Chương 49: Kiếm pháp quái dị
Thanh kiếm trong tay gã đạo sĩ thật quá mới lạ và khó nắm bắt. Những tưởng thứ kiếm mỏng mảnh là thế sẽ chỉ dựa vào xảo động để thủ thắng, vậy mà một đường kiếm đâm ra lại trực diện và uy lực đến vậy. Thu Lệ trợn trừng mắt nhìn mũi kiếm sáng lấp loáng đang trực chỉ trước ngực, không dám chậm trễ, liền sử ra "Tiên hạc đằng vân". Nàng vừa nghiêng người xoay nửa vòng né tránh, đồng thời vung kiếm chém ngang hông. Một chiêu thức nhẹ nhàng phiêu động mà không kém phần sắc sảo, trong thế bị bức ép lại tìm cách công kích, tin rằng sẽ làm khó được đối phương.
Tay đạo sĩ không có vẻ gì là hoảng hốt, chỉ khẽ nhún chân rồi tung mình lên không. Gã đã tránh đi đòn tập kích, đồng thời lắc nhẹ cổ tay. Kiếm trong tay gã đang đánh đường thẳng, sau cái lắc cổ tay lập tức sinh dị động. Thân kiếm cong vồng, mũi kiếm tức thì đảo hướng quét ngang, như mãng xà cuộn mình mà phóng tới đớp mồi, thoáng cái đã lại chĩa ngay yết hầu của đối thủ. Thu Lệ giật mình kinh hãi. Vốn ngay khi đối phương tung mình lên không, nàng đã định đánh tiếp ra "Bạch hạc phi thiên" một kiếm mau lẹ tinh gọn, từ dưới đánh lên. Đối phương đang dở bước chuyển mình, sẽ thật khó để chống trả. Nhưng điều Thu Lệ không thể ngờ tới là tay đạo sĩ lại có thể t·ấn c·ông từ góc độ kì dị đến vậy. Rõ ràng là cánh tay vẫn vung thẳng, vậy mà đường kiếm lại xiên chéo sang bên. Trong tình thế cấp bách, nàng buộc phải dùng kiếm gạt qua, thế công kích vì vậy mà lỡ dở.
Cuộc đấu càng lúc càng căng thẳng. Tuy cả hai mới chỉ so đấu về kiếm nghệ, chưa lạm dùng khí lực, nhưng từng chiêu từng thức đều vô cùng hung hiểm, bất kì sơ sẩy nào cũng sẽ nguy đến tính mạng. Chứng kiến tay đạo sĩ dụng kiếm quỷ dị khó lường, dù là kẻ địch, Phúc vẫn thầm thán phục:
"Thứ kiếm của gã đạo sĩ kia, đúng là lần đầu ta được thấy. Muốn xảo hoạt có xảo hoạt, muốn cương mãnh có cương mãnh, đoản trường biến ảo thực là linh động."
Rồi bất giác nhớ tới lão Kiếm Tặc. Ở Kiếm hội, lão ta cũng sử dụng một thứ kiếm pháp ảo diệu tương tự chỉ với một cành trúc trong tay. Chàng nhớ về màn tỷ đấu giữa lão và Lương Nhất Công:
"Anh Công đã lấy cành liễu để đấu với cành trúc. Không lẽ nào để đánh lại liễu diệp kiếm trong tay gã đạo sĩ kia cũng cần một thứ binh khí âm nhu như vậy. Là gì được chứ? Nhìn quanh đây không thấy thứ nào khả dĩ cả. Mà kể cả có có đi chăng nữa, để có thể thuần thục dùng làm binh khí lại là chuyện khác"
Đang mải mê suy tính đối phó, Phúc chợt thấy Thu Lệ nhảy vọt ra khỏi vòng chiến đấu, tay trái ôm lấy vai phải, khẽ rung lên như đang chịu đau đớn. Chàng kinh hãi, những tưởng nàng đã bị trúng kiếm, nhưng khi nhìn nét mặt có phần mơ hồ của tay đạo sĩ thì cho rằng không phải. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Phúc vội kêu lên:
- Nguy rồi, là v·ết t·hương hôm trước!
Vai phải của Thu Lệ vốn bị trúng tiêu độc, dù đã được băng bó và dụng thuốc nhưng vẫn chưa thể khỏi. Nàng là nữ, v·ết t·hương lại ngay gần trên vùng ngực, vì vậy cả Phúc và Phùng Trí đều không tiện thăm hỏi. Bẵng đi mấy hôm, hai người ngỡ v·ết t·hương đã lành, đến giờ thấy nàng sắc mặt nhăn nhó, một tay ôm vai mới chợt nhớ ra.
Trong lúc này, tay đạo sĩ vẫn tiếp tục tràn lên, liễu kiếm xoay vòng, tỏa ra như thiên la địa võng chụp xuống. Vì lo lắng cho sự an nguy của Thu Lệ, Phúc không chút do dự, lập tức lao xuống. Chàng vung chân phát cước. Tay đạo sĩ đang bận vây hãm Thu Lệ, đột nhiên nghe có tiếng người hét lên, rồi cảm thấy một luồng kình phong ào ạt cuốn đến thì biết là có kẻ xen vào. Gã chẳng cần liếc xem kẻ đến là ai, lập tức cuộn người, vung chân đá qua, đồng thời kiếm trong tay vẫn phát chiêu về trước. Hai khối cước kình gặp nhau, một tiếng "Uỳnh" lớn vang lên. Tay đạo sĩ dù đã chủ động nhưng vẫn bị cước kình của Phúc chấn lui hơn trượng. Phúc tức tốc tới bên Thu Lệ, sốt sắng hỏi:
- Không sao chứ?
Thu Lệ mắm môi không trả lời. Chàng trông xuống, thấy phần vai áo phải của nàng đang có máu đỏ thấm ra, đúng vị trí bị trúng tiêu hôm trước. Quả nhiên v·ết t·hương chưa lành, nay lại tái phát. Bên ngoài, Mộ Bạch thấy chàng chen vào cuộc đấu thì chẳng những không cấm cản, ngược lại còn tỏ rõ sự hứng thú:
- Hay lắm. Phải vậy mới vui chứ. Cứ đánh đến khi nào Hoàng gia trang hết người thì giao nộp Thiên Dương kiếm cũng không muộn.
Phúc chẳng màng đến lời nói của gã tiêu sĩ, nhìn Thu Lệ trìu mến và nói:
- Hãy nghỉ ngơi chút đi.
Rồi trừng mắt hướng về tay đạo sĩ:
- Gã này để ta.
Dứt lời, chàng liền phát cước t·ấn c·ông. Ngọn cước như cuồng phong tràn tới. Đổi lại, tay đạo sĩ khẽ trầm mình thủ thế. Dù vừa bị Phúc chấn lui, gã vẫn chẳng hề e ngại, ánh nhìn càng trở lên sắc sảo. Cước của đối phương lao đến, gã phất kiếm lên, vẫy liền hai cái. Thanh kiếm một lần nữa cuộn lại như mãng xà, cuốn tròn nuốt chửng lấy ngọn cước. Chỉ cần vòng kiếm siết lại, chân của đối phương sẽ tức khắc bị cắt thấu đến tận xương tủy. Phúc dù đã chứng kiến thứ kiếm tà độc này vẫn không khỏi rùng mình. Chàng liền vận thêm khí lực, gia tăng cước kình. Vòng liễu kiếm đang siết lại, gặp phải cước kình bức phá tức thì bung ra. Tay đạo sĩ có chút kinh ngạc, vội tung mình lên không tránh đi cú đá, đồng thời phóng tay, chọt mũi kiếm đâm vòng ra sau gáy. Phúc vừa thấy đối phương lộn qua đầu thì lại nghe có tiếng réo sát bên tai, biết là có dị kiếm tập hậu. Chàng lập tức cúi người, đồng thời cấp tốc bước qua phải né tránh. Mũi kiếm tróc hụt, khẽ sượt qua hàng tóc gáy, dẫu vậy cũng đủ khiến Phúc cảm thấy ớn lạnh. Rõ ràng chàng đang phải đấu với thứ kiếm pháp c·hết chóc mà chẳng thể nhìn rõ đường hướng.
Không để bản thân chìm trong hoang mang, Phúc lại ra chân đánh tới. Chàng muốn thừa lúc tay đạo sĩ mới tiếp đất, bộ thế chưa vững mà tiên phát chế nhân. Nhưng cước còn chưa tung ra đã thấy ngay một ánh bạc loang loáng trước mặt. Là tay đạo sĩ đã phát kiếm đánh trước, đâm một đường thẳng như kẻ chỉ. Thanh kiếm của gã dài hơn ba thước, so ra còn dài hơn cả sải chân của chàng, vì vậy đến nhanh hơn. Phúc trong tình thế như vậy chỉ còn nước nghiêng người né tránh. Ngay lúc chàng nghiêng người, tay đạo sĩ liền rung rung cổ tay. Mũi kiếm đang đâm thẳng bất chợt xòe ra như nở hoa. Gã tung người xoay vòng trên không, thanh kiếm cũng xoay tròn giống chong chóng. Sự quỷ dị khiến Phúc không kịp ứng phó, đến khi thoái lui rồi mới nhìn xuống. Phần áo trước ngực bị cắt rạch chằng chịt chẳng khác nào thú dữ cào cấu. Từ vị trí vết rạch, máu đỏ từ từ thấm ra, cơn tê buốt lan ra. Rõ là vùng ngực đã bị trúng kiếm, may thay v·ết t·hương không quá sâu vào da thịt. Phúc cố xoay người che đi, không để cho Thu Lệ trông thấy. Chứng kiến cuộc đấu, người của Hoàng gia trang bắt đầu lo lắng cho chàng.
Tay đạo sĩ không để cho Phúc có cơ hội định thần, lại tràn đến, kiếm trong tay khoa lộng. Phúc lúc này chưa nghĩ ra cách đối địch, trong cơn bí bách đành dùng thủ bộ để phòng thân. Chàng bước liên tục những bước khoáng đạt theo tám phương vị, bóng ảnh chập chờn di động, chớp mắt cũng tránh được mười lăm, mười sáu kiếm. Tuy nhiên, tay đạo sĩ kia thật không dễ để qua mặt. Xét về sự quỷ dị biến hóa, thủ bộ của Phúc chẳng thể nào hơn được thanh liễu kiếm trong tay gã. Dần dà, chàng bị dồn vào thế yếu, phương vị của bước chân cũng trở lên o ép, không còn linh động như trước.
Đang trong lúc nguy cấp thì Thu Lệ bất ngờ lao vào cuộc chiến. Nàng bung kiếm, liên tiếp phát chiêu t·ấn c·ông tay đạo sĩ. Tay đạo sĩ đang áp bức đối thủ, bỗng đâu bị kiếm của Thu Lệ đánh tới tới tấp, khí thế bạo phát hơn cả lúc trước thì có phần bất ngờ. Sau mấy kiếm, gã buộc phải thoái lui ra sau, cũng nhờ vậy Phúc được giải thoát. Hai người nhìn nhau, ánh mắt tương giao. Bên ngoài, Mộ Bạch buông lời giễu cợt:
- Hết chàng lại đến nàng. Hai người các ngươi thật giống một đôi tình nhân đó, khiến người ta phải cảm động. Tại sao các người không lên hết cùng một lượt, như vậy có phải nhanh hơn không?
Phúc cùng Thu Lệ nghe những lời ngạo mạn của gã thì rất căm ghét, chỉ muốn lập tức cho hắn một bài học. Nhưng kẻ địch trước mặt hiện thời là tay đạo sĩ, hai người tuy không nói mà tâm ý tương thông. Trong khi Thu Lệ dùng kiếm công kích, buộc tay đạo sĩ phải vất vả chống đỡ thì Phúc thừa hư mà nhập, âm thầm tung cước đánh vào sơ hở. Ngọn cước không còn phải kiêng dè binh khí của đối thủ, được tự do phát huy uy lực. Hai người liên thủ, dù là lần đầu nhưng vẫn rất nhịp nhàng, kẻ trước người sau nhuần nhuyễn. Kiếm pháp của Thu Lệ khoáng đạt, còn cước pháp của Phúc lại cuồng bạo, vô hình chung lại đem lại sự bổ khuyết không ngờ. Tay đạo sĩ vừa lo đỡ kiếm, lại phải để ý ngón cước tập hậu, sau một hồi đánh qua lại thì rơi vào thế yếu. Dù gã vẫn rất bình tĩnh, nhưng kiếm trong tay đã bớt đi nhiều sự hung hiểm trước đó.
Cả ba đang giao chiến thì bất chợt mặt đất rung lên, rồinhững chấn động dồn dập truyền đến. Dường như có thứ gì đang tới, tiếng gió réo"vù vù". Phúc đánh mắt liếc trông, nhác thấy một khối xù xì u ám, không lấploáng ánh kim giống như đầu đao mũi kiếm lao về phía chàng. Theo bản năng, cướclập tức được tung ra, chặn thẳng vào thế tới của vật. Ngọn cước vừa chạm phải,Phúc đã liền cảm thấy chùn chân như đánh vào vách đá, cả người bị chấn ngược rasau. Chàng loạng choạng mất hai nhịp mới đứng vững, ngước mắt nhìn. Vật thể vừalao tới chính là chiếc rương gỗ đỏ, đang được vác trên vai bởi tên sư béo bặmtrợn. Tên sư béo hạ chiếc rương, bổ một tiếng "uỳnh" xuống thềm đá, mặt đất lạirung lên lần nữa. Sự xuất hiện của gã khiến tất thảy đều chú ý. Ngay cả Thu Lệvà tay đạo sĩ đang hồi đấu kiếm căng thẳng cũng ngưng lại, trông sang.