Chương 21: Chiếc bật lửa thần kỳ.
Chương 21: Chiếc bật lửa thần kỳ.
Lão Đức thấy chuyện lạ kinh ngạc thốt lên: “Lửa ở đâu ra vậy?”
Lão ngồi xuống nhặt chiếc bật lửa bên ngoài được ốp bởi một lớp gỗ, phần đầu làm bằng đá lên. Ngọn lửa màu vàng phừng phực cháy, soi rõ biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt lão.
Phùng Xuân tạm thời bỏ xuống hiềm khích với Quang Hải di chuyển tới gần quan sát bật lửa, bên kia Quang Hải cũng nhìn qua. Nguyễn Khang nhận ra chiếc bật lửa này là do lão Côn tặng, lúc đó hắn còn hỏi lão vì sao không bật ra lửa nghi ngờ đã hết ga. Nhưng lão Côn vẫn cương quyết bắt hắn mang theo, giờ thì hắn đã rõ bật lửa này không dùng theo cách thông thường.
Lão Đức nhìn về phía hắn hai mắt phát sáng hỏi: “Cái bật lửa này từ đâu mà cậu có vậy?”
Nguyễn Khang kiểm tra đồ đạc của mình, có vài gói mì tôm bị cháy vỏ, một cái áo bị teo lại một góc. May mà lúc đó hắn hành động nhanh đổ ra kịp thời nếu không toàn bộ đồ và cả chiếc ba lô của hắn sẽ bị cháy thành tro. Sau khi kiểm tra, thấy không có thiệt hại gì quá lớn, hắn trả lời lão Đức: “Của một người quen tặng cho tôi đấy.”
Lão Đức nghe là người quen liền hỏi dồn: “Ai? Nói tên đi, kẻ sở hữu một vật như thế này chắc chắn không bình thường, hắn phải biết gì đó về thế giới Huyền Tích.”
Cứ nghĩ tới việc có một người xa lạ nào đó biết về thế giới Huyền Tích lão Đức liền hưng phấn vì ít nhất trên thế giới này lão không đơn độc tin thế giới diệu kỳ đó tồn tại một mình, thậm chí lão còn hơi ghen tị khi kẻ đó sở hữu được một món đồ kỳ lạ - chiếc bật lửa có thể tự cháy khi bước vào thế giới này.
Nguyễn Khang mím môi, hắn không muốn nói về lão Côn, bây giờ khi nghĩ đến lão hắn mới chợt nhận ra ngoài thân phận đầu bếp và một kẻ nghiện cờ bạc ra hắn không biết gì về lão, trong một thoáng Nguyễn Khang cảm thấy hụt hẫng vì một người yêu thương hắn nhưng lại cất giấu một bí mật đặc biệt như thế.
Dù lão Côn có kỳ lạ hay bí ẩn đến đâu hắn cũng không muốn nói về lão cho người khác khi chưa hỏi ý kiến của lão, nên chỉ ập ừ: “Người quen thôi, chờ trở về tôi hỏi ý kiến lão đã, nếu lão đồng ý gặp mọi người lúc đó tôi sẽ đưa mọi người tới gặp lão.”
Lão Đức tiếc rẻ vì không biết được danh tính của kẻ đang sở hữu chiếc bật lửa, nhưng lão không hỏi thêm, nhìn ngắm bật lửa bằng đôi mắt lấp lánh, lão đang muốn được nghiên cứu nó, để xem bên trong có gì mà tự nhiên nó lại vụt sáng như vậy. Đáng tiếc thời gian và hoàn cảnh không cho phép lão làm điều đó, giờ đây lão chỉ kịp đưa ra một phán đoán sơ bộ cho phần gỗ ốp bên ngoài bật lửa, đó là một loại gỗ có số tuổi khá nhiều, thật khó để gọi ra được con số chính xác về tuổi tác của miếng gỗ này, ngoài ra phần đá bên trên cũng đặc biệt không kém, sắc tím nhàn nhạt vô cùng đẹp mắt.
Phùng Xuân ngồi bên cạnh nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, khác với thái độ hưng phấn của lão Đức cô nàng bình tĩnh đến lạ, sau một hồi ngó nghiêng cô phát hiện ra ngọn lửa này không bị tác động bởi gió, khi gió thổi qua nó chỉ nghiêng đi chứ không có dấu hiệu nhỏ dần, quả là một ngọn lửa mạnh mẽ. Đoạn cô lên tiếng: “Bỏ qua vấn đề chủ nhân của chiếc bật lửa này đi, có ánh sáng rồi chúng ta nên dùng nó để ra khỏi đây thì hơn.”
Lời của Phùng Xuân như đánh thức điều mà họ đã bỏ quên đó là tìm đường sống, tất cả vội vàng kiểm tra lại đồ đạc, mang lên lưng tiếp tục cuộc hành trình. Vẫn như ban đầu người dẫn đường là Phùng Xuân, cô nàng được lão Đức trịnh trọng giao cho chiếc bật lửa. Khi đưa nó cho cô lão không quên dặn dò cô hãy cẩn thận, bảo vệ chiếc bật lửa đừng đánh rơi nó.
Nhìn lão quý chiếc bật lửa còn hơn sinh mạng mình, Phùng Xuân tỏ ra bất bình, gắt nhẹ: “Lão dài dòng quá!”
Cô quay người nhìn xuống mặt đá, chỗ này có rêu phong nên Phùng Xuân dễ dàng nhận ra những dấu chân khi họ dẫm lên để trèo lên đây nằm ở một hướng, từ đó cô biết được hướng mà họ đã đi tới, cô bỏ qua hướng ấy chọn bên ngược lại và mang mọi người lên đường.
Quang Hải nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Phùng Xuân đi nhanh tiến đến đồng hành song song bên cạnh cô, hắng giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sống sót ra ngoài để chuyển tiền cho ông nội cô.”
Phùng Xuân đáp lại với giọng sắc lẻm: “Tôi sẽ không để cho anh c·hết, nếu có c·hết người đó sẽ là tôi. Tôi muốn anh phải tăng tiền lên, từ năm mươi thành một trăm triệu, năm mươi triệu tăng thêm đó xem như phí tổn hại tinh thần dành cho tôi.”
Khóe môi Quang Hải giật nhẹ, bất đắc dĩ nhìn Phùng Xuân, hắn không thể trả giá với cô trong trạng thái này, nếu giờ hắn kỳ kèo cô chắc chắn sẽ tẩu cho hắn một trận nhừ tử. Để bản thân không chịu đau đớn hắn đành chấp nhận cái giá đó.
Nguyễn Khang theo phía sau nghe vậy cũng nói xen vào: “Nhớ tăng giá cho tôi nữa, công việc này quá ảnh hưởng tới tinh thần, cần phải được bồi bổ cẩn thận.”
Lão Đức phì cười, lên tiếng: “Nhớ tăng trợ cấp cho lão, lần sau lão còn phải chuẩn bị thêm nhiều vật dụng đặc biệt hơn, để đảm bảo an toàn cho nhóm.”
Phùng Xuân nghe vậy giật mình nổi quạu: “Còn có lần sau nữa à? Đi chuyến này về nên ở nhà dưỡng già đi lão.”
Lão Đức khó chịu trách cô: “Tuổi trẻ phải hăng hái lên chứ, chịu đả kích có tí đã chùng chân rồi.”
Phùng Xuân chẳng vừa trả treo lại: “Thôi đi, một nơi thế này mà lão bảo là chịu đã kích có tí. Nếu lão cảm thấy tôi yếu đuối lần sau nên tìm người khác.”
Lão Đức tắc lưỡi không buồn nói thêm, bởi trong đầu lão vốn chỉ dự định thuê cô đi chuyến này. Nhưng khi nhớ tới khả năng dò tìm của cô lão hơi tiếc, định bụng chuyến này về phải tăng cường học hỏi thêm các kỹ năng theo dấu để không còn phụ thuộc vào người khác nữa.
Bên cạnh lão Nguyễn Khang cũng đồng dạng có suy nghĩ như Phùng Xuân, hắn còn em trai, cha mẹ cũng chưa tìm thấy, hắn muốn sống, hơn nữa Quang Hải đã nói rồi, chỉ đi chuyến này tìm thấy được xương của Hồ Tinh là hắn có thể tìm được cha mẹ, cho nên hắn cũng không muốn đi chuyến tiếp theo.
Quang Hải không có phản ứng gì, im lặng đi bên cạnh. Bỗng nhiên Phùng Xuân đột ngột dừng lại, nhìn về phía trước, một luồng ánh sáng xanh sượt qua mắt họ rồi nhanh chóng biến mất.
Phùng Xuân nhìn theo hướng ánh sáng biến mất nói với mọi người: “Hình như đó là một con vật, đuổi theo không?”
Lão Đức dứt khoát: “Đuổi.”
Cả nhóm liền đi về hướng ánh sáng xanh lặn mất tăm kia, địa hình hang động bắt đầu thay đổi, mực nước dưới chân ít dần đi, từ bắp đùi chỉ còn lại tới mắt cá chân, đây là một điềm báo tốt. Hang động bắt đầu có ngã rẽ không còn giống như trước chỉ độc một đường đi thẳng, lòng hang động cũng hẹp dần. Sau khi rẽ qua khoảng bốn khúc cua cả nhóm nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đến khó tả.
Hàng ngàn sinh vật màu xanh có cánh như con bướm, đầu giống ong, đuôi lại trông như cánh hoa đang bay khắp nơi trong hang động. Phía dưới bầu trời xinh đẹp đó là một đầm nước màu xanh ngọc bích đang phát ra ánh sáng.
Phụt.
Ngọn Lửa trên đèn bật đột nhiên tắt ngóm. Phùng Xuân kiểm tra vài lần, thử bật nhưng chẳng được liền ném trả lại cho lão Đức, lão tính cất làm của riêng thì phía sau Nguyễn Khang đã lên tiếng đòi lại buộc lão phải trả lại cho chủ cũ lòng đầy tiếc nuối.
Nơi đây ngập tràn ánh sáng, phóng tầm mắt tứ phương đều nhìn được rất rõ cảnh vật. Hồ nước phía trước choáng hết toàn bộ hang động, kéo dài hút tầm mắt, muốn đi tiếp chắc chắn bọn họ phải lội xuống bơi qua.
Nhưng không ai dám xuống, bởi họ không biết bên trong dòng nước xinh đẹp này có thứ gì bất thường hay không. Để xác định được điều đó Phùng Xuân lấy một hòn đá ném xuống nước sau đó cùng mọi người lùi về sau giữ một khoảng cách an toàn.
Chờ qua ba phút mặt nước liền dậy sóng, từ dưới làn nước xanh một con vật thân dưới là cá thân trên là cáo bay lên khỏi mặt nước, thân mình nó dài khoảng hai mươi mét, đôi tai cáo trắng muốt, phần trên thay vì lông như các loài cáo bình thường lại được thay thành vảy cá trắng tinh kéo xuống tận đến vây cá, các vảy cá phát ra ánh sáng lung linh, đôi mắt xanh ngọc của nó quét về phía bọn họ.
Ngay khi nhìn thấy người lạ nó uốn người vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp ngã xuống nước, chuyển hướng phóng thẳng tới vị trí của họ, tốc độ nhanh như một t·ên l·ửa. Cả nhóm vội xoay người bỏ chạy cách càng xa bờ hồ càng tốt.
Đuổi tới mép hồ con Cá cáo vươn nửa người trước chồm lên bờ, mở miệng gào về phía bọn họ. Tiếng kêu của nó tạo ra một luồng gió lốc hất bay lớp đá vụn trên bề mặt hang tạt thẳng vào người họ.
Rất may nó chỉ gào một tiếng rồi im bặt, đôi mắt xanh nhìn về phía họ một cách lạnh lùng và đầy căm phẫn.