lên bần bật, mở lớn miệng không ngừng khạc muốn đưa thứ gì đó ra khỏi miệng mình, người nó quẫy mạnh tới mức lùi về sa va vào tảng đá hình chữ nhật một cái cực mạnh khiến các vết nứt như mạng nhện xuất hiện trên bề mặt đá.

Lão Đức nóng ruột gào lên: “Lùi ra xa những tảng đá.”

Nhưng lũ Cá cáo làm gì còn thời gian tâm trí mà nghe lão nói, hai con cá cáo còn lại bơi đến bên bạn mình, phát ra những tiếng kêu đầy lo lắng hỏi thăm. Lúc này phần bụng của con Cá cáo phồng lên như một quả bóng, phần da ở bụng nó căng ra tới độ có thể nhìn thấy một vật gì đó ở trong bụng nó, cồm cột nhòn nhọt, trông khá ghê.



Thấy cảnh này hai con Cá cáo bên cạnh vội lùi lại, tiếng hét đau đớn của con cá cáo vang lên như thể muốn chọc thủng trần hang sau đó một tiếng bùm phát ra từ bụng nó.

Máu tưới bắt ra tung tóe tưới ướt đẫm khuôn mặt hai con cá cáo bên cạnh, chúng ngơ ngác nhìn bạn mình bị nổ nát bụng trước mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lát sau từ trong bụng con Cá cáo một vật tròn trồi lên, đó chính là quả còn mà con Cá cáo đã nuốt, vẻ bề ngoài sặc sỡ của nó bê bết máu trông như một con ma trơi đến từ địa ngục, bên trên là một thân cây cứng cáp được kết thành từ rất nhiều những nhánh cây nhỏ, màu nâu đen đang từ từ lớn lên đâm thẳng lên cao, khoảng năm mét liền bắt đầu ra lá kết nụ và nở hoa.

Cả một quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài phút, toàn bộ những người hiện diện nơi đó đều bàng hoàng, chưa thể lý giải chuyện gì đang xảy ra thì bông hoa màu đỏ rực như máu kia đã lớn dần lên, to tới mức có thể ngậm cùng lúc ba người, trong khi thân nó thì bé tí, cánh hoa đã che hết toàn bộ thân nó, vì quá lớn nó bắt đầu kéo cả cành cây oằn xuống.

Hai con cá Cáo còn lại thấy vậy sợ hãi tới mức điên cuồng gào rống tung đao gió về phía nó. Khi bị v·a c·hạm cánh hoa liền bung nở bên trong tỏa ra một mùi h·ôi t·hối kinh tởm, hoa nghiêng mình hướng về một con Cá cáo gần nhất ngoạm lấy nó, nuốt trọn vào bên trong, cánh hoa khép lại và bắt đầu co bóp như thể đang nhai thức ăn.

Mặt toàn bộ thành viên trong nhóm Săn Huyền Tích từ đỏ vì ngạc nhiên chuyển sang xanh vì kh·iếp sợ. Đến con Cá cáo còn lại cũng chỉ biết há hốc miệng, đôi mắt như nứt toát ra, toàn thân run lẩy bẩy vì hãi hùng.

Sau vài phút co bóp cánh hoa bắt đầu mở ra nôn toàn bộ những gì nó vừa ngậm vào ra ngoài, một hợp chất bầy nhầy trắng đỏ tuôn ra như suối. Giờ thì mặt mũi cả nhóm đã chuyển sang màu trắng xám như cháo thiu. Phùng Xuân quay mặt ôm lấy ngực và cổ mình, muốn nôn nhưng chẳng thể nôn ra được thứ gì, mùi máu tanh tưởi nồng nặc tới độ khiến cả nhóm như muốn ngất đi.

“Hé!”



Một tiếng hét đầy thống khổ vang lên, con Cá cáo cuối cùng gào trong đau đớn khi toàn bộ đồng bọn của nó đã bị quét sạch, mặt nước xanh lung linh tuyệt đẹp giờ đã chuyển thành màu máu đỏ tươi, ngôi nhà yên bình của nó đã bị nhóm người hai chân p·há h·oại.

Nó không còn t·ấn c·ông về phía quá còn mà hướng thẳng tới nhóm người lao như bay, cả bọn vội lùi lại phía sau. Con Cá cáo lao ra khỏi mặt nước, phóng lên lên bờ rơi xuống trước mặt bọn họ, tiếng kêu như dê bị chọc tiết vang lên vừa đau đớn vừa giận dữ, nó trườn về phía bọn họ, mở lớn miệng và táp.

Môi trường không có nước dường như là điểm yếu của nó, nó giãy đành đành như một con cá mắc cạn, sức yếu tới mức không thể nào táp trúng ai. Phùng Xuân nhặt lên hòn đá mà mình đã chuẩn bị trước đó ném vào đầu nó.

Con Cá cáo nhận sát thương liền quay đầu t·ấn c·ông về phía Phùng Xuân, nhóm ba nam nhân thấy cô gặp nguy hiểm liền ôm đá ném vào thân và đầu Cá cáo, v·ết t·hương do đá gây ra xuất hiện khắp toàn thân thể nó, điều đặc biệt những v·ết t·hương ấy không chỉ dừng lại một vị trí mà mỗi lúc một lan rộng. Thấy cảnh này mọi người liền dừng tay, đứng nhìn xem những v·ết t·hương lan rộng và g·iết c·hết con Cá cáo trong đau đớn.

Sau năm phút lên bờ con Cá cáo không thể nào trụ lại với thân thể đầy thương tích cùng môi trường không có nước, thân thể nó dần tan chảy như đá lìa khỏi tủ lạnh. Cả nhóm lùi lại, tiếng gào như tiếng khóc của con Cá cáo vào những giây cuối cùng vẫn còn văng vẳng vang bên tai bọn họ, nghe thật thê lương đau lòng.

Không khí nặng nề bao lấy bọn họ, tuy đã dành chiến thắng nhưng chẳng ai vui vẻ. Cuộc chiến này quá thảm khốc, tuy chúng là quái vật nhưng chém g·iết kiểu này vẫn không ai sẵn sàng làm.

Mặt nước lại chuyển động, hai tảng đá khác mọc lên ngay vị trí hai cái xác của con cá cáo.

Lão Đức hắng giọng nói: “Đưa phần thân thể còn lại của con Cá cáo này xuống nước, chúng ta cần lấy được hết chín tảng đá.”

Nguyễn Khang và Quang Hải nâng phần thân trên chưa tan chảy hết của con Cá cáo ném xuống nước. Sau khi con cá cáo cuối cùng chìm xuống, một tảng đá khác mọc lên, giờ đã đủ chín tảng với chín hình ảnh khác nhau, việc còn lại của bọn họ chính là giải mã bí ẩn trong từng hình vẽ để tìm ra lối đi tiếp theo.