Chương 7: Giữa vòng nguy khốn
Núi Phượng Hoàng cách Lạng Giang trấn sáu mươi dặm về hướng tây. Dùng thuyền đi ngược lên thượng nguồn hơn hai canh giờ đến bến Thượng, rồi từ đó đi ngựa thêm một canh giờ là tới chân núi Phượng Hoàng. Còn nếu chỉ dùng ngựa để di chuyển thì đường xá có xa xôi, trắc trở hơn, thêm vào chuyện lụy đò, nhanh cũng mất nửa ngày.
Tờ mờ sáng, khi những tiếng gà gáy đầu tiên cất lên, Phúc cùng người của Thanh Sơn môn lên đường. Do người đông, không thể chủ động được thuyền nên chỉ có thể dùng ngựa để di chuyển. Mấy người đi liên tục không ngừng nghỉ, đến gần trưa thì ước chừng được hơn năm mươi dặm. Lúc này, bốn bề vắng vẻ không một bóng người, lau sậy um tùm, trắng xóa cả một vùng. Phía trước, nổi trên gò đất cao là một quán nước, vách lá xập xệ cùng với mấy bộ chõng tre. Quán vắng, chỉ có duy nhất lão già tóc bạc đang nằm dài một góc, có vẻ rượu cũng đã say mềm rồi. Lương Nhất Công nói với môn hạ:
- Lai Đông, anh hãy hỏi chủ quán xem chúng ta đang ở đâu, từ đây tới núi Phượng Hoàng đường xá đi lại như thế nào?
Người môn hạ tên Lai Đông liền đến quán hỏi thăm tin tức, ít sau báo lại:
- Công tử. Thẳng phía trước năm dặm là đến bến Thượng, qua đò sang bên kia sông là có thể đi thẳng tới núi Phượng Hoàng. Còn đường đi bên đấy cụ thể thế nào phải sang đấy mới hỏi tiếp được.
- Được. Vậy anh cùng mấy anh em tới bến Thượng trước xem sao rồi về báo lại. Mọi người sẽ nghỉ trưa tại đây.
Lai Đông y lệnh, cùng bốn môn hạ phi ngựa lên trước thám thính. Những người còn lại ghé vào quán dừng chân. Khởi hành từ sáng sớm nên giờ ai cũng đói cả rồi. Đồ ăn đi đường được bày ra, rượu cũng được gọi lên. Mấy tay môn hạ cẩn thận lấy kim bạc kiểm tra, đề phòng trong rượu hay nước uống có độc. Lương Nhất Công nói:
- Gần đến địa phận của bọn chúng, ta nên cẩn thận một chút.
Phúc thì có phần hồi hộp. Đây là lần đầu chàng đi đánh phỉ. Từ bé lớn lên tại vùng biên viễn, võ công có học cũng chỉ là đối luyện với ông và bác Hổ. Chàng chưa từng giao đấu người ngoài cũng như đả thương một ai. Vậy mà hôm qua, chỉ ba quyền đã lấy mạng ba tên phỉ. Lúc đó đang giận dữ nên không để tâm đến, giờ nghĩ lại thành ra có chút lấn cấn:
"Hóa ra võ công của ta cũng không phải tầm thường, chỉ cần mạnh tay một chút thôi là đã lấy mạng của kẻ khác rồi. Cũng bởi mấy tên hôm qua là phỉ, lại một mực muốn g·iết ta. Là chúng ép ta, là chúng đáng c·hết. Đổi lại, nếu là người bình thường mà ta bất cẩn ra tay thì thật là .... Bảo sao ông luôn dạy ta phải luôn giữ được sự tĩnh tâm, thật cẩn thận khi dùng học nghệ"
- Phúc. Chú đang nghĩ gì thế?
Tiếng gọi của Lương Nhất Công làm Phúc sực tỉnh. Chàng ngập ngừng:
- Anh Công, anh đã đi như này nhiều chưa.
- Đi gì cơ. Ý chú là đi đánh phỉ? – Giọng nói có phần khẽ khàng, như không muốn để xung quanh nghe thấy.
- Đúng vậy.
- Cũng nhiều rồi. Cha ta cực kỳ căm ghét chúng, ta cũng vậy. Hễ nghe tiếng ở đâu có dân bị bọn chúng quấy phá, nếu không quá xa xôi hay thuộc địa phận các bang phái khác, cha ta sẽ lập tức phái ta đến tiễu trừ.
- Anh sẽ g·iết hết bọn chúng chứ?
Thấy Phúc có vẻ căng thẳng hơn là hiếu kỳ, Lương Nhất Công bật cười và nói:
- Hi vọng là không. Ta không muốn mình tạo quá nhiều nghiệp đâu. Nếu được bắt chúng qui hàng rồi giao cho quan quân châu phủ. Hi vọng chúng sẽ không quá liều mạng.
Nghe thấy vậy, Phúc cũng tỏ ra thoải mái hơn. Mấy người nhanh chóng dùng bữa trưa. Bất giác, Phúc nhìn quanh:
- Lão chủ quán nãy còn ở đây mà giờ đã đi đâu mất rồi.
Đúng là từ sau khi mang rượu ra, không còn thấy bóng dáng lão đâu nữa. Lương Nhất Công nhận ra có gì đó bất thường, lập tức truyền lệnh xuống:
- Tất cả cẩn thận.
Một tiếng huýt sáo réo lên, liền sau đó là một điệu cười lanh lảnh rợn người. Từ sau quán lá, một nam một nữ bước ra, không ai khác chính là người đàn bà bí ẩn và Kiều Công Mãnh. Bốn xung quanh, ẩn sâu trong đám lau sậy, hơn trăm tên phỉ cũng lộ diện, đầu quấn khăn đen, tay thắt vải vàng, đao gươm bủa vây lấy quán lá.
- Lương Nhất Công, hôm nay ngươi phải c·hết ở đây.
Người đàn bà lên tiếng. Lương Nhất Công nhíu mày, cố gắng nhận dạng khuôn mặt xấu xí ẩn sau lớp mạng che mặt.
- Là ngươi sao?
- Ngươi vẫn còn nhận ra ta?
- Mụ ta là ai vậy? - Phúc hỏi:
Lương Nhất Công đáp:
- Một người có chồng bị lũ phỉ g·iết c·hết, nhưng lại đem lòng hận thù Thanh Sơn môn ta. Cũng đã sáu bẩy năm rồi. Trước đây dung mạo mụ ta khác, không có như thế này.
- Không đúng. Chính là cha con các ngươi. Nếu không có cha con các ngươi, chồng ta đã không bị g·iết hại. Ta phải trả thù, ta phải g·iết c·hết các ngươi.
Người đàn bà gạt phắt đi, đay nghiến nói. Hai mắt mụ ta ánh lên sự thù hận tột độ. Gã Kiều Công Mãnh cũng lớn tiếng với đầy vẻ hung tợn:
- Thanh Sơn môn các ngươi thật không biết trời cao đất dày. Các ngươi muốn đến lấy mạng ta ư? Hôm nay, Cửu chỉ đại vương sẽ cho các ngươi phải chôn xác ở đây. Chúng mày, g·iết hết chúng nó cho tao, không được để thằng nào thoát.
Dứt lời, cả đám phỉ đồng loạt lao đến. Lương Nhất Công bình tĩnh đưa mắt quét một vòng, rồi lạnh lùng nói:
- Các ngươi đến cả đây rồi, đỡ tốn công ta phải đi tìm.
Dứt lời, vị công tử lao vào đám phỉ, tả xung hữu đột. Phúc và các môn hạ không chút chậm chễ, tiếp ứng ngay sau. Lương Nhất Công với Phúc đều sở hữu võ nghệ cao cường, các môn hạ đi theo cũng là cao thủ của Thanh Sơn môn, vì vậy đối với đám phỉ này vốn không có gì đáng ngại. Chỉ trong thoáng chốc đã có hơn hai mươi tên phải bỏ mạng.
Nhưng đúng lúc này, sự biến xuất hiện. Đang tung hoành giữa đám phỉ, cả hai bỗng thấy có cơn đau dữ dội ập đến, một cảm giác rạo rực thiêu đốt nơi lồng ngực, như muốn bức phá ra. Xung quanh, quá nửa đám môn hạ cũng ngã khụy xuống. Lương Nhất Công thốt lên:
- Nguy rồi, là trúng độc.
Thấy vậy, người đàn bà bí ẩn kia cất một tràng cười dài, vẻ mặt đầy hả hê:
- Đúng vậy, các ngươi đã bị ta hạ độc. Để xem hôm nay các ngươi thoát c·hết thế nào.
- Ngươi đã bỏ độc vào rượu và nước uống?
Lương Nhất Công lại hỏi. Một tay môn hạ lập tức phân trần:
- Không thể nào, công tử. Đồ uống mang ra đều được tôi kiểm tra kỹ cả, không thể nào có độc trong đó được.
Vẫn với vẻ hả hê, người đàn bà chậm rãi giảng giải:
- Ta đã ra tay hạ độc, há lại để các ngươi phát hiện ra sao. Độc các ngươi trúng là Sinh Tử dược, không màu, không mùi, không vị, không thể bị phát hiện bởi kim bạc, cũng không có thuốc giải. Các ngươi càng cố gắng vận công, độc tính càng phát tác mạnh. Tốt nhất là hãy nằm im chờ c·hết đi. Ha ha ha.
Nhiều năm ngang dọc giang hồ, Lương Nhất Công chưa từng nghe nói đến loại độc dược này. Chàng ngầm vận công để ép c·hất đ·ộc ra thì ngực càng đau đớn vô cùng, liền đó miệng ộc ra một ngụm máu đỏ. Phúc trông vậy thì hốt hoảng kêu lên:
- Anh Công?
- Không sao, quả nhiên độc này không thể vận khí mà trừ đi được. Thật không ngờ lại có một thứ độc dược âm hiểm như vậy. Mọi người tuyệt đối không được dùng nội công, tránh để độc tố thêm phát tác.
Lương Nhất Công đáp. Thấy đám người bị trúng độc đang khụy gối trước mặt, Kiều Công Mãnh khoái trá ra mặt:
- Hạ độc hay lắm. hà hà. Trên đời này vừa xấu vừa thâm độc chắc mụ là nhất đó. Cũng may là mụ xấu nên đại vương ta không phải động lòng trắc ẩn. Dung nạp thêm một thê th·iếp như mụ chắc là c·hết sớm thôi. Há há.
Hắn vẫn còn nhớ vụ Khởi Tâm thảo tối qua. Trong nét khoái trá cũng toát lên đôi phần sợ hãi. Nghe những lời châm chọc đó, người đàn bà xấu xí lập tức quắc mắt, quát lên:
- Câm miệng. Việc của ngươi là g·iết hết chúng đi, kẻo người phải rơi đầu lại là các ngươi đó.
Kiều Công Mãnh nghe vậy thì cũng ậm ờ tuân lệnh. Không phải là hắn sợ mụ ta. Chỉ là kẻ thù đang ở trước mặt, cần phải giải quyết trước. Xong rồi hắn sẽ tính sổ với mụ. Dù gì mụ ta cũng chỉ là một ả đàn bà, không có vẻ gì là biết võ nghệ, chỉ cần cảnh giác không để hạ độc thì việc g·iết đi không khó gì.
- Chúng mày, g·iết hết lũ Thanh Sơn môn cho tao.
Kiều Công Mãnh lại phát lệnh, cả đám Khăn Đen hung hăng lao tới như muốn tranh công. Phúc cùng người của Thanh Sơn môn ra sức chống trả, nhưng quá nửa đã trúng độc nên dần dà bị dồn vào thế yếu, phải co cụm lại. Nếu cứ tiếp tục tình thế như này thì không ổn chút nào. Lương Nhất Công đưa mắt trông về đám ngựa đằng xa, nói:
- Phúc. Ta sẽ mở đường, mọi người theo đó thoát ra.
Dù đang trúng kịch độc, Lương Nhất Công vẫn gắng vận sức lao lên. Thanh kiếm trong tay bây giờ mới được tuốt vỏ, một ánh bạc lóe sáng. Một đường kiếm khí rạch đất phá lên, dài hơn ba trượng. Những kẻ đứng trên đó đều bị cắt đứt, máu văng như mưa.
Rồi liền đó, vị công tử của Thanh Sơn môn lướt về phía trước, thình lình xuất hiện giữa đám phỉ. Chỉ thấy từ đó, nơi đám phỉ đang quây lại đông như bầy kiến, bốn đường kiếm tựa như lưỡi trăng khuyết tỏa ra. Những tiếng kêu thét vang lên. Trong phạm vi một trượng xung quanh, tất cả đều bị cắt làm hai, đổ xuống, máu như nước tuôn ra, đẫm cả một vùng. Thật là một cảnh tượng kinh tâm động phách. Những kẻ xung quanh đều nhất loạt lui lại, không dám lên nữa.
Tận mắt chứng kiến, Phúc không khỏi r·úng đ·ộng. Lần đầu chàng được thấy một cao thủ tuyệt đỉnh, lại trong một cuộc chiến sinh tử thi triển võ nghệ thì đáng sợ thế nào. Xác người la liệt, nằm chồng chất, hỗn độn lên nhau. Trong phút chốc, tuyệt nhiên không có một tiếng động vang lên, sự im lặng đến tột độ bao trùm tất cả. Bất giác, những hình ảnh khi xưa nơi chân đèo hoang vắng lại hiện lên trong đầu chàng.
Lương Nhất Công cúi mặt nhìn thanh kiếm nhỏ máu, lạnh lùng nói:
- Kẻ nào muốn sống thì lui ra.
Nhưng lời nói vừa dứt thì thân người cũng đổ gục xuống. Phúc cùng đám môn hạ thấy vậy thì lập tức lao đến thủ hộ. Rõ ràng việc sử dụng chân khí sẽ kích phát độc tố trong người, chẳng khác nào một hành động t·ự s·át. Lương Nhất Công biết điều đó, nhưng vẫn mạo hiểm, hi vọng có thể mở đường thoát thân cho cả hội.
Người đàn bà thấy vậy thì cất một tràng cười man dại, nói:
- Há ha ha. Ta đã nói là không thể dùng tới chân khí rồi. Lương Nhất Công, hắn giờ đã như ngọn đèn cạn dầu, lóe sáng trước khi vụt tắt, có là thần thánh cũng không thể cứu nổi.
Phúc cố trấn tĩnh bản thân, quan sát tình thế, trong đầu nghĩ:
"Bọn chúng còn đông quá trong khi người của ta lại đang trúng độc. Nếu cứ thế này thì không thể thoát ra được. Chi bằng ta bắt lấy mụ đàn bà kia, ép mụ ta đưa ra thuốc giải, đồng thời bắt lũ phỉ phải lui lại"
Rồi chàng quay qua nói với đám môn hạ:
- Các anh ở lại, bảo vệ anh Công.
Dứt lời, Phúc liền vọt người ra sau, lao thẳng đến chỗ người đàn bà xấu xí kia. Cả lũ phỉ đang đổ dồn vây bắt đám người Thanh Sơn môn, vì vậy đứng bên cạnh mụ ta chỉ còn mỗi Kiễu Công Mãnh. Thấy Phúc lao đến, gã đại vương cũng lập tức đứng ra chặn lại:
- Thằng ranh, muốn liều c·hết ư! Đến đây nào.
Muốn bắt được mụ đàn bà kia, phải đả vượt qua được tên đại vương này. Phúc đương nhiên hiểu điều đó. Chàng không đáp lại mà lẳng lặng lao đến. Thấy Phúc tay không binh khí, lại đang trúng độc, Kiều Công Mãnh tỏ ý coi thường, không màng xuất đao mà vung quyền đánh tới. Phúc xoay người né tránh, rồi tay phải chắp đao, nhanh như cắt nhắm thẳng yết hầu của gã đâm tới. Một thế này nếu đánh trúng, dù không cần dùng tới nội công cũng có thể ngay lập tức lấy mạng đối thủ. Kiều Công Mãnh buộc phải nghiêng người né tránh. Nhưng Phúc cũng biến hóa luôn theo đó, tay đao liền đổi sang trảo pháp, quét ngang sang, lại nhằm yết hầu mà chộp lấy. Kiều Công Mãnh thấy biến hóa vậy thì thất kinh sợ hãi, biết là gặp phải cao thủ, trong đầu thốt lên: "Mẹ kiếp"
Rồi gã vội giật ngược ra sau ba thước, thoát khỏi tầm bắt của trảo. Nhưng vừa giật ra sau thì tay đao lại một lần nữa đâm tới, nhanh lẹ không tưởng. Đối phương đến nhanh quá khiến gã muốn rút đao ra mà chẳng kịp. Lần này gã không tránh né nữa mà vung tay lên chắn ngang yết hầu, chặn thẳng lấy thế đao đâm tới, mục đích là muốn bắt lấy đối phương, khóa lại không cho biến hóa nữa. Nhưng Phúc không để gã được như ý. Tay đao vừa bị chặn lại, lập tức chuyển thành quyền, đấm thẳng vào bàn tay đang thủ yết hầu của Kiều Công Mãnh. Kiều Công Mãnh không đỡ được, thốt lên một tiếng "Á" gấp gáp ưỡn người lên, giơ ngực chịu quyền, may mắn tránh một chiêu hung hiểm lấy mạng. Phúc một quyền đánh trúng thì lại tức khắc vung tay lên, rồi thuận thế chuyển thành chưởng vỗ tới. Kiều Công Mãnh liên tiếp bị một quyền, một chưởng đánh trúng, ngã chổng kềnh ra sau, mặt mày tím tái, đau đớn kêu lên.
Tất cả đao, trảo, quyền chưởng mà Phúc đánh ra đều là biến hóa trong võ công mà chàng được lão cao thủ truyền dạy. Trong lúc giao đấu, thuận theo thế mà đánh. Đặc biệt, từ tay đao chuyển sang quyền, rồi từ quyền hóa qua chưởng, khoảng cách ra chiêu chỉ ngắn trong gang tấc, đối phương tuyệt nhiên sẽ không kịp ứng biến. Nhưng vì khoảng cánh phát chiêu quá ngắn, khiến lực phá của chiêu thức chủ yếu dựa vào nội lực. Vẫn biết mình đang bị trúng độc, không được vận chân khí. Nhưng Phúc hiểu rằng nều chỉ dùng xảo diệu của chiêu thức không thì không đủ thủ thắng. Vì vậy chàng đã liều lĩnh với hi vọng một chiêu đắc thủ, có thể ngay lập tức hạ gục tên đại vương. Khi ấy, việc bắt giữ mụ đàn bà kia sẽ không còn cản trở gì. Với một cao thủ có nội công thâm hậu, chỉ với một quyền hay một chưởng ban nãy cũng có thể lấy mạng kẻ khác. Nhưng Phúc nội công có hạn, lại đang bị trúng kịch độc vì vậy đòn đánh phát ra dù trúng cũng chỉ khiến Kiều Công Mãnh b·ị t·hương, không thể hạ thủ được. Ngược lại, Phúc vì vận công nên cơn đau phát tác rất dữ dội, ngã khụy xuống, toàn thân run lên, miệng thổ ra máu.
Kiều Công Mãnh lúc này đã gượng dậy, tiến tới đứng sừng sững trước mặt Phúc, cười ha hả và nói:
- Thằng chó c·hết, võ nghệ cũng khá đấy. Cố như vậy là hết sức rồi.
Phúc thì chẳng thể đứng dậy được nữa, mặt mày say sẩm, hai mắt hoa lên. Kiều Công Mãnh từ từ rút cây đao bên hông, nhếch mép cười đắc chí:
- Bây giờ đại vương ta sẽ cho ngươi được c·hết tại đây.
Một đao dương lên, dứt khoát chém xuống. Đám môn hạThanh Sơn môn đứng ngoài chỉ biết dương mắt trông vào, thất thần, không thể ứngcứu.