Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 22: Trước ngày khai hội




Chương 22: Trước ngày khai hội

Phủ Phú Lương (Thái Nguyên ngày nay) nằm ở mạn Bắc, cách Thăng Long hơn hai trăm dặm. Đây là phên dậu của kinh thành, cũng là vùng đất chuyển tiếp giữa các lộ phủ miền xuôi với các châu động miền ngược, vì vậy giao thông thủy bộ phát triển, giao thương nhộn nhịp. Phía bắc phủ Phú Lương có dãy Ngân Sơn, trong núi có Mai hoa cốc, là đất ở của Hồ thị. Tổ tiên Hồ thị là người Diễn Châu, hơn ba trăm năm trước ly tán đến đất Phú Lương, tình cờ phát hiện trong cốc có mỏ sắt quý, có thể đem đúc thành binh khí tốt nên đã lưu lại, phát triển nghề rèn. Con cháu Hồ thị nối tiếp nhau phát triển cơ nghiệp, trải qua nhiều giặc giã, biến loạn phân tranh, đến nay đã thành một gia tộc có vị thế trên đất Đại Việt. Đứng đầu Hồ thị là Hồ Nguyên, chủ nhân của Mai hoa cốc. Để kỷ niệm ba trăm năm ngày tổ tiên nhập cốc, Hồ Nguyên đã cho đúc kiếm quý, đặt tên là Bất Diệt. Kiếm được đúc trong mười năm bởi những thợ rèn giỏi nhất của cốc, chứa đựng hết thảy tinh hoa của nghiệp tổ. Đồng thời với việc đúc kiếm, Hồ Nguyên cũng tổ chức kiếm hội, phát thiệp mời đến các môn phái, thông báo rộng rãi tới anh hùng thiên hạ. Ban đầu, lễ tế tổ và kiếm hội dự định được tổ chức vào tháng ba. Tuy nhiên, Hoàng Đế Lý Thánh Tông đột ngột băng hà, triều đình phát chiếu để tang trong nửa năm, vì vậy mọi việc phải dời sang tháng chín. Nay đã là hạ tuần tháng tám, hơn mười ngày nữa là sang thượng tuần tháng chín, cũng là ngày khai mở kiếm hội, mọi công việc chuẩn bị đang được rốt ráo hoàn thành.

- Nhanh lên nào, nhất định phải dựng cho được trong sáng nay, trước khi mặt trời đứng bóng.

Hồ Phát, con trưởng của Hồ Nguyên đốc thúc các nô bộc. Một võ đài rộng lớn được xây cất. Tại mặt Bắc của võ đài, Hồ Phát cho dựng cột đá lớn gọi là Mai Hoa trụ, bề ngang ba thước, cao hơn ba trượng, áp lưng vào vách núi. Đỉnh trụ là đài kiếm tạo tác hình bông mai. Dọc theo thân trụ có khắc hai hàng tám chữ: "Mai Hoa Bất Diệt, Hồ Thị Trường Tồn". Bốn góc võ đài cũng cho dựng các cột đá nhỏ hơn, trạm trổ hình chuôi kiếm. Ngoài Bất Diệt kiếm thì khu vực võ đài chính là nơi tập trung nhiều tâm huyết nhất. Nơi đây sẽ chứng kiến anh hùng khắp thiên hạ tranh đấu, và Hồ thị muốn biến nó thực sự trở thành một sân khấu của Lĩnh Nam.

Hồ Nguyên vừa có hai tuần ra khỏi cốc trở về, liền đến kiểm tra tiến độ. Hồ Phát bẩm báo:

- Thưa cha, mọi công tác tổ chức về cơ bản đã xong. Võ đài đã dựng, nhà khách cũng đã hoàn thành, đường vào cốc cũng được sửa sang lại, ngoài ra còn cho dựng thêm các trạm nghỉ để anh hùng thiên hạ có thể dừng chân.

- Thế còn Bất Diệt kiếm?

- Chỉ là chút trau chuốt lại, lão Tứ báo đã xong.

- Tốt lắm - Hồ Nguyên hài lòng. Con hãy kiểm tra lại tất cả, tránh để xảy ra sơ suất. Tế tổ lần này là một sự kiện trọng đại, ta muốn lấy nó để khuếch trương danh tiếng, nâng cao vị thế của Mai Hoa cốc.

- Đó là lý do cha mở kiếm hội, quy tụ nhân sỹ Lĩnh Nam?

- Đúng vậy. Ngoài ngũ hổ là Tản Viên phái, Thanh Sơn môn, Phong Châu vận, Bắc Sơn phái và Hoan Châu thành, ta còn gửi thiệp mời đến họ Nguyễn Đăng ở Thiên Đức, Đinh hầu ở Thanh Hóa, các động chủ ở đất Lạng, đất Thượng, đất Quảng, đây đều là những gia tộc nắm giữ tiền tài, vật lực. Càng kết giao được với họ, vị thế của Mai Hoa cốc của chúng ta càng trở lên vững chắc.

- Còn triều đình thì sao? Con không thấy cha nhắc đến.

Hồ Nguyên đáp:

- Gần trăm năm nay thiên hạ thái bình, biên cương ổn định, nhu cầu binh khí của triều đình vì đó cũng giảm. Nhà Lý đã cho mở xưởng đúc luyện riêng, họ chỉ cần đến ta những lúc biến loạn, khi có người Chăm c·ướp phá. Giá trị của chúng ta đối với nhà Lý đã không còn như trước. Để tồn tại lâu dài, chúng ta phải hướng đến các thế lực trong võ lâm. Mai Hoa cốc không tranh hùng với các bang phái, nhưng để tranh hùng, các bang phái nhất thiết phải cần đến ta, con hiểu chứ?

- Con hiểu. Còn một chuyện nữa, thưa cha. Trong lúc cha đi vắng, có đám người tự xưng là sứ giả của Nguyên Tiên Hoàng Lão đạo chủ tìm đến. Chúng nói rằng Hoàng Lão đạo chủ muốn giúp Mai Hoa cốc lập đàn tế trời đất, cung thỉnh thiên địa các tiên về dự, ban phát lộc đạo trong ngày tế tổ.

Nghe đến cái tên Nguyên Tiên Hoàng Lão, Hồ Nguyên cau mày:

- Con trả lời ra sao?

Hồ Phát đáp:

- Con đã từ chối. Con nghĩ tế tổ là việc hiếu nghĩa, trọng đại và trang nghiêm, không thể mượn người ngoài làm giúp được. Đám người đến ăn vận kì quái, lời nói khoa trương, con cho rằng không phải thứ người đàng hoàng, không nên để xuất hiện tại lễ tế tổ.

Hồ Nguyên vỗ vai con, nói:

- Con từ chối đúng lắm. Nguyên Tiên giáo do một tay đạo sỹ tự xưng là Hoàng Lão đạo chủ lập lên ở đất Hồng (một phần của Hải Dương-Hải Phòng). Ta nghe nói, mấy năm gần đây, Nguyên Tiên giáo liên tục trống dong cờ mở, bày ra các trò giả thần giả quỷ để mê hoặc dân chúng. Số người cả tin, theo về lên đến mấy ngàn. Dù không rõ thực hư thế nào, nhưng để cẩn thận, chúng ta không nên có qua lại, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng. Kiếm hội quy tụ thiên hạ anh hùng, nhưng cũng lắm kẻ cơ hội tìm đến, ta cần phải cảnh giác.

Đúng lúc này, tiếng hô vang như chuông từ xa vọng tới:

- Đứng lại, nhà ngươi đứng lại cho ta.

Một bóng người chuyền mình vọt nhanh qua các ngọn cây, chạy theo bên dưới là lão thợ rèn to lớn như hộ pháp, tay cầm cây búa sắt khổng lồ. Người này chính là Hồ Tứ, thợ cả của Mai Hoa cốc. Hai người đuổi nhau đến trước võ đài, Hồ Phát liền lao lên, chặn lấy kẻ lạ mặt. Hồ Tứ thấy vậy thì mừng rỡ, nói lớn:

- Thiếu chủ, hãy lôi cổ tên khốn kiếp ấy xuống. Lão đây phải đập cho nó mấy búa mới được.

Hồ Phát:

- Ngươi là ai, lẻn vào cốc là có ý đồ gì?

Kẻ lạ mặt không đáp, chỉ tưng tửng cười cợt. Hồ Tứ từ dưới lại nói lên:



- Hắn là Kiếm tặc, lẻn vào lò trộm kiếm bị lão bắt được.

Hồ Phát nghe đến trộm kiếm thì có chút kinh động, quát lên:

- Ngươi muốn trộm kiếm, có phải là muốn trộm Bất Diệt? Nói mau, ai sai ngươi đến?

Thiếu chủ của Mai hoa cốc còn trẻ, cũng ít đi lại trên giang hồ nên không biết đến cái tên Kiếm Tặc, cứ ngỡ là người của môn phái hay thế lực nào muốn đến đoạt kiếm. Hồ Tứ liền nói cho rõ:

- Tên này chuyên trộm gà bắt chó, xưa nay hành tẩu một mình, không phải anh hùng hào kiệt hay người của các môn phái, càng chẳng có ai đứng sau chỉ đạo hắn cả. Trước đây hắn cũng vài lần lẻn vào trộm binh khí của lão.

Lúc này, Hồ Nguyên lên tiếng:

- Lão Kiếm tặc, bao nay tính khí vẫn vậy, không chịu thay đổi. Đợt này ta tổ chức kiếm hội, dành nhiều công sức, lão đừng đến phá ta nữa.

Lão Kiếm Tặc hừ một tiếng, như hờn dỗi:

- Keo kiệt. Không cho mượn kiếm thì ta đi, mắc mớ nói nhiều.

Rồi lao thân thẳng về phía Hồ Phát. Vị thiếu chủ tung chưởng ra chặn:

- Đứng lại, ai cho lão qua.

Lão Kiếm Tặc nhún chân bật lên cao né chưởng, lộn nhào ra sau lưng rồi tiếp mấy nhịp chuyển mình. Trông lão thoăn thoắt như một chú sóc chuyền cành, chớp mắt đã ở xa năm trượng. Hồ Phát quay lại, định đuổi theo thì bị Hồ Nguyên ngăn lại:

- Phát, kệ lão đi đi, không phải đuổi theo.

Hồ Phát dù rất muốn truy đuổi nhưng vẫn vâng lời cha, lúc đáp xuống liền thắc mắc:

- Cha, sao lại để lão đi dễ dàng như vậy? Lão muốn trộm kiếm của ta, phải bắt lại t·rừng t·rị, cho sợ sau không dám đến nữa.

Hồ Nguyên cười đáp:

- Con người Kiếm Tặc cổ quái kỳ dị, xưa nay chỉ thích trộm binh khí, bảo vật trong thiên hạ. Nhưng lão chỉ trộm cho vui, cốt thỏa cái hiếu kỳ, trọc tức thiên hạ, chứ không lấy làm của riêng. Lão cũng không có ý hại người bao giờ. Chỉ cần chúng ta tăng cường canh phòng là được. Con có muốn bắt lão e cũng khó. Lĩnh Nam này chưa có ai theo kịp khinh công của lão cả.

Hồ Phát nghe cha nói vậy thì cũng đành xuôi.

Thanh Sơn môn, đất Khoái.

Đêm khuya, Lương Nhất Công một mình luyện kiếm tại vườn trúc. Kể từ khi được Dược Tiên lão sư cứu sống, hơn tháng nay chàng chỉ chú tâm tu tập kiếm pháp. Thấy con dốc sức khổ luyện, Lương Thành Nghiệp vui mừng trong lòng, nói:

- Mười thức Lạc Nhạn ngày càng sắc bén. Xem ra con trai ta quyết trí đánh bại quần hùng để đoạt Bất Diệt.

Lương Nhất Công ngưng lại việc luyện kiếm, đáp:

- Không hẳn là vậy. Đối với con, Anh Hùng kiếm là tri kỉ, con không cần có thêm một cây kiếm nào khác.

Vừa nói, chàng vừa giơ Anh Hùng kiếm trong tay lên. Thanh kiếm mực thước, vuông vắn, ánh thép trầm mặc. Lương Thành Nghiệp ngạc nhiên, hỏi:

- Vậy là vì cái gì?

Lương Nhất Công đáp:



- Là vì Lạc Nhạn thập thức kiếm. Kiếm hội sắp tới là dịp anh hùng trong khắp thiên hạ tề tựu, cao thủ kiếm thuật đều ở đó. Sẽ là một cơ hội tốt để con chứng thực xem Lạc Nhạn thập thức kiếm đã đạt đến đâu.

Lương Thành Nghiệp hiểu ra, nói:

- Tốt. Kiếm sắc là ở người, không phải ở kiếm. Muốn trở thành người mạnh nhất, phải đánh bại kẻ mạnh nhất. Theo con, ai là kiếm mạnh nhất hiện nay?

Lương Nhất Công suy nghĩ một hồi, đáp:

- Kẻ mạnh trong thiên hạ nhiều vô kể, trong số đã biết có thể kể ra người của Tản Viên và Bắc Sơn phái. Đây là hai kiếm phái danh tiếng nhất võ lâm. Ngoài ra, còn rất nhiều cao thủ ẩn tích, chưa chịu xuất đầu lộ diện. Con hi vọng họ cũng tới Kiếm hội. Thật tốt nếu được đấu với tất cả bọn họ.

- Xem ra con rất nóng lòng.

- Đúng vậy, thưa cha.

Hai cha con cùng suy tư. Nhắc đến kiếm, Lương Thành Nghiệp lại nhớ về trận chiến năm xưa. Hoàng gia trang - cái tên không được cậu con trai nhắc đến, liệu có hậu nhân? Đối với Lương Nhất Công, ngoài chuyện đấu kiếm, chàng còn mong chờ trong đám quần hùng tề tựu, có thể gặp được một người.

Lộ Diễn Châu, trên sân võ trong Hoan Châu thành.

- Keng. Á.

Kiếm b·ị đ·ánh rơi, vai người b·ị đ·âm trúng, máu đỏ đổ ra, tiếng hô hào vang lên:

- Lại thắng rồi. Công tử đánh hay quá.

Vị công tử với tướng mạo tuấn tú, phong thái hào hoa, lãng tử buồn tẻ quay lưng lại, nói với tên hầu cận:

- Kém quá, không nổi ba chiêu, cho mười đồng rồi đuổi đi.

Tên hầu cận y lệnh, vứt ra mười đồng. Gã thất phu tay ôm vai máu, nhìn mười đồng được vứt ra, bất bình:

- Sao lại là mười đồng. Chẳng phải chỉ cần đến đấu kiếm sẽ được năm mươi đồng, còn thắng sẽ được một quan sao. Thành Hoan Châu nói lời mà không giữ lấy lời là sao?

Tên hầu cận liền bước đến trước mặt, tay chân ngúng ngoắng như múa, cười đầy gian manh rồi đáp:

- Đúng là Công tử nhà ta có thông báo sẽ thưởng năm mươi đồng cho ai đến đấu kiếm. Nhưng nhà ngươi tệ quá. Cái thứ võ méo cào khi nãy không thể gọi là kiếm được. Công tử nhà ta rộng lượng nhân từ, thương người nên mới cho mấy đồng để thuốc men. Nhà ngươi không biết quỳ lạy mà đội ơn, còn ở đó kêu gào cái gì.

Gã thất phu đương nhiên không chịu, bực tức chửi rủa, tên hầu cận lại lớn giọng nạt nộ:

- Cái loại rác rưởi nhà ngươi, còn không mau cút đi, hay muốn công tử nhà ta cho thêm một kiếm để về gặp ông chầu ông vải. Cút..

Gã thất phu biết không thể nói lại, đành nhặt mười đồng rồi hậm hực rời đi. Tên hầu cận ton tót đến bên chủ nhân. Vị công tử với vẻ ngoài mỹ miều như tranh chính là Ngô Cương, con một của thành chủ Hoan Châu thành Ngô Thiết. Để chuẩn bị tham gia kiếm hội, Ngô Cương đã cho hầu cận đi thông báo khắp các lộ phủ lân cận, kẻ nào biết kiếm đến tỉ thí đều sẽ được thưởng. Cũng vì vậy mà có không ít kiếm thủ tìm tới, nhưng tất cả đều b·ị đ·ánh bại. Ngô Cương thất vọng nói:

- Mấy ngày nay chỉ toàn những tên ăn hại tìm đến, không có nổi một ai khả dĩ biết đến kiếm. Đánh với chúng chẳng giúp ích gì cho ta, nhà ngươi xem thế nào?

Tên hầu cận đáp:

- Công tử, cao thủ kiếm thì cũng có số lượng, cậu đều đánh qua cả rồi. Cứ tiếp mãi cũng thật khó có thêm ai. Giờ muốn tìm người mới, có lẽ chỉ còn một cách.

- Là cách gì, mau nói!

- Cách đó là, ta hãy tìm đến chốn đông đúc, nhộn nhịp hơn. Ví như Công tử phát thông báo ở chốn kinh thành, thì chắc chắn anh hùng, cao thủ tìm đến nhiều không kể xiết. Lúc đó, người có thể thỏa sức tỉ thí.

Tên hầu cận nhấm nhỉ. Ngô Cương sau chút gật gù liền gạt phắt đi, nói:

- Không được. Kế sách của nhà ngươi tuy hay, nhưng ta đang muốn bí mật luyện kiếm. Nếu việc này mà đem lên chốn kinh thành thì lộ hết, cả thiên hạ khi ấy sẽ đều biết đến kiếm pháp của ta. Chúng sẽ nghiên cứu, rồi tìm cách khắc chế, không ổn.



Đúng lúc này, Ngô Thiết cùng vợ đi đến:

- Cương, con lại bày ra chuyện gì vậy. Cha vừa thấy một tay đi ra, miệng liên tục lẩm bẩm chửi rủa chúng ta.

Ngô Cương phớt lờ, đáp:

- Không có gì đâu cha, chỉ là một tên rác rưởi bị con đuổi đi thôi.

Ngô Thiết lắc đầu, nói:

- Ta đã nói với con bao lần rồi, dẹp hết mấy trò vô nghĩa này đi. Nó chẳng giúp ích gì cho con cả. Kể cả thứ kiếm pháp mà con nghĩ ra cũng vậy.

Ngô Cương nghe cha nói vậy thì cự lại:

- Vẫn mấy câu như vậy, cha nói mãi không thấy chán sao.

Vợ Ngô Thiết cũng lên tiếng bênh vực con trai:

- Con nó có chí luyện võ, mình không ủng hộ, động viên thì thôi, sao lại còn nặng lời chê trách.

Ngô Cương lại nói:

- Là do cha chỉ muốn con trai của mình luyện thương thuật, không muốn thấy con tập luyện các môn võ khác.

Ngô Thiết liền biện bạch:

- Không phải ta cấm đoán gì. Nhưng con cần phải biết cái gì là cần thiết, nên làm. Người của Ngô gia thương pháp không chịu tập luyện, lại cứ mê muội theo đuổi những thứ phù phiếm là sao. Hay là đối với con, Ngô gia thương không đủ tốt.

Ngô Cương đối lại:

- Thương của cha chỉ thích hợp cho chiến trận, đã qua lâu rồi. Bao nay, Ngô gia ta cứ giữ cây thương mà cắm rễ ở đất Diễn khô căn này. Muốn đi lại trên giang hồ, muốn thành danh anh hùng thì phải dùng kiếm, dùng đao. Cha có hiểu không?

Những lời nói có phần khinh khi, Ngô Thiết nghe xong liền tức giận, lớn tiếng:

- Ta dù ở chốn này xa xôi, nhưng vẫn là Lĩnh Nam ngũ hổ, thiên hạ nhắc đến Hoan Châu thành, ai mà không kính nể cơ chứ. Còn con tự mình luyện kiếm, học theo mấy tứ tạp nham, liệu có thể đánh bại người của Tản Viên hay Bắc Sơn không mà mơ mộng anh hùng.

Ngô Cương cười nhạt, thủng thẳng đáp:

- Xưa nay cao nhân, võ giả đều bỏ cũ tìm mới, sáng tạo võ học mà thành danh, tại sao con không thể như vậy. Tản Viên hay Bắc Sơn phái danh tiếng bất quá cũng chỉ là lời đồn. Nếu cứ lấy đó làm sợ thì sao thành chí lớn được. Cha xem, cái gã Lương Nhất công của Thanh Sơn môn chẳng phải cha hắn cũng dùng đao sao, vậy mà giang hồ vẫn ca tụng hắn là "Anh hùng kiếm". Hắn làm được thì cớ gì "Đệ nhất mỹ nam" "Văn võ song toàn" lại không thể chứ. Hay là con trai của thành chủ Hoan Châu thành bất tài, kém cỏi. Cha có muốn thiên hạ bàn tán như vậy không?

Ngô Thiết ậm ừ:

- Đương nhiên là không. Nhưng nếu con muốn lập danh trong thiên hạ cần phải khổ luyện, không phải ngày một ngày hai, càng không phải cái cách như bây giờ. Con nên nhớ, thương tuy có dài, có thô, nhưng nó can trường, dũng mãnh, nó có chí khí của bậc anh hùng...

Y giảng giải, nhưng mới được mấy lời thì cậu con trai đã ngăn lại:

- Lại thế rồi. Cha không cần phải làm thơ vịnh về cây thương nữa. Biết đâu kiếm hội tới, Ngô Cương này lại đánh bại tất cả, đoạt được Bất Diệt kiếm, làm rạng danh Hoan Châu thành.

Vừa dứt lời, Ngô Cương đã quay mặt bỏ đi. Ngô Thiết bực tức, lớn tiếng:

- Thật là ảo tưởng, cuồng vọng.

Rồi quay qua quát vợ:

- Tất cả là tại bà đấy, đúng là con hư tại mẹ.