Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 18: Hoàng gia trang




Chương 18: Hoàng gia trang

Phúc theo chân vị quản gia về Hoàng gia trang. Trang gia nằm ở ngang lưng Bạch Vân sơn, đường lên có đôi chút khúc khủy nhưng thoai thoải dễ đi. Hai bên đường, cỏ hoa tươi tốt, chim chóc đua vui. Đi mất một canh giờ thì cả đoàn đến nơi. Trước mặt Phúc là thềm đá rộng trăm thước, các viên đá xanh đều được đẽo gọt vuông vắn, chạm nổi hình hoa sen. Cuối thềm đá có một cổng lớn bằng gỗ, cao hai trượng, ngang ba trượng, nối liền hai dải tường bao. Cổng được dựng theo lối tam quan, trạm khắc tỉ mỉ, tuy to lớn nhưng không nặng nề bề thế, trái lại toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh thoát. Lúc bước qua, Phúc để ý thấy trên tấm bảng hiệu đề tên "Hoàng Gia Trang" có một thanh kiếm găm vào, dường như đã từ lâu, tạo thành vết nứt chia đôi chữ Hoàng. Tiến vào trong, khung cảnh hiện ra mới thực sự khiến chàng cảm thấy thích thú. Hai bức tượng voi phục song hành cùng bậc đá năm cấp dẫn lên khoảng sân phía trên. Cuối sân, một tòa dinh thự trải ra trước mắt, hai bên là đình các nối liền. Tất cả đều được trạm trổ cầu kỳ, tạo ấn tượng với lớp sơn son đã trầm màu và những tầng ngói rêu phong. Cảnh sắc nơi đây khiến Phúc nhớ đến những lâu đài, phủ đệ chốn Long Biên, nhưng có phần trầm mặc và thanh tao hơn. Phùng Trí dẫn chàng đi theo hành lang bên phải, rồi thoát ra hướng xuống khu vườn hoa trà. Hoa đương vào độ nở đẹp, màu sắc tươi tắn. Tại đây có ba dãy nhà với hơn hai mươi mái được dựng theo hình vòng cung, tất cả cùng tựa lưng vào sườn dốc, nhìn ra khu vườn. Phúc được bố trí một phòng ở cùng dãy với gia đình của vị quản gia, cũng là dãy gần với những bông hoa trà nhất. Hẳn nhiên chàng là khách nên có sự ưu ái. Vừa đặt lưng lên giường, Phúc đã nghe thấy tiếng gọi:

- Anh Phúc.

Chàng mở cửa ra, thấy một anh bạn trẻ với nụ cười thân thiện, có lẽ cũng trạc tuổi, mang theo một bộ quần áo:

- Tôi là Tâm, bố bảo tôi mang cho anh bộ quần áo.

- Cảm ơn cậu. Là chú Trí bảo cậu mang tới.

- Đúng vậy, ổng là bố tôi. Lát anh mặc xem sao, nếu không vừa để tôi đổi bộ khác. À, bố tôi có dặn, bảo anh là nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ dùng cơm tối. Trong thời gian đó, anh có thể ngắm hoa trà, thăm thú quanh đây, nhưng cùng đừng đi quá xa. Trong gia trang cũng có những giới hạn cần phải tuân thủ.

Phúc gật đầu. Chàng mới đến, cũng chưa có nhu cầu đi lại, nhưng vẫn tò mò muốn hỏi:

- Làm thế nào ta biết được đâu là giới hạn. Ý ta là, chẳng may đi lạc.

- Đại loại là khu nhà chính phía trên kia, nơi người họ Hoàng ở, hay khu thờ tự phía sau. Tất cả đều có tường cao ngăn cách, nếu anh không cố ý vượt qua thì cũng không đi lạc được đâu. Thế nhé. Anh có thể tắm rửa, ở cuối dãy nhà có suối nước.

Nói rồi Phùng Tâm rời đi. Phúc theo lời chàng trai, mang bộ đồ mới ra khu suối. Cả ngày ăn nằm cùng đống muối, người chàng bốc lên mùi chua thật kinh khủng. Hòa mình vào dòng nước suối mát lạnh, mọi sự mệt mỏi, uể oải như tan biến. Gối đầu lên tảng đá rêu xanh, Phúc nhớ lại những tháng ngày nơi miền biên viễn. Chàng vẫn hay cùng ông và lão Hổ, bác Văn, chú Minh đứng dưới con thác, đón dòng nước lớn đổ lên người, xem đó như một cách rèn luyện. Sau khi tắm táp xong xuôi, Phúc bận bộ đồ mới, bước ra thăm thú vườn trà. Ngước lên sườn dốc, chàng thấy các dãy nhà với nhộn nhịp bước chân, rộn rã tiếng nói cười. Một cảm giác yên bình, ấm áp.

- Phúc. Đến giờ cơm tối rồi. Mời cậu theo tôi kẻo Hoàng lão phu nhân và mọi người phải đợi.

Từ đầu vườn hoa, Phùng Trí đứng gọi. Theo sau vị quản gia là Phùng Tâm và hai người em gái xinh xắn, nhí nhảnh:

- Đây là Tâm, trai lớn, còn hai đứa nhỏ là Thảo và Lan, hai bình rượu quý của ta.

Phùng Trí giới thiệu. Cả bốn nhanh chóng theo sau. Nơi dùng bữa tối là một căn đình nằm bên phải tòa dinh thự. Chính giữa đình đặt một bàn dài, có thể sắp được hai hàng sáu ghế ngồi. Trên bàn, các món ăn đã được bày biện đẹp mắt. Phùng Trí hướng tay về phía cậu con trai ngồi xa phía trong, giới thiệu:

- Đây là cậu Nghĩa, thiếu trang chủ của Hoàng gia trang.

Rồi trỏ về phía người phụ nữ với dáng vẻ hiền hậu, đang tất bật nãy giờ:

- Còn đây là vợ của ta, nàng ấy tên Xuân.

Mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Ba đứa trẻ Thảo, Lan và Nghĩa tíu tít gọi nhau, ngồi liền kế bên Xuân. Tuy là ăn chung một bàn, nhưng gia đình họ Phùng vẫn giữ thứ bậc, chỉ ngồi nửa bàn ngoài, nửa trong là dành cho người nhà trang chủ.

- Thảo. Con lên mời lão phu nhân và tiểu thư xuống dùng cơm.

Phùng Trí nói. Cô bé Thảo nhanh chóng vâng lời. Lát sau, một lão bà tuổi ngoài bẩy mươi, tóc bạc như cước, khuôn mặt hiền từ xuất hiện.

- Lão phu nhân!

Tất cả cùng lễ phép chào. Theo sau lão bà là cô gái vận y phục màu xanh lục, mái tóc dài mềm mại buộc lõng ngang vai. Nàng đương độ trăng tròn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt huyền trong trẻo và nước da trắng sáng như ngọc. Sự quyền quý thanh cao toát lên, bất giác khiến Phúc phải chăm chú dõi theo.



- Này, Phúc! Giới thiệu với cậu đây là Hoàng lão phu nhân, chủ nhân của Hoàng gia trang!

Phùng Trí khẽ huých tay, kéo sự tập trung của chàng quay trở lại. Phúc luống cuống đứng dậy, lễ phép cúi chào.

- Còn đây là đại tiểu thư của Hoàng gia trang, tên Thu Lệ.

Vị quản gia lại giới thiệu tiếp.

- Chào tiểu thư!

Phúc mỉm cười gượng gạo. Chàng không nán ánh nhìn lại quá lâu, nhưng vẫn mong chờ được nghe giọng nói hay thấy nụ cười của nàng. Thu Lệ nhìn chàng, một cái nhìn lướt qua. Bất chợt, Phúc thấy mình lạc lõng. Phùng Trí lại huých tay, nói:

- Giới thiệu với lão phu nhân, đây là Phúc, là người của thương lái. Hôm nay cậu ấy đã dũng cảm một mình chống lại anh em nhà Phan Hồng để giữ được số muối giao cho chúng ta. Nếu không có cậu ấy, đám anh em nhà Phan Hồng đã c·ướp chúng đi rồi. Vì vậy, tôi đã mạn phép lão phu nhân mời cậu ấy về chơi mấy bữa.

Lão phu nhân mỉm cười, đáp:

- Cảm ơn cậu. Phùng quản gia đã có lời thì lão bà cũng trân trọng mời cậu ở lại trang gia chơi mấy hôm, thong thả thăm thú cảnh đẹp của Bạch Vân sơn.

Phúc vui vẻ nhận lời, rồi lại liếc nhìn vị tiểu thư xinh đẹp. Trước những lời giới thiệu có cánh của Phùng Trí, nàng vẫn dửng dưng, dường như không quan tâm. Ban đầu, chàng cũng có chút bận lòng, nhưng sau để ý thấy đối với mọi người, kể cả là lão phu nhân, vị tiểu thư đài các vẫn luôn giữ thái độ kiệm lời và ít biểu lộ cảm xúc. Có lẽ mọi người cũng đã quen với điều đó nên ai cũng đều nói cười rất tự nhiên. Phúc đành tự an ủi mình.

Đêm đầu tiên tại gia trang, chàng thức tới khuya. Trong đầu chàng vẫn hiển hiện hình ảnh vị tiểu thư họ Hoàng cùng với những suy nghĩ vẩn vơ:

"Họ Hoàng này có cô tiểu thư thật xinh đẹp. Nhưng tại sao lại không nói không cười như vậy. Khuôn mặt đó khi cười lên chẳng phải sẽ xinh đẹp hơn nhiều sao? Không lẽ sự có mặt của ta làm cô ấy cảm thấy khó chịu. C·hết tiệt. Ta chỉ là tên phu thuyền, được Phùng Trí mời tới, mà lão thì cũng chỉ là quản gia của nhà này, thân phận thấp kém. Nhất định là coi thường ta mà. Dơ mặt. Nếu quả là như vậy thì ngay ngày mai, ta sẽ đi khỏi nơi này. Dù sao ta cũng không quen với phòng ốc tiện nghi như thế này"

Sáng ra, Phúc b·ị đ·ánh thức bởi tiếng gà gáy và sự huyên náo. Mở cửa phòng bước ra, chàng thấy tại bãi trống ở giữa khu vườn trà, hơn hai mươi thanh niên đang tập võ. Tất cả đều ở trần, đầu quấn khăn như khi xuất hiện tại bến nước.

- Một .... hai ..... ba .... bốn. Tấn thủ.... Trảo mã.

Tiếng Phùng Trí đọc to dõng dạc, bắt nhịp. Vị quản gia rảo vòng, ngắm nghía, chỉnh từng động tác cho mọi người. Ngó thấy Phúc đứng trông, y hồ hởi gọi:

- Phúc, qua đây, qua đây.

Rồi kéo chàng tới trước các thanh niên, nói:

- Hôm trước ta thấy cậu đánh với anh em nhà Phan Hồng, võ công rất khá. Hay là cậu tập cùng mọi người cho vui.

- Ý chú là? – Phúc chưa hiểu.

Phùng Trí bật cười, nói:

- Ta muốn nhờ cậu đánh qua vài chiêu với các anh em ở đây, coi như đấu tập, để mọi người được mở mang tầm mắt. Người của Hoàng gia trang tập luyện võ nghệ cốt để tự vệ, rèn luyện gân cốt, ít có cơ hội được giao đấu với bên ngoài, cũng không phải điều tốt. Cậu đánh cùng mọi người nhé.



Đang muốn đá một vài cước cho nhúc nhắc chân tay, Phúc liền đồng ý. Hơn hai mươi thanh niên vạm vỡ xếp hàng đợi tới lượt, tiếng hô hào, cổ vũ vang cả khu vườn. Tuy người của Hoàng gia trang võ nghệ không đến nỗi tệ, nhưng so với Phúc thì thật quá chênh lệch, dù chàng đã cố gắng nhẹ chân trong lúc giao đấu. Người yếu thì một hai cước, người nào khá khẩm hơn thì chịu được đến cước thứ năm. Ngay như Phùng Tâm, con trai của vị quản gia, vốn được chăm chút truyền thụ võ công hơn, cũng chỉ trụ được đến cước thứ bẩy trước khi b·ị đ·ánh ngã. Phùng Trí lại cho hơn mười thanh niên cùng xông lên một lượt. Nhưng trong khoảng thời gian một tuần trà, tất cả đều bị đả bại. Vị quản gia đứng ngoài quan sát, không giấu nổi sự bất ngờ. Y tự cho võ nghệ chưa chắc đã hơn được chàng, với chuyện tương trợ hôm qua, xem ra đã vội vàng lo chuyện bao đồng, đành tự cười chê trách bản thân. Rồi trong đầu chợt lóe lên ý tưởng:

- Này, Phúc. Cậu học cước từ ai vậy.

Phúc không chút giấu giếm, trả lời:

- Lão Hoàng Cái.

- Có phải lão quái nhân với biệt hiệu Nhất Cuồng đúng không? Ta đã từng nghe danh qua.

- Đúng vậy?

Phùng Trí không ngờ người phu thuyền vác muối cho mình lại là đồ đệ của bậc cao thủ võ lâm.

- Cước cậu đánh hay lắm. Giờ nghỉ tay ăn sáng, xong rồi đi cùng với ta.

- Đi đâu cơ?

- Lát nữa cậu sẽ rõ. Yên tâm, không có gì nghiêm trọng cả.

Sự bí mật của vị quản gia khiến Phúc tò mò. Lót dạ xong xuôi, chàng được Phùng Trí dẫn lên khu dinh thự. Đi theo hành lang bên trái, xuyên qua căn lầu với ba tầng mái nằm bên một hồ nước nhỏ, hai người tiến đến một sân lớn rộng rãi nằm ngay sau tòa dinh thự. Trên sân có sẵn rất nhiều binh khí, đủ chủng loại. Giữa sân, một người đã đứng đợi sẵn. Phúc nhận ra ngay, người đứng đợi chính là Thu Lệ, vị tiểu thư chàng mới gặp tối qua. Vẫn vẻ đẹp thanh cao vời vợi đó, Phúc tự hỏi:

"Cô ta muốn gặp ta ư? Không lẽ nào lại như vậy?"

Phùng Trí nói:

- Phúc. Tiểu thư nhà ta muốn được đấu với cậu.

Phúc giật nảy người, thốt lên:

- Cái gì? Đấu với cô ta ... à với tiểu thư? Vì sao phải vậy.

Phùng Trí cười nhẹ, nói:

- Lúc nãy luyện võ cùng mọi người, thấy cậu thân thủ không tầm thường, nên tiểu thư Thu Lệ muốn được đấu cùng.

- Nhưng mà, khi nãy ở vườn trà, đâu có mặt tiểu thư đâu?

Phúc thắc mắc. Tất nhiên, sự việc này là do Phùng Trí sắp xếp. Vị quản gia giải thích:

- Đúng là chủ ý của ta. Tiểu thư Thu Lệ lâu nay luyện võ một mình trong gia trang, chưa có đi ra ngoài. Ngày trước, ta thường giúp tiểu thư đấu luyện. Nhưng gần đây, võ công của tiểu thư tiến bộ nhanh chóng, ta đã không còn là đối thủ nữa. Thấy cậu võ nghệ cao cường, ta mạo muội mời cậu đến đây, rất muốn cậu có thể giao đấu cùng với tiểu thư nhà ta.

- Nhưng mà....

Phúc để ý Thu Lệ. Nàng vẫn giữ vẻ mặt mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Chàng nghĩ:



"Nhìn không thèm nhìn, cười nói cũng không, tự dưng lại muốn ta giúp cho đấu luyện. Hay thật. Ta đang là khách ở đây, cũng chẳng phải cao thủ gì. Thua thì ê mặt, mà không may động chân động tay khiến người ta b·ị t·hương thì có khi bị đuổi đi luôn cũng nên. Tốt nhất không nên nhận lời"

Rồi trả lời:

- Ta trước nay luôn có một nguyên tắc, đó là không giao đấu với đàn bà, con gái. Hai người thông cảm.

Đúng là trước nay Phúc chưa từng đấu võ với đàn bà, con gái, nhưng để thành nguyên tắc thì chỉ là do chàng buột miệng nói ra, cốt lấy lý do từ chối. Nào ngờ đâu vừa nghe thấy vậy, vị tiểu thư nhà họ Hoàng lập tức xông đến. Thoắt cái, song chưởng đã đánh tới trước mắt.

- Hả? Cái gì vậy?

Phúc vội vã thốt lên, rồi lách người né tránh. Nhưng chàng vừa nghiêng mình sang phải, đã lại thấy tả chưởng của vị tiểu thư chặn ngay ngực. Phúc liền dùng thủ bộ, bước nhanh tiếp một bước sang phải, xoay người vòng qua sau lưng Thu Lệ, miệng la lớn:

- Dừng lại, đừng đánh nữa. Ta không muốn đấu thật mà.

Mặc kệ lời nói của chàng, Thu Lệ lạnh lùng không đáp, tiếp tục ra chiêu. Chưởng pháp càng nhanh, càng xảo diệu hơn, bóng chưởng chập chờn trùng điệp. Phúc thì vẫn nhất quyết không chịu xuất cước, chỉ dùng bộ pháp né tránh. Những bước chân theo tám phương vị, vần vũ quẩn quanh, bám theo từng chưởng xuất ra. Lúc này, Thu Lệ trông chẳng khác nào con cá vùng vẫy trong hồ nước, mạnh mẽ và dữ dội, còn Phúc thì như dòng nước, chờn vờn, phiêu động.

Võ công của vị tiểu thư không phải dạng vừa, lập tức biến chiêu. Vẫn là một chưởng tung ra, nhưng khi Phúc vừa xoay người sang bên né tránh thì Thu Lệ đã bồi luôn một chường vỗ sang. Chưởng này hàm chứa nội lực, cốt ở cách không đánh vật. Phúc đang trong nhịp bước của thủ bộ, bị chưởng phong đánh trúng văng ra ba thước. Tuy không b·ị t·hương tích nhưng chàng hiểu rằng việc giao đấu là không thể né tránh. Bên ngoài, Phùng Trí cất tiếng nói:

- Phúc, bộ pháp hay lắm, nhưng đến lúc đấu thật rồi, cứ tiếp tục thế này e cậu sẽ thua mất.

Phúc liếc nhìn vị quản gia, rồi lại nhìn qua Thu Lệ. Vẫn là nét mặt dưng dưng, lãnh đạm. Phúc tự hỏi đằng sau vẻ đẹp như hoa như ngọc kia là vui hay buồn, giận dữ hay hoan hỉ? Chàng nghĩ:

"Rốt cuộc mời đến chơi hay là mướn về để tập võ đây. Vốn dĩ đã bị coi thường ta rồi, nếu mà thua nữa thì cô ta còn để ta vào đâu trong mắt. Nhất định không thể để thua được."

Rồi tấn bộ khởi thế. Thu Lệ tràn tới, Phúc quét tả cước vòng qua. Vị tiểu thư khựng lại, ngả người ra sau né được. Tả cước vu hồi, Thu lệ vung chưởng lên đỡ, rồi xảo thủ nhu nhuyễn xoay vòng, cuốn lấy ngọn cước ra sau, muốn thừa cơ đánh mạnh một đòn vào lưng. Phúc tất nhiên không để cho vị tiểu thư được lợi. Tả cước thu về, hữu cước từ dưới khởi phát, phá ngược lên. Một cước như đao, khoáng đạt dũng mãnh, phá thế tập hậu. Thu Lệ buộc phải giật ngược ra sau, không dám dùng chưởng đỡ lấy.

Phùng Trí đứng ngoài quan sát cũng phải trầm trồ, thầm nghĩ:

"Cước này phát chiêu lạ quá. Trước đây ta chưa từng được thấy"

Thu Lệ còn chưa kịp đứng vững, đã thấy cước của Phúc ào ạt tràn tới. Ngọn cước như con sóng dữ, tầng tầng lớp lớp. Nàng vất vả dùng song chưởng chống đỡ, bản thân tiếp tục bị bức lui ra sau. Thoáng chốc, cả hai đã đánh qua được ba mươi chiêu. Lúc này, Phúc đã chân chính thể hiện tuyệt học của lão Hoàng Cái, vòng quay cước pháp liên miên bất tận, công phá liên hồi. Còn Thu Lệ hoàn toàn đặt mình ở thế thủ, thân hình phiêu động, song chưởng kín kẽ hộ thân. Cước pháp càng nặng, càng gấp, kình phong cuồn cuộn tuôn ra thì chưởng pháp càng được dịp thể hiện những gì tinh túy nhất. Di Sơn chưởng lấy nhu chế cương, lánh nặng tìm nhẹ, chiêu số trầm bình mà khí thế dời non lấp biển, tựa hồ trong vòng dẫn động của nhu chưởng có thể mang theo sức nặng nghìn cân. Vì vậy, cước kình dù hùng mạnh đều bị dẫn dắt, phá vào hư không.

Sau hơn trăm chiêu, cả hai tạm thời tách ra. Thu Lệ khẽ nhíu mày, vầng trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần dồn gấp. Rõ ràng, nàng đã phải dụng nhiều sức lực. Còn Phúc thì lại nhớ lại hình ảnh lúc giao đấu. Vị tiểu thư vốn đã xinh đẹp, sử dụng nhu chưởng lại càng uyển chuyển, mềm mại. Nàng đánh võ mà tựa như đang múa, kiều diễm, lộng lẫy. Rồi chàng nhìn những hạt mồ hôi đang lấm chấm trên vầng trán ngọc ngà, cảm giác thương hoa tiếc ngọc nổi lên, chột dạ:

"Khi nãy ta dùng Phá cước, đã để cho cước pháp dẫn động, đòn đánh ra có phần quyết liệt. Cũng may k·hông k·ích phát luồng chân khí của lão Hoàng Cái. Nếu cứ tiếp tục đánh tiếp, e sẽ khó kiểm soát được tình hình."

Đang lúc băn khoăn không biết phải đấu tiếp hay dừng lại thì Phùng Trí lên tiếng:

- Đánh hay lắm. Tiểu thư, Phúc, hai người nghỉ thôi. Hôm nay đánh đến đây, ngày mai chúng ta đối luyện tiếp.

Được lời, Phúc hoan hỉ đồng tình:

- Đúng vậy. Dừng lại, dừng lại, để mai đánh tiếp.

Chàng vừa nói cười, vừa nhìn thái độ của vị tiểu thư.Thu Lệ không đáp, lẳng lặng bỏ đi, nét mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường trực.Phúc hơi chưng hửng, nhưng cũng liền tặc lưỡi cho qua, bởi chàng cũng dần quenvới những chuyện như vậy.