Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 6: Anh hùng tương trợ




Chương 6: Anh hùng tương trợ

Lúc này, đầu trấn xuất hiện một toán người. Dẫn đầu là vị công tử, tuổi độ ngoài hai mươi, dung mạo anh tú, mình khoác lam bào, thân cưỡi bạch mã, khí độ phi phàm. Theo sau là hai mươi môn hạ y phục chỉnh tề, chung một đường lối. Người nào cũng thần thái nghiêm nghị, tác phong cẩn mật. Vị công tử hướng sang môn hạ gần cận, hỏi:

- Lai Đông, anh xem phía trước có phải là đám giặc Khăn Đen không?

Tay môn hạ tên Lai Đông rướn trông về phía trước rồi đáp:

- Đầu buộc khăn đen, cổ tay quấn vải vàng, đúng là giặc Khăn Đen. Công tử, chúng ta làm gì bây giờ?

- Nhiệm vụ của chúng ta là tiễu trừ giặc khăn đen, tất nhiên không thể bỏ qua cho chúng được. Nhưng cũng đừng vội can dự, ta muốn xem anh bạn kia đối phó ra sao. Có vẻ cũng là một cao thủ, võ nghệ không tầm thường.

Tất cả cùng tuân lệnh, đứng ngoài quan chiến.

Trận chiến đang lúc cam go. Lũ phỉ hung hãn tột độ, đường đao càng lúc càng khát máu. Đao nào cũng lăm le chém đầu, đoạt mạng. Chỉ cần Phúc có chút sơ sẩy là đầu lìa khỏi cổ, thân b·ị c·hém trăm mảnh. Chàng cũng vì vậy mà quyết liệt hơn, trong quyền chưởng bắt đầu chứa đầy sát ý.

- Bộp. Bộp. Bộp.

Ba quyền đánh ra, ba tên thổ phỉ miệng ộc máu tươi, tức thì bỏ mạng. Những tên còn lại tận mắt chứng kiến, thất kinh sợ hãi. Vốn không có ý muốn g·iết người, nhưng bị bọn chúng dồn ép vào cửa tử đã buộc Phúc phải ra tay. Chàng cũng muốn những tên còn lại biết sợ mà lui:

- Kẻ nào tiến lên, ta sẽ g·iết kẻ đó.

Đám thổ phỉ run rẩy lùi bước. Nhưng tên đại ca thì không vậy.

- Xoẹt.

Một đao đâm xuyên bụng, một tên phỉ lâu la đổ gục xuống, máu tuôn ra như suối. Kẻ cầm đầu cuồng loạn hét lên:

- Thằng nào bỏ chạy, tao chém.

Cả đám tay chân thấy vậy thì không dám lùi nữa, kinh hãi nhìn nhau. Rồi tất cả lại liều c·hết xông lên.

Đứng ngoài quan sát, vị công tử áo lam nói với các môn hạ:

- Giặc Khăn Đen quả nhiên tàn bạo bất nhân, với cả đồng bọn mà chúng còn ra tay g·iết hại. Nhất định phải bị dẹp trừ được bọn chúng. Cứ đánh đến cùng, anh bạn kia tất sẽ thắng. Ta nên giúp cậu ấy một tay.

Dứt lời, anh ta sử dụng khing công lướt về phía trước. Tên đại ca thoáng thấy có bóng người đáp sau lưng, liền vung đao chém vòng qua.

- Kẻ nào qua đây.

Công tử áo lam vung tay chặn lấy đường đao, hô lên:

- Giặc Khăn Đen, tất cả hạ đao xuống, bằng không phải c·hết.

Tên đại ca nào chịu nghe theo:

- Vọng tưởng. Đi c·hết đi.

Rồi lại vung đao đâm tới.

- Xoẹt.

Đao tới bị xoay vòng, đâm ngược lại. Tên đại ca trúng đao, co rúm lại, hai mắt trợn trừng, máu từ bụng tuôn ra, đổ xuống giãy một hổi rồi c·hết. Cả đám phỉ thấy vậy thì mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy. Công tử áo lam lại hô lên:

- Kẻ nào không muốn c·hết thì hạ đao xuống.

- Keng. Keng.

Tiếng đao rơi rào rào như mưa. Tất cả cùng hốt hoảng vứt bỏ, không chút chậm chễ, rồi quỳ sụp xuống, rối rít van xin:

- Con lạy các ông. Các ông tha cho chúng con.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, khiến Phúc cũng không kịp hiểu. Chàng ngơ ngác nhìn xác tên đại ca nằm bất động trên vũng máu, hơn hai mươi tên phỉ thì đang quỳ phủ phục dưới chân. Rồi chàng trông lên bóng áo lam trước mặt. Một dáng hình hiên ngang, uy dũng:

- Anh bạn, xin lỗi vì đã chen ngang. Ta từ lâu đã nghe tiếng lũ giặc Khăn Đen bất nhân vô đạo, nay thấy cảnh ỷ đông h·iếp yếu, thành ra muốn góp sức tương trợ.

Công tử áo lam chắp tay chào và nói. Phúc dẫu chưa biết người đứng mặt là ai, nhưng dù sao cũng đã ra tay giúp đỡ, khẳng khái đáp:

- Cảm ơn anh!

- Ta họ Lương, tên Nhất Công, là người của Thanh Sơn môn. Khi nãy chứng kiến anh một mình đấu lại chúng, võ nghệ thật cao cường, không biết tên gọi, xưng hô ra sao, là người của môn phái nào?

Nghe thấy các mỹ từ dành cho mình, lại hỏi về môn phái, Phúc vội xua tay đáp:

- Ta tên Phúc, chỉ là một người bình thường, không thuộc môn phái nào cả.

- Vậy không biết danh sư của anh là ai?

Bao năm ở chốn biên viễn, Phúc vẫn quen gọi lão cao thủ là ông, cũng có một vài lần hỏi về họ tên, quê quán mà ông không nói. Trước lúc lên đường, ông cũng căn dặn chàng phải giữ bí mật, không được kể cho người khác biết mình học võ từ ai, ở đâu. Vì vậy, Phúc chỉ trả lời qua loa cho có:

- Ta học võ từ một người, cũng tình cờ gặp nên không rõ là ai, ở đâu.

Thấy Phúc có ý lảng tránh, vị công tử họ Lương cũng không hỏi nữa, liền chỉ tay về phía đám thổ phỉ và nói:

- Lũ giặc Khăn Đen này nổi tiếng về bạo ngược, bất nhân, không biết giữa anh đã đắc tội gì với chúng mà bọn chúng vây bắt đòi lấy mạng vậy?

Phúc thẳng thắn đáp:

- Ta đi qua nơi này, có ghé vào quán mua rượu. Thấy chúng ngang ngược thu tiền, c·ướp b·óc của dân nên đánh ba tên. Vậy là chúng kéo cả đám đến đây.



- Thấy chuyện bạo ngược, bất bình mà ra tay trừ hại. Đó là khí phách của bậc anh hùng.

Phúc vội xua tay và nói:

- Ta đánh chúng chỉ là nhất thời hành động, cũng không nghĩ tới chuyện chúng sẽ kéo đông người đến đây. May có anh giúp đỡ. Không biết tới đây có gây rắc rối cho người dân nơi này không?

Phúc vẫn canh cánh về lời nói của lão chủ quán rượu.

- Ý anh là sao? Lũ phỉ này đã xin hàng hết cả rồi.

- Ta nghe nói quân Khăn Đen có hai ba trăm người, hung hăng tàn bạo. Ta đánh người của chúng liệu chúng có kéo đến trả thù?

- Anh Phúc sợ chúng?

- Ta không phải người nơi này nên cũng không biết đến chúng. Ta chỉ sợ chúng kéo đến gây sự, làm hại người dân trong trấn này thôi.

Thấy Phúc thực lòng lo cho người dân trong trấn, dù không phải là người nơi này, Lương Nhất Công tỏ sự mến mộ, thầm nghĩ:

"Người này còn trẻ, cũng chập tuổi ta mà lời nói chân thật, hành động nghĩa hiệp. Dù vướng vào giặc Khăn Đen mà chỉ lo lắng cho người dân, không mảy may suy xét đến an nguy của bản thân. Khí chất anh hùng hiển hiện, thật đáng để ta kết bạn"

Vị công tử nói, nửa đùa nửa thật:

- Ta sẽ giúp anh đánh chúng.

Rồi chuyển sự chú ý sang đám thổ phỉ:

- Anh Phúc, ta nên xử lý những tên này như thế nào?

Phúc phân vân:

- Ta không biết. Chúng chịu đầu hàng rồi, cũng không nên g·iết người làm gì. Nhưng để chúng đi liệu sau này chúng có quay lại làm hại người dân trong trấn nữa không?

- Vậy ta nên trói chúng lại, giao cho quan huyện xử lý.

Từ phía sau, môn hạ của Lương Nhất Công tiến tới, trói hết đám phỉ lại. Tên này được trói nối vào tên kia thành một dải, không thể bỏ trốn được.

- Lai Đông, anh hỏi người dân quanh đây xem đi đường nào. Ta sẽ áp giải chúng lên giao cho quan huyện.

Người môn hạ tên Lai Đông tiến đến mấy căn nhà hai bên đường để hỏi. Nhưng lạ lùng thay, các cánh cửa đang hé, thấy người đến thì lập tức đóng sập lại, gọi kiểu gì cũng không thưa. Bực bội, Lai Đông quay lại báo cáo:

- Công tử, người ở đây thấy ta đến đóng chặt cửa. Họ xem ta như là giặc vậy.

- Thật kỳ lạ. Đáng nhẽ thấy chúng ta bắt được lũ giặc Khăn Đen này, người trong trấn phải vui mừng mới đúng chứ. Tại sao họ lại sợ chúng ta chứ?

Thấy Lương Nhất Công thắc mắc, Phúc liền giải đáp:

- Không phải họ sợ các anh, mà là họ sợ đám Khăn Đen. Họ sợ chúng sẽ đến trả thù nên đóng chặt cửa lại, không muốn dính dáng gì đến chuyện này. Người dân ở đây chấp nhận nộp tiền cho chúng để được yên ổn sinh sống, làm ăn.

- Ra là vậy. Bọn chúng có lẽ đã gây quá nhiều tội ác, khiến người dân bị ám ảnh, sợ hãi. Nhất định phải diệt trừ bọn chúng mới được. Để ta đi hỏi thử xem sao?

Lương Nhất Công nói rồi tiến tới. Một nhà, hai nhà rồi ba nhà. Không một câu trả lời. Không biết phải xử trí thế nào, vị công tử nói lớn lên:

- Các người đừng sợ. Ta đến đây để tiêu diệt đám giặc Khăn Đen. Chúng sẽ không đến để nhũng nhiễu nơi này được nữa.

Vẫn không một cánh cửa nào mở ra. Đúng lúc quay lưng đi thì:

- Cạch. Cạch.

Là cánh cửa quán rượu được mở. Từ trong, lão chủ quán rượu lom khom bước ra. Lương Nhất Công thấy vậy thì mừng lắm, tiến tới hỏi:

- Ông lão, hãy chỉ cho ta biết đường lên quan huyện. Ta cần giải lũ giặc này đi.

Lão chủ quán từ tốn nói:

- Các vị anh hùng, có thể vào trong quán lão uống chén nước. Những việc khác, để lát sau được không?

Thấy lão dường như có chuyện muốn nói, cũng không tỏ vẻ gì bất thường phải phòng bị, Lương Nhất Công liền đồng ý. Phúc cùng năm sáu môn hạ cũng bước theo sau.

Trong quán rượu, vừa rót chén nước vối, lão chủ vừa hỏi:

- Dám hỏi vị công tử đây, khi nãy có nói về việc với giặc Khăn Đen. Lời ấy ắt chẳng phải nói chơi.

Lương Nhất Công thấy lão có vẻ hoài nghi, liền nghĩ:

"Dân vùng này vì sự tàn ác của lũ giặc Khăn Đen mà sợ hãi, đề phòng tất cả. Ta mà không đem chuyện đi tiêu diệt chúng ra nói thật với lão, khiến lão tin tưởng, hi vọng thì chẳng mong hỏi han được gì từ lão. Đường xá đi lại thế nào, sông nước đò ngang ra sao ta còn chưa rõ, không thể không hỏi lão được."

Rồi đem công chuyện ra nói với lão:

- Không giấu gì lão. Ta cùng các anh em đây là người của Thanh Sơn môn, đất Khoái (Hưng Yên). Nghe tin vùng núi Phượng Hoàng thuộc đất Hà Bắc có lũ giặc Khăn Đen, chuyên nhũng nhiễu, hà h·iếp dân chúng, c·ướp b·óc hàng hóa của thương nhân, bạo ngược vô đạo nên cất công tìm đến để tiễu trừ. Khi đến trấn này đã thấy việc bất nhân trước mắt, càng thấy cần phải tiễu trừ lũ giặc cỏ này. Ngại nỗi chúng ta từ xa tới đây, đường xá chưa thông, cũng nhờ lão đây chỉ giúp cho. Trước là để áp giải những tên ngoài kia lên quan huyện, sau là đường tới núi Phượng Hoàng.

Lão chủ quán nghe thấy có người đến diệt trừ đám Khăn Đen thì cũng mừng lắm, nhưng vẫn hoài nghi, lại hỏi:

- Công tử có bao nhiêu người?

- Cả ta là hai mươi mốt?

Nghe thấy lượng người ít ỏi, lão tỏ vẻ thất vọng.



- Ý lão là sao? – Lương Nhất Công hỏi.

- Quân Khăn Đen vốn là những tên lục lâm thảo khấu, phường vô lại tứ xử tụ tập lại, quân số nghe nói đến hai ba trăm người, cũng chưa ai rõ. Đứng đầu là Kiều Công Mãnh, dòng dõi của xứ quân Kiều Công Hãn. Năm xưa Kiều Công Hãn tranh vương thất bại, con cháu phải phiêu bạt, trốn chạy khắp nơi, đến Kiều Công Mãnh thì về làm c·ướp vùng này, xưng là Cửu chỉ đại vương. Chúng bắt người dân trong vùng phải đóng thuế, gọi là sinh thuế, định kỳ ngày năm đầu tháng. Nhà nào không đóng, chúng đến đ·ánh đ·ập, đ·ốt p·há, trai trẻ thì bắt nên núi làm nô dịch, thổ phỉ theo chúng, nữ trẻ thì bắt lên làm nhục, mua vui. Với thương nhân qua lại vùng này, chúng bắt nộp lộ phí mới cho qua. Quan phủ cũng mấy lần cất quân đánh dẹp, lính tráng đến vài trăm người. Nhưng ngặt nỗi vùng núi Phượng Hoàng địa thế hiểm trở, bốn bề là đầm lầy, đường vào độc đạo, tên Kiều Công Mãnh thì võ nghệ cao cường, mưu mô hiểm độc, thành ra mấy lần tiến đánh đều thất bại trở về. Liệu mấy người công tử có thể đánh lại chúng không?

Lương Nhất Công suy tính thoáng chốc, rồi đáp:

- Lão chớ lo. Bọn chúng tuy có đông nhưng cũng chỉ là lũ ô hợp. Chỉ cần hạ được tên cầm đầu, cả đám sẽ không đánh mà hàng, giơ tay chịu trói.

Người môn hạ tên Lai Đông thấy lão chủ quán nghi ngờ thực lực, lại thấy Lương Nhất Công trả lời khiêm nhường, liền cao giọng:

- Đúng vậy. Thanh Sơn môn chúng ta là danh môn đại phái của đất Việt, công tử của chúng ta võ nghệ phi phàm, được thiên hạ xưng tụng là "anh hùng kiếm" há lại sợ lũ giặc cỏ này.

- Lai Đông!

Lương Nhất Công lên tiếng. Lai Đông thấy bị nhắc nhở, cũng biết mình đã phô trương quá đà, lập tức im lặng. Chủ quán nghe vậy, biết không phải người tầm thường, ắt có thể diệt trừ được quân Khăn Đen. Lão vội cúi rạp người vái lạy mà thưa rằng:

- Nếu các vị anh hùng đã có lòng đến để dẹp giặc giúp dân, lão già thay mặt mọi người trong trấn cảm tạ công đức này. Đường đến núi Phượng Hoàng như thế nào lão xin được tả tường tận. Việc áp giải những tên ngoài kia lên quan trên, lát nữa lão sẽ bảo người đưa các vị đi cho được mau chóng.

Thấy lão chủ quán hành lễ, Lương Nhất Công liền đưa tay ra đỡ. Lão chủ đứng thẳng lại, nói tiếp:

- Từ đây đến núi Phượng Hoàng chừng tám mươi dặm về tây, đường xá xa xôi, sông sâu cản trở, có đi bằng ngựa thì nhanh cũng mất chừng hơn nửa ngày, đến nơi dễ trời đã tối. Vì vậy, lão xin đề nghị mọi người dừng chân tại đây tối nay, sáng mai hãy đi tiếp. Lão sẽ làm ít rượu thịt thết đãi. Đường dài mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

- Vậy thì cảm ơn lão. Trời cũng sắp tắt nắng, cũng nhờ lão bố trí giúp cho anh em ta chỗ nghỉ tối nay.

Lương Nhất Công nhận lời.

Thấy lão chủ quán khẩn khoản, nhiệt tình khác hẳn vẻ cự tuyệt, không muốn dính dáng ban sáng, Phúc lấy làm thắc mắc, bèn hỏi:

- Lão chủ, lão làm vậy không sợ đám Khăn Đen sẽ kéo đến trả thù lão ah. Hồi nãy ta thấy thái độ của lão khác lắm mà.

Lão bình thản cười và đáp:

- Các vị anh hùng đã g·iết và bắt người của chúng. Việc đã đến nước này thì nhất định chúng sẽ kéo đến đây trả thù. Sợ hãi, trốn tránh cũng không ích gì, chi bằng chỉ đường giúp sức, để mọi người có thể thuận lợi tiêu diệt hết lũ giặc c·ướp. Chàng trai trẻ, cậu cũng đã vì lão mà đánh đuổi quân Khăn Đen, tối nay hãy ở lại đây uống rượu để với lão được không.

- Hay lắm. Ta cũng muốn được uống với anh Phúc vài chén rượu – Lương công tử hào hứng.

Rượu thì Phúc không nỡ từ chối. Vậy là lão chủ liền đi nổi lửa, làm thịt dê gà để thết đãi. Đồng thời lão cũng cắt cử người, cùng với năm sáu môn hạ của Lương Nhất Công áp giải đám phỉ đang bị trói lên quan huyện. Đường lên quan huyện không quá xa, đến chập tối là tất cả đã xong xuôi, quay trở về quán.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, tại khu vườn sau quán, tất cả cùng say sưa bên cuộc rượu.

- Anh Phúc. Hôm nay có duyên tương ngộ. Ta thực sự cảm phục tinh thần trượng nghĩa, khí phách anh hùng nơi anh. Muốn hỏi anh người châu huyện nào, đất trời rộng lớn, liệu sau này ta có cơ hội gặp lại?- Lương Nhất Công hỏi.

Quả thật tuy mới gặp nhưng Phúc cũng đã thấy vị công tử trước mặt thật hào sảng, gần gũi thân quen. Đất trời rộng lớn, cũng chưa biết đi đầu về đâu, liệu có cơ hội gặp lại. Rồi chàng đem câu chuyện đi tìm quê cha đất mẹ của mình ra chia sẻ. Nghe chàng chia sẻ, Lương Nhất Công tỏ sự thương cảm và nói:

- Thanh Sơn môn chúng ta người đông, đi lại giữa các châu huyện nhiều, nhất định ta sẽ căn dặn mọi người lưu tâm để ý. Chỉ có điều nếu may mắn tìm được cảnh vật như mô tả, không biết phải tìm anh ở đâu để thông báo. Thôi thì có bát rượu này, ta chúc anh vạn sự thuận lợi, sớm tìm được quê nhà.

Tất cả đồng loạt nâng bát lên. Rượu vừa uống cạn lại được rót đầy:

- Anh Phúc, ngày mai lên đường, anh đi tìm quê nhà, còn ta đi tiễu trừ đám giặc cỏ, chia tay không biết bao giờ mới được gặp lại. Vậy hai ta đêm nay hãy uống cạn chum rượu này cho thỏa thích, không được để phí rượu ngon cũng như tấm lòng của ông chủ.

- Được. Chúng ta sẽ uống thật say đêm nay.

Uống hết bát rượu, Phúc nói:

- Anh Công. Việc ngày mai, các anh cho ta đi cùng được không?

- Anh muốn cùng đi đánh Khăn Đen.

- Đúng vậy.

- Việc đó rất nguy hiểm. Anh không sợ sao.

- Không sợ. Ta đã nghĩ rồi. Ta đã gây ra rắc rối cho ông chủ đây. Chỉ có diệt trừ bọn chúng mới không sợ sau này chúng kéo đến đây nữa. Lúc trước chỉ có một mình, không biết phải làm thế nào. Nay có các anh đến đánh chúng thì nhất định ta phải tham gia mới được.

Vừa nói, Phúc vừa hướng về hướng lão chủ quán.

- Rượu ngon, thịt ngon, không thể uống không được. Hơn thế, chiều nay, anh đã giúp ta chống lại bọn chúng, ta cũng muốn được giúp lại anh.

Những lời khẳng khái, chân thật của Phúc càng khiến Lương Nhất Công cảm phục và quý trọng.

- Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi diệt trừ lũ giặc Khăn Đen.

Rồi nâng bát rượu lên và nói:

- Anh Phúc. Có chén rượu này, ta muốn được kết nghĩa với người anh em, nguyện cùng nhau xông pha hiểm nguy, tiêu diệt lũ Khăn Đen. Sau này mọi việc chỉ cần người anh em lên tiếng, Công ta hết mình giúp sức, không từ khó khăn.

Đôi chút bất ngờ. Một kẻ không danh không tiếng, tứ cố vô thân, phiêu bạt nay đây mai đó lại được một công tử của danh gia đại phái, khí độ phi phàm, tiếng tăm lẫy lừng kết làm anh em. Tất nhiên Phúc chẳng để ý hay bận tâm đến những điều đó, hào hứng nhận lời:

- Được. Từ nhỏ tới giờ ta cũng chưa có anh trai. Anh Công, uống nào.

Cả hai uống cạn bát rượu kết nghĩa, rồi cùng nắm chặt tay nhau, cất cao tiếng cười sảng khoái. Trên trời, có ánh trăng lồng lộng chứng giám.

Cùng lúc đó, tại sơn trại trên núi Phượng Hoàng. Trong căn nhà gỗ, Cửu chỉ đại vương Kiều Công Mãnh, thủ lĩnh của quân Khăn Đen đang vui thú cùng hai nữ nhân. Tiếng hoan ái lả lơi, tiếng bông đùa bỡn cợt vang lên khắp căn phòng. Một tên lâu la đứng ngoài cửa nói vọng vào:

- Bẩm đại vương. Có người đến tìm gặp đại vương.

- Thằng nào. Giờ này còn tìm đến. Muốn c·hết hay sao, luật lệ để đâu hết rồi.



Đang lúc khoái lạc thì bị làm phiền, Kiều Công Mãnh tức tối quát lên. Núi Phượng Hoàng vốn hiểm trở biệt lập, lại là nơi đóng chân của quân Khăn Đen, sẽ chẳng có kẻ nào người ngoài dám bén mảng tìm đến. Chỉ có thể là người trong trại. Mà Kiều Công Mãnh đã có lệnh tới cả sơn trại, cấm kẻ nào làm phiền vào buổi tối. Bởi lúc đó hắn còn bận việc mây mưa hoan thú cùng với đám nữ nhân của mình. Cũng có thể là lính tuần gác, canh phòng phát hiện thấy điều gì bất thường, cần báo cáo gấp. Nhưng quan quân châu huyện vừa mới bị hắn đánh bại tháng trước, nên cũng chẳng có gì gấp gáp lúc này cả.

- Một mụ đàn bà, mới vừa bên sông tìm đến.

- Một con đàn bà thì tìm ta có việc gì?

Hắn càng bực tức hơn, quát tháo:

- Có việc gì chúng bay không tự giải quyết được sao? Mẹ kiếp lũ vô dụng này.

Tên lâu la giọng run lẩy bẩy, bẩm báo:

- Bẩm đại vương. Mụ ta bảo là có việc hệ trọng, liên quan đến an nguy của núi Phượng Hoàng, cần phải thông báo trực tiếp đến đại vương.

Kiều Công Mạnh nghe vậy thì bớt nóng lại, giọng dịu hơn:

- Vậy thì để mai đi. Sáng mai hãy đưa mụ ta tới đây.

Hắn vẫn chắc mẩm quan quân châu huyện chẳng thể đánh sớm được, nên không có gì phải vội, cuộc vui ái ân đang ở trước mắt.

- Bẩm đại vương, mụ ta bảo nếu không thông báo luôn tới đại vương thì không kịp, sợ mai sẽ có... sẽ có ... đổ máu.

Bẩm báo đến đây thì thực sự tên lâu la không còn có thể nói tiếp được nữa, miệng lắp ba lắp bắp. Sự việc có vẻ nghiêm trọng, Kiều Công Mãnh trầm giọng:

- Cho mụ ta vào đây.

Cánh cửa mở ra, một người đàn bà diện y phục đen, trùm mạng vải che kín nửa khuôn mặt bước vào. Người này dung mạo kì dị, dù có lớp mạng che đi cũng không giấu hết nổi những đường nét xấu xí trên khuôn mặt. Đối diện ả là Kiều Công Mãnh. Một gã đàn ông cao lớn, thân hình đồ sộ đang ngồi chễm chệ trên chiếc phản gỗ, hai tay dạng ra, chống lên đùi, cái đầu nghiêng nghiêng. Khuôn mặt vuông lưỡi cày, hàng mày dày rậm không che đi ánh mắt tựa như của thú dữ. Hai bên, hai nữ nhân yếm đào trễ lải, váy áo lả lơi vẫn đang bấu víu khơi tình.

- Nói đi. Mụ là ai? Có việc gì cần thông báo.

- Ta là ai không quan trọng. Ta tới để báo cho ngươi biết, có kẻ đang tới để đoạt mạng ngươi.

- Ai. Là kẻ nào?

- Lương Nhất Công, người của Thanh Sơn môn ở đất Khoái Châu.

- Là sao. Thanh Sơn môn cách xa ta ngàn dặm, nước sông không phạm nước giếng. Tự dưng chúng kéo đến đây là sao?

Người đàn bà nhếch mép cười nhạt rồi nói:

- Thanh Sơn môn vốn trọng tiếng anh hùng. Lũ Khăn Đen các người lại là phường hung ác. Việc tiêu diệt các người chẳng phải càng tô điểm thêm cho tiếng tăm của Thanh Sơn môn sao.

Nghe thấy những lời nói khinh miệt, Kiều Công Mãnh trong lòng giận sôi máu nóng. Nhưng hắn vẫn nhẫn lại, hỏi tiếp:

- Bọn chúng kéo đến bao nhiêu người, hiện đang ở đâu?

- Cả thảy hơn hai mươi người, hiện đang ở Lạng Giang trấn.

Nghe thấy chỉ có hơn hai mươi người, Kiều Công Mãnh cất tiếng cười đầy ngạo mạn:

- Quan quân kéo đến cả vài trăm người ta còn chẳng sợ, há lại sợ một nhúm vậy sao. Hãy mau bảo bọn chúng tới luôn đi, để Cửu chỉ đại vương ta phanh chúng ra, xem gan mật lớn cỡ nào.

Người đàn bà vẫn tỏ vẻ khinh khi, không đáp lại. Ả ta tiến đến bên cây đèn, đôi tay nhẹ nhàng đưa lên, vờn quanh ngọn lửa. Ánh lửa bỗng sáng rực lên xen lẫn nhứng tiếng tí tách, nhảy múa như tuân theo sự điều động của đôi tay. Một mùi hương dìu dịu, ngan ngát tỏa ra. Rồi ngoái nhìn lại Kiều Công Mãnh, ả nói:

- Lũ giặc cỏ các ngươi chỉ biết ru rú một chỗ, chưa thấy đao gươm kề cổ còn nghĩ đất trời hạn hẹp. Người đến mang danh "Anh hùng Kiếm" há phải để các ngươi coi thường. Chỉ sợ ngày mai khi nhìn thấy kẻ đó, các ngươi lại vội vã quỳ lạy xin tha.

Trước nay chưa ai dám một mình mò đến chốn này. Mà những kẻ được đưa đến đều một sống hai c·hết quỳ lạy xin tha. Vậy mà ngay lúc này, chính tại bản doanh của sơn trại, một ả đàn bà từ lúc vào đến giờ ngang nhiên buông lời khinh miệt, không coi Cửu chỉ đại vương vào đâu. Sự việc khiến Kiều Công Mãnh không thể kiềm chế. Hắn vùng dậy, lao đến b·óp c·ổ, hai mắt long xòng xọc, gằn giọng nói:

- Con mụ đĩ điếm. Mẹ kiếp. Mày là ai mà dám ở đây lên giọng với ông. Cho dù ngày mai có là cả Thanh Sơn môn kéo đến đây, ông cũng cho chôn thây dưới đầm lầy hết.

Người đàn bà mặc cho hắn b·óp c·ổ, lạnh lùng đáp:

- Bình tĩnh đi. Ngươi nên cố gắng hít thở chậm lại, đừng nôn nóng.

Kiều Công Mãnh bất giác dừng lại. Quả nhiên hắn thấy hơi thở của mình đang gấp gáp hơn, nhịp tim tăng lên, hai mắt hoa đi, còn đầu thì căng ra, nhức óc vô cùng. Hắn giật mình hoảng hốt:

- Ngươi, ngươi đã làm gì ta.

- Không có. Chỉ là khi nãy ta có đốt lên ít Khởi Tâm thảo. Một loại cỏ có tác dụng kích phát những tâm hồn xao động. Những kẻ hít phải, chỉ cần tâm chí bị kích động, sẽ lập tức thấy tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp, tựa như đang đứng trên đoạn đầu đài, có đao kề cổ.

Nghe lời nói, Kiều Công Mãnh mới nhớ lại hành động khi nãy, lúc ả ta đưa tay vờn quanh ngọn đèn.

- Khốn kiếp. Ngươi dám hạ độc ta.

- Đúng vậy. Một kẻ bất nhân vô đạo như ngươi, làm sao biết trời cao đất rộng như thế nào. Muốn lấy mạng ngươi chẳng phải việc gì khó khăn cả.

Rồi mụ lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ màu đen, đưa cho Kiều Công Mãnh.

- Thuốc giải đây, uống đi.

Kiều Công Mãnh tuy có sự nghi ngờ, sợ hãi, nhưng lại nghĩ một người như ả, muốn hạ độc lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay, chẳng cần phải tốn công lừa gạt một lần nữa. Vì vậy hắn vội chộp lấy viên thuốc, uống ngay lập tức. Quả nhiên những triệu chứng ban nãy biến mất. Sau một thoáng cân đo, hắn thận trọng lên tiếng:

- Rốt cục mụ đến tìm ta, thông báo những việc vừa rồi là có mục đích gì?

Người đàn bà đắc chí cười và nói:

- Phải lắm. Ngươi biết điều hơn rồi đấy. Ta đến cốt chỉ cần ngươi làm giúp ta một việc, cũng là để tự cứu lấy mạng ngươi.

- Việc gì?

- Giết Lương Nhất Công.