Chương 40: Lĩnh Nam sinh biến
Vừa bước vào phòng trà, Hồ Nguyên đã để lộ rõ vẻ mặt căng thẳng. Không đợi y mở lời, Khúc Vĩnh Lâm chủ động hỏi chuyện:
- Hồ cốc chủ, có chuyện gì vậy?
Hồ Nguyên sau mấy lần ngập ngừng cũng cất tiếng:
- Thưa các vị, ta mời các vị sang đây là vì ... Các vị là ngũ hổ, thống lĩnh võ lâm Lĩnh Nam, có một chuyện.... ta muốn thông báo cho các vị được biết.
Thấy vị cốc chủ lúng túng, mãi vẫn chưa rõ là muốn nói gì, Khúc Vĩnh Lâm lại hỏi:
- Có phải Mai hoa cốc đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Lương Thành Nghiệp tiếp lời:
- Hồ cốc chủ cứ nói, nếu giúp được gì chúng ta nhất định sẽ giúp.
Hồ Nguyên xua tay, nói:
- Không, không phải chuyện của Mai hoa cốc. Chỉ là... chỉ là... Hồ Nguyên ta vừa nhận được tin.
- Tin gì vậy?
- Dương... Dương thủ lĩnh đã b·ị s·át h·ại.
Câu nói như tiếng sét đánh bên tai, khiến tất cả bốn người của Ngũ hổ nhất loạt r·úng đ·ộng, Ngô Thiết thốt lên trước tiên:
- Cái gì, Dương ... Dương Vinh c·hết rồi ư?
Tiếng thốt to đến độ người ngoài phòng cũng có thể nghe thấy. Lương Thành Nghiệp bình tĩnh hơn, liền hỏi:
- Hồ cốc chủ, ngài nói là thật chứ?
Hồ Nguyên mắm môi, giọng nói run run:
- Không những Dương thủ lĩnh, mà trên dưới hơn bốn mươi người của Dương gia đường cũng bị g·iết hại.
Bốn người Ngũ hổ càng thêm bàng hoàng. Khúc Vĩnh Lâm vẫn chưa thực tin:
- Ngài chắc chứ, thông tin từ đâu vậy.
Hồ Nguyên không khẳng định, chỉ vẫy gọi một tên thuộc hạ phía sau, nói:
- Đây là Mão, người của ta vừa từ ngoài trở về. Chính cậu ta đã nói cho ta biết.
Kẻ thuộc hạ tên Mão kính cẩn cúi chào bốn người trong Ngũ hổ, rồi thuật lại:
- Tôi được chủ nhân giao việc lên châu Phong và Lâm Tây (Yên Bái và Tuyên Quang) ba ngày trước về có ngang qua đất Phong Châu. Khi dừng nghỉ tại hàng nước ven đường thì nghe người ở đó nói với nhau về v·ụ t·hảm s·át tại Dương gia đường. Cũng chưa tin ngay, tôi liền tìm đến Dương gia đường thì từ xa đã thấy cờ trắng cắm rủ khắp nơi, tiền vàng rải đầy trên lối đi, khung cảnh vô cùng t·ang t·hương. Dò hỏi dân chúng xung quanh thì ai ai cũng lộ vẻ sợ hãi tột độ, không dám trả lời. Sau được một tên ăn mày xác nhận là hôm trước, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy quan phủ chuyển các t·hi t·hể từ trong võ đường đi chôn cất. Chuyện như vậy thiết nghĩ không thể sai được, tôi liền cấp tốc phi ngựa ngày đêm về đây để báo tin cho chủ nhân.
Hồ Nguyên cốc chủ cũng phụ thêm:
- Mão là người thật thà, luôn được ta tin dùng. Cậu ấy không có lý gì để bịa ra chuyện này cả. – Rồi quay sang tên thuộc hạ - Đường xa mệt mỏi, cậu hãy về nghỉ ngời đi. Chuyện này nhất thiết chưa được kể với ai, rõ chưa!
Tên Mão tuân lệnh, đi ra. Không khí trong phòng lúc này thật trầm lắng. Bốn người Khúc, Lương, Ngô, Lưu đều là đầu lĩnh của các bang phái trong võ lâm, hành tẩu giang hồ cũng nửa đời người, đối với chuyện c·hết chóc đã không còn quá động tâm. Nhưng Dương Vinh lại là một trong ngũ hổ, cùng bốn người tề danh, vì vậy chuyện y cùng trên dưới bốn mươi người của Dương gia bị g·iết hại đối với tất cả vẫn quá đỗi kinh hoàng. Khúc Vĩnh Lâm sau khoảng lặng thì xúc động than lên:
- Kiếm hội vắng mặt, ta cứ nghĩ Dương thủ lĩnh bận việc không đến. Thật không ngờ lại có cái nạn này.
Ngô Thiết đặt câu hỏi:
- Là kẻ nào mà ra tay tàn bạo, khát máu đến vậy?
Nghĩ đến kẻ thủ ác, tất cả cùng hoang mang, đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Lương Thành Nghiệp suy xét:
- Dương đường chủ về thực lực, võ nghệ trên đất Việt này đều không thua kém ai cả. Để có thể ra tay s·át h·ại là chuyện đâu có dễ, chưa kể đến còn mấy chục người của Dương gia nữa. Phong Châu vận người đông thế mạnh, xét trong đất Việt này, ta không nghĩ có thế lực nào dám động đến, chứ đừng nói là một kẻ nào có thể đơn độc hạ thủ.
Khúc Vĩnh Lâm nói thêm:
- Nếu quả như những lời người của Hồ cốc chủ đã nói, kẻ đó dám đến tận Dương gia đường để ra tay. Chưa cần biết là một người hay do thế lực gây nên, nhưng việc này nhất định phải có thâm thù đại hận, nợ máu thật sâu nặng. Rốt cục Dương thủ lĩnh đã gây thù chuốc oán với ai vậy?
Lưu Nhất từ đầu im lặng, bây giờ mới lên tiếng:
- Người Phong Châu chiếm cứ việc vận chuyển, bảo tiêu khắp xuôi thượng, từ nam ra bắc, vì vậy gây thù, chuốc oán cũng không ít ....
Vừa nói, gã vừa đánh mắt nhìn Lương Nhất Công và Ngô Thiết, bởi Lương Sơn môn và Hoan Châu thành ít nhiều cũng có liên quan đến hoạt động áp tải hàng hóa.
- Việc này ngoài thanh toán nợ máu, sợ rằng còn có thể liên quan đến chuyện làm ăn.
- Ý Lưu thủ lĩnh là?
Khúc Vĩnh Lâm hỏi, Lưu Nhất lại nói tiếp:
- Nếu thật sự đứng sau vụ này là một thế lực nào đó, thì hẳn nó phải rất to lớn. Trong võ lâm Lĩnh Nam, ngoài ngũ hổ phái cùng với Mai Hoa cốc ra, chưa thấy cái tên nào khả dĩ. Những Long Biên phái hay đám ô hợp Nguyên Tiên giáo đều không đáng để kể đến.
Y vừa dứt lời thì Ngô Thiết đã nổi khùng, lớn tiếng:
- Lưu thủ lĩnh, ngài nói đông nói tây như vậy là ý gì. Không lẽ ngài cho rằng việc t·hảm s·át họ Dương là do một trong ngũ hổ phái làm. Nếu đã nghĩ như vậy, hãy nói thẳng ra.
Lương Thành Nghiệp thì trầm giọng:
- Lưu thủ lĩnh, có phải ngài đang muốn nói đến Thanh Sơn môn của ta?
Thấy mấy người bỗng chốc trở lên nghi kị, Khúc Vĩnh Lâm vội can ngăn:
- Các vị, xin hãy bình tĩnh. Việc kinh động tày trời thế này, khi chưa làm sáng tỏ chớ vội suy đoán. Theo như người của Hồ cốc chủ thuật lại thì vụ việc này chỉ mới xảy ra trước Kiếm hội mấy ngày. Đường xá xa xôi cách trở, nếu quả thực một ai đó trong chúng ta làm ra chuyện đó, sẽ không đảm bảo việc xuất hiện tại đây kịp khi Kiếm hội diễn ra. Hơn nữa, Dương gia người đông thế mạnh, cao thủ cũng nhiều, để có thể ra tay g·iết hại hơn bốn mươi người e cũng phải trả giá bằng máu, sẽ rất khó để che giấu.
Lưu Nhất:
- Ta chỉ là nói đại như vậy, không có ý quy chụp. Nhưng nếu như không phải thế lực nào đó chúng ta đã biết, thì chỉ có thể là ngoại bang, hoặc giả như ....
Sự lập lờ, không dám gọi tên khiến bốn người còn lại đều đoán được đối tượng mà thủ lĩnh phái Bắc Sơn đang muốn nhắc đến chính là "triều đình". Khúc Vĩnh Lâm liền đưa tay chặn lại:
- Không, không phải. Chúng ta không được nghĩ đến.
Lưu Nhất lại nói:
- Cũng có thể là một kẻ nào đó có thực lực kinh thiên động địa, vượt xa tất cả chúng ta.
Câu nói khiến tất cả phân vân bởi hơn mười năm nay, ngũ hổ thống lĩnh võ lâm, chưa có kẻ nào dám thách thức. Hồ Nguyên chiểu theo ý của Lưu Nhất, suy diễn:
- Lưu thủ lĩnh muốn nói đến ba vị Tam kỳ.
Khúc Vĩnh Lâm lại một lần nữa xua tay. Tam kỳ quả thực thực lực hơn hẳn Ngũ Hổ, có thể nói là chí cao vô thượng, nhưng đã quy ẩn từ lâu. Hơn thế, cả ba đều là những bậc không màng danh lợi, ẩn dật lánh đời, không có lí nào lại làm ra cái chuyện ghê rợn như thế được. Khúc Vĩnh Lâm nói:
- Chuyện này .... chúng ta cũng chỉ là mới nghe qua lời kể lại của người khác, hư thực còn chưa rõ. Ta nghĩ việc cần làm lúc này là đi Phong Châu một chuyến.
Lương Thành Nghiệp hỏi:
- Ngài muốn đến Dương gia đường?
- Đúng vậy. Chuyện như vậy, chúng ta không thể không tìm hiểu cho rõ ràng.
Môn chủ Thanh Sơn môn đồng tình:
- Ta sẽ đi cùng ngài.
Khúc Vĩnh Lâm lại trông sang Ngô Thiết và Lưu Nhất. Cả hai cùng từ chối:
- Ta phải về thành Hoan Châu có việc, thứ lỗi không đi cùng hai vị được.
- Ta cũng giống Ngô thành chủ.
Khúc Vĩnh Lâm cũng không gượng ép:
- Vậy ta sẽ cùng với Lương trưởng môn đến Phong Châu một chuyến. Mọi chuyện thế nào, hi vọng đến đó sẽ rõ.
Ngô Thiết nói:
- Nếu phát hiện ra điều gì, xin hãy báo cho ta được biết. Giả như là việc hệ trọng của võ lâm, thành Hoan Châu quyết sẽ không đứng ngoài.
Lúc này đã đến giờ Hợi, bữa tiệc tại chính điện cũngđã tàn. Khúc Vĩnh Lâm sau khi phân phó cho phó hộ Đoàn Xuân Huy trở vể núi TảnViên thì dẫn theo Khúc Vĩnh Nhạc và sáu thuộc cấp, hợp với Thanh Sơn môn, cảthảy mười lăm người. Qua giờ tý, tất cả cùng lên đường. Vó ngựa âm thầm rốtráo, ánh đuốc nhập nhèm đi trong đêm tối. Đến khi trời sáng chửng thì ra đếnbìa rừng, đám người nhanh chóng hướng thẳng đất Phong Châu.