Chương 19: Thiếu nữ bên hồ nước
Tối đến, Phúc một mình ra bờ suối. Chàng kiếm một chỗ trên cao, ngồi tỉ mẩn chỉnh sửa âm sắc cho cây sáo mới. Cứ ngỡ sau buổi sáng luyện võ cùng nhau, vị tiểu thư sẽ trở lên dễ gần, có thiện cảm hơn. Nào ngờ đâu mọi chuyện vẫn vậy. Thu Lệ vẫn lạnh lùng băng giá, dù chàng đã lấn lá làm quen.
Phúc thổi sáo, điệu nhạc trong trẻo. Phùng Tâm tìm đến:
- Anh Phúc, sao lại ra đây ngồi một mình thế?
Phúc mỉm cười, đáp:
- Ta đang chỉnh âm cho cây sáo, nên cần tìm một chỗ vắng.
- Anh thổi sáo hay đấy, mai dạy cho tôi nhé.
- Được thôi. Cậu cũng thích thổi sáo à?
- Ừm... Cũng không hẳn là thích. – Phùng Tâm thật thà. Thật ra tôi muốn học thổi sáo, là hy vọng có thể làm vui một người.
- Ai vậy?
- Tiểu thư của tôi.
- Tiểu thư? Là Thu Lệ đó à?
- Đúng, là cô ấy.
- Cậu thích cô ấy?
- À...ừ.. Cũng không phải thế - Phùng Tâm ngại ngùng. Tôi và tiểu thư thân nhau từ bé. Tôi vẫn thường tìm cách để khiến tiểu thư cảm thấy vui. Hy vọng cô ấy sẽ thích nghe thổi sáo.
Phúc nhìn Tâm, bất chợt trầm giọng:
- Này cậu, kể tôi nghe về tiểu thư của cậu đi!
- Tiểu thư Thu Lệ! Là kể về chuyện gì?
- Tất cả. Tại sao cô ấy lại lạnh lùng, ít nói như vậy?
- Anh muốn biết à? Vì sao lại muốn nghe tôi kể?
- Ờ. Thì đại loại, ta muốn biết có phải vì sự có mặt của ta khiến cô ấy cảm thấy khó chịu?
Phúc ngập ngừng. Phùng Tâm nhìn chàng, như muốn xác minh điều gì, rồi phóng tầm mắt ra xa, bắt đầu kể:
- Tôi không biết chắc nữa, cũng là được nghe bố tôi kể lại. Năm lên ba, tiểu thư Thu Lệ mất mẹ trong trận chiến giữa Hoàng trang chủ và môn chủ Thanh Sơn môn. Hoàng phu nhân vì đỡ thay một quyền cho chồng mà bị m·ất m·ạng. Tiểu thư ở với cha và được ông truyền dạy võ nghệ. Nhưng mấy năm sau, cha của cô ấy, Hoàng trang chủ cũng ốm mà mất. Kể từ khi học võ nghệ với cha, cô ấy dần trở lên lầm lì, ít nói. Đặc biệt là sau khi Hoàng trang chủ mất, tiểu thư thành ra như bây giờ, lạnh lùng, không cảm xúc.
- Vậy là cô ấy mồ côi cha mẹ từ bé?
- Ừm.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bất chợt trùng xuống. Phùng Tâm ngước sang nhìn. Dưới ánh trăng mờ, chàng trai trẻ thấy một khuôn mặt chất chứa nhiều ưu tư.
- Anh sao thế?
- Không có. Chỉ là ... chỉ là ...nhất thời xúc động. Ta... ta với tiểu thư nhà cậu thật là giống nhau.
- Giống nhau. Nói như vậy là...
Phúc dừng lại trong thoáng chốc, rồi đáp:
- Ta cũng mất đi cha mẹ từ khi còn nhỏ.
Câu nói khiến Phùng Tâm lặng người:
- Anh cũng mồ côi từ nhỏ.
Không muốn để bầu không khí thêm phần bi lụy, Phúc nhoài qua khoác vai Phùng Tâm, nói:
- Chuyện qua rồi, ta cũng đã quen với điều đó.
Rồi chàng giơ cây sáo vừa mới hoàn thành lên:
- Tặng cậu cây sáo này. Ngày mai, ta sẽ dạy cậu thổi nó. Hi vọng cô ấy sẽ thích.
Phùng Tâm nhận cây sáo, vui mừng nói:
- Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng thành thục nó. Cũng đến lúc đi ngủ rồi, mai phải dậy sớm luyện võ, rồi còn cả một ngày lao động dài. Anh cũng về ngủ chứ?
Phúc ngập ngừng đáp:
- Hừm. Cậu cứ về trước, ta vẫn muốn ở lại đây một chút nữa. Gió đang mát mà.
- Được thôi. Vậy thì tôi về trước. Hẹn gặp anh sáng mai ở vườn trà.
Phùng Tâm đứng dậy ra về. Phúc ngồi lại một mình, thả hồn theo những suy tư.
"Hóa ra cô ấy cũng giống ta, đều phải chịu cảnh mất đi cha mẹ, mất đi những người yêu thương nhất. Nếu như ngày ấy, ta không được ông nhặt về thì đã bỏ mạng ở nơi rừng hoang rồi. Việc mất đi cha mẹ có lẽ là cú sốc quá lớn, khiến cô ấy không còn cảm thấy được niềm vui trong cuộc sống"
Phúc đưa mắt nhìn khung cảnh của Hoàng gia trang:
"Thật không ngờ một chốn xa hoa, tráng lệ như nơi này cũng vẫn có người không được hạnh phúc."
Đúng lúc này, chàng trông thấy một bóng người, từ trong khu dinh thự vọt ra, chạy từng bước dài trên dãy tường bao. Mỗi bước chạy của người này đi xa hơn hai trượng, nhẹ nhàng như bay, cho thấy thân thủ không phải dạng tầm thường. Bóng người băng ngang qua tầm mắt, có lúc gần chỉ cách chàng mươi trượng, rồi vọt tiếp lên, đạp trên những ngọn cây mà đi.
"Ai vậy? Không lẽ là trộm"
Phúc tự hỏi, rồi không chút chậm chễ, sử dụng khinh công đuổi theo. Do luyện tập cước pháp của lão Hoàng Cái, vì vậy cước lực của chàng tăng lên rõ rệt, chỉ mấy cái đạp chân đã bám ngay sau, âm thầm bí mật. Bóng người kia băng qua những ngọn cây như bước đi trên mặt đất, tốc độ càng lúc càng nhanh, không mất bao nhiêu thời gian đã vòng qua sau núi, đến một hồ nước nhỏ. Mặt nước hồ phản chiếu ánh trăng, hắt lên vách đá một màu trắng bạc, từ xa trông đến giống như một tấm gương khổng lồ được ai đó treo lên cao. Xung quanh, những hàng trúc đan xen dày xít, tựa như bức bình phong giấu đi cảnh vật bên trong. Để tránh bị lộ, Phúc chủ động đáp xuống trước đó, mon men đến gần. Chàng lẳng lặng quan sát. Con người bí ẩn kia tóc dài buông xõa, điệu bộ uyển chuyển, ôn nhu.
"Là nữ?"
Phúc thốt lên trong đầu, có phần bất ngờ. Căn cứ vào thứ khinh công trác tuyệt mà mình phải gắng sức theo đuổi, chàng vẫn cho rằng bóng người bí ẩn là một gã cao thủ. Phúc dụi mắt. Tuy từ xa quan sát, chàng vẫn có thể lờ mờ nhận ra những đường nét mềm mại ẩn sau lớp áo. Những đường nét đó không thể là của một gã nam giới võ biền thô kệch được. Chàng nghĩ:
"Ban sáng đã gặp một vị tiểu thư võ nghệ cao cường, bây giờ lại có thêm một nữ khinh công tuyệt diệu, khiến ta muốn đuổi theo mà bở cả hơi tai. Hoàng gia trang này xem ra còn ẩn chứa nhiều nữ anh hùng, hơn hẳn mấy thanh niên ở khu vườn trà."
Rồi tiếp tục quan sát. Con người bí ẩn kia ngồi bên mặt hồ, cúi người, nhẹ nhàng đưa tay vợt lấy chút nước. Những giọt nước rớt xuống, long lanh như ngọc, lã chã rơi trên những cánh hoa súng. Trời về đêm, hoa súng nở hồng thắm. Mặt nước hồ sáng bạc và cảnh vật mịt mờ xung quanh chẳng khác nào bức tranh thủy mặc, điểm tô trên đó là những nét hồng chấm phá. Ánh nước hồng soi chiếu gương mặt, làm sáng lên vẻ thanh tú trong trẻo, tựa như tiên nữ giáng trần.
"Là con gái. Đẹp quá! Vẻ đẹp này, không lẽ nào..."
Phúc mê mẩn. Người thiếu nữ tiến tới hàng trúc mọc chen chân bên vách đá, ngẩn ngơ ngắm nhìn. Nàng phất tay, những cây trúc lay động. Từ đó, muôn ngàn ánh lưu linh vụt sáng, tỏa ra. Những ánh lưu linh như những vì sao lấp lánh, mỗi lúc lại tỏa rộng hơn, chớp mắt đã phủ kín cả mặt hồ. Muôn sắc sao rủ nhau đậu lên người thiếu nữ, khiến cả cơ thể nàng hiện lên lung linh trong đêm tối. Nàng lại đưa tay vẫy, những ánh lưu linh đang tứ tán bỗng chốc quần tụ lại, kết thành một dải sáng dài mềm mại như lụa, quấn quanh cánh tay ngọc ngà. Dường như tất cả đều tuân theo sự điều động từ đôi tay của nàng. Trên vách đá, ánh hồ soi chiếu dáng liễu lại càng đẹp đẽ, huyền ảo. Đến lúc này, Phúc thực sự đã mê mẩn, chìm đắm trong cảnh sắc ảo mộng:
"Là tiên rồi, không phải là người! Cô Hiền từng kể với ta, các nàng tiên nữ xinh đẹp thường ghé xuống trần gian vào những đêm trăng sáng, dạo chơi ở nơi non cao rừng vắng. Không lẽ trước mắt ta thực sự là tiên nữ sao? Nàng tiên xinh đẹp này đến Hoàng gia trang để làm gì?"
Rồi chàng đưa tay đón lấy một ánh lưu linh.
"Là đom đóm!"
Phúc nhận ra những ánh lưu linh kia chính là những con đóm đóm phát sáng trong đêm. Chàng chăm chú theo dõi, chờ đợi. Dường như nàng tiên nữ xinh đẹp cũng biết sự hiện diện của chàng. Hơn một canh giờ, nàng chỉ quanh quẩn bên rặng trúc, chơi đùa cùng những con đom đóm. Phúc ngáp một hơi dài. Trời về đêm, cơn buồn ngủ cũng đã tới. Chàng thấy nàng nằm trên một phiến đá khuất dưới bóng trúc.
"Ngủ luôn rồi. Không lẽ lại ngủ ở đây? Chẳng phải đêm đến sẽ rất lạnh sao?"
Phúc rất muốn tiến đến gần để có thể tận mắt ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp kia. Nhưng chàng lại sợ nàng sẽ thức giấc, sợ không biết phải giải thích thế nào cho sự có mặt của mình. Sau một hồi đắn đo, chàng quyết định rời đi, trong lòng nuôi hy vọng về những buổi gặp sau.
Sáng ra, trên sân võ. Phúc nhìn Thu Lệ có chút ngao ngán. Tối qua, chàng được gặp một nàng tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần. Còn bây giờ, chàng phải đối diện với một vẻ đẹp thanh cao thoát tục khác, lạnh lùng vô cảm và còn bắt chàng phải đấu võ.
- Phúc, hôm nay cậu và tiểu thư nhà ta sẽ đấu luyện binh khí nhé. Cậu có thể chọn một trong số chúng. Tất cả đều làm bằng gỗ, sẽ không gây ra thương tích nghiêm trọng trong quá trình đấu luyện.
Phùng Trí nói, chỉ tay về những binh khí gỗ được bày ra trên sân, đủ các loại đao, thương, kiếm kích ... Phúc ngớ người, vì bản thân không biết dùng binh khí. Đành rằng chàng có được ông dạy về đao kiếm, nhưng cũng chỉ là những bài võ cơ bản để luyện tập lúc sơ khởi, không thể đem ra giao đấu được.
"Hỏng rồi. Phải làm sao bây giờ. Ta vốn không quen binh khí, nhỡ đánh thua thì có mà ê mặt."
Đối diện với chàng, Thu Lệ đã nắm sẵn một thanh kiếm gỗ trong tay, sẵn sàng lâm trận. Phúc đắn đo:
"Hay là ta cứ đánh đại đi, chứ giờ mà từ chối thì chỉ càng khiến cô ấy coi thường. Cứ vừa đỡ, vừa dùng thủ bộ để tránh né, tuy không thể thắng nhưng ta cũng không bại được. Dù gì cũng đỡ hơn là xin hàng"
Rồi mạnh dạn quyết:
- Được. Vậy thì ta dùng kiếm. Nhưng chỉ giao đấu nhẹ nhàng thôi nhé. Ý ta là, đao kiếm không có mắt.
Phúc chọn lấy một thanh kiếm gỗ. Khi chàng còn chưa thực sự sẵn sàng, Thu Lệ đã tràn tới. Vị tiểu thư nhanh như cắt đâm một kiếm, nhắm ngay yết hầu. Phúc hốt hoảng vung kiếm gạt ra, đồng thời nhảy qua một bên.
- Này, này, khoan đã. Chỉ là đấu tập thôi mà. Đâm kiếm như vậy là c·hết người đó.
Chàng la lên. Nhưng Thu Lệ làm như không nghe thấy, lại đâm kiếm tới. Chỉ thấy kiếm ảnh loang loáng, tuy là kiếm gỗ mà vẫn khiến đổi thủ cảm thấy sắc lạnh ghê người.
"C·hết tiệt"
Phúc thầm chửi rủa, rồi vội vàng vung kiếm chống đỡ. Kiếm của Thu Lệ là Bạch Hạc kiếm pháp, ẩn sau vẻ ngoài thanh tao, duy mỹ lại là sự sắc bén, hiểm hóc. Mỗi kiếm mỗi thức tuy gọn ghẽ, chân phương, nhưng đều nhắm vào tử huyệt, có thể lấy mạng địch thủ. Vì vậy, Phúc phải vận dụng tối đa thủ bộ trong Phá Cước để né tránh. Nhưng Thu Lệ là một cao thủ kiếm pháp, đã có hơn mười năm chuyên tâm tu luyện, nên dùng kiếm vô cùng thuần thục nhu nhuyễn. Sau năm mươi chiêu, Phúc không chống đỡ nổi, b·ị đ·ánh rơi kiếm.
- Hài. Đã lâu không dùng kiếm, tay chân chậm chạp đi nhiều. Để ta dùng đao nhé.
Phúc vụng về bao biện, rồi tiến tới chọn lấy cây đao gỗ. Chàng cho rằng bản thân chỉ thủ, không công, vì vậy đối với binh khí cốt dùng đỡ gạt. Mà đỡ gạt bằng đao sẽ có uy lực hơn, vì vậy mới quyết định đổi binh khí. Trận đấu bắt đầu, Thu Lệ lại tràn tới, vẫn là những đường kiếm sắc nét, kiếm phong rít vun v·út. Phúc tự tin vung đao lên. Quả nhiên đao có sức nặng, những mũi kiếm đâm tới đều b·ị c·hém bạt đi, khiến ngay cả người dùng kiếm cũng bị chao đảo. Chàng dương dương đắc ý:
"Tốt rồi, giờ ta có thể chống lại cô ấy"
Thu Lệ thì vẫn vậy, không vội vàng, không nao núng. Kiếm đâm tới nhanh hơn, từ nhiều góc độ. Lúc này, sự khác biệt giữa đao và kiếm được thể hiện. Đao dù là gỗ, nhưng so với kiếm vẫn là nặng, thành ra tốc độ và sự linh hoạt không bằng. Phúc lại không phải cao thủ dùng đao, nên không biết cách bổ khuyết những hạn chế đó. Vì vậy, sau năm mươi chiêu, đao trên tay lại b·ị đ·ánh rơi, bản thân chàng cũng b·ị đ·ánh ngã.
Bên ngoài, Phùng Trí lên tiếng:
- Này Phúc, cậu dùng binh khí chỉ thủ không công, chẳng phải là muốn thua sao?
Phúc nhìn Thu Lệ. Dù đã thắng nhưng nàng không tỏ ra hoan hỷ, cũng chẳng có ý khinh mạn. Ngược lại, trong ánh mắt còn phảng phất nỗi thất vọng. Dường như đây không phải cuộc tỉ thí mà nàng mong đợi. Phúc cảm thấy ái ngại, nói:
- Buổi đầu, là buổi đầu. Không ngờ tiểu thư kiếm pháp lại cao siêu đến vậy. Hôm nay tạm dừng ở đây nhé. Ngày mai, ta sẽ không để tiểu thư chiến thắng dễ dàng như vậy.
Phùng Trí dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng đồng ý. Thực tình y vẫn cho rằng là do Phúc chưa chịu đánh hết sức, có lẽ do lo sợ sẽ g·ây t·hương t·ích. Thu Lệ không nói không rằng, quay lưng bỏ đi.
Buổi tối. Phúc chủ động đến hồ nước từ sớm. Chàng chọn một vị trí gần hơn, đủ kín đáo để có thể ẩn mình. Bầu trời nhiều mây, che bớt đi ánh trăng như phụ giúp cho chàng. Đợi chờ nửa canh giờ thì nàng tiên nữ cũng tới. Sau thoáng chốc tư lự, việc đầu tiên nàng làm là đến bên hồ nước, ngắm nhìn những bông hoa súng. Mặt nước hắt thứ ánh sáng dịu dàng, soi chiếu. Với khoảng cách đủ gần, Phúc có thể thấy rõ từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt. Chàng kinh ngạc thốt lên:
- Là Thu Lệ!
Dù đã có chút hoài nghi, Phúc vẫn vô cùng bất ngờ khi nàng tiên nữ trước mắt lại chính là tiểu thư nhà họ Hoàng. Chàng đưa tay lên chặn miệng, nhưng tiếng nói vẫn kịp phát ra. Từ bên hồ nước, Thu Lệ quắc mắt, bàn tay phất nhanh một cái. Những giọt nước trên tay mang theo kình lực, phóng v·út đi như những chiếc phi tiêu, xuyên qua đám lá. Phúc kinh hãi vọt ra sau né tránh. Nhưng khi đôi chân còn chưa chạm đất, đã thấy bóng người lao đến trước mặt.
- Vút. Vút.
Một thứ gì đó tựa hồ như kiếm đâm đến. Trong đêm tối, Phúc chỉ biết dựa vào cảm giác để né tránh. Xung quanh chàng, những thân trúc b·ị đ·âm gãy, nối tiếp nhau đổ xuống, rào rào như mưa. Phúc vội vã kêu lên:
- Đừng đánh. Đừng đánh. Là ta mà.
Tối quá, không thể nhận ra nhau. Phúc lách người né một đường kiếm, rồi sử dụng bộ pháp vọt nhanh ra hồ nước, lại hô lên:
- Tiểu thư Thu Lệ, là ta ....
- Phập.
Cảm giác đau buốt nhói lên. Phúc sợ hãi nhìn xuống, thấy một cành trúc đã đâm vào ngực trái, máu đỏ rỉ ra. Chàng trông lên, chạm phải ánh mắt sắc lạnh.
- Là anh?
Thu Lệ cất lời. Lần đầu tiên, Phúc được nghe giọng nói của nàng. Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng chàng vẫn cảm nhận được âm sắc nhẹ nhàng trong trẻo. Nó trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài băng giá. Phúc gượng đáp:
- Là ta.
- Vì sao anh đến đây?
- Ta ... vừa nãy ngồi dưới vườn hoa trà, thấy từ trong gia trang có bóng người vọt ra. Cứ ngỡ là trộm lên đã cất công đuổi đến tận đây. Hóa ra ... hóa ra ... là tiểu thư.
Chàng không nói dối, chỉ là lấy cớ của ngày hôm qua. Thu Lệ chưa tin, lại hỏi:
- Thật chứ?
Phúc gật đầu:
- Thật.
Sau một hồi đắn đo, nàng thu lại cành trúc, đi về phía hồ nước:
- Anh đi đi. Không được tới đây nữa.
Sắc giọng trầm xuống, như một mệnh lệnh. Phúc hiểu Thu Lệ không muốn sự có mặt của chàng, có lẽ là của bất kì ai khác tại hồ nước này.
- Tiểu thư Thu Lệ....
Chàng muốn hỏi mấy lời, nhưng rồi lại thôi.
- Theo lời tiểu thư.
Rồi tung mình lên những ngọn cậy, rời khỏi hồ nước trởvề Hoàng gia trang.