Chương 47: Người Tống tìm đến
Phúc cùng Thu Lệ và cha con Phùng Trí tiếp tục hành trình. Trước đó, chàng đã định cáo biệt tất cả, nhưng sau sự việc tại ngôi miếu hoang thì tạm hoãn lại. Chàng muốn cùng mọi người về Hoàng gia trang, chỉ khi thấy Thu Lệ đã chắc chắn an toàn mới yên lòng rời đi. Dọc chặng đường dài, mỗi lần dừng chân tại hàng nước hay quán trọ, cả bốn lại nghe được những lời bàn tán về Dương gia đường và Phong Châu vận. Tin tức v·ụ t·hảm s·át đã lan rộng, gây r·úng đ·ộng võ lâm. Người các môn phái truyền tai nhau, thêu dệt đủ mọi nghi hoặc. Kẻ bảo rằng Phong Châu vận đấu đá nội bộ, chỗ lại kháo là do Ngũ hổ phái thanh trừng. Một số hay tin thì khẳng định h·ung t·hủ là người Tống, bọn chúng muốn triệt hạ võ lâm Lĩnh Nam, dọn đường cho m·ưu đ·ồ hiểm độc phía sau. Nếu quả thực như vậy thì đất Việt nguy rồi! Dù chưa rõ thực hư ra sao, nhưng sự hoang mang là điều có thể thấy rõ. Những kẻ vốn thường ngày đi lại trên chốn giang hồ, miệng hùm gan sói thì nay đều trở lên cẩn trọng, con mắt dòm trước ngó sau, lời nói cũng chừng mực, khẽ khàng hơn.
Sau hơn bốn ngày đường, mấy người đã về tới Hoàng gia trang. Hoàng lão phu nhân hay tin, ra đón từ cổng. Nghe Phùng Trí thuật lại việc Thu Lệ tung hoành ở Kiếm hội, đả bại vô số cao thủ để đoạt Bất Diệt, chỉ không may bị k·ẻ g·ian c·ướp mất, lão phu nhân mừng vui mà nói:
- Quan trọng là cháu gái ta lành lặn trở về, thế là được rồi. Kiếm mất cũng không sao. Đường xa vất vả, đội ơn trên đã che trở. Hôm nay là ngày rằm, có mâm cơm thắp hương, già này còn đang sợ không có người ăn cùng. Cái Thảo, cái Lan, thằng Nghĩa là nhớ mọi người lắm đấy, cứ nhắc suốt thôi.
Phùng Trí vâng lệnh, cho Phùng Tâm xuống bếp chuẩn bị. Trong lúc mọi người thong thả ngồi nghỉ tại phòng khách thì một gia nhân hớt hải chạy vào bẩm báo, giọng nói ấp úng:
- Bẩm... bẩm lão phu nhân, bẩm tiểu thư, ngoài cổng có ... có ...đám người tìm đến.
Phùng Trí ngưng chén trà, hỏi:
- Là ai vậy?
Gia nhân lắc đầu, đáp:
- Dạ thưa không rõ. Chỉ thấy có năm người, bốn nam một nữ.
Phùng Trí lại tra hỏi:
- Họ đến để làm gì? Cứ bình tĩnh nói.
Gia nhân hít một hơi, lại nuốt một cái như đang mắc nghẹn ở cổ, rồi bình tĩnh hơn bẩm báo:
- Bẩm... dạ thưa... bọn họ không nói là đến vì việc gì, chỉ một mực yêu cầu chủ nhân của Hoàng gia trang phải ra gặp. Trông bọn chúng tướng mạo kì dị, sắc mặt hung tợn, lại có mang theo cả đao kiếm nữa ạ.
Mấy người vừa trải qua phen sóng gió, sợ hãi chưa nguôi thì lại có kẻ lạ tìm tới. Phùng Trí đánh mắt nhìn Phúc, cả hai đều chung nỗi bất an. Hoàng lão phu nhân nói:
- Nếu vậy, chúng ta hãy ra ngoài, để xem họ tới có việc gì.
Trong đám người đang hiện diện dưới thềm đá trước cổng, Phúc nhận ngay ra kẻ có tên Mộ Bạch, gã tiêu sĩ từng gặp ở Kiếm hội. Hắn đứng cùng một cô gái bên cánh tả, chính giữa là một gã nam với phong thái vương giả, mái tóc dài buông xõa che kín nửa khuôn mặt, bên cánh hữu có thêm hai kẻ một gầy một béo cùng một chiếc rương gỗ sơn đỏ. Sau lưng chúng, xa xa là một gã nhỏ thó đang đứng trông chừng mấy con ngựa, xem ra chỉ là hạng nô bộc. Đám người này chính là những kẻ đã đến Dương gia đường, c·ướp đi Hắc Long Trảm Nguyệt đao. Cả Phúc cùng người của Hoàng gia trang đều không hay biết. Mấy người chỉ thông qua gã Mộ Bạch, đoán định chúng là người Tống để rồi mơ hồ lo sợ.
Đám người tìm tới cũng liền nhận ra Phúc và Thu Lệ. Riêng với Mộ Bạch, gã từng bại dưới cước của Phúc nên khi vừa trông thấy, sắc mặt sinh biến, không còn được tự nhiên như trước.
Từ trên bậc tam quan, Phùng Trí cất lời:
- Các người là ai, tìm đến Hoàng gia trang có việc gì?
Mộ Bạch bước lên:
- Cho hỏi chủ nhân của Hoàng gia trang chính là các hạ?
Gã vừa nói, vừa ve vẩy cây tiêu trong tay. Phúc nhìn cây tiêu, lại nhớ đến thứ ẩn khí cất giấu bên trong. Phùng Trí đáp:
- Không phải, ta chỉ là quản gia ở đây.
Mộ Bạch nghe đến hai tiếng quản gia thì tỏ sự coi thường:
- Chúng ta tới là để tìm chủ nhân của nơi này. Nếu đã không phải, xin phiền các hạ hãy mau vào trong kêu người đó ra.
Phùng Trí cũng thẳng thừng đáp:
- Các người rốt cuộc là ai, đến đây có việc gì. Khách đến chơi nhà, ngay việc xưng tên cũng không, cớ gì lại đòi người ra gặp.
Mộ Bạch bật cười:
- Khẩu khí khá lắm, thật là một vị quản gia mẫn cán. Tiếc là vẫn phải là phiền các hạ vào trong kêu giúp chủ nhân ra đây. Nếu không chịu ra, Mộ Bạch ta sợ rằng...
Gã lấp lửng, dù không nói hết ra nhưng ai cũng hiểu ý tứ h·ăm d·ọa. Phùng Trí chưa biết phải nói lại thế nào thì Hoàng lão phu nhân từ sau lên tiếng:
- Có chủ nhân của Hoàng gia trang ở đây.
Lão phu nhân đột ngột lên tiếng, nằm ngoài dự liệu của tất cả. Ban đầu, Mộ Bạch còn nghi ngờ, nhưng sau nhìn kỹ thì từ dung mạo cho đến y phục của Hoàng lão phu nhân đều toát lên vẻ cao sang quyền quý, có thể tin là thật. Gã vờ chắp tay, khom lưng thi lễ:
- Ra lão phu nhân chính là chủ nhân của quý trang đây. Đã không kịp thỉnh an, thất lễ, thất lễ.
Vẫn là cái điệu đầy giả tạo như khi ở Kiếm hội. Hoàng lão phu nhân nhẹ đáp:
- Các vị không biết từ đâu tới, đến Hoàng gia trang là có việc gì?
Mộ Bạch sau cái khom lưng liền trở lại với vẻ nho nhã thanh cao, nói:
- Không giấu gì lão bà, chúng ta đến đây hôm nay là muốn lấy lại một vật quý, đã bị thất lạc ở quý trang bao lâu nay.
Hoàng lão phu nhân:
- Là vật gì vậy?
Phùng Trí lúc này đã lờ mờ đoán biết, lo sợ đến lấm tấm mồ hôi chán. Dưới thềm đá, Mộ Bạch thủng thẳng:
- Vật quý mà tại hạ muốn nhắc đến, chính là Thiên Dương kiếm của An Bang Bình Nam đại tướng quân Trần Bảo, hơn trăm năm trước bị thất lạc trên đất này. Tại hạ nghe nói kiếm quý hiện đang ở trong quý trang, có phải vậy không?
Nghe nhắc đến Thiên Dương kiếm, tất thảy người của Hoàng gia trang đều kinh động. Thiên Dương kiếm hay còn có tên khác Trảm Trần kiếm, là kiếm báu của gia tộc họ Hoàng. Khi xưa, cha ông của Thu Lệ theo chân Tiết độ sứ Dương Đình Nghệ đánh đuổi giặc Hán, đã chém đầu được soái tướng là Trần Bảo, thu dụng kiếm quý. Cái tên Trảm Trần kiếm được ra đời cũng là để lưu lại chiến công hiển hách này. Về sau, con cháu họ Hoàng dùng làm vật truyền tự, luôn giữ bên mình. Hơn mười năm trước, Hoàng Huy Nhân bại trận trước môn chủ Thanh Sơn môn, kiếm b·ị đ·ánh gãy, từ đó găm lên bức bảng đại từ trên cổng. Người họ Hoàng bất kể ai khi nhắc đến Trảm Trần kiếm thì đều một lòng tôn kính. Riêng với Phúc, chàng chưa từng được nghe kể về chuyện này, chỉ biết họ Hoàng có thanh kiếm gãy, Thu Lệ vì nó mà bị trói buộc, thầm nghĩ:
"Bọn chúng đến là để đòi kiếm. Hoàng gia trang ngoài thanh kiếm gãy, vẫn còn có kiếm quý nào khác sao? Ta chưa từng nghe nhắc đến. Mà không đúng. Chẳng lẽ nào nhà còn kiếm quý mà lão trang chủ lại bắt con gái phải khổ nhọc tìm cách đúc kiếm gãy làm gì?"
Chàng ngờ ngợ đồ rằng Thiên Dương kiếm được nhắc tới chính là thanh kiếm gãy. Hoàng lão phu nhân nghe nhắc đến bảo kiếm của gia tộc, lại được gọi với cái tên cổ xưa mà mấy chục năm nay không còn được nghe tới thì càng thêm kinh động:
- Đó là bảo vật của họ Hoàng, các người cớ gì lại đến đòi lấy.
Mộ Bạch bật cười:
- Lão phu nhân, người hỏi tại hạ cớ gì à? Thiên Dương kiếm là của tướng quân nhà Hán, đương nhiên thuộc về người Hán, người Tống chúng ta, có cần phải có lý do nào khác không?
Thấy mọi người im lặng, gã lại lớn giọng:
- Sao vậy? Giao Chỉ các người, tệ nhất vẫn là không bỏ được thói man di, không chịu nghe lời đạo lý. Vật đã không phải của mình, sao cứ cố chấp giữ lấy. Như cái đám họ Dương kia, phải đến khi đổ máu mới chịu buông bỏ. Các người nhìn xem, Hắc Long Trảm Nguyệt đao đã về với cố chủ, Thiên Dương Kiếm liệu có nên thế không?
Gã sư béo bên cánh hữu liền mở rương gỗ, lấy ra Hắc Long Trảm Nguyệt đao, hạ đến "Kình" một tiếng trên thềm đá. Viên đá dưới chân bị sức nặng của cây trường đao giã cho vỡ nát. Phúc cùng với Phùng Trí dù chưa từng được thấy Hắc Long Trảm Nguyệt đao, nhưng nhìn cây trường đao đen trũi trước mặt, lại có trạm khắc hình rồng thì quả đoán chính là bảo vật của họ Dương. Nếu đã đúng là Hắc Long Trảm Nguyệt đao, thì đám người trước mặt cũng chính là những kẻ đã gây ra v·ụ t·hảm s·át. Phùng Trí gắng kìm giọng, nói:
- Các người chính là những kẻ đã c·ướp đao của Dương gia.
Mộ Bạch xác nhận:
- Đúng vậy. Nhưng là chúng ta đường hoàng đến lấy, không phải c·ướp.
Phùng Trí:
- Cũng chính các người là những kẻ đã g·iết hại mấy chục mạng người nhà họ Dương.
Hoàng lão phu nhân vốn đinh ninh đám người Tống chỉ đến để đòi kiếm, giờ đột nhiên nghe Phùng Trí nhắc đến việc g·iết người thảm khốc thì bất giác lùi bước. Mộ Bạch thản nhiên đáp:
- Đúng vậy. Là do bọn chúng tự tìm đến c·ái c·hết.
Những chuyện trước chỉ nghe đồn thổi, nay đã được chính miệng đối phương xác nhận, Phùng Trí không còn nghi ngờ gì nữa, giọng nói trở nên run rẩy hơn:
- Chứ không phải là các người thừa lúc đêm khuya ra tay ám toán.
Nếu trong hoàn cảnh khác, y đã lớn tiếng mắng chửi là "tiểu nhân" "bỉ ổi" "hèn hạ". Nhưng ngay lúc này, vị quản gia đang bị đám người Tống làm cho kh·iếp đảm, lại lo nghĩ cho sự an nguy của mấy chục con người trong gia trang. Mộ Bạch không xác nhận cũng không chối bỏ, nhún vai nói:
- Muốn biết cho rõ,ngươi có thể xuống diêm vương để hỏi bọn chúng.