Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 45: Lạc lối giữa rừng sâu




Chương 45: Lạc lối giữa rừng sâu

Phúc cứ thế cõng Thu Lệ trên lưng, băng rừng vượt suối, không biết đã đi được bao xa, cũng chẳng rõ là đi về hướng nào, đến khi cảm thấy chắc chắn không còn kẻ nào truy đuổi nữa mới dám dừng lại. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, những âm u quỷ dị không còn, Phúc nhận ra cả hai đang ở giữa một rừng cọ. Trên những tán lá xanh tốt che lấp mái đầu, chim chóc cất tiếng hót, từng đám sóc líu ríu kéo nhau chuyền cành. Sự tươi vui của ngày mới khiến chàng tạm quên đi nhưng điều kinh hãi đã trải qua trong đêm. Phúc đặt Thu Lệ xuống, tựa lưng vào một gốc cọ. Phải bây giờ, chàng mới thấm mệt. Trên ngực phải, v·ết t·hương vẫn đang rỉ máu và đau âm ỉ.

Thu Lệ lúc này sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch và khô khốc, còn hai mắt thì nhắm chặt. Dường như nàng đang bị c·hất đ·ộc phát tác. Chốc chốc từ khóe miệng lại phát ra những tiếng rên khe khẽ. Thu Lệ vốn từ nhỏ đã bị luồng chân khí của cha h·ành h·ạ, trở lên chai sạn với các đau đớn thể xác thông thường. Phúc nhớ lúc ở Kiếm hội, ngay cả khi bị gã Mộ Bạch đả thương, nàng cũng không thốt lên nửa lời. Vì vậy, việc phải rên rỉ đủ chứng tỏ sự đau đớn do c·hất đ·ộc gây ra lớn đến nhường nào? Nghĩ đến đây chàng lại thêm xót xa, lòng như lửa đốt, cố ghìm giọng nói:

- Đau lắm phải không?

Thu Lệ không đáp, mở mắt nhìn chàng như để xác minh người đối diện, rồi lại nhắm lại, thều thào nói:

- Nước! Cho ta xin ít nước!

Phúc nghe vậy liền vội vặt một chiếc lá, cuộn lại thành phễu, hấng những giọt sương được chắt từ các tàu lá cọ. Chàng ân cần bón nước cho nàng. Thu Lệ gắng nhấp một ngụm. Dù đang phải chịu đau đớn giày vò, dung mạo nàng vẫn hết mực xinh đẹp.

Vừa cho Thu Lệ uống nước, Phúc vừa quan sát v·ết t·hương trên vai nàng. Cây tiêu vẫn ghim ở đó, máu đỏ tiếp tục thấm ra áo. Việc cần kíp lúc này là phải lấy nó ra, cầm máu và băng bó v·ết t·hương. Nghĩ là vậy, Phúc liền chạy đi một chốc, lúc trở về mang theo nắm nhọ nồi cùng với mấy loại lá rừng. Chàng vốn sống ở miền sơn cước, những loại cỏ cây, hoa lá dùng làm thuốc đều biết qua. Lại thấy đám nhọ nồi mọc ven gốc cọ trong lúc đi chắt sương, vì vậy ngay khi cần là kiếm ra luôn. Phúc ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

- Để ta rút cây tiêu ra nhé!

Thu Lệ khẽ gật đầu. Phúc cẩn thận kiểm tra v·ết t·hương. Mũi tiêu cắm ngập trong vai, chỉ nhô ra ngoài nửa tấc. Muốn rút tiêu ra cũng như băng bó, bắt buộc phải cởi bỏ lớp áo ngoài. Chàng dè dặt:

- Sẽ phải cởi áo đấy!

Thu Lệ lặng im không đáp, nhìn chàng. Trái tim Phúc đập dồn. Nàng từ từ nhắm mắt lại, ngoảnh mặt sang bên. Phúc hiểu là nàng đã đồng ý, dẫu vậy vẫn ngập ngừng do dự. Dù sao đây cũng là lần đầu chàng trị thương cho một cô gái. Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, đôi bàn tay rụt rè chầm chậm lần theo chiếc nút áo, nhẹ nhàng bứt ra. Hồi hộp, run rẩy. Lớp áo ngoài được từng chập, từng chập kéo xuống, để lộ tấm vai trần cùng mảnh yếm trắng che trước ngực. Thu Lệ khẽ co mình. Phúc tần ngần, ngắm nhìn những trong trắng ngọc ngà. Từng nhịp hơi thở phập phồng ngay trước mắt. Lần đầu tiên, chàng được chiêm ngưỡng cơ thể của một người con gái, lại là người con gái xinh đẹp tuyệt trần, đang ở cái độ xuân thì phơi phới. Những xúc cảm dục vọng dâng lên. Phúc cảm thấy đan điền như vừa có ngọn lửa đốt, khí nóng tỏa ra khắp cơ thể.

Thu Lệ co tay, che hờ trước ngực. Hành động của nàng khiến Phúc bất giác bừng tỉnh. Chàng ngượng ngùng, vội đánh mắt sang ngang trước khi nhìn lên. Thu Lệ hai hàng mi vẫn khép. Phúc liền tập trung vào việc trị thương. Tại chỗ trúng tiêu, da thịt tím đen lại một cách dị thường, càng chứng minh mũi tiêu có độc. Phúc một tay giữ lấy vai, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy chuôi tiêu, rồi đột ngột giật một cái thật nhanh và dứt khoát. Mũi tiêu bị rút, máu đen theo miệng v·ết t·hương ứa ra. Thu Lệ đau đớn, buột miệng kêu lên, rồi co rúm lại, nhíu mày, hai hàm răng nghiến chặt, bờ môi khẽ run run. Phúc không chút chậm trễ, bốc ngay nắm nhọ nồi và lá rừng bỏ vào miệng, nhai thật vội. Đồng thời tay phải lôi con dao dắt bên hông, tay trái kéo vạt áo sẻ lấy một đường. Tiếp đó chàng nhè đám lá đã được nhá nát, đắp trực tiếp lên v·ết t·hương trước khi cẩn thận băng bó, sau rồi mặc lại lớp áo ngoài.

Tiêu đã được nhổ, v·ết t·hương cũng đã được băng bó, việc cần làm tiếp theo là phải giải trừ độc tố trong cơ thể. Nghĩ làvậy, Phúc liền dựng Thu Lệ ngồi thẳng lưng, vận khí truyền sang. Nhưng chàng vừa truyền chút chân khí sang, Thu Lệ đã rũ người, ho luôn ba tiếng dữ dội. Dường như cơ thể nàng không chịu được. Phúc có chút hoảng sợ, thầm nghĩ:

"Trong người ta vẫn đang có chân khí của lão Hoàng Cái, nó quá cương liệt. Một người khỏe mạnh như ta còn không khống chế nổi, huống hồ là Thu Lệ đang rất yếu. Việc truyền công trục độc này xem ra không thể được rồi. Ta phải làm sao bây giờ?"

Chàng đặt nàng tựa lại gốc cọ, suy tính. Sau một hồi vẫn chưa nghĩ ra, chỉ thấy nếu cứ ở mãi hai người giữa chốn rừng hoang cũng không phải cách, bèn đạp cước, phi thân lên ngọn cây cao hơn bẩy trượng quan sát. Chàng hi vọng có thể nhìn thấy thứ gì đó, tỉ như đường đi, bóng người hay tốt hơn hết là cha con họ Phùng. Nhắc đến đây, Phúc lại lo cho hai người, không biết hiện giờ cha con họ thế nào rồi? Đám ao đen mục đích chỉ muốn đoạt Bất Diệt, hi vọng chúng không làm hại đến tính mạng.

Tìm kiếm hết một vòng thì phát hiện tại bìa rừng phía nam, cách chừng hai dặm có một mái nhà lẩn khuất dưới rặng tre. Ở đó rất có thể có người sinh sống. Phúc mừng rỡ đáp xuống, liền cõng Thu Lệ trên lưng, trực chỉ hướng nam đi tới. Chàng đã thấm mệt, hai bắp chân mỏi nhừ, thành thử chỉ túc tắc đi bộ, không muốn dùng đến khinh công. Vả lại sự cũng đã rồi, chưa có gì cần phải gấp gáp cả.

Rừng cọ thoáng đãng, không có nhiều loại dây leo và cây bụi cản lối. Chốc chốc, Phúc lại vọt lên một ngọn cây cao để định vị, tránh bị lạc đường. Sau gần canh giờ cuốc bộ thì cũng đến được đích. Hiện ra trước mắt chàng là một căn nhà tranh với vách nứa, mái cọ. Căn nhà khá rộng với tường rào vuông vắn bao quanh, bên hông có dựng thêm một gian nhà ngang. Đứng từ ngoài ngó vào thấy trước sân là những trõng tre, cối đá, giá kệ bày biện gọn ghẽ, ba bốn chậu cúc vàng nở hoa, một đàn gà con ríu rít theo chân gà mẹ kiếm ăn, xem chừng nơi đây vẫn có người sống. Phúc nhớ về căn nhà miền biên viễn, thứ cảnh sống thi vị giữa chốn rừng hoang này khiến chàng đoán chừng có thể là bậc cao nhân ẩn sĩ, hay một vị tu đạo lánh đời nào đó. Chàng lại nhìn những sàng lia trên giá gỗ, thấy mấy thứ lụn vụn như được thái lát phơi khô thì đoán là thầy thuốc. Có lẽ là vậy. Từ trong căn nhà tỏa ra thứ mùi đặc trưng của thảo dược, thơm thơm, dịu dịu và có chút hắc nồng. Nếu đúng phải thầy thuốc thì thật tiện lợi, Phúc có thể nhờ người đó xem cho hiện tình của Thu Lệ, biết đâu lại có phương thuốc để giải độc. Chàng cõng Thu Lệ vào sân, cất tiếng gọi lớn:

- Có ai ở nhà không?

Cả căn nhà im ắng. Phúc lại gọi lớn thêm hai câu vẫn không thấy hồi đáp. Có lẽ chủ nhà đã đi vắng. Dẫu vậy, chàng cũng không dám tùy tiện bước vào trong. Đặt Thu Lệ ngồi xuống chiếc trõng tre, Phúc đi dạo quanh. Căn nhà đúng là của một thầy thuốc bởi chàng thấy lỉnh kỉnh những dao thái lát, cối giã, âu sành cùng một vài thứ đồ để bào chế xếp gọn một góc hiên. Bên đầu hồi trái, giáp gian nhà ngang có ba chiếc chum lớn, trong chứa đầy nước. Chúng được hấng từ mái lá chảy xuống, thông qua một ống dẫn bằng thân cau đục rỗng. Nước trong chum rất trong, không mùi, khả dĩ uống được. Chàng lấy gáo múc uống thử thì thấy nước rất ngọt, liền đem ra cho Thu Lệ. Thu Lệ sau khi được chàng rút tiêu và băng bó v·ết t·hương, thể trạng đã khá hơn, sắc mặt bớt nhợt nhạt hơn trước dù nom hãy còn rất yếu. Phúc cho rằng với nội lực cao thâm của nàng, thứ độc tiêu kia chắc sẽ không nguy đến tính mạng. Chỉ là nếu không được giải độc hay thuốc thang gì, sẽ mất nhiều ngày để hồi phục trở lại.

Sau khi cho Thu Lệ uống nước xong, Phúc tiếp tục tham quan ngôi nhà. Chàng đứng bên cửa sổ, hé mắt trông vào trong. Thực ra Phúc cũng biết hành động này không được phải phép, nhưng chỉ hiếu kì ngó qua một chút cũng chẳng sao. Chàng tặc lưỡi. Nếu phải lúc ở biên viễn, kể cả là những tòa dinh thự, biệt phủ sa hoa, rộng lớn gấp mười lần thế này, có lính canh túc trực, chàng đã chẳng cứ thế mà lẻn vào. Vì vậy, việc chỉ đứng ngoài ngó như thế này đã là lịch sự, tôn trọng chủ nhà lắm rồi. Chàng thấy qua cửa sổ, ở chính giữa gian nhà là bộ bàn trà thô mộc được làm từ tre già. Ngay trên, ở vách tường có treo một sọ rắn khá lớn, to hơn hẳn những thứ rắn mà chàng đã biết. Nếu như là một người khác, chắc hẳn đã bị nó dọa cho c·hết kh·iếp rồi. Nhưng Phúc thì khác. Chàng vốn ở miền biên viễn, sơn cước hoang vắng, những quái điểu dị thú gặp qua không ít. Trong nhà của những tộc trưởng vùng cao, hay đám cường hào, quan châu động mà chàng vẫn lẻn vào trong đêm lại chẳng treo đầy sọ của các giống beo hùm, nanh vuốt đủ cả. Vì vậy, với chàng, chiếc sọ rắn kia ngoại trừ kích thước thì không còn gì đáng chú ý, thầm nghĩ:

"Đám thầy thuốc hình như ai cũng thích treo đầu rắn hay ngâm rắn trong bình rượu. Hồi nhỏ qua mấy nhà già làng người Thái, người Mèo ta cũng thấy như vậy? Rõ ràng nọc rắn rất độc, có thể g·iết người, vậy mà họ lại lưu giữ chúng trong nhà?"

Phúc không hiểu ý nghĩa linh dị của loài rắn. Xưa nay, chúng luôn là loài vật được con người tôn sùng. Những loài rắn cực độc thì lại càng trở lên quý hiếm. Số coi đó là vật trang trí trong nhà, biểu trưng cho một thứ sức mạnh thần bí, ma quỷ, số lại muốn tìm hiểu, khai phá thứ độc lực ghê gớm của nó. Dù là tôn thờ hay xua đuổi, nó vẫn luôn có ma lực thu hút con người.