Chương 20: Thu Lệ
Trên đường trở về, Phúc nhớ lại sự việc vừa qua, thầm nghĩ:
"Vị tiểu thư nhà họ Hoàng này kiếm pháp thật lợi hại. Nếu không phải nàng ấy nương tay thì cành trúc đó đã đâm xuyên qua ngực ta rồi. Rõ ràng trận đấu ban sáng chỉ là khởi động, vậy mà ta đã không chống đỡ nổi. Nếu ngày mai không đem hết thực lực ra tỉ thí, thất bại là chắc chắn. Đến lúc đó sẽ chẳng còn cơ hội để gặp được nàng ấy nữa."
Chàng mở cửa phòng, bước vào. Cả căn phòng tối thui như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu xuyên qua khe cửa. Đột nhiên, từ trong bóng tối, một lưỡi kiếm đưa lên kề cổ, khiến Phúc cả kinh, lạnh buốt sống lưng:
- Cậu vừa đi đâu về?
Giọng nói của Phùng Trí cất lên. Phúc ngoái lại, thấy bóng dáng vị quản gia đứng ngay sau lưng mình. Không biết y đã đứng đợi ở đây từ bao giờ. Tuy là trong bóng tối, nhưng chàng vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra.
- Ý chú là ...? Tại sao lại như thế này.
Phúc hỏi ngược lại, trong đầu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phùng Trí không đáp, tiếp tục tra hỏi:
- Hãy nói thật, cậu đã đi đâu? Nếu như gian dối, đừng trách thanh kiếm của ta.
Phúc vừa lo sợ, vừa bực tức, nghĩ:
"Ta dù sao cũng là khách của nơi này, do chính các người mời về chơi, nếu muốn hỏi gì thì cứ đàng hoàng đến hỏi, tại sao phải dùng để kiếm bức bách. Ta đâu có làm gì tội lỗi hay x·âm p·hạm đến các người đâu. Chẳng có lẽ là vì theo chân vị tiểu thư đến hồ nước?"
Rồi có sao nói vậy:
- Ta vừa đến hồ nước ở sau núi.
- Hồ nước ở sau núi? – Phùng Trí tỏ ra bất ngờ.
- Đúng.
- Vì sao cậu lại đến đấy?
- Ta ... ta ... đến đó là muốn gặp một người.
- Gặp ai?
- Là ... tiểu thư Thu Lệ.
- Vì chuyện gì?
Vị quản gia liên tục tra hỏi. Phúc lúc này đã không kìm nén được sự bực tức, mặc kệ kiếm còn đang kề cổ, quay phắt lại, gắt lên:
- Này. Ta dù sao cũng là khách ở đây, được các ông mời tới chơi. Chưa kể việc giúp đỡ tiểu thư nhà các ông luyện võ thì trong mấy ngày ở tại đây, ta cũng chưa làm điều gì sai trái cả. Ta đâu có phải phạm nhân đâu để ông tra hỏi kiểu này. Mà muốn hỏi gì thì cứ bỏ thanh kiếm xuống rồi hỏi?
Chàng nói lớn tiếng, tựa hồ các phòng bên cũng có thể nghe thấy. Phùng Trí tỏ ra lúng túng. Có lẽ y không muốn kinh động xung quanh, vội vàng thu kiếm lại:
- Cậu thông cảm. Cũng tại hai tối nay, cậu đều vắng mặt ở phòng. Ta với trách nhiệm là quản gia, tất phải có sự cẩn thận, lo lắng.
Thì ra tối qua, việc Phúc biến mất trong hơn một canh giờ đã được Phùng Trí để mắt tới. Vị quản gia âm thầm theo dõi, thấy chàng kín đáo đi tới vách núi rồi biến mất. Cho rằng Phúc có âm mưu mờ ám, Phùng Trí đã bí mật lẻn vào phòng, phục sẵn. Còn việc dùng kiếm uy h·iếp là do y lo sợ võ nghệ của bản thân thua kém, không thể khống chế được chàng.
- Có lẽ ta đã lo lắng thái quá, dẫn đến hành động thô lỗ. Cậu bỏ qua cho.
Phùng Trí nói. Phúc nhìn vị quản gia, nom bộ có vẻ thực tâm áy náy, nhưng cơn giận trong người chưa nguôi, lại được nước nói tới:
- Ông chú kề kiếm vào cổ người khác, rồi nói bỏ qua là xong sao. Cái gia trang họ Hoàng này cũng thật hay quá, đụng tí là đã muốn lấy mạng người khác rồi. Có lẽ ta nên sớm rời khỏi nơi này, kẻo không giữ nổi cái đầu trên cổ.
Vẫn còn hậm hực với một nhát đâm phải chịu, chàng chút hết bực tức lên vị quản gia. Phùng Trí khéo léo tìm cách xoa dịu.
- Hoàng gia trang thực tâm mến mộ và muốn mời cậu ở lại chơi. Nếu vì hành động nhất thời của ta mà khiến cậu bỏ đi, ta thật khó ăn khó nói với lão phu nhân. Cậu là bậc thiếu niên anh hùng, chắc không để bụng những chuyện nhỏ nhặt. Thôi, đừng để bụng nữa.
Phúc ngập ngừng. Nói rời đi là nói vậy, chứ chàng cũng chưa biết phải đi đâu. Hơn nữa, ở đây vẫn còn tiểu thư Thu Lệ mà chàng đang muốn tìm hiểu. Phùng Trí thì cũng muốn giữ chàng để có người luyện võ. Thấy Phúc không đáp, y lại tiếp tục hạ mình:
- Ta phải làm thế nào thì cậu Phúc mới nguôi giận đây?
Lúc này, Phúc đã không còn bực tức nữa, tâm trí lại quay về Thu Lệ, liền nói.
- Chú kể cho ta nghe về Thu Lệ được không?
- Thu Lệ?
- Phải. À, mà để sau đi, chú có rượu chứ! Mấy hôm rồi không được giọt nào, thành ra cũng nhớ.
Khi nhận lời về chơi Hoàng gia trang, Phúc cứ nghĩ rằng sẽ được Phùng Trí bày thịt rượu ra tiếp đãi. Chàng không ngờ ngày nào cũng phải ăn cơm cùng gia đình trang chủ, tuy đồ ăn cũng có thể gọi là đầy đủ món ngon thức lạ, nhưng rượu uống thì không. Mấy thanh niên cùng ở trong khu vườn trà thì càng nhạt nhẽo, sinh hoạt theo khuôn phép, suốt ngày vùi đầu vào công việc. Nếu không phải vì vị tiểu thư xinh đẹp thì chàng đã rời khỏi chốn này rồi. Phùng Trí nghe đến rượu thì bật cười, đáp:
- Tưởng gì. Rượu thì luôn có. Ta ra vườn trà nhé.
Hai người cùng ngồi trên thảm cỏ, chậm rãi thưởng thức bầu rượu. Rượu nặng, được ủ lâu năm, tuy cay những êm dịu. Trong cái se lạnh của của trời đêm, những ngụm rượu thực sự khiến con người cảm thấy ấm áp, khoan khoai. Khi cả hai đã ngà ngà say, Phúc lại đề nghị:
- Hãy kể cho ta nghe về Thu Lệ!
Phùng Trí hỏi lại:
- Tại sao cậu lại muốn biết về Thu Lệ! Rốt cuộc hai người gặp nhau ở sau núi là vì chuyện gì?
Phúc liền đem chuyện vô tình theo chân Thu Lệ đến hồ nước ra kể:
- Ta muốn nghe kể về Thu Lệ bởi ta cũng từng trải qua những điều tương tự, nên phần nào thấu hiểu nỗi đau mà nàng ấy phải gánh chịu. Ta muốn biết điều gì thực sự đã khiến nàng ấy trở lên như vậy.
Phùng Trí nói:
- Có vẻ cậu thực sự quan tâm đến tiểu thư nhà ta. Vậy hãy nói trước về cậu đi. Vì sao một thiếu niên anh hùng, võ nghệ tuyệt đỉnh lại chấp nhận làm một phu thuyền nhỏ nhoi. Ta thực sự cũng rất tò mò về con người cậu.
Vì muốn để Phùng Trí tin tưởng, Phúc thật thà đem chuyện đời về mình ra kể, giải thích lý do của việc xin làm phu thuyền. Nghe xong, Phùng Trí buột miệng cảm thán:
- Cuộc đời cậu, kể ra cũng thật khổ ải. Đúng là không ai lựa chọn được số phận, phải chấp nhận và sống chung với nó.
Rồi vỗ vai:
- Thôi, hôm nay nghe chuyện buồn đến đây là đủ rồi, không nên để tâm trạng quá bi lụy. Đi ngủ thôi, kẻo mai lại dậy muộn.
Y đứng dậy, phủi quần. Phúc vội níu lại:
- Này chú, thế còn chuyện của Thu Lệ?
Phùng Trí thản nhiên đáp:
- Ta sẽ kể cho cậu nghe vào một ngày thích hợp.
- Là khi nào. Ta muốn chú kể ngay bây giờ.
- Vì sao phải gấp vậy.
- Vì ta muốn biết. Thực tình ta cũng không có nhiều thời gian ở đây cho lắm. Nếu chú không chịu kể, ngày mai ta sẽ không đấu võ với tiểu thư nhà chú nữa.
Phúc mặc cả. Phùng Trí đằng hắng:
- Là đánh như sáng nay ấy hả?
- Tất nhiên là không. Thực ra ta cũng không khoái dùng binh khí cho lắm. Nếu chú chịu kể cho ta nghe về Thu Lệ, ta đảm bảo sẽ không khiến hai người phải thất vọng.
Phùng Trí tỏ vẻ hứng thú với lời đề nghị, lại ngồi xuống, nói:
- Vậy cậu đã biết những gì về Thu Lệ?
- Một cô gái không may mắn từ nhỏ đã mất đi người mẹ, rồi cha cũng q·ua đ·ời, từ đó dần trở lên lạnh lùng, vô cảm.
- Là ai kể cho cậu?
- Phùng Tâm.
Phùng Trí gật gù, nói:
- Những gì ta có thể kể thì cậu đều đã biết. Thôi, về ngủ đi.
Rồi y đứng dậy, dứt khoát rời đi. Phúc thì vẫn chưa tin mọi chuyện chỉ có vậy. Trong đầu chàng là hình ảnh Thu Lệ với rất nhiều câu hỏi bủa vây.
Buổi sáng thứ ba tại Hoàng gia trang. Trên sân võ, Phúc cùng Thu Lệ tiếp tục đấu luyện. Vì không muốn thua, Phúc quyết định sử dụng Vô tướng quyền và thủ bộ của Phá cước để đối phó với kiếm. Tay không đối binh khí, nếu tu vi võ học không quá chênh lệch, thì dù có là cao thủ võ lâm cũng vẫn gặp bất lợi. Vấn đề mấu chốt nằm ở việc né tránh sự hung hiểm của binh khí, rồi vận dụng sự linh hoạt của thủ pháp để đoạt lợi. Tất nhiên, cũng có những cách khác, như cao thủ nội công có thể sử dụng nội lực để cách không đánh vật, hay cao thủ ngoại công có thể luyện đôi tay rắn như sắt đá, trong một số trường hợp có thể đương cự lại sự cường hãn của binh khí.
Thu Lệ đâm tới, kiếm ảnh loang loáng, kiếm phong dữ dội. Rõ ràng, so với ngày hôm qua, kiếm ý có phần quyết liệt hơn. Phúc sử dụng thủ bộ, thân pháp như khói cuộn, bồng bềnh, vô định, luồn lách qua các chiêu kiếm. Rồi chàng thừa cơ nhập nội, đánh ra Vô tướng quyền, trực diện, cấp tập. Đối chiêu trong phạm vi một thước, kiếm không thể điều động, Thu Lệ buộc phải dùng chưởng pháp hộ thân. Đơn chưởng đấu song thủ, thua thiệt thấy rõ. Nhưng ngay khi ở vào vị thế hạ phong, vị tiểu thự lập tức sử dụng bộ pháp thoái lui, lưới kiếm xoay tròn, bức bách Phúc phải tách ra. Cứ thế, hai người giao đấu tới mười hiệp mà không phân thắng bại. Thu Lệ vòng kiếm càng lúc càng rộng, ngăn chặn sự xâm nhập của đối thủ. Còn với Phúc, dù thủ bộ và quyền pháp có ảo diệu đến đâu cũng không thể lập tức chiếm lợi trước binh khí.
Phùng Trí đứng ngoài, vừa trầm trồ, vừa suy tư:
"Hôm trước là cước, hôm nay là quyền, có thể tay khôngđấu lại binh khí, võ công của chàng thanh niên này thật khiến người khác phảithán phục. Còn tiểu thư Thu Lệ kiếm pháp không phải không tuyệt diệu, chỉ làcòn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Những trận tỷ thí như thế này sẽ giúp ích rấtnhiều. Hi vọng tiểu thư có thể kịp sẵn sàng cho Kiếm hội sắp tới."