Chương 2: Đứa trẻ
Ba năm trước, tại vùng biên cương phương Bắc.
Một lão cao thủ râu tóc bạc trắng đang cố lách bàn chân bước đi. Bốn xung quanh la liệt là xác người, đâu đâu cũng là máu tanh. Xa phía trước là tiếng con trẻ kêu khóc ai oán. Một cảnh tượng vô cùng bi thảm. Đoàn thương nhân gặp phải toán c·ướp, và lão cao thủ đã không kịp cứu họ. Toàn bộ thương nhân đ·ã c·hết. Lão cao thủ cũng đã lấy mạng toán c·ướp. Chỉ còn một thằng nhóc đang ngồi khóc bên xác cha mẹ.
Lão cao thủ nhìn thằng nhóc, ánh nhìn đầy ái ngại, xót xa.
- Số ngươi khổ rồi! – Một tiếng thở dài- Thôi, ngươi đi theo ta.
Nắng chiều hiu hắt, gió núi lành lạnh. Tiếng khóc con trẻ cứ nheo nhóc không thôi.
Trong căn nhà nhỏ giữa núi rừng biên viễn, thằng nhóc ngồi thu lu một góc giường, rả rích khóc. Đã năm ngày kể từ khi được nhặt về đây, nó vẫn chưa thôi khóc. Một gã trung niên tên Dương Hổ, mặt mũi bặm trợn râu ria xồm xoàm không chịu nổi tiếng khóc, bắt đầu càu nhàu:
Lão già, lão nhặt ở đâu ra thằng nhóc này vậy. Bộ lão giờ lại thích làm bố trẻ con sao. Hay là lão c·ướp c·ủa nhà nào về vậy. Điếc tai quá đi.
Người đàn ông dáng vẻ từ tốn hơn tên Phạm Văn xua tay ngắt lời:
- Ầy, sao bác Hổ lại nói như vậy chứ. Thằng nhóc này đã mất cha mẹ. Khổ quá rồi lão tiền bối mới phải đưa về đây nuôi.
Biết là vậy, nhưng tính ta chúa ghét tiếng trẻ con khóc. Ai có thể làm cho nó im cái miệng đi được không. Đấy đấy, nó lại khóc kìa - Dương Hổ vừa nói vừa chỉ tay về hướng thằng bé, đôi phần bất lực hiện ra trên nét mặt.
Một cô gái độ ngoài hai mươi, tên Hiền nhẹ nhàng đến bên thằng bé, vừa vỗ về vừa nói:
- Trẻ con nó khóc thì cấm sao được chứ. Các bác cứ để em dỗ nó dần.
Rồi Hiền ngước lên chồng nàng, chàng trai trẻ tên Minh:
- Mình, hay mình cho nó xuống ở với hai chúng mình. Dù sao em cũng là con gái, chăm bẵm cho nó tiện hơn mấy ông đàn ông. Nhà cũng thêm tiếng trẻ con nữa.
Minh gật đầu đồng ý, quay sang lão cao thủ:
- Lão à, hay lão để nó ở với chúng cháu.
- Phải, phải đấy - Lão Hổ nhiệt liệt hưởng ứng. Để nó xuống đấy ở với cô chú, ta cũng đỡ phải nghe tiếng nó khóc bên tai
- Biết đâu dựa hơi thằng bé, cuối năm nay cặp vợ chồng trẻ lại có tin vui thì sao? – Phạm Văn hoan hỉ cười lên.
Một tiếng "vợ chồng" khiến Minh và Hiền có đôi chút ngượng ngùng. Lão cao thủ đáp lời:
- Được, vậy để nó ở với hai cháu.
Đôi trai gái chưa kịp vui mừng thì lão Hổ đã vỗ đùi đen đét, tỏ vẻ là người hân hoan nhất:
- Phải thế chứ, hay rồi hay rồi. – Lão ngẫn người ra thoáng chốc. Mà thằng nhóc này gọi là gì nhỉ?
- Cổ nó có đeo một chiếc ngọc bích, trên có chữ Phúc. Chắc là tên cha mẹ đặt cho. Vậy ta cứ gọi nó là Phúc đi – Lão cao thủ đáp.
Căn nhà nhỏ vùng biên viễn vốn là nơi trú ngụ của những kẻ phiêu dạt, vì những lí do khác nhau mà tụ tập về đây. Lão cao thủ là người đến ở đầu tiên, không ai rõ từ bao giờ. Tiếp đến là lão Hổ. Lão vốn là một tay hào kiệt người Ung Châu, vì chém tham quan mà bị triều đình truy nã, phải lánh thân sang đất Việt. Phạm Văn là một quan đốc binh ở dưới xuôi, vì k·ẻ g·ian hãm hại mà bản thân chịu cảnh lưu đày, sau đào tẩu đến đây. Cuối cùng là Minh và Hiền. Đôi trai gái bị gia tộc cấm cản chuyện hôn thú, đã cùng nhau phiêu bạt qua chân trời góc bể rồi đến miền biên viễn. Năm người nương tựa vào nhau, cùng xây dựng chốn nương náu. Giờ đây, giữa chốn sơn cước cô quạnh lại có thêm tiếng con trẻ, khiến tâm hồn ai cũng như được an ủi, tắm mát. Vì vậy, cả năm người cùng dành sự quan tâm, yêu thương cho thằng bé.
Đêm trung thu đầu tiên.
Bầu trời cao lồng lộng, ánh trăng man mát lan tỏa sáng khắp núi rừng. Cả năm người, ai cũng chuẩn bị một món quà để tặng cho Phúc. Đầu tiên là Hiền, người thân thiết với nó như mẹ ruột. Nàng tặng thằng bé một bộ quần áo mới, dệt từ vải của người Dao. Trên áo thêu rực rỡ hoa văn đủ màu sắc. Khỏi phải nói, thằng bé thích lắm. Nó vội cởi đống quần áo trên người, diện lên bộ cánh mới. Hiền mỉm cười dịu dàng, âu yếm:
- Phúc có thích quần áo cô tặng không.
Thằng bé gật đầu tắp lự, đáp một tiếng to tròn:
- Con có ạ.
Theo sau, Minh móc một đôi giày vải mới ra:
- Quần áo mới phải có giày mới chứ. Đây, quà của chú đây.
Thằng bé lại reo lên, tiếng reo lanh lảnh. Tiếp đến là quà của Phạm Văn, một cây sáo trúc. Tiếng sáo vang lên giữa mênh mang núi rừng. Thanh âm trong trẻo, bay bổng của cây sáo khiến mọi người mơ màng như chìm vào chốn cảnh sắc tươi đẹp. Với lão Hổ, lão tặng thằng bé một chiếc đèn kéo quân. Ngọn đèn thắp lên, ánh sáng tỏa ra, tạo bóng trên mặt đất như bông sen đang nở bung cánh. Trên những cánh sen là hình các con vật, nào rồng, nào hổ, trâu bò chim chóc có đủ, lung linh huyền ảo, sinh động như thật. Thằng bé tròn mắt thích thú, liên tục réo lên:
- Hay quá. Cho cháu. Bác Hổ, cho cháu.
Lão Hổ rụt cây đèn lại, giả vờ giữ lấy:
- Thế Phúc có quí bác không?
- Cháu có- thằng bé láu lỉnh lao tới chộp lấy.
Nó mê mẩn. Ánh sáng tỏa ra từ cây đèn có sức hút diệu kì với nó.
Cuối cùng đến lượt lão cao thủ.
- Phúc, ông sẽ tặng cháu một bài quyền. Nếu cháu thích, ngày mai ông sẽ dạy cháu, được không?
Thằng bé nhảy cẫng lên, vỗ tay bôm bốp:
- A, hay quá, hoan hô ông, hoan hô ông.
Thằng bé đã nhiều lần đòi ba người lão Hổ, Phạm Văn và Minh dạy võ, nhưng cả ba từ chối. Tất cả đều lấy lí do võ nghệ kém cỏi nên xúi thằng bé đến nài nỉ lão cao thủ dạy cho. Lão mấy lần không chịu dạy. Nay được lão mở lời, khỏi phải nói, thằng bé phấn khích lắm.
Phạm Văn lại nổi một điệu sáo. Tiếng sáo v·út cao trong đêm trăng lồng lộng, hòa với âm thanh vi vu của gió núi. Dưới ánh trăng bàng bạc, trong cái giao thoa của khúc nhạc, lão cao thủ bắt đầu đi quyền. Khi khoan thai, dập dìu, chầm chậm như mây trôi lờ lững, lúc lại nhanh gấp, trùng điệp như gió như mưa. Sự hòa quyện đó khiến mấy người ngồi xem mê mẩn, thả hồn theo điệu nhạc, đường quyền, giữa cái bao la tịch mịch của núi rừng. Khi bài quyền kết thúc, thằng bé láu táu:
- Ngày mai, cháu sẽ học được như ông vậy.
Rồi quay sang nói với Phạm Văn:
- Bác Văn. Bác dạy cháu thổi sáo đi. Cháu cũng muốn thổi sáo hay như chú.
Phạm Văn xoa đầu nó, cười đáp:
- Thằng nhỏ này tham quá. Cái gì cũng muốn. Được, mai mốt chú dạy cho.
Thế là thằng bé lại nhảy cẫng lên reo mừng.
Trong lúc tất cả đang say sưa với câu chuyện, một cơn gió khẽ rít qua, mang theo hơi lạnh. Sắc mặt Hiền lập tức tái nhợt, toàn thân bủn rủn. Rồi cảm giác nôn nao khó tả khiến nàng liên tục đưa tay che lấy miệng. Minh thấy vậy thì hốt hoảng:
- Hiền, em làm sao vậy. Em không được khỏe ah!
Hiền không trả lời, lắc đầu xua tay.
- Hay là em bị trúng gió. Chắc tại cơn gió khi nãy rồi. Lão tiền bối, lão xem giúp xem Hiền đang bị làm sao? – Minh sốt sắng.
Thằng bé Phúc cũng mau miệng:
- Cô Hiền, cô làm sao vậy. Cô bị ốm ah.
Ba người còn lại thì bình tĩnh quan sát. Rồi tiếng cười của lão cao thủ cất lên:
- Hiền, có phải cháu đang có đúng không?
Chỉ thấy trên sắc mặt nhợt nhạt, hai má Hiền ửng đỏ. Minh thì chẳng hiểu gì cả, nổi cáu:
- Lão ah, có gì là sao cơ. Lão không xem giúp xem Hiền đang làm sao, lại còn ngồi đó cười.
Thấy Minh cáu, Hiền vội đưa tay ngăn lại. Lão Hổ và Phạm Văn nãy giờ không nói gì, bất giác cũng buông tiếng cười:
- Ha ha. Chú Minh này đúng là chẳng hiểu gì cả. Cô Hiền cô có làm sao đâu. Cổ có tin vui thì lo lắng làm gì.
- Tin vui là sao?
- Là cô Hiền có tin vui đó. Nếu ta đoán không nhầm, cô Hiền đang nghén đó. Cô có bầu chứ sao.
- Thật sao?
Hiền không đáp, chỉ cúi đầu ngượng ngùng. Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, Minh bế bổng nàng lên, quay vòng vòng và la:
- AAAAAA............ Có rồi ......AAAAA ....... Có rồi.....
Tất cả cùng vỡ òa trong niềm mong mỏi đã chờ đợi bấy lâunay.