Chương 20: Vết nứt ánh sáng duy nhất.
Chương 20: Vết nứt ánh sáng duy nhất.
Tất cả các thiết bị hiện đại được chạy bằng pin ở nơi này xài rất nhanh hết, chiến đèn năng lượng mặt trời của lão Đức vốn được lão sạc đầy ắc trước khi tới Giếng Vua, thời gian sử dụng của đèn rơi vào khoảng mười tiếng sau khi sạc no, vậy mà giờ đây mới chỉ dùng một chút trong hang liền hết pin.
Trước đó Quang Hải có chuẩn bị một cái đèn pin cầm tay, hắn quyết định mở nó lên để thay thế cho đèn của lão Đức, nhưng chỉ vừa mở vài phút, đi chưa được bao lâu đèn pin liền tắt.
Sau khi sử dụng thiết bị chiếu sáng hiện đại bất thành, họ chuyển qua dùng nến. Lão Đức khá kỹ càng khi chuẩn bị một bó nến khoảng chục cái, lão không nghĩ mình sẽ dùng đến nến sớm như vậy. Mục đích lão mang nến theo cốt là để phòng hờ cho những lúc đèn của lão không kịp sạc đầy pin.
Có được nến mọi người vội chia nhau ra trong vui mừng vì nghĩ rằng cây nến này sẽ giúp họ di chuyển được trong một khoảng thời gian dài, thế nhưng điều bất ngờ chính là bật lửa của họ không thể bật ra lửa. Mùi ga xuất hiện khi họ cố bật nhưng chẳng có tia lửa nào bắt lên, mọi người bắt đầu rơi vào lo lắng.
Nguyễn Khang không dám mở miệng, hắn không quên bản thân vừa bị Quang hải khiển trách, dù trong lòng rất muốn phun ra một vài câu gì đó, nhưng hắn cố nhịn xuống, lợi dụng bóng tối giấu đi cảm xúc của mình.
“Giờ chỉ còn cách đi bằng chân thôi.” Phùng Xuân nói. Cô hướng dẫn mọi người cách theo vết. Ông nội cô từng nói rằng, dù là địa hình nào thiên nhiên cũng sẽ để lại lời chỉ dẫn, chỉ cần tìm ra được nó.
Cô bảo tất cả cởi bỏ giày khỏi chân mình, dùng chân trần cảm nhận mặt nền hang. Lúc ban đầu tại vị trí rơi xuống, mặt nền hang nơi đó rất khô không có dấu hiệu ẩm ướt, nhưng giờ khi mở giày ra thì họ mới hay mặt hang bên dưới rất ẩm.
Mặt nền ẩm chứng tỏ họ đang ở gần nơi có nước, hoặc trước kia hang động này từng có một dòng nước chảy qua. Cô bảo mọi người tập trung cảm giác vào bàn chân mình, tìm những vết xước và đi theo nó. Đây có thể là một cách điên rồ, nhưng trong trường hợp không nhìn thấy bất cứ thứ gì như này thì cảm giác ở chân là cách cứu cánh tốt nhất.
“Duy trì nói chuyện nhé.” Lão Đức dặn. “Để chắc rằng mọi người vẫn luôn đi bên nhau.”
“Đếm số được không?” Nguyễn Khang nói, hắn nhớ tới những bộ phim từng xem, có cảnh các nhân vật dùng cách đếm số để biết thông tin của nhau trong một nơi không thể nhìn thấy nhau.
Phùng Xuân dẫn đầu, cô nàng đếm số một, tới lão Đức số hai, Nguyễn Khang số ba, cuối cùng là Quang Hải số bốn. Cứ cách vài phút bọn họ sẽ đếm số một lần, để xác định tất cả vẫn an toàn. Phùng Xuân hiện tại là người duy nhất có thể mang nhóm rời khỏi đây, nên họ lão Đức đã nắm lấy áo cô, rồi nhắn Nguyễn Khang và Quang Hải làm theo.
Họ di chuyển trong bóng tối cố thực hành bài học truy vết do Phùng Xuân hướng dẫn, những dấu xước dưới mặt nền hang ngày càng nhiều và rõ ràng hơn, nó cũng hướng về một phương. Phùng Xuân mang họ đi theo vết xước, cảm giác ẩm ướt ngày càng rõ ràng, đến một đoạn thấp họ đi vào khu vực có nước.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, nhưng dù thế nào thì cả nhóm vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Gió bắt đầu xuất hiện thổi tới từ hướng trước mặt họ, có gió tức là có dấu hiệu của sự sống và lối ra, cả nhóm bắt đầu hưng phấn hơn, đếm số rất to rõ ràng.
Một vài tia sáng nhỏ xuất hiện ở xa xa, mực nước nơi họ đi qua đã lên tới bắp chân. Phùng Xuân chỉ cho mọi người thấy tia sáng yếu ớt kia, đề nghị tất cả giữ vững tinh thần tiến về phía đó, đừng nắm áo nhau để tay có thể hoạt động tự do tham gia tốt vào việc phản ứng bảo vệ khi gặp nguy hiểm.
Càng tiến lại gần tia sáng mực nước càng cao hơn, nhưng vẫn có thể di chuyển, cuối cùng với sự kiên trì cùng bài học theo dấu của Phùng Xuân, họ thấy được nơi ánh sáng xuất hiện, nhưng đó không phải là lối ra mà là một vùng đất cao mọc lên giữa khu ngập nước.
Nơi đưa ánh sáng xuống là một vết nứt xuất hiện giữa trần hang, gió cũng luồn vào từ đó. Cả nhóm trèo lên vùng đất cao, ngồi xuống nhìn trần hang rồi nhìn xung quanh, ngoài nơi có ánh sáng được chiếu xuống từ khe nứt thì những chỗ còn lại đều là vùng tối tăm.
Cả nhóm đứng lặng người quan sát nơi mình tới, niềm vui vừa chớm nở đã vụt tắt bởi thực tế phũ phàng. Lão Đức lấy bật lửa ra muốn thử thêm lần nữa nhưng vô dụng, không bật ra lửa những cây nến cửa ông trở nên vô dụng, nghệ thuật theo dấu bây giờ của Phùng Xuân cũng bị hạn chế rõ rệt.
Cô nhăn mặt nhìn khắp nơi, như thể muốn tìm ra một dấu vết dẫn lối nào đó, nhưng đáng tiếc đây là hang động chứ không phải là rừng núi để cô có thể dùng lá cây như một la bàn.
Bên kia sau khi thử bật lửa không thành, lão Đức lấy ra một la bàn, thứ mà Phùng Xuân vừa nghĩ tới trong đầu, đáng tiếc la bàn ở đây cũng không có tác dụng, kim của nó quay loạn xạ không thể xác định được phương hướng.
“Không lẽ chúng ta phải chôn chân rồi c·hết ở đây sao?” Cuốn cùng không chịu được Nguyễn Khang đã tuôn ra một câu đầy chán nản.
Giờ thì không ai khiển trách hắn, bởi vì họ đang có chung suy nghĩ như thế, Không khí trầm mặc bao trùm bọn họ, lát sau Phùng Xuân lên tiếng, giọng đầy khích lệ: “Đừng nản chí nhất định chúng ta sẽ tìm được cách ra.”
“Tìm bằng cách nào, bên dưới là nước, riêng việc xác định mực nước sâu bao nhiêu kéo dài bao nhiêu chúng ta cũng không làm được thì sao có thể ra ngoài.” Nguyễn Khang nói lớn.
“Yên lặng đi!” Lão Đức quát. “Cậu ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh, chuyện tìm hướng để lão và Phùng Xuân lo cho.”
Quang Hải nhìn về phía vết nứt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Chúng ta thử tìm cách leo lên trên kia xem.”
Phùng Xuân liếc nhìn Quang Hải bằng một ánh mắt đầy xem thường, cô như đang chửi hắn là đồ ngốc không biết tính toán, từ vị trí này cho tới vết nứt chiều cao ít nhất là hơn mười mét, đây chỉ là ước lượng con số thực tế nếu được đo đạc cẩn thận khéo khi phải nhiều hơn thế gấp vài lần, họ có cách gì để phóng lên đó đây, trừ khi ở đây có ai mang theo dụng cụ có thể bay hoặc trong số họ có pháp sư có thể dùng pháp thuật bốc cả bốn lao ra ngoài.
Lão Đức không quan tâm lắm tới lời nói ngu của Quang Hải, lão lấy kính mắt đặc biệt ra đeo vào xem thử có nhìn thấy gì không, đột nhiên lão phát hiện ra một vấn đề, ở nơi này đeo kính đặc biệt không khác gì một chiếc kính râm, mọi nơi đều tối.
Lão nói cho mọi người biết, điều này chỉ càng khiến bọn họ thêm chán chường. Mọi thứ lần nữa rơi vào bế tắc, bế tắc này còn kinh khủng hơn khi họ không tìm được lối vào bên trên Giếng Vua, ở bên ngoài nếu không vào được thì họ có thể đi về, nhưng ở đây, nếu không ra được tất cả chỉ có thể về âm phủ.
Trong một thoáng tất cả đều cảm thấy việc đi tìm Huyền Tích thật là sai lầm, đến lão Đức người được xem là vững tinh thần nhất cũng bắt đầu tỏ ra chán nản, lão ngồi xuống cùng mọi người hướng về phía khe nứt, âm thầm ước mình có năng lực đặc biệt bay lên đó phá núi để ra.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, chẳng ai biết bây giờ là mấy giờ, ánh sáng trên cao vẫn thả xuống cùng cường độ như khi họ tới, không hề thay đổi, lòng mọi người từ khó chịu dần chuyển qua một trạng thái khác, họ bình tĩnh hơn những câu chuyện nói ra giống như tâm sự cuối cùng.
Nguyễn Khang kể về cha mẹ, hoàn cảnh của mình và cậu em trai, hắn mong cậu em sống tốt, mong cho ân nhân làm ăn ngày càng phát triển hơn, cứ như một bản di chúc. Quang Hải ngồi bên cạnh hắn nhìn lên trên cao cười nhạt nói về mong muốn của hắn: “Tôi chỉ muốn được mang họ của cha mình.”
Nguyễn Khang nhìn hắn, hỏi: “Họ hiện tại của anh là gì? Không lẽ không mang họ cha mình sao?”
Quang Hải chỉ lắc đầu không nói thêm gì. Lão Đức ngồi bên cạnh thêm vào: “Kể từ khi gặp cậu ta cho tới bây giờ, lão cũng không biết Quang Hải mang họ gì, chỉ biết tên của hắn.”
Nói xong câu đó giọng lão chùng xuống, ảm đạm xin lỗi vì đã mang mọi người vào nơi này. Những khó khăn gặp phải trên chặng đường tìm Huyền Tích khi còn ở thế giới hiện đại, lão cảm thấy mình không nên vì những điều nhỏ nhặt ấy mà chùn bước, thế nhưng khi tới nơi này, lão lại cảm thấy mình hại mọi người, giờ lão có thể tự hào chứng minh đường đến Huyền Tích có thật nhưng chứng minh cho ai nghe đây.
Lão nói: “Thật ra lão không ân hận vì đam mê đi tìm Huyền Tích của mình, thứ lão ân hận là đã mang ba người vào đây. Cuộc đời của ba người còn rất tươi sáng lại bị lão bóp c·hết.”
“Ban đầu đi đã nắm là sẽ có nguy hiểm rồi mà.” Phùng Xuân nói, cô khá bình tĩnh dù không tìm được lối ra.
“Dự trù rồi, nhưng không ngờ lại c·hết chùm hết, chẳng ai ra được.” Quang Hải nằm xuống gác tay lên đầu nhìn về phía ánh sáng.
Phùng Xuân liếc mắt về phía hắn, khuôn mặt đang bình tĩnh bỗng trở nên khó chịu, gằn giọng: “Nói vậy có nghĩa là anh không ủy thác cho người bên ngoài làm việc sao? Ví dụ như lỡ chúng ta không về hắn sẽ trả tiền cho ông tôi.”
Nguyễn Khang nhìn Phùng Xuân, dựa theo lời này thì có vẻ cô nàng chỉ quan tâm đến tiền, ngoài ra chẳng quan tâm tới sống c·hết của chính mình. Thế nhưng lời Quang Hải nói đã khiến cô nổi giận. Hắn là ông chủ của họ, cũng là người duy nhất trả lương cho họ, nếu hắn c·hết ở đây thì không còn ai chuyển tiền cho người thân của họ nữa.
Phùng Xuân hét lên một tiếng lớn, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào nhóm Nguyễn Khang thấy Phùng Xuân nổi giận như vậy, mặt cô đỏ lên nắm đấm không hề nhân nhượng nện xuống lồng ngực người đang nằm, suýt chút nữa thì đánh Quang Hải tới thổ huyết nếu không được Nguyễn Khang và lão Đức giữ lại kịp thời.
Rầm.
Tiếng động lớn vang lên, Nguyễn Khang sảy chân rơi khỏi bệ đá, lúc này mọi người mới dừng lại, lo lắng nhìn xuống bên dưới. Nguyễn Khang lồm cồm đứng dậy, vuốt nước trên mặt xuống nhìn lên bọn họ, đanh giọng nói: “Ngừng đánh được chưa?”
Phùng Xuân hậm hực di chuyển về một hướng cách xa Quang Hải. Lão Đức vươn tay gọi Nguyễn Khang leo lên. Quần áo và ba lô đều dính nước, hắn cởi bỏ kiểm tra xem đồ mang theo, ngay khi mở ba lô ra hắn trông thấy bên trong có một ngọn lửa đột ngột cháy lên, hắn vội vàng đổ toàn bộ đồ ra, nhanh chóng cứu cánh cho nguồn lương thực của mình.