Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 39: Chủ nhân Bất Diệt




Chương 39: Chủ nhân Bất Diệt

Thu Lệ đang thế áp bức, bỗng thấy đối phương khí lực bạo phát, kiếm chiêu hung hãn đột khởi thì nhất thời lúng túng. Nàng vội vã thu chiêu, đồng thời thoái lui, không dám trực diện đối đầu. Ngô Cương thấy vậy liền chớp thời cơ tràn lên, quyết không cho Thu Lệ khoảng trống để thoát ra. Kiếm trong tay lúc này được giải phóng, trở lên mạnh bạo khoáng đạt, còn người dùng kiếm thì vũ lộng như giao long xuất thủy, uy phong hết mực. Gã ép Thu Lệ lui liền mấy hồi, thoáng chốc đã từ góc đằng tây lui đến mạn bắc, tựa lưng vào vách đá. Đang lúc hăng hái, thế công như vũ bão thì bất chợt có tiếng hô lớn truyền đến:

- Ngô công tử. Dừng lại.

Tiếng hô của Hồ Phát khiến cả hai dừng kiếm. Ngô Cương ngoái đầu trông lại, thấy tay thiếu chủ họ Hồ thần thái bẩy phần gấp gáp. Gã chắc mẩm y vội vã can ngăn là để gỡ thế nguy cho Thu Lệ, liền ngạo nghễ:

- Hồ công tử, sao vậy. Không phải muốn xin ta dừng tay chứ!

Hồ Phát không có vẻ gì là đang lo lắng cho Thu Lệ, nhẹ cười:

- Rất tiếc là không!

- Vậy thì là gì?

- Ta bảo công tử dừng lại, đơn giản là vì thời hạn của cuộc tỉ thí đã hết.

Vị thiếu cốc chủ chỉ tay về phía cây hương cắm trên lư đồng. Quả nhiên cây hương vừa cháy hết đến tầng cuối cùng, chân hương đã lịm.

- Như đã giao hẹn, tuần hương đã hết. Ngô công tử, giờ ta nên thế nào?

Ngô Cương nhìn cây hương đã tàn mà c·hết lặng không nói lên lời.

- Cái....cái này.....



Đúng là gã đã giao hẹn như vậy. Chỉ là gã cứ đinh ninh với thực lực của bản thân, cộng thêm việc Thu Lệ vừa bị đả thương, gã có thể dễ dàng giành phần thắng. Thế nhưng Thu Lệ đã khiến gã phải bất ngờ, để rồi bị cuốn vào cuộc tỉ thí mà quên mất thời hạn một tuần hương trôi qua. Hồ Phát lại gọi tên:

- Ngô công tử?

Ngô Cương sau thoáng chốt c·hết lặng cũng lên tiếng:

- Tất nhiên rồi. Ngô Cương này đã nói thì sẽ giữ lời.

Gã nhìn Thu Lệ vẫn với ánh mắt đa tình, dù đã thua lời nói vẫn hết mực phong lưu:

- Vẫn là ta không nỡ làm xước xát một đóa phù dung.

Thu Lệ thì vừa mệt vừa không có thiện cảm, thành ra phớt lờ.

Trước khi lên đài, Ngô Cương đã chọc tức không ít người, thì nay khi thất bại, cũng từng ấy kẻ hả hê. Không kể đến Khúc Vĩnh Nhạc, Lưu Nhất, Đoàn Xuân Huy ... ngay cả Ngô Thiết cũng muốn giễu cợt cậu con trai của mình. Vừa trông thấy mặt Ngô Cương, y đã châm chọc:

- Kiếm pháp tốt lắm. Ngô gia có thể tự hào được rồi.

Khúc Vĩnh Lâm, Lương Thành Nghiệp cũng lên tiếng, không rõ thực khen hay chê:

- Ngô thành chủ, Ngô công tử rất có thực lực, là nhân tài xuất chúng của võ lâm Lĩnh Nam ta.

- Đúng vậy, nhìn trong lớp trẻ bây giờ, không mấy ai bằng được.



Ngô Cương thì tự cho mình thua chỉ là vì cái cây hương c·hết tiệt, vì vậy không phục. Trước những lời châm chọc nhắm đến, gã chẳng cho vào tai.

Trong lúc này, Hồ Phát ghé hỏi cha mình:

- Cha, Hoàng tiểu thư đã thắng, tiếp theo nên thế nào?

Vị thiếu cốc chủ không bận tâm đến việc chế nhạo gã thiếu chủ họ Ngô, mà chỉ nghỉ đến Thu Lệ và Bất Diệt. Y mong muốn có thể kết thúc ngay Kiếm Hội, để không còn ai có thể lên tranh kiếm được nữa. Đoàn Xuân Huy ngồi kế bên nghe thấy, không đợi Hồ Nguyên kịp trả lời đã chen vào:

- Còn thế nào nữa, không mau trao luôn Bất Diệt đi. Thu Lệ nó đã đánh thắng tất thảy thiên hạ, không lẽ còn không xứng sao. Kẻ nào mà còn lợi dụng lúc này để lên giành kiếm của nó, Đoàn Xuân Huy ta sẽ đánh với kẻ đó.

Gã phó hộ cố ý nói to, giọng nói oanh oanh như thể h·ăm d·ọa tất cả. Lần này Khúc Vĩnh Lâm giữ im lặng, không có can ngăn. Còn Hồ Nguyên thì trầm ngâm suy xét rồi cẩn trọng lên tiếng:

- Tiểu thư Thu Lệ đã giành phần thắng. Cho hỏi, còn có vị anh hùng nào muốn lên thượng đài?

Vị cốc chủ đánh mắt nhìn khắp một lượt. Y ngó qua ngũ hổ phái trước khi chuyển sang cánh còn lại, rồi như phát hiện ra điều gì, vội vàng:

- Hoàng lão đạo chủ, ngài thế nào? Ta nghe nói đạo chủ cũng là một kiếm giả?

Gã đạo sĩ chậm rãi đưa tay vuốt chỏm râu dài trước ngực, phong thái rất mực thanh cao:

- Nguyên tiên giáo tới đây mục đích là để chúc mừng Mai hoa cốc, không có tham tranh kiếm.

Hồ Nguyên lại rà soát hết một lượt. Ngoại trừ Tản Viên hai nhà, còn lại những môn phái nổi danh về kiếm trong đất Việt đều đã lên đủ, quần hùng lúc này quả nhiên không còn ai có ý muốn thượng đài. Hồ Nguyên sau vài khắc đợi chờ liền tuyên bố:



- Thưa các vị, nếu như đã không còn vị anh hùng nào lên đài nữa, Kiếm hội đến hồi kết thúc, vậy thì Hồ Nguyên ta xin công bố, chủ nhân của Bất Diệt chính là tiểu thư Thu Lệ của Hoàng gia trang.

Y ra hiệu. Hồ Phát liền dùng khinh công leo lên cột đá hoa mai, nhổ lấy Bất Diệt. Vị thiếu chủ dương cao thanh kiếm trong ánh chiều dương rực rỡ trước khi đáp xuống, trân trọng trao lại cho Thu Lệ. Cả Kiếm hội hò reo, vang vang lời tung hô. Trong cái không khí náo nhiệt đó, kẻ vui mừng, người hậm hực. Riêng Phúc lại buồn man mác. Không phải Phúc không mong muốn Thu Lệ giành được Bất Diệt, nhưng việc phải chứng kiến nàng sánh đôi cùng người khác trên võ đài bất giác khiến chàng đố kỵ.

Kiếm hội kết thúc, buổi tối, Hồ thị mở tiệc chiêu đãi. Bữa tiệc sa hoa, không khác gì yến tiệc chốn cung đình với hàng trăm quan khách, nhộn nhịp bước chân gia nhân, và Thu Lệ là nhân vật chính trong đó, thu hút mọi sự chú ý. Hồ Nguyên cốc chủ nhiệt thành ca tụng, nhắc đi nhắc lại công trạng của nàng, như để khẳng định với tất cả rằng nàng thật xứng là chủ nhân của Bất Diệt. Một cô gái mới độ trăng tròn, lần đầu xuất hiện đã khiến cả võ lâm phải kinh động. Việc có mặt nàng, vô hình chung lại đỡ cho vị cốc chủ mối trăn trở về sự tranh giành giữa các môn phái, bữa tiệc vì thế mà hoan hỷ hơn. Khúc Vĩnh Lâm, Đoàn Xuân Huy thì bùi ngùi xúc động, mượn chén rượu để kể lể về những tìm cảm xưa cũ với Hoàng trang chủ. Còn lão đạo chủ của Nguyên tiên giáo tranh thủ cơ hội để thuyết giảng về cái thứ đạo pháp huyền diệu. Thu Lệ dù không thích thú với buổi yến tiệc, nhưng vì đã được Phùng Trí dặn dò trước đó, nói rằng đây là cơ hội để lấy lại danh tiếng cho gia tộc nên nàng đành miễn cưỡng tham gia. Dù đã cố gắng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của nàng thực sự không ăn nhập với cái không khí tiệc tùng ồn ã.

Bàn tiệc của Thu Lệ còn là nơi tìm đến của đám công tử, thiếu gia các thế lực bang phái. Tất cả đều bị cuốn hút bởi sắc đẹp tuyệt trần, sự kiêu sa giá lạnh của nàng. Thu Lệ tất nhiên không để mắt tới, nhưng Phùng Trí lại hân hoan khác lạ. Vị quản gia thay mặt nàng chào đón, như thể chính cô con gái của y đang được dạm hỏi. Đặc biệt đối với vị thiếu chủ của Mai hoa cốc, y lại càng tỏ ra nồng nhiệt, không ngại ngần mà nhận lời mời ở lại thăm thú Mai hoa cốc. Cái sự phân biệt đối xử của y khiến Phúc cảm thấy thật chướng mắt. Mới ban ngày, hai cha con còn khẩn khoản cảm ơn chàng vì đã nói đỡ, giúp tiểu thư của họ trở lại võ đài. Vậy mà ngay lúc này tại bàn tiệc, vị quản gia chỉ chú ý những gã công tử, thiếu gia kia, chẳng màng đến sự hiện diện của chàng. Thực ra Phùng Trí cũng có dụng tâm. Thu Lệ đã đến độ xuân thì, việc được các công tử, thiếu gia đại danh của các thế lực đứng đầu võ lâm theo đuổi là một điều tốt, có thể giúp ích cho việc khôi phục danh tiếng Hoàng gia trang sau này. Riêng đối với Hồ Phát, y còn trông mong vào tài nghệ đúc rèn của họ Hồ có thể đúc lại kiếm gãy. Đây chính là hai di nguyện của trang chủ Hoàng Huy Nhân năm xưa, cũng là những thứ đang trói buộc Thu Lệ. Phúc không hiểu được điều đó, đành ôm mối hậm hực trong lòng. Chàng bỏ sang bàn của Lương Nhất Công. Hai anh em từ độ nguy nan nay mới được gặp, sẵn có rượu ngon nên tìm một góc vắng để hàn huyên. Sau mấy chum rượu, Phúc đem chuyện cũ ra hỏi. Lương Nhất Công ngậm ngùi kể về những người anh em đã mất, lại kể thêm về người đàn bà thủ ác kia. Trong men rượu ngà ngà say, Phúc lặng người, cảm xúc nghẹn ngào dâng lên. Chàng tiếc thương cho những người của Thanh Sơn môn đ·ã c·hết, nhưng còn với người đàn bà kia thì sao? Một cảm giác mơ hồ, có thương hại nhiều hơn là căm ghét. Lương Nhất Công hỏi chàng về Thu Lệ. Với thiếu chủ của Thanh Sơn môn, cái sự quyết liệt, quyết đấu đến cùng của tiểu thư họ Hoàng vẫn còn vướng bận trong đầu. Phúc liền kể cho Lương Nhất Công nghe về cuộc chiến giữa Hoàng trang chủ và Lương trưởng môn năm xưa, về điều mà Lương Nhất Công chưa từng biết đến.

Trong lúc hai người đang tỉ tê chén rượu và buổi tiệc vẫn hết sức náo nhiệt thì từ ngoài sảnh, một tay thân cận của Hồ Nguyên cốc chủ lặng lẽ tiến vào. Hắn thì thầm, kéo vị cốc chủ rời đi, trước khi trở lại:

- Thưa các vị. – Hồ Nguyên cất lời, thoáng trông có phần căng thẳng – Mai Hoa cốc một lần nữa cảm tạ tất cả các vị đã đến dự Kiếm hội. Tiệc rượu hãy còn, xin mọi người cứ thoải mái. Người đâu, mang tiếp rượu lên đây.

Rồi quay qua bốn đầu lĩnh của Ngũ hổ phái, nói khẽ:

- Hồ Nguyên có chuyện quan trọng, muốn được bàn bạc cùng mấy vị.

Không đợi một trong bốn người lên tiếng, Hồ Nguyên đã quyết:

- Ở đây náo nhiệt, chúng ta hãy qua phòng trà.

Bốn người Khúc Vĩnh Lâm, Lương Thành Nghiệp, Ngô Thiết và Lưu Nhất dù chưa biết có chuyện gì, nhưng vẫn theo bước chủ cốc rời đi. Phúc trông thấy, liền huých vai Lương Nhất Công, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Lương Nhất Công không mấy bận tâm, lại giơ chum rượu:

- Kệ đi, chúng ta uống tiếp nào?

Cuộc rượu lại tiếp tục cho đến khi tất cả đã đủ say.