Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 22: Đầm Cá Cáo.




Chương 22: Đầm Cá Cáo.

Chương 22: Đầm Cá Cáo.

Cả nhóm đứng từ xa giữ một khoảng cách an toàn với con Cá cáo, đây là lần đầu tiên cả hai bên gặp nhau nhưng không hiểu vì sao con Cá cáo lại nhìn bọn họ với ánh mắt như vậy, không lẽ trong ký ức của nó đã từng có những con người đi bằng hai chân như họ vào khu vực này và làm gì anh em họ hàng nhà nó hay sao?

Lúc này mặt nước phía sau lưng con Cá cáo bắt đầu dậy sóng liên tục, tám con Cá cáo khác trồi lên, bơi lại gần bờ, chúng xếp thành hình kim tự tháp lấy con Cá cáo đang nằm sát mép bờ là điểm đầu tiên, mắt chúng chỉ độc một mí và dài, đuôi mắt quắt lên cao tạo cảm giác sắc lẻm như mũi kiếm, tròng xanh bên trong nhỏ ti hí. Điều quái lạ là khi nhìn vào mắt chúng quá lâu cả nhóm có cảm giác như bị say sóng.

Bọn họ vội lùi ra phía sau thêm một chút nữa, đi vào ranh giới vùng ánh sáng và bóng tối, để có thể giảm mức độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nhằm khiến cho bọn Cá cáo lặn xuống. Thế nhưng dù họ có vào vùng bóng tối thì những đôi mắt sắc lẻm kia vẫn nhìn chằm chằm về phía họ, chúng không t·ấn c·ông nhưng cũng tỏ ý không cho ai đi qua.

“Có nên tìm đường khác không? Lối này e là không dành cho chúng ta.” Nguyễn Khang lên tiếng.

Lão Đức lắc đầu đáp: “Không nên quay lại, chúng ta đi tới nơi này đã tốn không ít thời gian, nếu muốn quay lại phải tìm được một điều gì đó hoặc ít nhất là một ngõ cụt lúc đó lão mới cam tâm quay đầu.”

“Nghe lì đấy lão.” Quang Hải cười cười nói.

Lão Đức đáp lại một câu tỉnh bơ: “Phải lì chớ, bởi nhìn phía trước đi, những con cá đó có hình dạng nửa cáo nửa cá cứ như đây là đầm cáo trong truyền thuyết cực khớp với câu chuyện Hồ Tinh.”

Giờ thì cả bọn đã hiểu sự lì lợm của lão tới từ đâu, manh mối đang bày ra trước mặt dễ gì có thể khiến lão rời đi.

“Vậy bây giờ chúng ta phải vượt qua đầm cáo?” Phùng Xuân hỏi, cô mượn luôn cái tên ‘đầm cáo’ để đặt cho hồ nước trước mặt. Nhìn độ dài của nó muốn vượt qua được e là tốn không ít công sức. Hơn nữa hiện tại hình như bọn họ không có bất kỳ thứ gì hỗ trợ để đánh bại được Cá cáo, thế thì đi qua bằng cách nào đây.



“Lão muốn qua cũng nên cho chút đề xuất làm sao để đánh bại hoặc là thuần hóa lũ Cá cáo phía trước, các cô gái đó không đơn giản đâu.”

Nguyễn Khang nhìn chăm chú về phía những con Cá cáo đang dành cho họ một loạt ánh mắt thân thương, bọn này chỉ độc một hình dáng thẳng đuột từ trên xuống dưới, không một đặc điểm nào trên thân cho biết được chúng là giống đực hay giống cái. Nguyễn Khang mạn phép gọi Cá cáo là các cô gái, vì khuôn mặt hung dữ kia có đôi nét khá thùy mị đặc biệt là hình dáng vô cùng thon thả không giống phái mạnh.

Lão Đức thở dài: “Lão cũng đâu biết cách, bây giờ chúng ta chỉ có thể hợp sức với nhau thôi.”

Cả ba thành viên còn lại nhìn lão với ánh mắt hình viên đạn, ai cũng muốn tẩu cho lão một trận, người mang họ tới đây là lão, người lì lợm muốn xông qua Đầm cáo cũng là lão vậy mà lão dám nói ra câu tỉnh bơ không biết cách ấy. Nhưng bọn họ cũng hiểu giờ có đánh lão tới nhừ tử thì họ cũng không tìm ra cách vượt qua được đầm cáo trước mặt. Cuối cùng cả nhóm đành ngồi xuống bàn bạc cách để đánh bại kẻ thù.

Điều quan trọng trước tiên, muốn đánh bại lũ Cá cáo bọn họ ít nhất phải hiểu được nguồn gốc xuất xứ của chúng, để tìm ra điểm yếu.

Lúc này thì câu chuyện Hồ Tinh phiên bản dân gian lưu truyền được in trong cuốn Lĩnh Nam Chích Quái được kể lại, theo những gì ghi lại, sau khi quân thủy phủ phá hang cáo thì nơi đó được gọi là ‘đầm xác cáo’. Nghe tới đây Nguyễn Khang liền đưa ra phán đoán: “Không lẽ chúng ta đã tới được hang của Hồ Tinh và những con Cá cáo kia là do Hồ Tinh hóa thành?”

Quang Hải không cho là vậy: “Theo truyền thuyết thì Hồ Tinh đã bị g·iết, những con Cá cáo kia không thể nào là Hồ Tinh, nhưng nhìn hình dạng của nó chắc chắn có liên quan tới Hồ Tinh.”

“Bằng mọi giá chúng ta phải vượt qua được đầm cáo này, lão chắc chắn chỉ cần qua được sẽ tới nơi mà chúng ta đang muốn tìm.” Lão Đức nói, ánh mắt lão sáng lên vẻ cương quyết, tuôn lời khích lệ. “Vì thế chúng ta phải tiến lên không thể lùi bước, đi hết đầm cáo này chính là quả ngọt và đường về nhà.”

“Chắc không vậy?” Nguyễn Khang không tin lắm.

Lão Đức hơi chần chừ, lát sau lão gật đầu, trông khá miễn cưỡng nhưng cũng đủ để cả nhóm yên tâm hơn một chút. Hiện tại thì họ đã biết được sơ bộ xuất xứ của cái hồ, thế nhưng biện pháp để đánh bại lũ Cá cáo vẫn là con số không, các cô gái thuộc tộc-ngư-hệ-cáo vẫn đang theo sát bọn họ, đứng bất động với ánh mắt phát sáng lạnh lùng.



“Có ai học qua ngón võ thuật nào chưa?” Phùng Xuân lên tiếng, bây giờ muốn đánh nhau ngoài việc hiểu đối thủ là ai ra bọn họ cũng phải có thực lực.

Đáng tiếc trong nhóm không ai đạt được yêu cầu đó. Lão Đức chuyên hệ nghiên cứu, bảo lão chọi sách còn được, chứ đánh nhau gần như là con số không, tiếp đến là Quang Hải dáng hắn cao nhất nhóm, cơ bắp săn chắc nhìn tổng thể rất có triển vọng, thế nhưng cơ thể của hắn được tạo ra trong phòng gym chứ không phải là võ đường, cho nên hắn cũng bị phế.

Người kế đó là Nguyễn Khang, dáng thư sinh, thấp hơi Quang Hải một chút khi di chuyển thì khá nhanh nhẹ, nhưng nhìn dáng dấp của hắn chẳng có tí liên hệ nào tới đánh nhau, cũng là một kẻ không triển vọng, người cuối cùng Phùng Xuân, thấp nhỏ nhẹ cân nhất nhóm, da cũng sẫm màu hơn cả ba giống đực trước mặt, ấy nhưng cô là người có khả năng đánh nhau nhất.

Đáng tiếc Phùng Xuân lại không thể đánh nhau trong hoàn cảnh này, nếu dụ được Cá cáo lên bờ cô có thể hạ được một con, còn nếu chúng cứ ru rú dưới nước Phùng Xuân bó tay.

Câu hỏi của Phùng Xuân kéo tới một bầu không khí ảm đạm phủ trên mặt từng người trong nhóm Săn Huyền Tích, bọn họ im thin thít không biết phải nói gì, bởi ai cũng tự hiểu trình độ của mình nằm ở đâu.

Nguyễn Khang chép miệng, hắn cần chút nước để nhuận họng, thời gian bọn họ ở trong hang động cũng khá lâu, lượng nước dự trữ đã sắp hết, hắn rất quý không dám uống nhiều như khi ở nhà. Hắn mở ba lô tìm bình nước. Bất ngờ hắn nhìn thấy quả cầu tròn tròn, đây chính là món v·ũ k·hí mà lão Đức hết sức tung hô đem tới làng người Thái tăng cường thêm sức mạnh sau đó bắt cả bọn vác theo. Hắn bỏ qua chai nước lấy ra quả còn, tung hứng trên tay, nói:

“Lão Đức này, ông từng nói cái này là v·ũ k·hí.”

Lời của hắn vừa dứt, hai mắt của lão Đức sáng lên, nói với giọng hồ hởi: “Sao lão có thể quên cái này được nhỉ.”

Lão lấy ra quả cầu của mình vân vê nó sau đó liếc nhìn về phía bọn Cá cáo vẫn đang thiết lập bức tường phòng hộ vô cùng vững chắc. Trong một thoáng lão không còn tự tin với quả còn trên tay, nó cứ như một quả cầu đồ chơi thích hợp cầm nắm nhào nặn chứ không phù hợp dùng chiến đấu.

Phùng Xuân cười nhạo: “Quả này ném về phía chúng nó khác gì cung cấp thêm vải vóc dẻ rách cho tụi Cá cáo lau sàn.”



Lão Đức mím môi, nhìn chòng chọc quả còn, lời bà bạn thân của lão vang lên trong đầu, bà từng nói: “Những nơi không tuân theo quy luật của thế giới hiện tại chúng ta đang sống, thì mọi thứ cũng sẽ thay đổi, v·ũ k·hí cũng vậy không phải cứ dao nhọn súng ống là có thể t·ấn c·ông kẻ khác, thứ v·ũ k·hí có tính sát thương chính là những món mang theo nguồn tín ngưỡng dồi dào. Khi vào nơi mà ông đang tìm hãy sử dụng chúng để chiến đấu, những món đồ chơi tưởng chừng như đồ bỏ lại là thứ có thể giúp ông chiến thắng tại một chiều không khác.”

Ông đứng lên, cầm quả còn thật chắc nói với ba người còn lại trong nhóm: “Lão sẽ dùng quả còn chiến đấu, nếu như không được cùng lắm chúng ta chỉ mất đi một món đồ... không giá trị, ngược lại nếu thành công đây là cơ hội. Trường hợp không thể hạ bệ được Cá cáo chúng ta sẽ quay đầu về lại nơi rơi xuống tìm hướng khác.”

Cả nhóm không nói gì, ngước mắt nhìn lão, tất cả đều không tin thứ v·ũ k·hí mềm mại đó có thể đánh bại những con quái vật dưới đầm cáo, nhưng chẳng ai ngăn cản lão, đơn giả trận đánh này cũng giống như chơi ném xa, lão sẽ ném quả cầu qua bên đối thủ, sau đó chờ xem phản ứng, không nguy hiểm tới tính mạng.

Lão Đức bước ra khỏi vùng bóng tối, lần nữa xuất hiện trước nhóm Cá cáo. Vừa thấy đối thủ hiện thân bộ chín con cá cao bắt đầu di chuyển sát về phía bờ trong hình dạng kim tự tháp, có vẻ đây là hàng phòng thủ tuyệt đối của chúng. Lão Đức tiến lên thêm một chút, dừng lại cách nhóm Cá cáo độ hơi mười mét, con cá cáo dẫn đầu gườm mắt nhìn lão, răng nghiến vào nhau phát ra tiếng kêu ken két nghe sởn da gà.

Nguyễn Khang bên trong vô cùng lo sợ lão bị t·ấn c·ông, bèn khuyên: “Này, hay lão quay lại đi, tôi thấy Cá cáo dẫn đầu có vẻ không hài lòng rồi đấy.”

“Bọn Cá cáo dường như chỉ muốn bảo vệ cái đầm, không cho phép ai đi qua, chúng không phải là những kẻ máu chiến gặp là đánh.” Phùng Xuân lẩm bẩm.

Quang Hải đáp lại lời nói nhỏ của cô: “Thứ khiến những con quái vật bật chế độ bảo vệ cao như vậy chắc chắn không tầm thường, tôi không muốn bỏ qua quá dễ dàng.”

“Theo anh thì đó là thứ gì? Bộ xương của Hồ Tinh?” Nguyễn Khang hỏi, hắn khá hồi hộp, nghĩ tới bộ xương của Hồ Tinh hắn cũng ham lắm, nhưng lũ Cá cáo trước mặt lại khiến hắn hơi nhục chí.

Quang Hải gật đầu, nói thêm: “Có thể ngoài xương cốt ra chúng ta sẽ còn nhận được nhiều hơn nữa.”

Phùng Xuân hưng trí nói: “Tôi hy vọng chúng ta sẽ tìm được kho báu.”

Lời này thì chẳng ai dám đáp lại, trong bụng bọn họ biết lão Đức chỉ nói về xương cốt chứ chưa từng nói tới vàng hay ngọc quý ở đây cả.

Bên trong những đồng đội đang rảnh rỗi bàn về kho báu, thì ngoài này lão Đức đã đạt được khoảng cách phù hợp đủ sức để lão ném thẳng quả còn vào mặt con Cá cáo.