Chương 21: Di nguyện trói buộc
Mười hai năm trước.
- Nào, con gái ngoan, hôm nay ta lại học kiếm nhé.
Kể từ khi người vợ yêu dấu mất, trang chủ Hoàng Huy Nhân nhốt mình trong gia trang, dành phần lớn thời gian để truyền dạy võ nghệ cho cô con gái. Cô bé Thu Lệ mới lên bốn, phụng phịu.
- Con không thích học kiếm. Con chỉ thích mẹ thôi. Bố gọi mẹ về đi.
Hoàng Huy Nhân dỗ dành:
- Ngoan nào con, đừng khóc nữa. Con biết là ta không thích nghe tiếng khóc mà. Con hãy học kiếm thật giỏi, rồi ta sẽ dẫn con đi gặp mẹ.
Cô bé Thu Lệ vẫn mếu máo:
- Bố nói dối. Bố bảo đưa đi gặp mẹ mà bố không đưa.
- Ngoan nào con. Ta không có nói dối. Sắp rồi.
- Mẹ đi đâu? Sao mẹ không về với con.
- Mẹ con đi ... mẹ con đi... xa. Thôi nào, không hỏi nữa, tập kiếm đi nào con.
- Bố hứa đi.
- Bố hứa.
Dỗ dành một hồi, Thu Lệ cũng chịu ngưng khóc và cầm kiếm.
- Một.... hai .... Đâm qua phải .... Đâm trái...
- Á.
Cô bé vấp ngã, đầu gối xước đỏ. Hoàng Huy Nhân xoa xoa thổi thổi an ủi:
- Con gái ngoan, chỉ là xước xát, không sao, nín đi con. Ta lại tiếp tục tập kiếm.
Thu Lệ không chịu, mếu máo khóc:
- Không, không tập kiếm, con muốn mẹ cơ. Hu hu. Con muốn mẹ cơ....
- Ngoan nào con, nín đi. Mẹ đang đi xa, chưa về ngay được. Mẹ bảo con cứ tập kiếm thật tốt, mẹ về mẹ sẽ có quà. Nào, nín đi con.
- Không, bố nói dối. Bố đi ra đi. Con thích mẹ cơ. Hu hu. Mẹ ơi. Mẹ ơi.
Tiếng khóc mỗi lúc một nức nở. Nó khiến Hoàng Huy Nhân như nổi cơn điên, gằn giọng hét:
- Nín....
Rồi y vung kiếm, chém thẳng ra hồ nước trước mặt. Kiếm khí phá nước, tạo thành t·iếng n·ổ lớn kinh động xung quanh. Hoàng Huy Nhân tung người quần thảo trên không. Kiếm khí bạo phát, điên cuồng tứ tán. Những tiếng rạch phá, đổ vỡ vang lên liên hồi. Trên bờ, Thu Lệ vô cùng sợ hãi, càng khóc thét lên:
- Aaa.... Mẹ ơi.... Mẹ ơi....
Hoàng Huy Nhân quắc mắt nhìn về phía cô con gái, ánh mắt đầy điên loạn. Rồi y lao tới, tiếng hét như sấm:
- Nín.....
Ngọn kiếm đâm tới trước mặt, thiếu một tấc là xuyên qua da thịt. Thu Lệ trợn trừng mắt nhìn người cha tóc tai bung xõa, miệng đang gầm gừ như thú dữ. Sự sợ hãi tột độ khiến cô bé nấc nghẹn, không dám khóc nữa.
Vườn hoa trà, Hoàng gia trang. Phúc dốc bầu rượu, nói:
- Hôm nay, nhất định chú phải kể cho ta nghe?
- Để làm gì?
- Vì ta muốn kéo nàng ấy ra khỏi tình cảnh hiện tại.
- Bằng cách nào?
- Bằng sự đồng cảm của một đứa trẻ đã từng trải qua những mất mát. Chú không hiểu điều đó, vì vậy, hãy kể cho ta nghe. Làm ơn, thời gian của ta ở đây không có nhiều. Ta hi vọng trước khi rời đi, có thể làm được điều gì đó đối với nàng ấy.
Phùng Trí lặng người. Một hồi sau, giọng nói khe khẽ cất lên:
- Ông ấy chỉ muốn thấy con học võ, không muốn nghe thấy tiếng khóc.
Rồi nhớ lại.
Trong căn phòng chỉ có ba người. Hoàng Huy Nhân ngồi xếp bằng, hai tay chống gối, thần thái suy kiệt, toàn thân tóp lại, khô rộc. Y vừa dốc toàn bộ khí lực truyền cho con gái. Giọng nói thều thào, yếu ớt cất lên:
- Phùng Trí, Hoàng gia trang đối đãi với ông thế nào?
Phùng Trí nhìn vị chủ nhân, hiểu được tình cảnh, đáp:
- Chủ nhân và Hoàng gia trang đối với tôi mười phần ân nghĩa.
- Mười phần ân nghĩa. Nói hay lắm. Đã là ân nghĩa, vậy phải thế nào?
- Tuyệt đối trung thành, trọn đời báo đáp.
Hoàng Huy Nhân nhìn Phùng Trí, khẽ cười mãn nguyện, nói:
- Tốt. Vậy là ta yên tâm rồi. Phùng Trí, từ khi Lệ Thanh mất, ta không thiết sống, chỉ bận cơ đồ của Hoàng gia đã bị ta hủy hoại, thanh danh vì ta mà vấy bẩn. Ta ngày đêm lao tâm khổ luyện cho Thu Lệ, chỉ mong ngày sau nó có thể lấy lại vị thế cho gia tộc. Mệnh ta sắp tận, công phu cả đời tu tập cũng đã truyền rồi, nay có hai việc muốn nhờ ông lưu lại.
Phùng Trí kính cẩn, khẽ liếc nhìn Thu Lệ. Cô bé đang quỳ phục trước mặt cha, ánh mắt đăm đăm.
- Xin chủ nhân cứ căn dặn.
Hoàng Huy Nhân trông sang cô con gái, nói:
- Thứ nhất, sau khi ta mất, nếu Thu Lệ con ta bật khóc nửa lời, ông không được cho nó vào chịu tang.
Lời nói độc miệng, khiến Phùng Trí phải rùng mình.
- Thứ hai. Nếu nó không thể lấy lại danh tiếng của Hoàng gia trang, đúc lại kiếm tổ, thì không được cho xuất .. giá...
Nói xong, Hoàng Huy Nhân gục xuống. Phùng Trí cảm thấy toàn thân lạnh giá, trong lòng tràn ngập ai oán, xót xa. Trái ngược với y, cô bé Thu Lệ vẫn quỳ đó, dưng dưng.
Hồ nước, phía sau Hoàng gia trang.
Cành trúc đâm nhanh, cắm ngập vào ngực trái, máu đỏ chảy ra. Phúc mím chặt môi, ghìm chặt nỗi đau.
- Vì sao không tránh?
- Vì không muốn tránh. Ta tới đây không phải để đấu võ.
- Sao nhất định phải tới?
- Vì muốn tới. Ta thấy nỗi đau mà mình ở trong đó. Ta muốn cởi trói, rũ bỏ những xiềng xích trong lòng.
- Nếu còn không rời đi, ta sẽ g·iết anh.
Phúc lặng im không đáp. Thu Lệ nhấn cành trúc, máu đỏ lại trào ra. Phúc nhìn thấu vào đôi mắt của nàng. Trong đôi mắt ấy không có sát ý.
- Ta muốn kể cho tiểu thư nghe câu chuyện, về một thằng bé.
- Ta không muốn nghe.
- Mười lăm năm trước, tại chốn rừng núi hoang vắng miền biên viễn, một thằng bé lên ba lên bốn, đã mất đi những người thân yêu nhất. Nó tận mắt chứng kiến cha mẹ bị lũ thổ phỉ g·iết hại ngay trước mặt, máu nóng còn dính trên da thịt của nó.
Phúc ngưng lại, thoáng nghẹn ngào.
- Nếu hôm đó, không có sự xuất hiện của một ông lão, nó đã bỏ mạng dưới lưỡi đao của đám phỉ, hoặc thành mồi cho thú dữ. Ông lão đã cứu nó, đem về nuôi. Thằng bé bất hạnh mồ côi cha mẹ, nhưng may mắn được sống.
Phúc lại ngưng lại. Thu Lệ vẫn dửng dưng. Chàng không bận tâm đến điều đó, quan trọng là vị tiểu thư đã để chàng tiếp tục kể câu chuyện của mình.
- Tại nơi rừng núi hoang vắng, xung quanh toàn những người xa lạ, thằng bé đã khóc rất nhiều. Nó liên tục đòi có mẹ, liên tục khóc, ăn cũng khóc, ngủ cũng khóc. Những người ở đó cảm thấy phiền phức với tiếng khóc đó.
- Rồi sao? – Thu Lệ bất ngờ cất lời.
- Thằng bé may mắn. Đã không có ai ghét bỏ nó. Dù phải chịu đựng tiếng khóc phiền phức, mọi người vẫn hết mực yêu thương, dỗ dành. Chính điều đó khiến nó cảm thấy ấm áp, giúp nó vượt qua nỗi đau mất cha mẹ. Thằng bé sống với mọi người như một gia đình thực sự, được ông lão dạy võ công. Nó học võ với tất cả niềm vui, sự thích thú. Cứ thế, ngày qua ngày, nó lớn lên trong tình yêu thương của mọi người.
- Tất cả chỉ có vậy?
Thu Lệ lại hỏi. Phúc kể tiếp:
- Thằng bé trưởng thành, quyết định rời bỏ mái nhà ấm áp nơi biên viễn để đi tìm quê hương của mình. Nó lang thang, dong duổi qua các vùng đất. Trên hành trình đó, nó đã may mắn được kết thân với người anh em xa lạ, được một lão quái nhân cứu sống. Lão quái nhân đã truyền cho nó võ công và chân khí cả đời lão tu luyện.
- Có dễ chịu không?
- Không. Khối chân khí to lớn vẫn luôn bức bách, muốn thoát ra. Ngày nào với thằng bé cũng là một cuộc tranh đấu ngay chính bên trong cơ thể. Sục sôi. Hỗn loạn.
- Rồi sao?
- Không sao cả. Trước đây, thằng bé vẫn cho rằng bản thân thật bất hạnh. Suy nghĩ ấy luôn hằn sau trong tâm trí, cho đến ngày nó đặt chân tới Hoàng gia trang.
- Hoàng gia trang, không lẽ ...- Thu Lệ dường như đã đoán ra.
- Đúng. Thằng bé trong câu chuyện chính là ta. Từ khi đến đây, nghe câu chuyện về tiểu thư, ta mới nhận ra một điều. Tiểu thư may mắn hơn ta, vẫn được sống trong chính căn nhà của mình, có bà, có em. Nhưng ta lại được sống trong tình yêu thương, sự chở che, bao bọc. Không ai ghét bỏ tiếng khóc của ta cả. Ta được kết thân với anh em, được những người xa lạ giúp đỡ. Ta không thấy mình lẻ loi, cô độc. Ta được thoải mái học võ, làm những gì mình thích mà không bị trọng trách, nghĩa vụ trói buộc, đè nặng lên vai. So với tiểu thư, ta thấy bản thân vẫn thật may mắn.
Nghe đến đây, bất giác tâm trạng của Thu Lệ trùng xuống. Nàng hạ tay, thu cành trúc lại. Trên khuôn mặt thanh tú là nét ưu tư hiện rõ. Thu Lệ bước tới bên hồ nước, lặng người trông theo những cánh hoa. Lần đầu tiên, Phúc trông thấy sự biểu cảm tới từ nàng. Một nỗi buồn trĩu nặng gieo lên thân gầy.
- Tiểu thư Thu Lệ, tiểu thư ... không sao chứ?
Thu Lệ vẫn nhìn về những cánh hoa, hồi lâu đáp:
- Anh kể xong rồi chứ?
- Đã xong.
- Vậy thì hãy quay về gia trang. Ta muốn được nghỉ ngơi.
Thu Lệ trầm giọng. Có lẽ thật sự nàng muốn được yên tĩnh một mình. Chuyện cũng đã kể xong, vì không muốn khiến nàng thêm phần tâm trạng, Phúc đành lặng lẽ rời đi.
Một ngày trôi qua nhanh.
- Anh lại tới đây làm gì? Không phải chuyện đã kể xong rồi sao?
Vẫn như mọi khi, Thu Lệ không chào đón sự xuất hiện của Phúc. Tuy nhiên tối nay, nàng đã không dùng cành trúc để xua đuổi, thái độ cũng trở lên nhẹ nhàng hơn.
- Ta tới để nghe tiểu thư kể chuyện – Phúc nói.
- Kể chuyện? Là chuyện gì?
- Chuyện về tiểu thư?
- Chuyện về ta? - Thu Lệ tỏ ra ngạc nhiên. Vì sao ta phải kể cho anh nghe?
- Vì hôm qua tiểu thư đã được nghe ta kể rồi, nên hôm nay, ta muốn được nghe tiểu thư kể lại.
- Là tự anh kể chứ ta không có yêu cầu. Nơi này là của riêng ta, anh hãy đi đi.
Thu Lệ lại xua đuổi, giọng nói cũng trở lên lạnh lùng hơn. Rồi nàng quay mặt nhìn ra hồ nước. Phúc đương nhiên không nghe theo, lại cất tiếng.
- Ta biết tiểu thư đã trải qua nhiều đau khổ, bất hạnh, không muốn chia sẻ cùng ai. Nhưng ta nghĩ tiểu thư nên kể nó ra, đừng cố gắng cất giấu trong lòng. Hãy trút hết những gì đang đè nặng, để bản thân được giải thoát. Bao lâu nay, tiểu thư cứ nhốt riêng mình tại nơi này. Nhưng tiếp tục như vậy đến bao giờ. Trên trời cao, mẹ của tiểu thư chắc chắn không muốn trông thấy cô con gái của mình ngày ngày phải sống trong khổ đau như vậy. Tiểu thư còn có bà, còn có em trai. Phải chứng kiến tiểu thư như thế này, mọi người chắc sẽ rất buồn. Ai cũng đã chịu đủ bất hạnh rồi, tại sao không làm cho nhau cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Thu Lệ, hãy nói ra, hãy để ta là người được san sẻ những ưu tư, phiền muộn.
Chàng nói một tràng dài, đổi lại là sự im lặng. Xung quanh, cảnh vật cũng trở lên tịch mịch.
- Anh muốn ta kể về chuyện gì?
Thu Lệ cất lời. Phúc vui mừng trong lòng, vội nói:
- Về việc ở đây. Tại sao tiểu thư lại đến nơi này mỗi tối?
Lục lọi trong tâm trí để lấy ra những mảnh kí ức u sầu, Thu Lệ rưng rưng:
- Ta sợ phải ở trong bốn bức tường. Cứ nhắm mắt lại, ta lại trông thấy cha. Ông ấy ở trước mặt, chĩa kiếm về phía ta và hét lên. Ông ấy ghét phải nghe thấy tiếng khóc. Ông ấy không thích ta chơi đùa. Ông ấy chỉ muốn thấy ta tập võ, tập võ và tập võ.
Rồi nàng tiến tới rặng trúc bên vách đá, nhìn lên:
- Những con đom đóm ở Hoàng gia trang bị ông ấy xua đuổi, tụ tập đến đây. Chúng khiến ta cảm thấy như có mẹ. Ngày xưa mẹ hay bắt đom đóm cho ta chơi đùa.
- Cứ tập võ như vậy đến bao giờ? – Phúc lại hỏi.
- Ta không biết. Ông ấy dạy ta học võ, truyền hết công lực cho ta là muốn ta lấy lại danh tiếng cho gia tộc, đúc lại kiếm gãy. Nhưng ta không biết phải làm điều đó thế nào.
Bất giác, Phúc cảm thấy nhiệm vụ của Thu Lệ cũng mịt mờ, vô định như việc chàng đi tìm quê nhà vậy.
- Nếu không được thì sao? Không lẽ tiểu thư cứ tự nhốt mình tập võ đến hết đời.
- Ta không biết. Trước lúc mất, cha ta đã dặn lại, nếu không thể lấy lại danh tiếng cho Hoàng gia trang, đúc lại kiếm gãy, sẽ không cho ta lấy chồng.
Dù đã nghe qua Phùng Trí kể, nhưng Phúc vẫn cảm thấy lạnh buốt trong lòng. Chàng không hiểu tại sao lại có ông bố mang cuộc sống, hạnh phúc tương lai của con cái ra để làm thứ trói buộc.
- Tháng sau, Hồ thị tổ chức kiếm hội. Phùng quản gia bảo ta tham gia. Nếu đoạt được kiếm, ta có thể tạo dựng thanh danh, khiến võ lâm chú ý đến Hoàng gia trang.
Phúc nhận ra chủ đích đằng sau của việc Phùng Trí sắp đặt cho chàng luyện võ cùng với Thu Lệ.
- Anh sẽ đến đó cùng ta chứ?
Thu Lệ cất tiếng hỏi. Sau thoáng chốc ngập ngừng, Phúc vội vàng đồng ý:
- Có. Ta sẽ đến đó nếu tiểu thư muốn.
Dù không biết Kiếm hội là gì, cũng không muốn dính vào chuyện võ lâm giang hồ, nhưng được đi cùng Thu Lệ, được nàng mở lời mời, Phúc không thể từ chối.
Đêm đã về khuya, sương rơi lạnh. Đôi trai gái ngồi kề bên nhau. Thu Lệ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Phúc. Chàng lặng lẽ ngắm nhìn tất cả vẻ thanh tú, nét kiêu sa. Nàng đẹp tinh khôi như giọt sương đêm long lanh. Nàng là vì sao, là tiên nữ vừa đậu lên vai chàng và ngủ quên. Trong lòng Phúc ngập tràn rung động, một chút rạo rực. Lần đầu tiên chàng ở bên một người con gái gần như thế, gần đến độ có thể chạm vào. Đôi môi nàng thắm đỏ, khẽ mấp máy. Trong không gian yên ả và riêng tư, thật dễ để con người có những xúc cảm. Nhưng đối diện với sự tinh khôi, nét mong manh thoát tục của nàng, những ham muốn trần tục vội tan biến. Ngay lúc này đây, Phúc chỉ muốn mình là điểm tựa. Chàng cố gắng giữ yên cơ thể, tránh để nàng thức giấc.
Ngày trung thu, Phúc kéo Thu Lệ rời khỏi gia trang đểxuống vườn trà, cùng tất cả lớn bé ở đó phá cỗ đêm trăng. Trong cái không gianbình dị, chân chất, giữa những khuôn mặt vui tươi, những tiếng cười rộn rã, vịtiểu thư như lạc vào một thế giới khác. Nàng bâng khuâng, bỡ ngỡ, trong lòngchợt có những cảm xúc thật khác lạ.