Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 5: Hành trình bắt đầu




Chương 5: Hành trình bắt đầu

Thanh minh, tiết trời ấm áp, cảnh sắc xanh tươi. Tại một chân đèo hoang vắng, hai mươi nấm mồ nằm lẩn khuất dưới cỏ cây, đã lâu không được nhang khói.

- Cha, mẹ, hôm nay con đến thắp hương cho hai người.

Phúc xúc động đốt nén hương thơm, thành kính thắp lên hai ngôi mộ nằm tách biệt với phần còn lại. Năm xưa, sau khi nhặt Phúc lên ngựa mang đi, vì thương cảm cho những người đã bỏ mạng tại đây, không muốn thấy cảnh xác lạnh phơi sương, để mặc thú rừng xâu xé, lão cao thủ đã thuê dân bản trong vùng chôn cất. Đối với cha mẹ của Phúc, lão cẩn thận dặn dò mấy người táng riêng ra một góc, dùng đá làm bia đánh dấu để sau này thuận tiện thăm viếng.

- Cha, mẹ. Con vẫn luôn muốn tìm về quê xưa, biết được tên họ thật của mình. Bây giờ đã lớn, con sẽ đi để thực hiện điều đó, dù xa xôi ngàn dặm cũng quyết tìm về. Hôm nay con đến chào tạm biệt hai người. Cha mẹ ở trên cao, chỉ đường dẫn lối cho con sớm tìm được. Nhất định sẽ có ngày, con quay lại đón hai người về nhà, để cha mẹ không phải nằm nơi đất lạnh này nữa.

Chầm chậm, Phúc dập đầu vái lạy ba vái rồi đứng dậy. Lão cao thủ nhìn nó, nắm lấy đôi tay và nói:

- Phúc, cháu giờ đã lớn rồi, cũng phải tìm về nguồn cội. Chúng ta không thể giữ cháu ở lại với chúng ta mãi được. Nhiệm vụ gian nan, cháu phải gắng sức, không được nản chí.

Phúc gật đầu, siết chặt đôi bàn tay:

- Ông ở lại cùng mọi người, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ông có tuổi rồi, cũng bớt uống rượu đi, không ăn gió nằm sương được nữa.

Lão Hổ đứng cạnh bên, vỗ vai và căn dặn:

- Đường xá vạn dặm xa xôi, trắc trở hiểm nguy có nhiều, phải luôn cảnh giác đề phòng. Nếu có thiếu tiền đi đường, cháu cứ ghé nhà mấy tay tham quan vô lại nào đó mà mượn tạm. Không phải bận tâm suy nghĩ làm gì.

Phạm Văn thêm vào:

- Phiêu bạt nay đây mai đó, rất dễ gặp người của các bang phái. Chuyện giang hồ tranh đấu, cháu nên né ra, càng đừng để xảy ra v·a c·hạm, xích mích mà thành thù với họ.

- Đúng đúng, chú Văn nói đúng đấy. Gặp chúng nên tránh là hơn. Cái gì mà một nhịn chín điều gì gì đó - Lão Hổ cố gắng nói một điều nhịn là chín điều lành, nhưng không nhớ nổi. Ái dà, tất nhiên nếu bị o ép quá, không nhịn được thì cứ thẳng tay đánh cho chúng một trận. Bất quá thì ta bỏ chạy. Hà hà.

Lão gãi đầu cười hềnh hệch. Một người nóng nảy, thô kệch như lão thì khó mà có thể khuyên người khác nhẫn nhịn được. Minh vội vàng sửa ngay.

- Bác Hổ lại khuyên bậy cháu nó rồi. Phúc cháu cứ nghe lời bác Văn, tránh voi chẳng xấu mặt nào, giữ thân mình là trên hết.

Hiền kéo Phúc lại gần. Với Hiền, Phúc chẳng khác nào đứa con do mình dứt ruột sinh ra, bao năm nàng hết mực yêu thương, săn sóc. Giờ đây sắp phải chia xa, khóe mắt rưng rưng, Hiền nghẹn ngào căn dặn:

- Con đi chuyến này, phải tự chăm sóc bản thân. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Thanh niên đương sức nhưng đừng có chủ quan. Đây là mấy bộ quần áo, ít tiền và đồ ăn cô đã gói cả vào trong tay nải. Khi nào thấy đói, con nhớ bỏ ra ăn.

Bên cạnh, hai đứa em Lộc và Hoa òa vào níu giữ:

- Anh Phúc, anh đừng đi, anh ở lại chơi với chúng em.

Ôm chặt cô Hiền vào lòng, Phúc thủ thỉ:

- Cô, con đi sớm tìm được quê nhà, rồi con sẽ trở về thăm cô, thăm các em.

Rồi quay sang dặn dò hai em:

- Lộc, Hoa, hai em ở lại cố gắng chăm sóc cha mẹ, còn cả ông và hai bác nữa. Anh đi rồi anh sẽ trở lại. Lớn rồi, không được nhõng nhẽo nữa đâu đấy.

- Phúc. Đất trời bao la, nếu không tìm được hay xảy ra chuyện gì, cháu cứ quay trở lại đây với chúng ta. Nơi này mãi là nhà của cháu – Lão cao thủ căn dặn lần nữa.

Sau khi chào từ biệt tất cả, Phúc cất ngựa lên đường. Hơn mười năm kể từ ngày được lão cao thủ nhặt về, giờ đây Phúc đã là một chàng trai tuổi mười bảy, khôi ngô, lanh lợi, phiêu bạt lưng ngựa để đi tìm quê cha đất mẹ. Hành trang mang theo là một cây sáo, một chiếc dao găm, có con ngựa ô làm bạn đồng hành trên vạn dặm xa xôi.

Trong tâm trí của Phúc, hình ảnh quê nhà mơ hồ hiện ra với cây đa bến nước. Cây đa cổ thụ to lớn, tán lá rộng trải trăm thước, thân trùm lên một ngôi miếu nhỏ. Vì vậy, đi đến đâu chàng cũng hỏi dân chúng trong vùng, hễ nơi nào có đa lớn là tìm đến. Nhưng đất trời rộng lớn, việc tìm kiếm tựa như mò kim đáy bể. Dù chưa thể tìm thấy quê nhà, nhưng những tháng ngày dong duổi qua những miền đất, ngắm cảnh đẹp bao la bày ra trước mắt cũng khiến Phúc cảm thấy thích thú. Những thung lũng rực rỡ hoa đào, những đồi mơ trắng xóa hay những cánh đồng lúa xanh mượt, những đầm sen bát ngát. Lần đầu trong đời, chàng được thấy đàn cò trắng bay rợp trời, đàn trâu nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thế gian tươi đẹp, phong phú hơn những gì chàng từng biết.



Sau nửa năm phiêu bạt, Phúc đặt chân đến một trấn nhỏ tên Lạng Giang thuộc vùng Hà Bắc. Việc đầu tiên chàng làm là đi tìm mua rượu. Đã hơn một tháng nay, chàng không được uống, dù chỉ một giọt. Cùng bởi các châu động miền núi, đất rộng người thưa, làng mạc, trang xã phân tán, không phải lúc nào cũng tìm được chỗ có rượu. Vạn dặm độc hành, không có rượu thì buồn miệng lắm. Trời cho đất Việt sản vật trù phú, hoa trái muôn loại, chim muông, hoang thú, cá nước luôn sẵn xung quanh. Một thân võ nghệ tinh anh, lại từng trải qua cuộc sống nơi thâm sơn cùng cốc như Phúc, không khó để làm no cái bụng. Nhưng rượu thì khác, chàng không thể tự làm ra được. Toàn bộ số tiền cô Hiền chuẩn bị cho, chàng đều dành để mua rượu.

- Chủ quán, cho ta một bầu rượu.

Vừa nói, Phúc vừa giơ cái bầu trống rỗng lên, lắc lắc:

- Ba đồng – Chủ quán giơ ba ngón tay lên báo giá.

- Ba đồng. Rượu ngon đấy nhé.

Chàng đáp lại, đồng thời lúi húi lấy xâu tiền giắt trong tay lải. Đúng lúc này, có ba người đàn ông tướng tá bặm trợn, mang theo đao bước vào quán. Gã đi đầu râu rậm kín nửa khuôn mặt, vung tay hất văng Phúc ra, hươ đao, lớn giọng quát tháo:

- Lão già. Quá năm ngày đóng thuế rồi. Mau nôn tiền ra.

Lão chủ quán hốt hoảng, lập tức chắp tay rúm ro, giọng run lẩy bẩy:

- Mấy ông, mấy ông xin cho con. Độ này bán rượu ế ẩm, thực con chưa thu xếp được tiền để đóng cho mấy ông.

Gã râu rậm lại quát lên:

- Vậy là lão định bùng hả?

- Con xin mấy ông, con nào dám không đóng đâu. Chẳng là chưa có tiền thật. Con xin mấy ông cho con khất đến tuần trăng sau, con sẽ đóng đủ cả hai món. Quán còn mấy đồng, con xin biếu ba ông, đường xá xa xôi, các ông dùng rượu thịt rồi cho con xin ạ.

Vừa nói, lão chủ quán vừa khẩn trương móc trong hộc đựng tiền ra hơn mười đồng. Bất ngờ bị đẩy sang một bên, cũng chưa rõ sự tình như thế nào, Phúc thản nhiên đứng nhìn mà không biết ra mình đang đối mặt với đám thổ phỉ. Gã râu rậm nhanh tay chộp lấy số tiền, nhẩm đếm, rồi đùng đùng nổi dận, bổ mạnh đao xuống bàn, rú lên:

- Mẹ kiếp thằng già này. Mấy đồng lẻ này thì không bõ dính răng chúng ông. Già quá rồi chán sống phải không. Còn bao nhiêu tiền mang hết ra đây.

Thấy Phúc dương dương đứng nhìn, một tay khác liền chĩa đao về phía chàng, trợn trừng mắt mà nạt nộ:

- Thằng ranh này, có bao tiền, muốn không ăn đao thì đưa đây cho các ông. Nhanh lên.

Phúc ngơ ngác hỏi:

- Tiền nào, tại sao ta phải cho các ngươi?

- Thằng ranh này. Không nợ cũng phải đưa. Ở cái đất này, kẻ nào muốn sống đều phải cúng nạp cho các ông đây hiểu chưa? – Tên còn lại hung hăng, lại bổ mạnh cây đao xuống bàn.

Lúc này, Phúc đã iểu ra ba gã trước mặt mình là quân ăn c·ướp. Cả cha mẹ đều bị lũ thổ phỉ g·iết hại, vì vậy trong thâm tâm luôn có sự hận thù sâu sắc. Chàng trừng mắt nhìn bọn chúng. Ba gã thổ phỉ thấy vậy, bất giác chùn bước. Lão chủ quán thấy Phúc có ý đương cự lại với bọn chúng, vội vàng chen ngang:

- Con xin các ông. Cậu thanh niên là người nơi khác đến, chưa biết luật lệ nơi này. Các ông tha cho. Để con dọn ra ít rượu thịt, mời các ông dùng. Bếp, lên ngay rượu thịt cho các ông đây.

Rồi quay sang Phúc:

- Chàng trai trẻ. Các ông đây là người cai quản vùng này. Dân chúng trong vùng đều phải đóng thuế thì các ông để cho yên ổn làm ăn. Cậu chớ mạo phạm vào các ổng kẻo lại rước họa vào thân. Thôi tôi không bán rượu cho cậu nữa, cậu đi luôn đi. Đi đi.

Lão lại quay sang ba gã kia, cười xòa, nụ cười lão trông méo mó đến tội. Chứng kiến lão chủ quán phải xum xoe, khúm lúm trước ba tên thổ phỉ, Phúc cảm thấy máu nóng sục sôi trong người. Chàng nhớ lại những hàng dài người nghèo đói nằm co quắp hai bên đường, chen chúc trong căn miếu hoang. Chính những tên thổ phỉ c·ướp b·óc này, cùng với đám tham quan vô lại đã đẩy người dân vào con đường khốn khổ, quê hương ly tán. Trước thái độ đầy chống đối của Phúc, gã râu rậm lập tức nổi cơn lôi đình. Hắn thượng chân đạp thốc lão chủ quán ra, rồi vung đao xông tới, nhằm thẳng đầu Phúc mà bổ xuống.

- Thằng oắt con này, đi c·hết đi.

Lão chủ quán bị đạp ngã ngửa ra sau, thất kinh kêu lên:



- Ối!

Trước ánh đao lấp loáng, Phúc nhanh tay vung lên, chộp lấy cổ tay của gã, trong đầu nghĩ:

"Bác Văn luôn căn dặn ta phải tránh dây vào người của bang phái, chuyện phân tranh trong giang hồ. Nhưng đây là lũ c·ướp c·ủa hại dân, không thể để mặc chúng như thế này được"

Rồi chàng thuận chân tống một cước như trời giáng vào bụng. Gã co rúm người lại, chưa kịp kêu lên thì lại một quyền nữa đánh thẳng tới mặt. Tên thổ phỉ bật ngửa ra sau, kêu rống lên, máu từ mũi và mồm đổ ra nhoe nhoét, bốn chiếc răng cửa gãy văng ra, rơi vung vãi. Hai tên còn lại thấy thế thì lấm lét, sợ hãi nhìn nhau, lão chủ quán cũng tròn mắt trông theo. Gã râu rậm nằm vật dưới sàn, thấy đồng bọn lùi bước thì gào rú:

- Hai thằng chúng mày, chém c·hết nó cho tao.

Hai tên cùng hét lên lấy tinh thần, rồi vung đao chém tới.

- Bộp. Bộp.

Phúc đánh liền ra hai chưởng. Hai tên thổ phỉ cùng trúng đòn, ngã dúi dụi xuống đất, nằm đè lên nhau. Dù có đao trong tay, nhưng kỳ thực võ nghệ của cả ba lại rất tầm thường, không làm khó được Phúc. Ba tên biết mình gặp phải cao thủ, vội vã dìu nhau bỏ chạy, trước lúc đi vẫn không quên để lại lời h·ăm d·ọa:

- Thằng chó, mày chán sống rồi. Chuyện này chưa xong đâu.

Thoáng chốc, đã phi ngựa chạy mất bóng, nhanh như cách bọn chúng xuất hiện. Phúc quay lại, đỡ lão chủ quán:

- Chủ quán, lão không sao chứ?

Lão chủ rụt rè trước sự giúp đỡ của chàng. Ánh mắt lão toát lên sự ái ngại, hoang mang. Phúc lấy làm lạ. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh. Mấy người trong quán cũng đều nín lặng, dường như ai cũng đang sợ hãi một điều gì đó. Chàng quay ra hỏi lão chủ quán:

- Lão bị làm sao vậy!

Lão chủ hướng về mấy người kia, xua tay nói lớn:

- Đóng quán. Tất cả về đi. Hôm nay đóng quán.

Rồi quay qua nói với Phúc, giọng đầy nghiêm trọng:

- Chàng trai. Cậu nên rời khỏi đây ngay đi. Tai họa sắp ập đến rồi đó.

Phúc vẫn chưa hiểu:

- Tai họa nào, chẳng phải ba tên đó đã bị ta đánh cho sợ mất mật mà bỏ chạy sao? Nếu chúng dám quay lại, ta lại đánh cho chúng một trận nữa. Đánh cho chúng phải sợ để sau này không dám đến đây nhũng nhiễu lão nữa.

- Hài. Cậu quả là một chàng trai tốt bụng. Lão cảm ơn vì điều đó. Nhưng việc làm của cậu chẳng giúp ích gì cho lão cả. Ngược lại, nó còn mang đến rắc rối.

- Là sao? Chủ quán, lão phải nói rõ ra xem nào. Tại sao ta lại gây rắc rối cho lão.

Phúc gắt lên. Lúc này, mọi người trong quán đã bỏ đi hết. Lão chủ quán trầm ngâm một hồi, rồi từ từ lên tiếng:

- Chàng trai trẻ. Ba tên khi nãy là người của đám phỉ trên núi Hổ cách đây ba dặm, cả thảy chúng có hơn ba mươi tên, vô cùng hung hăng, tàn bạo. Trong vùng này, ai muốn được làm ăn, buôn bán cái gì cũng đều phải hàng tháng đóng tiền cho chúng. Nếu không, chúng sẽ kéo người đến phá phách, không để cho yên. Nay cậu đánh người của chúng, thể nào lát nữa chúng cũng kéo tất cả tới đây tìm g·iết cậu. Cậu không phải người ở đây, chỉ cần bỏ đi là xong. Nhưng còn hàng quán của lão, và cả những người trong khu này nữa, chúng có chịu để yên cho không.

Nghe lão chủ quán nói vậy, Phúc cũng có phần lấn cấn. Nhưng bảo chàng cứ thế bỏ đi thì quả thực đã chạm tới thể diện của một gã trai mới lớn:

- Ông lão. Ta đã nói là nếu chúng có quay lại, ta sẽ lại đánh cho chúng một trận tơi bời. Lão yên tâm, ta sẽ ở đây chờ chúng đến. Dù có là ba mươi tên ta cũng không có sợ đâu.

- Này cậu. Không nói về việc cậu có đánh lại được chúng hay không. Hôm nay chúng kéo đến, cậu có thể đánh đuổi chúng. Thế ngày mai chúng lại kéo đến, ngày kia, rồi tuần sau, tháng sau chúng lại kéo đến, cậu có thể ở đây mãi được không. Lũ thổ phỉ này thực chất là người của quân Khăn Đen, quân số đông đến hai ba trăm người. Một khi cậu động đến chúng, quân Khăn Đen tất sẽ tìm đến. Liệu cậu có chống lại được không.



Dừng lại một hơi, lão lại nói tiếp:

- Lão cũng như những người trong trấn này chỉ muốn yên ổn làm ăn. Dù là mất tiền nhưng còn hơn là bị chúng phá phách, q·uấy n·hiễu. Mất tiền đóng cho chúng nhưng vẫn có thể yên ổn để sống, còn hơn là chẳng thể kiếm ra tiền, cũng chẳng sống được ở đất này nữa. Cậu hiểu chứ, chàng trai.

Phúc thần người ra. Những câu hỏi dồn dập khiến Phúc nhất thời chưa thể trả lời.

" Lão nói đúng. Ta không thể mãi ở đây để đánh đuổi chúng được. Ta chỉ muốn chừng trị mấy tên phỉ đó một phen, để chúng sợ mà không dám đến nữa. Nếu mai, ngày kia, rồi tháng sau chúng tìm đến thì ra sao? Đúng là ta đã gây thêm rắc rối cho họ. Nhưng cũng không thể cứ thế mà bỏ đi được."

- Ta phải làm gì bây giờ? Cũng là do ba tên đó muốn chém ta trước nên ta mới phải ra tay – Chàng cố thanh minh.

- Cậu hãy rời khỏi đây ngay đi.

- Nếu vậy, chúng sẽ tìm ông để trả thù.

- Với cậu chúng muốn g·iết, còn với ta thì chúng chỉ cần tiền. Ta không có đắc tội với chúng, chúng sẽ không làm gì nguy hại đến ta. Cậu chớ lo.

Đắn đo ít lâu, Phúc quyết định:

- Chủ quán, xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho lão. Việc này do ta gây ra, ta không thể bỏ đi được.

Dứt lời, chàng rời khỏi quán, tiến ra đầu trấn, quyết ý chờ đám phỉ tới.

Một canh giờ sau. Trời trưa đứng bóng, ánh nắng chiếu xuyên đỉnh đầu. Đám phỉ kéo đến, từ xa đã thấy vó ngựa bụi mù bốc lên. Cả thảy hơn ba mươi tên, đầu quấn khăn đen, cổ tay đồng loạt quấn vải vàng. Tên nào tên nấy mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng. Tiếng khua đao, tiếng hò hét inh ỏi.

- Đại ca, là thằng chó này. Chính là nó.

Gã râu rậm b·ị đ·ánh gãy răng lên tiếng. Trông bản mặt bầm dập, hàm răng khuyết thiếu của hắn mới thảm hại làm sao. Tên đại ca đầu trọc lốc lừng lững tiến tới, chĩa đao về phía Phúc:

- Thằng nhãi nhép, mày đến đây làm gì? Ai sai mày đến?

Trước mũi đao, Phúc cứng giọng đáp:

- Ta chỉ đi ngang qua đây, không ai sai ta cả.

- Vậy là mày muốn tìm c·ái c·hết. Mày có biết bọn ông là ai không?

- Một lũ phỉ, chuyên c·ướp c·ủa, làm hại dân chúng. Có gì để ta phải biết chứ.

- Mẹ kiếp, thằng này chán sống. Được, dân trong trấn này cũng đang cần một tấm gương để ngoan ngoãn đóng thuế.

Lời vừa dứt, đao liền đâm tới. Nhanh như cắt, Phúc tung người lên không né tránh, rồi đạp vào vai hắn, vọt ra sau thoát khỏi vòng vây.

- Khá lắm. Chúng mày, chém nó cho tao.

Cả đám phỉ lập tức thúc ngựa xông lên, rừng đao sáng loáng:

- Giết!

Từng tên, từng tên lao đến đều bị Phúc đánh cho ngã ngựa. So với chàng, võ nghệ của đám phỉ này chẳng thể bì được. Nhưng chúng đông quá, lại có đao trong tay. Vừa đánh ngã tên này, tên khác lại lao đến. Đánh tới đánh lui một hồi, Phúc lại bị chúng vây vào trong. Tên đại ca đắc chí cười rú lên:

- Há há há. Thằng nhãi nhép. Để xem mày thoát đi đâu.

Cả thảy ba mươi tên cùng lao vào chém. Trong vòng vây nguy khốn, Phúc bình tĩnh thi triển võ nghệ của mình. Cầm nã thủ sử ra, đoạt ngay một đao đang chém tới. Dụng đao hộ thân, quyền chưởng được tung ra. Một quyền đấm gục tên bên trái, một chưởng đánh bay tên bên phải, rồi lại tiếp một tên phía trước, một gã phía sau. Thoáng chốc, có hơn mười tên b·ị đ·ánh gục, nằm im bất động.

Mặc dù có đao trong tay, nhưng Phúc chỉ dùng quyền chưởng để đánh hạ đối thủ. Cũng bởi chàng được lão cao thủ truyền dạy chuyên tu về thủ pháp tay không đối địch, thành ra không có thói quen sử dụng binh khí lúc giao đấu. Chàng cũng chưa từng g·iết người, nên nhân tâm còn thiếu sát tính. Vì vậy, dù có lòng hận thù đối với đám phỉ, nhưng quyền chưởng tung ra đều không phải sát chiêu đoạt mạng, khó dứt điểm nhanh gọn cuộc chiến.

Thấy đồng bọn lần lượt b·ị đ·ánh gục, tên đại ca sôimáu, vung đao nhảy vào. Tên này có thực lực hơn hẳn đám tay chân, đường đaonhanh gọn, sắc bén hung hiểm. Vừa giao đấu với hắn, vừa phải lo đối phó đámxung quanh khiến Phúc nhất thời ở thế hạ phong, không còn mặc sức tung hoànhnhư trước. Tiếng đao chém vào nhau chát chúa vang lên. Bốn xung quanh không mộtbóng người, các hàng quán đều đóng chặt cửa, dân chúng không ai dám ló mặt rađường.