Chương 50: Kết cục bất ngờ
Phúc trân trân nhìn kẻ vừa mới can dự, lại ngó xuống chân mình. Cẳng chân phải của chàng giờ vẫn còn tê dại, cảm giác rưng rức lan đến gối. Rõ ràng đòn cước của chàng khi nãy đã gặp phải một cỗ kình lực khổng lồ. Chiếc rương chứa binh khí, bản thân nó đã rất nặng. Nhưng chỉ sức nặng của nó thôi thì không đủ. Nhất định trong cỗ kình lực mà chàng đối mặt còn có cả phần sức của kẻ mang vác nữa. Phúc trông bộ dạng tên sư béo, thầm nghĩ:
"Mang vác chiếc rương không đã là việc rất nặng nhọc rồi, còn có thể dùng nó làm v·ũ k·hí quả là không tưởng. Tên này tướng mạo to béo cục mịch vậy mà thần lực hơn người"
Chàng lại trông sang nhưng kẻ khác, sự kinh hãi tăng thêm:
"Mấy tên người Tống này, kẻ dùng tiêu, người lại dùng kiếm, kẻ lại dùng rương gỗ làm binh khí. Tất cả đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Nếu bọn chúng lao lên cùng lúc, ta và Thu Lệ ắt chẳng đối phó nổi."
Thấy chàng bỗng dưng đứng thần người ra, nét mặt để lộ căng thẳng, Mộ Bạch liền nhắc:
- Sao vậy? Là hai đánh hai, phải vậy mới công bằng chứ. Cuộc đấu tiếp tục được rồi đó.
Thu Lệ nghe hắn nói vậy, tức thì vung kiếm lao lên. Nàng không giống Phúc, chẳng màng đến việc kẻ địch đông đảo, mạnh yếu ra sao. Dù có phải đánh với một tay đạo sĩ, hay là tất cả đám người Tống cũng chẳng có gì khác biệt cả. Phúc thấy Thu Lệ lao vào cuộc chiến thì cũng không chậm trễ, tung cước t·ấn c·ông tên sư béo. Chàng hiểu rằng đối thủ mình là kẻ có thần lực hơn người, nếu không dốc hết sức đánh thì chẳng có cơ hội thắng được. Ngọn cước lúc này đã gấp gáp và hung bạo bội phần, như giông tố nổi lên, liên tục đánh trên phá dưới, tiền công hậu tập. Phúc cho rằng kẻ địch lấy rương gỗ nặng nề làm binh khí, ắt sẽ không thể theo kịp tốc độ của chàng. Chỉ cần cước pháp đủ nhanh và biến ảo tất sẽ chiếm lợi. Nhưng không. Tên sư béo trước màn cước giăng giăng tứ phía chỉ nhẹ nhàng dựng rương gỗ lên, liên tục xoay tròn vù vù trên đầu như loan côn, tạo thành chiếc khiên che chắn cho bản thân. Mọi cước đến của Phúc gặp phải chiếc rương đều b·ị đ·ánh văng. Chàng tỏ ra kinh ngạc, không hiểu chiếc rương được làm từ loại gỗ gì mà có thể cứng rắn đến vậy. Cước của chàng mang theo kình lực có thể phá đá, vậy mà với một chiếc rương gỗ lại không đánh vỡ nổi. Mọi áp lực tạo ra đều được tên sư béo dồn xuống đất, khiến nền đá dưới chân nát vụn, tựa như bị băm vằm.
Thực ra không phải tên sư béo đủ nhanh để theo kịp hết mọi đường cước. Đã đôi lần, Phúc khiến hắn không kịp trở tay, tung những đòn như trời giáng. Nhưng tên sư béo ngoài thần lực hơn người còn có lớp da thịt vô cùng dày dạn. Mỗi khi bị trúng chiêu, hắn chỉ cần gồng người, vươn vai một cái là bao nhiêu lực đánh vào đều bị phản lại. Phúc vừa đánh, vừa nhớ đến những chuyện thuở nhỏ được nghe kể, cứ ngỡ bản thân đang phải đối đầu với một con tê giác biết đứng trên hai chân vậy.
Cuộc đấu lúc này đã đến hồi kịch liệt. Phúc và Thu Lệ dù rất cố gắng nhưng vẫn chưa thể đả thương được đối thủ. Cả hai đang dốc sức thì bỗng nghe có tiếng gọi lớn:
- Thu Lệ! Phúc! Hãy dừng lại!
Giọng nói của nữ, dù hơi khàn nhưng vẫn có âm lực. Phúc cùng Thu Lệ nghe tiếng gọi liền nhảy ra khỏi cuộc chiến, đối phương thấy vậy cũng nhất loạt dừng lại. Tất cả cùng trông về phía cổng, nơi giọng nói phát ra. Người cất tiếng không ai khác chính là Hoàng lão phu nhân. Trên bậc đá trước cổng, lão phu nhân bước lên, đứng trước Phùng Trí, nét mặt cương nghị khác thường. Từ đầu đến giờ, tất thảy đều bị thu hút bởi cuộc đấu võ, không mấy ai để ý đến tâm thái của lão phu nhân. Ai cũng cho rằng chủ sự của Hoàng gia trang lúc này là tiểu thư Thu Lệ, một bà lão đã ngoài sáu mươi, già yếu, tóc bạc như mây sẽ chẳng đóng vai trò gì. Ngay bản thân Phùng Trí, vốn hết mực tôn kính lão phu nhân, bấy lâu nay cũng đã tự đặt trách nhiệm quán xuyến cả cơ nghiệp của họ Hoàng lên vai mình. Chính vì vậy, việc Hoàng lão phu nhân lên tiếng vào lúc này khiến tất cả đều hiếu kỳ. Phùng Trí khẽ thưa:
- Lão phu nhân...
Hoàng lão phu nhân lại nói:
- Hai đứa hãy dừng lại, không cần phải đấu tiếp nữa.
Phúc cùng Thu Lệ đều ngơ ngác, chưa hiểu lão phu nhân có ý gì. Chàng tự hỏi:
"Tại sao chứ? Không đấu tiếp nữa khác nào nhận thua đâu? Không lẽ Hoàng gia trang chấp nhận giao kiếm quý cho chúng."
Dẫu vậy, cả hai vẫn nghe theo lời của lão phu nhân, tạm thời ngưng việc đấu lại. Mộ Bạch thấy cuộc đấu bỗng dưng ngưng lại thì lớn tiếng:
- Lão bà, cuộc đấu còn chưa phân định, cớ sao lại cho thôi. Không phải là... lão bà muốn ....
Gã đột nhiên nghĩ tới việc Hoàng lão phu nhân sẽ thế chân hai kẻ trẻ kia đấu tiếp. Xưa nay cao thủ thâm tàng, chân nhân bất lộ tướng, giọng nói của lão phu nhân khi nãy cũng ẩn chứa ít nhiều nội lực, không giống một người thường, vì vậy thái độ của y có phần thận trọng. Phúc cùng Thu Lệ hướng cái nhìn về nơi cổng trang, chờ đợi. Từ trên bậc đá, Hoàng lão phu nhân bình giọng nói:
- Cuộc đấu này không cần phải tiếp tục nữa. Thiên Dương hay Trảm Trần kiếm, đúng là bảo vật của Hoàng gia trang, nhưng cũng là kiếm cũ của người Hán. Nay con cháu người Hán đến đòi, cũng nên trả lại.
Lời nói như tiếng chuông lớn, đánh động tất cả. Phùng Trí giật mình kinh hãi, thốt lên trước tiên:
- Lão phu nhân, sao lại vậy chứ?
Hoàng lão phu nhân im lặng, không đáp. Vị quản gia lại nói:
- Trảm Trần kiếm là vật truyền thừa của họ Hoàng, sao có thể trao vào tay lũ người đó được.
Âm giọng hơi lớn, ngữ điệu có phần gay gắt như chất vấn. Phùng Trí sao không gay gắt cho được. Chính y đã được trang chủ Hoàng Huy Nhân lúc còn sống giao phó, phải hỗ trợ Thu Lệ đúc lại kiếm gãy. Y cũng đã tự thề với lòng mình sẽ hoàn thành di nguyện của cố trang chủ. Nay lão phu nhân quyết định trả kiếm cho lũ người Tống, chẳng khác nào đẩy y vào con đường thất trung thất tín. Phía dưới, Thu Lệ dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt cũng thể hiện sự bất phục. Mộ Bạch vốn còn đang đề phòng việc Hoàng lão phu nhân sẽ tham chiến, nay bỗng dưng thấy đối phương chấp nhận giao kiếm thì mừng rỡ. Gã cẩn trọng hỏi lại:
- Lão bà, lão vừa nói cái gì? Có phải là lão muốn trả kiếm cho bọn ta.
Hoàng lão phu nhân:
- Đúng. Kiếm đem trả lại các người.
Mộ Bạch lúc này mới thôi không nghi ngờ, lập tức cao giọng:
- Ha ha. Hoàng lão phu nhân thật là thức thời, biết phân biệt phải trái nặng nhẹ. Mộ Bạch ta xin được tỏ lòng tôn kính. Giao Chỉ tuy là đất man di, nhưng xem ra vẫn có những người chịu hiểu đạo lý, có thể giáo hóa được, không đến nỗi như đám địch nhung.
Sự ngạo mạn của gã khiến tất cả đều căm phẫn. Phùng Trí từ đầu nhịn nhục, cũng một phần biết mình võ công thấp kém, mà nay nghe lời mắng chửi cũng thấy uất hận sục sôi. Y định lao lên quyết ăn thua đủ thì chợt nghe Hoàng lão phu nhân gọi tên:
- Chú Trí
- Dạ!
- Hãy lấy Trảm Trần kiếm xuống cho ta.
- Dạ, bẩm... thưa lão phu nhân ...
Phùng Trí bất tuân, toan cự lại thì Hoàng lão phu nhân đã trừng mắt đánh sang. Sau thoáng nghiêm nghị, lão phu nhân liền dịu ánh nhìn, nói:
- Chú Trí. Hoàng gia trang quan trọng, Trảm Trần kiếm không quan trọng.
Lời nói nhỏ nhẹ, chỉ vừa đủ để hai người nghe. Phùng Trí đã lâu rồi không bị Hoàng lão phu nhân huấn thị, nay đột nhiên gặp phải ánh mắt nghiêm nghị thì bất giác sững người. Lời nói của lão phu nhân khiến y hiểu ra. Đúng là y đã quá chú tâm tới việc giữ kiếm mà quên đi mất sự an nguy của mấy chục con người trong Hoàng gia trang. Nếu giả như tất cả người của Hoàng gia trang cùng lao lên, vị đã giữ được. So với sự tồn vong của cả Hoàng gia trang, việc mất một thanh kiếm nào có nghĩa lý gì. Sau khoảng lặng, vị quản gia liền đáp một tiếng "Dạ" rồi vọt lên tấm bảng đề từ trên cổng, nhổ kiếm mang xuống. Hoàng lão phu nhân cầm kiếm, thoáng rưng rưng xúc động rồi trông xuống đám người Tống, nói:
- Thiên Dương kiếm ở đây, trả lại các người. Chỉ tiếc là ...
Mộ Bạch:
- Có điều gì?
Hoàng lão phu nhân:
- Năm xưa con trai vì tỷ võ thua mà người mất, kiếm gãy. Thiên Dương kiếm đến nay chỉ còn lại một nửa.
Mộ Bạch đề phòng đối phương có gian trá, nói:
- Không sao cả, miễn đúng là Thiên Dương kiếm.
Hoàng lão phu nhân đưa kiếm cho Phùng Trí. Vị quản gia nhận kiếm trên tay, lần từng bước chân xuống bậc đá. Y nhác trông nét mặt không cam chịu của Thu Lệ, rồi đánh mắt nhìn Phúc, ngầm ám hiệu. Ngay khoảnh khoắc Phùng Trí trao kiếm cho Mộ Bạch, Thu Lệ liền vung kiếm, toan xông đến đoạt lại. Từ trên bậc đá nơi cổng, Hoàng lão phu nhân như quát lên:
- Thu Lệ. Dừng lại.
Phúc đã được Phùng Trí ám hiệu từ trước, chớm thấy Thu Lệ có động thì lập tức phi thân đến. Tay trái chàng giữ lấy tay cầm kiếm, tay phải giữ lấy bờ vai, ngăn không cho nàng lao lên. Hoàng lão phu nhân lại cất tiếng:
- Thu Lệ, cháu gái của bà. Cháu phải lời nghe bà, hãy để người ta lấy kiếm.
Giọng nói trở qua nhẹ nhàng và trìu mến. Thu Lệ mất một hồi mới chịu hạ kiếm xuống. Mộ Bạch cầm cây kiếm gãy trên tay, thấy sống kiếm có hai chữ Thiên Dương, nét khắc rất cũ thì tin là thật, mỉm cười rất hài lòng. Phùng Trí nín thở theo dõi biểu cảm của gã mà hồi hộp lo sợ, vầng trán vã mồ hôi. Y thầm cầu mong mọi chuyện đến đây là dừng lại.
Đám người Tống sau khi có được thứ cần có liền rời đi. Trước khi đi, Mộ Bạch không quên nhắn nhủ:
- Nhắc các người một việc, kiếm mất rồi, chớ dại dột nghĩ đến chuyện c·ướp lại. Đừng để vong mạng vô ích giống như đám người Dương gia.
Lời hăm họa ẩn tàng sát khí, khiến tất cả đều lạnh người.
Hoàng gia trang đột nhiên bị kẻ lạ đến lấy mất kiếm quý khiến không khí vô cùng trầm lắng. Sự rầu rĩ xen lẫn hoang mang lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Không ai còn thiết tha chuyện ăn uống, mâm cơm dọn ra rồi cũng vì thế mà bỏ dở. Cả buổi chiều, Hoàng lão thu nhân nhốt mình trong từ đường, dập đầu quỳ bái, tự thỉnh tội với tổ tông. Thu Lệ vốn ngày thường đã lãnh đạm, nay càng trở lên cô tịch. Không lâu sau khi đám người Tống rời đi, nàng cũng giấu mình vào một góc vắng nào đó, chẳng để ai nhìn thấy. Cả sơn trang lúc này chỉ còn lại Phúc và Phùng Trí là tâm trạng khá hơn cả. Dù cho đã mất kiếm, hai người đều cảm nhận nguy nan đã qua, Hoàng gia trang đã được bình an.
Buổi tối, tại hồ nước sau núi, Phúc lại tìm đến bên Thu Lệ. Hai người ngồi bên nhau trên phiến đá. Nàng nhẹ tựa đầu lên vai chàng, ánh trăng sáng soi tỏ hai khuôn mặt. Trong cái gió se lạnh, phảng phất hơi sương.
- Ngày mai anh sẽ đi ư?
Thu Lệ hỏi, giọng nói ẩn chứa nỗi buồn sầu. Phúc gật đầu, khẽ đáp:
- Ngày mai... ta sẽ lên đường, rời khỏi nơi này.
Thu Lệ:
- Vì sao lại đi vậy?
Phúc:
- Mọi việc của ta ở đây đã xong. Tiểu thư đã về đến nhà, đám người Tống cũng đi rồi.
Thu Lệ ngồi thẳng lưng, nhìn ra hồ nước sáng bạc, trầm tư:
- Sao không ở lại đây?
Phúc hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Ta không phải người của Hoàng gia trang, không thể cứ mãi ở đây được. Hơn nữa, ta còn có việc cần phải làm.
Chàng trả lời mà không dám nhìn sang nàng.
- Là đi tìm quê sao?
- Đúng vậy, ta phải tìm cho được quê hương của mình. Ta phải đón cha mẹ về trở về.
- Anh sẽ quay lại đây chứ?
Câu hỏi khiến Phúc cảm thấy mông lung, tự vấn lòng mình.
"Thu Lệ hỏi ta có quay trở lại đây? Liệu ta có còn muốn quay trở lại đây không? Có ... đương nhiên là có chứ? Ta muốn được ở bên Thu Lệ, muốn được thấy Thu Lệ. Nhưng quay lại để làm gì? Ta đâu phải người của nơi này. Quay lại rồi để lại phải rời đi tiếp sao? Nếu vậy chẳng thà ...."
Những tơ lòng ngổn ngang chưa có câu trả lời, chàng ngập ngừng:
- Ta ... cũng không biết nữa. Việc của ta giống như mò kim đáy bể. Ta không nhớ được tên gọi, không thể miêu tả cho người khác hay, chỉ biết chu du khắp đất trời rộng lớn, dựa vào chút kí ức mơ hồ mà tìm kiếm. Việc này có thể mất năm năm, mười năm...
- Anh vẫn sẽ quay lại đây chứ?
Giọng nói băng lãnh nhưng lại như truy vấn, khiến Phúc cảm thấy yếu mềm.
- Nếu tiểu thư muốn... ta sẽ quay trở lại. Nhất định rồi, chỉ sợ...
- Anh sợ điều gì....
- Ta chỉ sợ ... Thu Lệ, nàng là tiểu thư của nhà họ Hoàng, được nhiều công tử, thiếu gia của các môn phái theo đuổi. Rồi cũng phải.... Ta chỉ sợ.... ta chỉ sợ ngày mình trở lại, Thu Lệ đã....
Thu Lệ bất chợt quay sang, nhìn thẳng vào Phúc và nói:
- Ta sẽ đợi anh.
Ánh mắt nàng càng khiến chàng bối rối:
- Nhưng ta... ta chỉ là một kẻ không thân thế, đâu thể để cho Thu Lệ chờ đợi được.
- Mặc kệ, ta vẫn sẽ đợi anh.
Lần đầu Phúc thấy Thu Lệ biểu lộ chủ kiến đến vậy. Chàng đánh mắt nhìn nàng, rồi vội trông ra hồ nước.
- Kiếm đã mất, không thể đúc lại, ta cũng không thể lấy chồng.... Dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ đợi anh.
Phúc lại ngoảnh sang nhìn Thu Lệ. Sâu thẳm trong mắt nàng, chàng thấy được sự quả quyết níu giữ, còn hơn cả khi phải chứng kiến bảo kiếm rơi vào tay đám người Tống. Hai người đối diện, hai khuôn mặt gần kề, từng hơi thở nồng ấm đan vào nhau. Làn môi thắm đỏ của Thu Lệ khiến Phúc cảm thấy rạo rực bồi hồi. Chàng từ từ ghé xuống, ngập ngừng do dự rồi khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hai con tim đập dồn, vụng về non nớt. Chàng lắng nghe hơi thở của nàng, vòng tay qua ôm lấy thắt lưng mà kéo sát lại. Nàng dịu dàng, ôn nhu trong vòng tay chàng, bàn tay thanh mảnh nhẹ áp lên ngực.
- Có đau lắm không?
Phúc lắc đầu:
- Không đau.
Rồi lại siết nàng trong vòng tay, hôn lên bờ môi thắm đỏ. Cả hai chìm trong những nức nở, bỡ ngỡ. Xung quanh, những đốm đom đóm nhẹ tỏa lung linh.
...
Ngày hôm sau tại núi Tản Viên, Mộ Bạch cao ngạo cất tiếng:
- Tản Viên các người, hãy mau giao ra Can Trường kiếm.