Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 23: Quả còn hạt lép.




Chương 23: Quả còn hạt lép.

Chương 23: Quả còn hạt lép.

Lão nhớ lại lời cụ Đá dạy Nguyễn Khang sử dụng quả còn: “Cứ ném thẳng vào mặt đối thủ.”

Lão vận sức nhắm thẳng vào mặt của con Cá cáo ném tới, con Cá cáo tiếp chiêu bằng một tiếng hét lớn, gió tuôn ra từ miệng nó khiến cho quả còn bay ngược lại đập vào mặt lão, những hạt giống bên trong khiến cho mặt lão hơi rát. Lão đón được quả còn không để nó rơi xuống mặt đất, cơn gió của Cá cáo tạo ra không làm lão b·ị t·hương hay lùi lại, nhưng lại dát một lớp bụi bẩn lên bộ đồ chẳng mấy sạch sẽ của lão, đôi giày leo núi đắp một lớp bụi dày.

Sau khi dư âm của phong hống tan đi, lão liền chớp thời cơ quyết tâm thực hiện và kiểm chứng tác dụng của thứ v·ũ k·hí trên tay. Lại ném ra một lần nữa, lần này con cá cáo trước mặt dường như đã mất sức nên không mở miệng hét, ngược lại tám con còn lại ở phía sau liền mở miệng hỗ trợ.

Một con chỉ tạo ra gió hất bụi đất bay loạn xạ, nhưng tám con cùng hét thì khác, một cơn gió khủng kh·iếp được tạo thành, trong gió mang theo vô số lưỡi đao bén nhọn hình lưỡi liềm quét tới.

Thứ đao gió v·a c·hạm đầu tiên chính là quả còn, quả cầu màu sắc ấy nổ tung khi b·ị c·hém qua, lão Đức đứng c·hết trân, hai mắt mở to đầy kh·iếp hãi, lão quên mất phải lùi lại, tóc tai hất ngược hết ra sau, miệng há lớn. Phía sau ba người trong nhóm cảm nhận được nguy hiểm vội vàng lao ra ngoài kéo lão cùng ngã nhào vào bóng tối. Ngay khi bọn họ vừa ngã xuống một tiếng động lạ vang lên, nghe như tiếng vỏ trứng bị đạp vỡ khi con non muốn chui ra.

Mọi sự kiện chỉ diễn ra trong tích tắc, khi lưỡi dao gió chém sượt qua đầu cả nhóm phía đầm vang lên tiếng hét ré đinh tai nhức óc của Cá cáo cùng tiếng đá vỡ khi những lưỡi đao gió chém trúng các tảng đá trên đường nó đi qua.

Cả nhóm an toàn thoát c·hết trong gang tấc, âm thanh hét ré đau đớn thu hút bọn họ, cả nhóm quay đầu nhìn về phía đầm cá, cảnh tượng trước mặt khiến họ hãi hùng.

Trên bờ có một cái đầu cáo đang nằm bên cạnh là phần thân thể bị bóp nát bét, mặt nước bên dưới hồ loang lổ máu tươi, những con Cá cáo còn lại lùi ra xa, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía quả còn được bao quanh bởi những sợi thực vật nhỏ bằng ngón tay dạng dây leo đang tua tủa múa may, những sợi thực vật trông khá mềm mại nhỏ nhắn y như những đầu ngọn rau non sau cơn mưa, chẳng có tí sát thương nào. Nhưng hành động múa may lại khiến nó trông rất rùng rợn hệt như một con quái vật.



Bốn người lồm cồm bò dậy, chăm chú quan quả cầu quái vật đang dùng chính những ngọn non xanh mềm để đứng trên mặt đất, bên cạnh nó chính là đầu con Cá cáo với đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Có vẻ như trước khi bị lấy đi thủ cấp nó đã chứng kiến một cảnh tượng khủng kh·iếp hoặc gặp một thứ gì đó khiến cho nó không thể kháng cự.

“Đó... là quả... còn của... lão!” Nguyễn Khang hoang mang chỉ vào con quái vật có lớp da được làm từ rất nhiều màu sắc sặc sỡ, mềm mại bằng vải trước mặt.

Không chờ hồi đáp từ bạn bè, hắn liền tìm kiếm quả còn của mình, nhặt nó lên, giờ hắn bỗng thấy hơi sợ nó.

“Chính là nó... quả còn... v·ũ k·hí của chúng ta.” Lão Đức hưng phấn rít lên, cơn đau do ngã đập vào nền đá hoàn toàn b·ị đ·ánh tan bởi sự hưng phấn khi phát hiện ra quả còn đã biến thân thành quái vật.

Lão bước lên phía trước, nhưng ngay lập tức bị cản lại bởi cả ba người, họ đều e ngại con quái vật quả còn ấy sẽ không nhận lão Đức làm chủ nhân, lúc đó lão sẽ đồng số phận với con Cá cáo kia ngay.

Lão Đức nghe lời khuyên cũng chần chừ, lão đứng cùng cả nhóm quan sát diễn biến tiếp theo của quả còn. Qua vài phút những con Cá cáo trong đầm không hề t·ấn c·ông nó, nó cũng chẳng t·ấn c·ông bọn họ, hai bên cứ dè chừng nhau như vậy. Cuộn chiến xem ai có thể bình tĩnh lâu hơn cứ vậy diễn ra, cuối cùng bên thua cuộc trước lại chính là quả còn, nó thu những sợi thực vật lại chuyển về hình dạng vô hại ban đầu, sau đó lăn lông lốc về phía nhóm Săn Huyền Tích khiến cả bọn hét ré lên, lùi về sau.

Khi lăn tới gần lão Đức nó dừng lại, nằm yên. Lão Đức dùng chân hướng về phía nó đá nhẹ, không có phản ứng gì, lão ngồi xuống nhặt nó lên trong ánh mắt đề phòng của đồng bọn. Cầm trên tay bóp nhẹ, lão phát hiện lõi của quả còn đã nhỏ dần, hay nói đúng hơn những hạt giống bên trong ít hơn ban đầu.

Phùng Xuân lên tiếng, tay cô nàng chỉ vào mặt đất: “Trên đó có vỏ hạt thực vật.”

Trên nền đất có vỏ hạt lúa, vỏ của một số cây ăn quả, vỏ của các loại rau, những thứ này chính là số hạt được bỏ vào bên trong quả còn.

“Những hạt trong quả còn có lẽ sẽ tiêu hao khi xuất chiêu.” Quang Hải dựa vào tình hình cho đáp án.



“Nếu thế thì toàn bộ hạt giống bên trong quả còn đều có thể chiến đấu." Nguyễn Khang vẫn còn bỡ ngỡ về khả năng của quả còn.

“Thử tiếp đi.” Phùng Xuân hưng phấn. “Muốn biết nó có khả năng hay không ném tiếp.”

Lão Đức giấu quả còn của mình ra sau lưng, nói: “Đến lượt hai cậu, hạt giống trong quả còn của lão sắp hết rồi, không thể chiến thêm.”

Quang Hải và Nguyễn Khang nhìn nhau, cuối cùng Quang Hải tiến lên ra khỏi vùng bóng tối. Nhóm Cá cáo còn lại đang tụ thành một nhóm đứng trong phần nước có nhiễm phải máu của đồng loại, chúng hướng ánh mắt đầy căm hận về phía Quang Hải.

Quang Hải tiến lại gần vị trí thủ cấp của Cá cáo nâng chân đá mạnh cái đầu xuống mặt nước như một lời khiêu khích. Hắn thành công khơi lên nổi giận của đàn Cá cáo.

Mặt nước bất ngờ dậy sóng đập ầm ầm vào các vách đá, bắn nước lên bờ khiến cho Quang Hải phải lùi lại.

Những con Cá cáo lúc này đáng nhẽ nên tác chiến thì đột nhiên cũng co mình rút ra xa bờ thêm một chút, ngay vị trí nơi đầu con Cá cáo bị Quang Hải đá xuống, trồi lên một tảng đá lớn, hình chữ nhật và nó chính là nguyên nhân gây ra sóng động.

Trên bề mặt đá có họa hình vẽ vô cùng kỳ lạ, nó giống như một lá cờ. Lão Đức xông ra ngoài, hai mắt phát sáng nhìn về phía tảng đá, lão chỉ vào những con Cá cáo, hô hào: “Chém c·hết chúng, chúng ta sẽ lấy được những chỉ dẫn.”



Dứt lời lão chẳng còn nề hà việc quả còn của mình chỉ còn lại chút ít hạt giống, ném nó ra ngoài hướng thẳng về phía các Cá Cáo còn lại. Sau c·ái c·hết của đồng loại bọn Cá cáo bắt đầu sợ hãi, chúng tản ra khắp nơi hướng về phía quả còn gào thét, tiếng thét tạo ra những lưỡi đao gió đánh vào quả còn khiến nó lần nữa vỡ tung, lần này cả nhóm đã được chứng kiến cách quả còn như món đồ chơi ấy chiến đấu.

Chỉ thấy những sợi thực vật nhỏ bé tua tủa bắt ra khỏi lớp vải sặc sỡ sau đó vươn dài giống như xúc tua của bạch tuộc phóng về phía lũ Cá cáo t·ấn c·ông bọn chúng.

Lần này lũ cá cũng rút kinh nghiệm liên tục tạo ra tiếng hét gió cắt phăng không ít sợi thực vật. Nhưng vẫn có con bị dây thực vật bắt được, những sợi màu xanh lục mỏng manh ấy vô cùng tàn bạo quấn chặt thân thể Cá cáo, siết căng tới mức cắt toàn bộ thân thể Cá cáo thành thịt vụn rơi rào rào xuống mặt nước, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, tiếng hét thảm đau đớn của con Cá cáo vang vọng khắp hang động.

Sau khi hạ thủ được một con, những hạt giống bên trong quả còn của lão Đức hình như đã hết, xẹp xuống như một quả banh bị xì trôi lềnh bềnh trên nước, chớp lấy thời cơ những con Cá cáo con lại xông lên dùng đuôi thập chí là miệng đầy răng để t·ấn c·ông quả còn.

Lão Đức cuốn cuồng hét lên: “Mau hỗ trợ cứu cánh cho quả còn của lão.”

Quang Hải liền ném quả còn của mình về phía đàn cá, đây là một cuộc chiến khá nhẹ nhàng, khi họ chỉ việc đứng trên bờ và ném vào đối thủ.

Một quả còn mới xuất hiện khiến lũ Cá cáo đồng loạt hướng công kích về phía nó. Quả còn sẽ phát huy tác dụng khi bị kẻ khác tác động tới, những đường đao gió chém qua thành công khơi dậy khả năng chiến đấu của nó. Những sợi thực vật bắn ra từ trong quả còn, lần này những sợi ấy thẳng to hơn và còn mang theo gai, dường như đặc tính đó là do những hạt giống được bỏ vào quả còn tạo ra.

Những sợi này không có tính quấn và siết đối thủ đến nát bét như của lão Đức, bù lại nó đâm chọt tứ phía xuyên thủng không ít con Cá cáo tạo ra vài c·ái c·hết như thể bị vạn tiễn xuyên thân.

Để cuộc chiến nhanh chấm dứt Nguyễn Khang cũng gia nhập ném quả còn của mình ra, hắn rất tò mò muốn biết những sợi thực vật bên trong quả còn của mình sẽ mang hình thái thế nào, nhưng đáng tiếc nó không giống hai đồng bạn đi trước vừa ra ngoài được vài mét liền rơi thẳng xuống mặt nước lắc mình dập dềnh theo những con sóng b·ạo đ·ộng được gây ra bởi cuộc chiến của những con Cá cáo với quả còn của Quang Hải.

Nguyễn Khang lão Đức và cả Phùng Xuân đều hoảng hốt nhìn nó. Trong một thoáng cô nàng phùng Xuân còn nghĩ ra được một đáp án hết sức thuyết phục: “Trong quả của cậu chắc là toàn hạt lép.”

Nghe đau lòng thật đấy, nhưng khá thuyết phục, Nguyễn Khang nhìn theo nó lòng rỉ máu. Cùng ra từ một nơi là làng người Thái, sau đó còn được chúc phúc vậy mà quả còn của hắn chỉ biết chạy trối theo những con sóng.

Bên phía Quang Hải mày hắn đang nhíu chặt lại, quả còn của hắn ra chiêu khá mạnh, thế nhưng chỉ có thể hạ bệ được ba con vẫn còn lại bốn con. Sức chiến đấu của Cá cáo vẫn còn trong khi hạt giống bên trong quả còn của hắn đã sắp hết. Hắn cảm nhận được thông qua độ căng của quả, ban đầu khi chưa chiến đấu quả còn căng phồng giờ thì hóp hẳn một bên.

“Nguyễn Khang trái của cậu đâu, nhanh tung nó ra phụ tôi, muốn hạ hết Cá cáo cần thêm quả của cậu nữa.” Quang Hải hướng Nguyễn Khang yêu cầu, nhưng gặp ngay một khuôn mặt bí xị và hai khuôn mặt chán nản cùng nhìn về một hướng, đó là vách đá bên tay phải hắn.