Chương 48: Bí ẩn kẻ cướp Bất Diệt
Trong khi Phùng Trí đang mải chất vấn gã họ Mộ, Phúc lặng lẽ quan sát những kẻ còn lại. Chàng đặc biệt chú ý đến gã ở giữa. Dù đã để mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, nhưng gã vẫn khiến chàng phải ớn lạnh bởi nửa khuôn mặt còn lại trơ như tượng đá, ánh mắt lãnh đạm và luồng bá khí mãnh liệt tỏa ra. Trong luồng bá khí đó, Phúc có thể cảm nhận được sự c·hết chóc ẩn tàng.
Phúc cũng bị thu hút bở chiếc rương gỗ sơn đỏ. Cánh rương nửa mở, có thể nhìn xuyên qua. Chàng thấy lấp ló bên trong còn có những binh khí khác, bất chợt nhận ra, hô lên:
- Là Bất Diệt kiếm.
Tiếng hô đánh động cả Thu Lệ và Phùng Trí. Hai người lập tức chuyển hướng nhìn qua. Mộ Bạch thấy vậy thì tiến đến chiếc rương, tỉnh bơ nói:
- Quên mất không báo với các người là ta đang giữ Bất Diệt.
Gã cầm Bất Diệt trong tay. Phùng Trí dù đang sợ hãi vẫn bạo gan quát hỏi:
- Là các người đã đánh thuốc mê để c·ướp đi Bất Diệt?
Mộ Bạch thoáng đăm chiêu khác lạ, rồi ngạo mạn đáp:
- Đất Giao Chỉ này, bọn ta muốn lấy thứ gì thì lấy, kẻ nào cản nổi, há lại phải dùng đến thuốc mê sao?
Giọng điệu của gã khiến Phúc cảm thấy khinh ghét:
"Hắn từng bị ta đánh bại ở Kiếm hội, vậy mà vẫn còn có thể đứng ở đây khoa môi múa mép? Thật là trơ trẽn."
Phùng Trí quả quyết:
- Không phải các ngươi thì còn ai nữa?
Phúc lại nghĩ:
"Không đúng. Đám người Tống này đêm hôm đó đã g·iết hại mấy chục người họ Dương bên bờ suối, không thể nào lại cùng lúc có thể đánh thuốc mê ở miếu hoang để c·ướp kiếm được. Bọn chúng cũng chỉ có năm sáu tên, trong khi những k·ẻ c·ướp kiếm kia đông hơn rất nhiều."
Mộ Bạch đáp:
- Kiếm trong tay không giữ nổi, có thể trách ai được chứ. Chủ nhân của ta cũng không có nhu cầu thu dụng kiếm này. Nếu muốn, các người có thể lấy lại....Chỉ có điều.
Việc gã đột ngột nói về việc lấy lại kiếm khiến Phùng Trí không khỏi bất ngờ. Dù biết chẳng đời nào đám người Tống lại dễ dàng trả lại Bất Diệt, nhưng vẫn thử hỏi:
- Là gì?
Mộ Bạch:
- Chỉ có điều... để có được kiếm này, bọn ta đã phải chịu không ít vất vả, há lại dễ đem dâng cho các người được. Chi bằng chúng ta hãy đánh cược một phen.
Phùng Trí:
- Cược thế nào?
Mộ Bạch:
- Cược là... nếu các ngươi có thể thắng được bọn ta, Bất Diệt kiếm này tất sẽ trả lại. Bằng không, các ngươi phải giao nộp ra ....
- là Thiên Dương kiếm.
Phùng Trí không đợi Mộ Bạch phải nói hết câu. Gã tiêu sĩ gật đầu xác nhận. Vị quản gia thấy cơ hội đoạt lại Bất Diệt cũng thấp thoáng hi vọng, nhưng lại nghĩ đến việc có thể mất Thiên Dương kiếm thì lo sợ nhiều hơn. Thiên Dương hay Trảm Trần kiếm là bảo vật của họ Hoàng, một quản gia như y làm sao có quyền đem ra đặt cược? Hơn nữa, võ nghệ của y thấp kém, tự biết chẳng thể là đối thủ của chúng. Nghĩ đến vậy, Phùng Trí đành im lặng. Đúng lúc này, Thu Lệ bất chợt vọt lên trước, chớp mắt đã đứng chắn trước mặt đám người Tống, kiếm dương ra sẵn sàng. Phùng Trí nhìn lại trong tay thấy chỉ còn bao kiếm thì giật mình thảng thốt, không hiểu kiếm đã bị nàng lấy đi lúc nào, vội vã hô lên:
- Tiểu thư!
Phúc cũng gọi với theo:
- Thu Lệ!
Hai người sốt sắng nhìn nhau. Thu Lệ từ đầu im lặng, câu chuyện về Hắc Long Trảm Nguyệt đao hay việc t·hảm s·át người của Dương gia không khiến nàng để tâm tới. Nhưng khi vừa trông thấy Bất Diệt, lại nghe Mộ Bạch ngạo mạn thách thức, những ấm ức b·ị c·ướp mất kiếm liền trỗi dậy. Phùng Trí thấy nàng một thân con gái đương đầu với cường địch thì vô cùng lo lắng:
"Thu Lệ đã nóng vội rồi. Trận này nếu thua, Hoàng gia trang bắt buộc phải giao cho chúng Trảm Trần kiếm. Bất Diệt thì có thể bỏ, nhưng Trảm Trần thì không thể để mất được. Ta nhận sự ủy thác của trang chủ, phải giúp Thu Lệ đúc lại kiếm gãy. Nay việc không thành mà còn để mất kiếm thì mặt mũi nào gặp lại người dưới suối vàng chứ?"
Rồi lại ngẫm nghĩ cặn kẽ hơn:
"Dù Thu Lệ có không chấp nhận, bọn chúng vẫn sẽ đòi lấy Trảm Trần kiếm cho bằng được. Ván cược này tất không thể tránh. Chỉ tiếc là Hoàng gia trang từ khi trang chủ ra đi thế lực đã không còn. Tiểu thư Thu Lệ dù có được chân truyền, nhưng vẫn quá non nớt, chưa thể gánh vác được đại sự. Sợ rằng Trảm Trần kiếm đã gãy rồi mà chuyến này cũng chẳng thể giữ được. Còn cả sự an nguy của Hoàng gia trang nữa? Liệu bọn chúng có ra tay như đã từng với Dương gia không? Nếu có thì với sức của ta chẳng thể ngăn cản nổi, sẽ chỉ biết liều c·hết mà thôi?"
Cuộc đấu còn chưa diễn ra mà tâm trạng Phùng Trí đã bẩy tám phần bi quan.
Mộ Bạch thấy Thu Lệ đáp xuống trước mặt, dù đã từng thắng vẫn không dám khinh động, điệu bộ có phần dè dặt:
- Vậy là vị tiểu thư đây đã đồng ý rồi nhé. Tốt lắm. Tốt lắm.
Rồi quay qua tay đạo sĩ gầy đứng sau, nói bằng tiếng Tống:
- Lão đạo sỹ thối, tiểu nữ này kiếm pháp khá lắm, nhường cho lão đấy.
Gã tiêu sĩ vỗ vai rồi thủ thỉ đôi câu, dường như để khích tướng. Chỉ thấy tay đạo sĩ gầy sau khi nghe xong liền nhếch mép cười, chòm ria mép khẽ rung lên rồi hướng ánh nhìn về phía Thu Lệ. Đôi mắt gã ẩn sâu dười hàng mày cong dài chạm tới tóc mai, lúc thường lim dim mơ màng như kẻ đang ngái ngủ, vậy mà khi trừng mắt nhìn lại tinh anh khác lạ. Từ đôi mắt ấy tỏa ra một thứ nhãn quang sáng rực, thâu tóm lấy đối thủ.
Tay đạo sĩ tiến tới. Gã có phong thái tiêu diêu thoát tục, lưng thẳng, ngực hơi ưỡn, tay trái khoan thai chắp ra sau, dáng vẻ nhàn nhã như một bậc cao đạo. Tay phải gã phất lên, một ánh kiếm quang linh động. Thanh kiếm ước chừng hơn ba thước, dài hơn hẳn các cây kiếm thông thường, bản kiếm cũng mỏng hơn và sáng loáng như gương. Dù chủ nhân của nó không hề điều động, mũi kiếm vẫn nhẹ đung đưa trong gió. Phùng Trí trông thấy thứ kiếm kì quái, liền nói với Phúc:
- Ta nghe nói người phương Bắc có một thứ kiếm mỏng như lá liễu, có thể uốn cong như roi mây gọi là Liễu Diệp kiếm. Thứ kiếm này vô cùng hiếm gặp, kẻ dùng kiếm tất lẽ phải là cao thủ tuyệt đỉnh. Sợ rằng Thu Lệ không phải là đối thủ.
Phúc vốn đã bồn chồn lo lắng, nay nghe vị quản gia nói vậy, ruột gan càng như lửa đốt, chỉ muốn tức thì lao đến bên Thu Lệ. Nhưng chàng lại trông đám Tống trước mặt, trộm nghĩ:
"Kẻ địch đông đảo. Ta mà tiếp ứng cho Thu Lệ, bọn chúng ắt cũng sẽ làm tương tự. Chưa cần biết mấy gã kia thế nào, chỉ một tên Mộ Bạch thôi đã đủ đau đầu rồi. Đúng là lần trước ta từng đánh bại hắn, nhưng vì vậy hắn sẽ cẩn trọng hơn, càng khó để đối phó. Có lẽ ta không nên vội vã hành động."
Rồi quay qua Phùng Trí trấn an:
- Dù thứ kiếm của tay đạo sĩ kia có cổ quái thế nào thì vẫn là kiếm. Mấy ngày qua, Thu Lệ đối đầu không ít thứ kiếm pháp cổ quái, cuối cùng đều vượt qua cả. Lần này cũng vậy thôi.
Phùng Trí nghe chàng nói vậy, nhớ lại thì đúng là từ lúc ở Kiếm hội, Thu Lệ đã vượt qua nghịch hành kiếm của Ẩn Nguyệt kiếm giả, kiếm khí của Đại Nhật kiếm giả, chính tông kiếm pháp của Anh hùng Kiếm. Ngay đến thứ kiếm pháp kì dị lấy tiêu làm kiếm của gã Mộ Bạch nàng cũng đã đối đầu, không thể nói là thua được. Nghĩ đến đây thì có chút vững tâm.
Dưới thềm đá, mặc sự cổ quái uy h·iếp của tay đạo sĩ, Thu Lệ vẫn không có chút run sợ. Chẳng biết do nàng vốn lạnh lùng lãnh đạm, hay thực sự không bị phong thái của tay đạo sĩ làm cho lo lắng, chỉ thấy sau cái nhíu mày, kiếm trong tay lập tức phất lên. Vẫn là khởi thức quen thuộc với Tiên nhân chỉ lộ, một kiếm như ánh sao băng soi rọi, chiếu thẳng tới trước ngực đối phương. Tay đạo sĩ gầy cũng tức thì thi triển sở học, kiếm trong tay y vung lên, kêu ngân "U U". Cả thân kiếm cuộn tròn, cuốn lấy kiếm của Thu Lệ. Cương kiếm còn chưa đâm tới, mà liễu kiếm đã tới tước, mũi kiếm như mãng xà nhe nanh vuốt mà vồ lấy cổ tay đối thủ. Thu Lệ cảm nhận được nguy hiểm, vội vã thu chiêu. Mũi kiếm liễu không đến được đích, bổ vào sống kiếm, dẫu vậy vẫn khiến cả thanh kiếm trong tay Thu Lệ rung lên. Nàng cảm thấy dư chấn truyền dọc theo cánh tay, lan đến tận bả vai.
Trên bậc đá, chứng kiến kẻ địch không những binh khí kỳ lạ mà chiêu thức cũng vô cùng quỷ dị, Phúc và Phùng Trí đều lặng người. Rõ ràng những gì cả hai tự trấn an khi nãy đều đã tan biến.
Ngược lại, Thu Lệ chẳng vì một chiêu thức quỷ dị củađối thủ mà trở lên e ngại. Nàng lại sử tiếp "Hạc du tiên cảnh". Thế kiếm mênhmang, trải ra như có trăm nghìn kiếm, đan xen dày đặc mà bồng bềnh vô định. Đâylà một chiêu thức nửa hư nửa thực, vừa đánh vừa thăm dò, cốt tìm chỗ yếu hại trongkiếm pháp của đối thủ. Tay đạo sĩ định thần, chú tâm quan sát biến chiêu của nàng.Vì đã được thấy qua khi Thu Lệ tỉ thí với thiếu chủ thành Hoan Châu ở Kiếm hội,gã không tỏ ra bất ngờ. Liễu kiếm trong tay vung lên, quất liền ba đường. Lưỡikiếm linh động nhu nhuyễn tựa roi mây, lại mang theo khí lực hùng hậu, uốn lượnnhư giao long chuyển mình, chỉ nghe thấy những tiếng "v·út v·út xoẹt xoẹt" baonhiêu kiếm đâm tới đều b·ị đ·ánh tan. Trong màn kiếm đan xen nghiêm mật của ThuLệ, thanh liễu kiếm kì dị len lỏi, rồi từ góc độ không ngờ xỉa tới trước mặt.Thu Lệ thấy hiểm nguy bất chợt thì lập tức thoái lui. Nhưng nàng vừa đạp bướcra sau đã liền thấy một đạo kiếm dài thẳng tắp đâm tới trước ngực, cùng với đólà những luồn kiếm phong sắc lạnh tỏa ra. Trên nét mặt băng thanh lãnh đạm lúcnày đã có chút biến sắc.