Chương 46: Chủ nhân của căn nhà tranh
Đang mải nhìn ngó bên trong, Phúc bỗng nghe có tiếng động sau lưng. Dường như có người vừa bước tới. Đoán là chủ nhân của ngôi nhà đã về, chàng vội quay lại chào hỏi, hòa nhã và niềm nở. Nhưng rồi kẻ xuất hiện trước mắt khiến chàng phải ngỡ ngàng, đứng ngây ra như trời trồng. Đó chính là ả đàn bà xấu xí, h·ung t·hủ đã ra tay hạ độc chàng cùng người của Thanh Sơn môn. Bên cạnh ả là một gã lưng gù đang khoác chiếc gùi trên lưng, bộ dạng cũng dị tật, nhếch nhác không kém. Nơi đây vốn là chỗ ở của Vạn Độc vương. Sau khi y c·hết, căn nhà trở thành nơi trú ngụ của ả và gã nô bộc lưng gù.
Người đàn bà xấu xí trông thấy Phúc thì không khỏi bất ngờ. Ánh mắt của ả toát lên chút gì đó hoang mang xen lẫn với sợ hãi. Có lẽ trong tâm trí ả, Phúc đã phải c·hết vì trúng Sinh Tử dược. Sự xuất hiện của chàng khiến ả đột nhiên nghĩ tới hồn ma bóng quế, rồi sau đó là sự lo sợ bị tìm kiếm để trả thủ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lần đầu Phúc được nhìn rõ khuôn mặt của ả. Sự xấu xí đến cùng cực của người đàn bà đối diện khiến chàng bất giác có cảm giác ghê tởm. Sau một hồi, Phúc lên tiếng, phá vỡ im lặng:
- Ta chỉ đi lạc tới đây, không có chủ ý tìm đến.
Chàng như muốn giải thích cho sự có mặt của mình. Ả đàn bà vẫn im lặng, Phúc lại nói tiếp:
- Ta đã nghe Lương Nhất Công kể về mụ. Ta và mụ không quen biết, cũng không có thù oán. Ta không tới đây để trả thù.
Với Phúc, việc người đàn bà xấu xí hạ độc chàng lần trước chỉ là vô tình. Chàng cũng đã được lão Hoàng Cái cứu sống. Phúc không coi mình là kẻ có liên quan trong câu chuyện giữa ả và Thanh Sơn môn, vì vậy không hề có thù hận. Ngược lại, sau khi nghe Lương Nhất Công kể về những khổ hạnh mà ả đã phải trải qua, chàng lại có sự đồng cảm và thương xót. Lời nói của chàng khiến người đàn bà bớt phần căng thẳng, nhưng ả vẫn tỏ ra rất thận trọng, chăm chăm nhìn về phía chàng.
Thu Lệ thấy hai con người xấu xí xuất hiện, lại thấy biểu hiện và lời nói khác lạ của Phúc liền hỏi:
- Hai người họ là ai vậy?
Phúc khẽ đáp:
- Không có gì, chỉ là khi trước có chút nhầm lẫn.
Thấy ả đàn bà xấu xí có vẻ bối rối, cũng không dấu hiệu gì là sẽ ra tay gây hại cho hai người, Phúc liền đỡ Thu Lệ dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Chàng dìu Thu Lệ bước qua. Ả im lặng, không cấm cản, dường như cũng muốn hai người mau chóng rời khỏi nơi này. Gã lưng gù không có lệnh của ả, mặc nhiên để hai người đi. Lúc bước qua, Phúc cố tỏ ra bình tĩnh, lại thể hiện sắc mặt như không. Thực ra trong thâm tâm chàng đang rất hồi hộp, tay phải tuy dìu Thu Lệ nhưng vẫn thủ sẵn một chưởng, chỉ cần đối phương có động là sẽ tiên phát chế nhân. Chàng phòng bị như vậy phần vì cái thứ độc ghê người của ả, phần vì dung mạo quá đỗi xấu xí khiến kẻ đối diện phải sợ hãi. Ra đến cổng, đột nhiên Phúc quay lại, đánh liều nói:
- Người bạn của ta đang bị trúng độc. Liệu mụ có thể ... giúp cô ấy?
Câu nói khiến tất cả phải bất ngờ. Ngay bản thân Phúc cũng cảm thấy không ổn. Tim chàng đập thình thịch, đôi chân nhấp nhểnh như muốn quay đi. Không phải chàng đã quên thủ đoạn thâm hiểm, cái điệu cười hả hê của ả khi ra tay hạ độc tại quán nước. Chỉ là chàng đang quá lo nghĩ cho Thu Lệ, lại cảm thấy đối phương sẽ không làm hại cả hai. Người đàn bà xấu xí nhìn chàng, rồi lại nhìn sang Thu Lệ, cái nhìn cơ hồ thật khó đoán biết. Sau một hồi, ả lên tiếng:
- Mang cô ta vào trong!
Phúc vừa mừng, vừa lo sợ, dè dặt dìu Thu Lệ trở lại chiếc trõng tre. Người đàn bà xấu xí vạch áo, tháo vải băng bó để xem v·ết t·hương. Ả vốn không biết gì về y thuật, càng không biết chữ để có thể mày mò nghiên cứu y thư. Chỉ là sau những lần bị chuốc độc rồi cứu sống, những cóp nhặt, gom góp từ việc học mót Vạn Độc vương đã giúp ả có được vốn hiểu biết kha khá về độc dược. Sau khi xem xét cẩn thận, ả liền lấy một loại thuốc đỏ dạng bột rắc lên v·ết t·hương, rồi cho Thu Lệ uống một viên thuốc màu nâu, to bằng đầu ngón tay út. Phúc dù có chút nghi ngại, nhưng vẫn để ả thực hiện chữa trị. Thu Lệ thấy chàng không ngăn cản, cũng tin tưởng mà uống thuốc. Uống thuốc xong, nàng thấy cơ thể ấm hẳn lên, cảm giác đau đớn cũng dần dịu xuống. Trải qua một hồi, sắc mặt đã hồng hào trở lại. Phúc thấy Thu Lệ như vậy thì mừng rỡ, bao nhiêu âu lo chất nặng trong lòng cũng được vứt bỏ. Chàng liền quay qua người đàn bà kia nói lời cảm kích.
Sau nửa canh giờ, hai người rời đi. Phúc có hỏi đường thì được gã lưng gù chỉ dẫn. Hai người cứ việc men theo con suối nhỏ trước căn nhà tranh, đi độ năm dặm đến khi gặp con suối lớn, cũng là chính lộ thì đi ngược theo bờ suối lên hướng bắc tiếp năm dặm sẽ về lại ngôi miếu hoang. Thương thế của Thu Lệ đã xong, điều Phúc lo lắng bây giờ lại là sự an nguy của cha con Phùng Trí. Không biết hiện giờ cha con họ thế nào, còn sống hay đ·ã c·hết?
Lúc này là đầu giờ ngọ. Phúc và Thu Lệ cuốc bộ men theo bờ suối, vừa đi vừa nghỉ, hết hai canh giờ thì cũng ước được bốn năm dặm, xem chừng con suối lớn sắp gần phía trước. Mặt trời ngả đằng tây, bóng chiều xâm xẩm về tối, cả hai đang dự định sẽ phải dừng lại qua đêm thì bất chợt nghe có tiếng gọi:
- Thu Lệ! Phúc!
Là tiếng của Phùng Trí và Phùng Tâm, cả hai vẫn còn sống. Tiếng gọi nghe khẩn thiết và khàn đặc. Có lẽ hai cha con đã vất vả tìm kiếm cả một giời. Phúc liền hú lên một tràng vang vọng. Bốn người gặp nhau, mừng vui khôn tả.
Đêm xuống, cả bốn dừng chân bên suối, giữa bốn bề hoàng vu. Trong lúc điểm lại biến cố cũng như lần tìm manh mối đám người đã trộm kiếm, Phùng Trí liền tra hỏi sự biến mất bí ẩn của Phúc. Để giải đáp nghi ngờ, Phúc liền đem chuyện về đám người họ Dương và những gì nghe thấy ở rừng thông ra kể. Nghe xong, Phùng Trí lộ vẻ trầm trọng, còn hơn cả lúc nói về việc b·ị c·ướp mất Bất Diệt, nói:
- Không lẽ là Dương thủ lĩnh và người của Dương gia đường đã b·ị s·át h·ại. Ở Kiếm hội ta cũng không thấy họ có mặt. Hi vọng việc không phải vậy? Nếu những điều cậu Phúc thật quá kinh động. Võ lâm xem chừng sẽ còn nhiều sóng gió. Là ai, thế lực nào đã ra tay?
Giọng nói của Phùng Trí trầm xuống. Ba người còn lại không am tường về chuyện giang hồ cũng như Ngũ Hổ phái, nên chưa có ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Phúc lên tiếng:
- Thế còn đám c·ướp Bất Diệt? Liệu chúng có liên quan gì đến người Tống. Chẳng phải tại Kiếm hội, gã người Tống tên Mộ Bạch cũng muốn tranh kiếm đó sao? Có khi nào bọn chúng cay cú vì không đoạt được kiếm, nên đã bày ra trò lén lút trộm c·ướp này?
Phùng Trí thở dài một tiếng, lắc đầu:
- Không biết được.
Trong bốn người, sẽ chẳng ai có thể trả lời những nghivẫn. Thu Lệ bần thần ngồi nhìn đống lửa, ánh mắt đượm buồn. Nàng vẫn chưa thôitiếc nuối vì b·ị c·ướp mất Bất Diệt. Phúc muốn sang ngồi cạnh động viên, nhưng vìvướng có cha con họ Phùng nên thôi. Sáng hôm sau, tất cả lại lên đường. Vừa điđược mấy dặm, đập vào mắt bốn người là khung cảnh vô cùng kinh hãi. Hơn ba mươixác người nằm là liệt, ngổn ngang dọc theo bờ suối. Kẻ bị cắt cổ, người bị bẻcổ, số khác toàn thân dập nát. Máu từ đống xác c·hết chảy ra đông đặc cả dòngsuối, mùi h·ôi t·hối tanh nồng sộc lên mũi. Cảnh tượng như thể ở pháp trường. Sựtàn bạo, c·hết chóc khiến cả bốn phải bủn rủn lạnh sống lưng. Riêng với Phúc,chàng đã có đáp án cho mối suy tư đêm hôm trước. Đám người họ Dương đã bị g·iếtc·hết, xem ra không sót một ai.