Chương 1: Lĩnh Nam ngũ hổ
"Ba ngày nữa, trận chiến cuối cùng. Quá nửa đời người, chẳng biết đã đánh bao nhiêu trận. Hoàng gia trang, Tản Viên, Bắc Sơn phái, danh gia đến ta cũng là hưng thịnh, không hổ với tổ tông. Trận chiến tới, dù thắng hay bại, cũng nên kết thúc thôi."
Đêm khuya tĩnh mịch, Hoàng Huy Nhân-trang chủ Hoàng gia trang suy tư. Thượng tuần tháng chín, y sẽ làm lễ rửa tay gác kiếm. Nhưng trước đó, hạ tuần tháng tám, y có một cuộc tỷ thí. Môn chủ Thanh Sơn môn gửi chiến thư, và Hoàng Huy Nhân coi đó là phép thi lễ sau cuối với võ lâm Lĩnh Nam.
Những hình ảnh quá khứ dội về, níu kéo y.
Canh ba... Y lặng ngắm vợ mình. Cả đời này, y nợ thị quá nhiều. Lấy chồng giang hồ, là góa phụ lúc nào đâu ai hay. Hoàng Huy Nhân nhẹ vén lọn tóc vương trên khuôn mặt. Đã được mấy lần, y quan tâm, chăm sóc cho thị. Có, nhưng ít hơn nhiều những gì thị phải chịu đựng. Cái danh Hoàng phu nhân thật bạc bẽo. Hai đứa con thơ, chắc là món quà duy nhất y dành tặng thị. Giờ là lúc y quay về với vợ con.
Trong cơn miên man, thị níu chặt tay y, thổn thức:
- Huy Nhân, đừng rời xa mẹ con em.
Ôm chặt người vợ vào lòng, Hoàng Huy Nhân tự nhủ:
"Lệ Thanh, nàng yên tâm. Hết rồi, sẽ không còn gì khiến nàng phải sợ hãi. Ta sẽ ở bên nàng và các con mãi mãi."
Ngày trung thu.
Bạch Vân sơn. Mặt trời chưa thoát khỏi đỉnh núi.
Một bóng người ngựa lướt nhanh trên đường lên Hoàng gia trang. Kẻ đến mang theo hùng tâm tráng trí, cùng ứng mệnh:
" Vân Sơn thanh danh khởi
Như Nguyệt đại nghiệp thành"
Môn chủ Thanh Sơn môn, Khoái Lộ Hùng Đao Lương Thành Nghiệp. Đồng hành cùng y là Hỏa Long đao, binh khí cương mãnh bậc nhất Lĩnh Nam.
Trên thềm đá, trước cửa Hoàng gia trang, hai tuyệt thế cao thủ đối mặt, hai tấm áo choàng tung bay trong gió. Kẻ đang tay trắng, người công danh tề tựu. Kẻ muốn l·ên đ·ỉnh võ lâm, người muốn thoái ẩn giang hồ. Đại nghiệp gây dựng hay công thành thân thoái. Tất cả sẽ được định đoạt ngày hôm nay.
Nép mình bên cánh cổng gỗ, Lệ Thanh - vợ Hoàng Huy Nhân lặng lẽ dõi theo.
Gia tộc họ Hoàng trải qua mười mấy đời, thành danh chốn trời nam với hai tuyệt học là Di Sơn chưởng và Bạch Hạc kiếm. Tiền nhân khi xưa đã dùng hai bộ võ học ấy mà lấy đầu giặc Hán, lưu danh sử Việt.
Hôm nay, Lương Thành Nghiệp quyết dùng chân tài thực lực, đánh bại những gì được võ lâm ca tụng. Hỏa Long đao cắm sừng sững trên thềm đá. Khai Thiên quyền vận lên, thế khai thiên mở địa đánh ra. Quyền đầu chưa dứt, quyền sau đã tới, không chút vị nể. Hoàng Huy Nhân lập tức thi triển bộ pháp. Chỉ thấy bóng người phiêu bồng như trăng nơi đáy nước. Hơn mười quyền đánh ra mà chẳng thể chạm tới, duy có vạt áo bị quyền phong cuốn, bay bay.
Lương Thành Nghiệp tiếp tục đề thăng công lực, quyền kình bức phá kinh hãi, phong tỏa lấy đối thủ.
Hoàng Huy Nhân định thân lại, tại chính giữa thềm đá sử ra Di Sơn chưởng. Một chưởng linh động xoay vòng, dẫn dắt quyền kình đánh vào hư không. Tiếp tục hai mươi quyền nữa, Hoàng Huy Nhân vẫn đứng đó vững như bàn thạch, không lui nửa bước,
Lương Thành Nghiệp có phần kinh hãi. Suốt mấy hồi giao chiến, Hoàng Huy Nhân chỉ dùng đơn chưởng đấu song quyền, tay trái nắm trường kiếm, vậy mà gã không có được nửa phần áp đảo.
" Không thể nào" - Gã tự thốt lên trong đầu - "Chỉ thủ không đánh trả. Chẳng phải đang vờn ta sao."
Hùng tâm ngạo khí bị kích động, chiến ý càng mạnh mẽ hơn. Lương Thành Nghiệp hét lên:
- Hoàng trang chủ, di sơn chưởng khí thế rời non lấp biển, chẳng phải con rùa rụt đầu như vậy chứ. Hãy mang bản lĩnh thực ra đây.
Rồi vận cả mười thành công lực, đánh ra một quyền. Kình phong hùng hậu lướt đi, như mãnh long xuất kích, khí thế bao trùm, trấn nh·iếp nhân tâm.
Hoàng Huy Nhân không hề nao núng, lập tức đánh ra một chưởng. Hai luồng kình phong gặp nhau, t·iếng n·ổ vang động. Hoa lá, cát bụi bay tứ tán.
Khi kình phong còn chưa tan, đã thấy Lương Thành Nghiệp vụt đến, vung quyền đánh gần trong ba tấc. Một quyền không thể né. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Huy Nhân khẽ trầm mình, hữu chưởng vung lên. Một chưởng nhu nhuyễn đánh thẳng như vỗ sóng mặt hồ, rồi mượn lực thoái lui, phi thân ra sau.
"Nội lực thâm hậu quá" – Vị trang chủ thầm nghĩ
Bao năm chinh chiến võ lâm, nay trước lúc gác kiếm lại gặp được cao thủ, Hoàng Huy Nhân không khỏi phấn khích. Còn Lương Thành Nghiệp, sau khi bức lui đối thủ, chiến ý càng tăng lên. Không để Hoàng Huy Nhân có thời gian nghỉ ngơi, gã lập tức tràn tới. Chỉ thấy kình phong cuồn cuộn, khí thế bức người.
Bên ngoài, Lệ Thanh bắt đầu lo lắng.
Càng đánh, Lương Thành Nghiệp càng như hung thú, điên cuồng lao tới. Nhưng khi gã đắc chí lại là lúc Hoàng Huy Nhân ra tay.
Một cái trầm mình, hữu chưởng vung lên, vỗ ngang vào thế quyền tới. Rồi thừa hư mà nhập, cương chưởng sử ra, đánh thẳng vào ngực đối thủ. Đây chính là một thức trong Di Sơn chưởng pháp. Khi Lương Thành Nghiệp còn chưa kịp đứng vững thì Hoàng Huy Nhân đã bồi thêm một chưởng. Tình thế nhanh trong khoảnh khắc, gã chỉ kịp kêu "Á" lên một tiếng.
Vậy mà khi chưởng lực vừa chạm tới, vị trang chủ đột nhiên dừng lại, khiến tất cả cùng ngỡ ngàng. Đối với y, cao thủ giao đấu, thắng bại cao thấp xét trong chiêu số, không cần đi đến tận cùng của chiêu thức. Vì vậy y đã thu chưởng để không làm trọng thương đối thủ.
Lương Thành Nghiệp thì khác. Gã mang trong mình tâm thế của kẻ thách thức, lấy trận chiến này để lập đỉnh thiên hạ, chưa bại vong thì chưa dừng lại. Việc đối thủ nhân nhượng nương tay không khác nào một hành động sỉ nhục. Ngay khi Hoàng Huy Nhân dừng lại, gã lập tức lao lên, vung quyền đánh thẳng vào ngực. Hoàng Huy Nhân trúng chiêu, hét lên đau đớn. Cả thân người bị bức ra sau, hai chân khụy xuống, tay nắm chặt lồng ngực, nét mặt nhăn nhó. Vì giữ phép giang hồ mà bị trúng quyền khiến y vô cùng giận dữ, lửa chiến rực lên trong mắt.
Bên ngoài, thấy chồng bị đả thương, Lệ Thanh không khỏi xót xa:
- Lương trưởng môn, chồng tôi vì người mà không đánh. Tại sao người lại thừa cơ đánh lén?
Lương Thành Nghiệp hừ lên một tiếng, không thèm đáp lời, hướng ánh nhìn về phía Hoàng Huy Nhân:
- Hoàng trang chủ, ngươi nghĩ một chưởng khi nãy có thể làm khó được ta. Máu còn chưa đổ, mạng còn chưa vong, sao đã định thắng bại. Xem tiếp đao ta đây.
Rồi dậm chân phát kình, Hỏa Long đao bay v·út lên. Gã nhảy theo, chụp lấy bảo đao, nhắm thẳng đầu Hoàng Huy Nhân bổ xuống.
Hoàng Huy Nhân lúc này đang trong cơn phẫn nộ, đáp một ánh mắt đầy sát khí về phía đối thủ. Vấn Thiên Kiếm, bảo vật nhà họ Hoàng xuất ra, nhắm thẳng thế đao đâm tới.
Đao của Lương Thành Nghiệp như con thác đổ xuống, sức nặng ngàn cân. Vậy mà Hoàng Huy Nhân không màng né tránh, một kiếm đâm ngược lên. Kiếm nhanh vô cùng, đao chưa tới mà kiếm đã tới, nhắm thẳng yết hầu. Đây chính là chiêu Bạch hạc phi thiên trong Bạch hạc kiếm pháp, tuyệt học của nhà họ Hoàng.
Trước thế kiếm quá hiểm, Lương Thành Nghiệp buộc phải xoay người né tránh. Tuy vậy, Vấn Thiên kiếm vẫn kịp cắt một đường dài trên ngực, máu đỏ tuôn ra.
Gã trưởng môn loạng choạng chống đao xuống đất, hai mắt nhìn chằm chặp vào vệt máu đỏ loang trên áo. Máu chảy ra càng kích phát chiến ý sôi sục. Gã hét lớn lên, Hỏa Long đao lại phát chiêu. Đao trong tay Lương Thành Nghiệp như cuồng phong bạo vũ, kình lực bạo phát. Cỏ cây, hoa lá, vạn vật trong phạm vi năm trượng đều b·ị c·hém vụn, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Đối diện với loạn đao, Hoàng Huy Nhân bình tĩnh vung kiếm hộ thân, kết hợp với bộ pháp linh động để né tránh. Tuy nhiên, sau năm mươi đao, Hoàng Huy Nhân đã cảm thấy có sự biến phát sinh. Lồng ngực khi trước trúng chiêu, giờ đang đau tức vô cùng, chân khí không thể lưu thông. Rõ ràng trong quyền có tiềm tàng hỏa khí, giờ mới kích phát. "Cần phải trục xuất hỏa khí ra ngoài"- Hoàng Huy Nhân nghĩ. Nhưng thế đao cuồng liệt quá, không cho y cơ hội ngơi nghỉ.
Vị trang chủ cố gắng định tâm, nhíu mày, Bạch hạc phi thiên lại được sử ra:
- Xem kiếm ta đây.
Một kiếm nhanh hiểm, xé gió đâm tới. Thân mang nội thương, không thể kéo dài trận chiến, Hoàng Huy Nhân quyết ý dồn sức, một chiêu phân thắng bại. Nhưng Lương Thành Nghiệp đã cảnh giác. Gã thu đao về đỡ, nghĩ:
"Muốn tốc chiến ư, đâu có dễ"
Lương Thành Nghiệp không ngờ kiếm đâm tới chỉ là hư chiêu. Kiếm vừa bị gạt ra, Hoàng Huy Nhân đã xoay người, vung cước đá, một cước đánh bay Hỏa Long đao. Cao thủ song đấu, tước được đao nhưng bản thân cũng để lộ sơ hở. Hoàng Huy Nhân trong thế xoay lưng, lập tức bị Lương Thành Nghiệp giáng một quyền như trời giáng, cả người văng xa mười thước, miệng thổ ra máu tươi.
Bên ngoài, Lệ Thanh vội vã lao đến:
- Huy Nhân.
Hoàng Huy Nhân không kêu lấy nửa tiếng, lập tức chống kiếm đứng dậy. Nhưng Lương Thành Nghiệp đã lại một quyền đánh tới, quyết ý đánh bại đối thủ. Khi quyền còn cách hai thước, cả hai thấy một bóng áo trắng thình lình chen ngang. Người này không ai khác, chính là Lệ Thanh. Vì lo sợ an nguy của chồng, nàng đã giương thân ra đón lấy một quyền, khiến tất cả cùng kinh hãi.
Quyền này tuy không dùng đến mười thành công lực, lại được thu về trong khoảnh khắc cuối, nhưng vẫn đủ lấy mạng vị nữ trang chủ vốn không biết chút võ công.
"Á ...."
Lệ Thanh phụt ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân co rúm lại. Hoàng Huy Nhân vội vàng ôm lấy, hét lên thảm thiết:
- Lệ Thanh, Lệ Thanh...
Tiếng hét kinh động cả sơn trang.
Trong cơn bi phẫn tột độ, Hoàng Huy Nhân chồm lên như một con thú, vơ kiếm lao đến. Nhưng y giờ đã chẳng còn nổi ba phần sức lực. Lương Thành Nghiệp nghiêng mình né tránh, dùng tay đoạn kiếm, đồng thời một quyền đánh bay Hoàng Huy Nhân.
- Đao kiếm vô tình. Hoàng trang chủ, trận chiến này kết thúc tại đây - Lương Thành Nghiệp lạnh lùng nói - Kiếm gãy rồi, cũng không nên xuất hiện trên giang hồ nữa.
Môn chủ Thanh Sơn môn nhặt cây kiếm gẫy, vung tay phóng thẳng về tấm biển hiệu "Hoàng gia trang" án tại cổng vào, rồi nhanh chóng lên ngựa rời đi.
Nằm trên thềm đá, Lệ Thanh cố chút lực tàn, thều thào nói:
- Mình, em... không... rồi... Mình ... gắng nuôi dạy hai con. ... gắng sống tốt .... vì các con, vì ....họ Hoàng.
Dứt lời, Lệ Thanh miệng trào máu tươi mà c·hết.
Võ lâm Lĩnh Nam, trên có tam kì, dưới có ngũ hổ, đều là những cao thủ bậc nhất của trời nam. Tam Kì bao gồm lão Tiếu Phong, đại sư Vạn Không của chùa Tiêu Sơn và Nguyên trưởng hộ Tôn Nhật của Tản Viên phái. Ba ngươi đều là kì tài võ học, đứng đầu trong thiên hạ.
Tuy vậy, lão Tiếu Phong thì biệt vô âm tín, trưởng hộ Tôn Nhật thì đã quy ẩn giang hồ, chỉ còn lại đại sư Vạn Không. Tuy nhiên chùa Tiêu Sơn trước nay không tham gia chuyện võ lâm tranh đấu. Vì vậy, mọi chuyện trong võ lâm Lĩnh Nam đều do ngũ hổ thống lĩnh. Ngũ hổ gồm có Khúc Vĩnh Lâm – trưởng hộ của Tản Viên sơn, Hoàng Huy Nhân - trang chủ Hoàng gia trang, Lưu Nhất – thủ Lĩnh Bắc Sơn phái, Ngô Thiết – thành chủ Hoan Châu thành và Dương Vinh – thủ lĩnh Phong Châu vận.
Sau trận chiến tại Hoàng gia trang, Lương Thành Nghiệpđánh bại Hoàng Huy Nhân, vang danh khắp Lĩnh Nam, trở thành một trong ngũ hổ,thay thế địa vị của đối thủ. Còn Hoàng Huy Nhân thì thoái ẩn giang hồ.