Chương 17: Rắc rối không ngừng
Hai người bị nhốt trong một nhà kho chứa củi. Đêm đến, tiếng muỗi vo ve, tiếng chuột chạy lúc rúc tạo cảm giác đầy khó chịu và bất an. Phúc nằm duỗi dài trên đống củi, nhìn những tia sáng le lói xuyên qua mái tranh. Đối với chàng, chẳng có gì phải lo nghĩ. Bất kể lúc nào, chàng cũng có thể trốn thoát khỏi nơi này. Nhưng trốn như vậy thì sẽ lộ việc chàng có võ, gã thương lái sẽ biết mất. Hơn nữa, chàng cũng đang cần một chỗ để ngả lưng, mà ngả lưng trên đống củi hay trên sàn thuyền cũng đều như nhau cả. Gã công tử kia cũng không phải loại người độc ác, vẫn bố trí gia nhân mang khoai sắn tới, thành ra không đói. Lưu Hợi thì khác, ngồi ôm gối rên rỉ cả tối. Gã là thương lái, hay lo xa tính kỹ, vì vậy đã mường tượng trong đầu ra đủ mọi viễn cảnh tồi tệ. Gã khóc lóc cho cái sự bất hạnh của mình, lại hoang mang khi nghĩ đến chiếc thuyền, đặc biệt là người vợ không ai trông nom trong đêm. Sau khi đã khóc lóc chán chê mà tên phu bộc vẫn chẳng ngó ngàng, gã đành rầu rĩ đánh tiếng:
- Này, nhà ngươi không sợ à?
- Sợ gì?
- Gã công tử đó. Hắn đang rất bực ngươi đó, chắc kiểu gì cũng đánh ngươi một trận ra trò.
Phúc vốn chẳng sợ gã công tử béo mập hậu đậu đó, nhưng vẫn giả bộ:
- Chịu thôi, cũng đâu có chống lại được.
Lưu Hợi lại lên giọng:
- Ta đã dặn nhà ngươi rồi, vào chốn này thì cứ việc mình mà làm thôi. Ai bảo ngươi ngó nghiêng, cười cợt hắn làm gì, để giờ phải khổ thế này.
Phúc im lặng không đáp. Quả nhiên là chàng đã không nghe lời gã, để dính vào phiền phức. Lưu Hợi lại nói:
- Hay là ngày mai, nhà ngươi cứ gắng chịu đau, để cho hắn đánh mấy cái. Hắn thắng thì mọi việc kết thúc, hai ta được về thuyền.
Phúc nghe vậy thì liền lấy cái que trong tay, khều nhẹ lên mũi gã. Lưu Hợi vội hét lên:
- Ối á, thằng khốn này, ngươi làm gì vậy?
Phúc ngước sang nhìn, dửng dưng hỏi:
- Có đau không?
Lưu Hợi nhăn nhó ôm mũi:
- Đương nhiên là đau rồi, ngươi thử để một tên đấm thẳng vào mũi xem có đau không mà còn hỏi.
Phúc nhếch mép cười, rồi có phần lớn giọng thể hiện sự bực tức:
- Vậy mà lão xui người ta giơ mặt cho tên béo kia đấm. Lão tốt thật đấy, ta với lão cùng thuyền cơ mà. Tên công đánh lão là đúng rồi đó, đáng đời lắm.
Những lời mắng nhiếc của tên phu bộc như chàng cũng khiến gã thương lái phải cảm thấy tội lỗi. Sau một hồi, gã mới dám lí nhí cất lời:
- Nhưng mà, mình vẫn phải làm vui lòng tên đó thì mới thoát được.
Câu nói khiến Phúc bất chợt suy tư. Đúng là chàng phải làm điều gì đó để kết thúc sự phiền phức này.
Buổi sáng, vẫn trên khoảng sân hôm qua. Ngoài gã công tử béo mập và tay võ sư họ Quách còn xuất hiện thêm ba tên đệ tử mặc áo tràm. Chúng chính là những kẻ hôm qua đã xộc lên thuyền để lùng xục lão Kiếm Tặc. Cả ba có tướng mạo rắn rỏi, tác phong nghiêm trang, xem ra đúng là dân nhà võ. Sự xuất hiện của chúng khiến Phúc có phần lo lắng. Chàng thầm nghĩ:
"Không lẽ gã công tử nhắm không đánh được ta, nên gọi mấy tên này đến để đánh hộ. Gã công tử thì ta còn có thể đùa cợt, chứ với mấy tên này thì lại là chuyện khác. Dù sao cũng phải cẩn thận".
Gã công tử cho người cột chân chàng vào bức tượng đá bằng sợi trão to hơn nửa cổ tay, dài gần mười thước. Sau khi cột xong, gã đắc ý cười nói:
- Hê hê. Để xem hôm nay ngươi còn chạy được nữa không.
Phúc thì chẳng để ý tới sợi dây trói, bởi chỉ cần một cái vung chân cũng đủ khiến nó đứt đoạn. Điều chàng bận tâm là mấy tên mới xuất hiện kia. Gã công tử hô lên:
- Hai ta lại đấu nhé. Rất công bằng hê hê.
Hắn vung nắm đấm lao tới. Phúc thì vẫn giả bộ như hôm qua, lại cuống cuồng trốn chạy. Vì vướng sợi dây nên chàng chỉ có thể chạy lòng vòng quanh bức tượng đá. Nhưng chẳng bao lâu thì sợi dây trói ngắn lại, không thể chạy tiếp được. Phúc buộc phải sử dụng thủ bộ, bước chân đi theo tám phương vị để né tránh. Lần đầu tiên chàng sử dụng thứ tuyệt học này, nhưng cảm giác thật tuyệt vời. Cả cơ thể chàng đong đưa, uyển chuyển như cành liễu trong gió. Chỉ quanh quẩn trong phạm ba bước chân, vậy mà gã công tử không tài nào có thể đánh trúng. Vừa né tránh, Phúc vừa la lên:
- A... đừng đánh ta, đừng đánh ta mà...
Chàng vẫn tỏ vẻ vụng về, luống cuống để che mắt mọi người. Tuy vậy, trong đám đệ tử áo tràm vẫn có kẻ trầm ngâm quan sát. Kẻ này tóc buộc sau như đuôi ngựa, đối mắt sắc lẻm, chính là tên cầm đầu toán truy bắt lão Kiếm Tặc hôm qua. Phúc thầm nghĩ:
"Có vẻ không ổn. Ta không thể cứ né tránh mãi thế này, kiểu gì cũng khiến đám người kia sinh nghi. Xem ra vẫn phải để gã béo này đánh trúng mới giống được."
Thế là chàng giơ ngực ra, đón lấy một đấm của gã công tử, rồi lăn vật xuống sân, kêu rống như con lợn bị cắt tiết:
- Áaa... Ối ơi, đau c·hết mất...
Gã công tử đánh trúng ngực Phúc mà như đấm vào đá cứng, lực phản lại khiến cổ tay đau nhói. Dù vậy vẫn là đã thắng, gã hả hê lắm, cười tươi hớn hở. Lưu Hợi cũng mừng rỡ hô to:
- Hay quá, Phùng Trúc công tử đánh trúng rồi.
Tay võ sư họ Quách thì nhếch mép cười, tự phụ nói:
- Công tử đánh hay lắm, rất đúng bài bản. Chỉ cần người không vội vàng, với võ học của Long Biên Nhất phái, việc dạy bảo đám tôi mọi này có khó gì.
Phúc lén để ý thấy gã công tử vừa quay mặt đi, sắc mặt tay võ sư nhanh chóng trở về trạng thái nghiêm nghị, cau có. Dường như đối với y, việc người đệ tử cao quý đánh thắng một tên nô bộc hèn mọi là điều đương nhiên phải vậy, không đáng bận tâm. Dù sao đã giả bổ thì phải làm cho tới, Phúc lại ôm ngực, lăn lộn hai vòng trên sân, la lên:
- Ối giời ơi, công tử đ·ánh c·hết người rồi.
Lưu Hợi nom cái sự đau đớn của chàng, không những không thương xót mà còn cất giọng dạy bảo:
- Hé hé. Cái tên phu bộc không biết phép tắc này, nay được dạy bảo như vậy là phải lắm, không mau mà cảm tạ cái ân đức của Phùng Trúc công tử, lại còn nằm đấy mà kêu gào cho ai nghe.
Gã lại ton hót đến bên gã công tử, xum xoe:
- Bẩm, võ công của công tử thật là phi phàm, hiển hiện ra mười phần oai phong mãnh liệt. Tất cả mọi người hôm nay đều được chứng kiến, rồi chẳng mấy tiếng tăm của người sẽ lại vang khắp đất Long Biên, ai ai cũng biết. Nhưng còn có một chuyện tôi e là....
- Chuyện gì?
- Tôi chỉ e tên phu bộc này thân thể yếu đuối, không chịu nổi một quyền uy dũng của công tử, nhỡ chẳng may có làm sao ở đây thì thật cũng không hay cho lắm. Rõ là trận đấu rất công bằng. Vì vậy tôi xin phép công tử cho đưa hắn về thuyền, lo liệu thuốc thang. Nếu như có mệnh gì thì cũng là do hắn yếu ớt mà tôi lại thuốc thang không tốt, sẽ không có liên quan gì đến danh tiếng tốt đẹp của công tử cả.
Lưu Hợi chắc mẩm là một quyền khi nãy chẳng thể gây ra thương tích nghiêm trọng được, nhưng vẫn làm như nghiêm trọng để tìm cớ thoát thân. Gã công tử nghe những lời bùi tai thì gật gù:
- Ngươi nói cũng phải. Thôi được, ta tha tội cho cả hai, nhà ngươi mau đưa hắn về mà lo liệu, đừng để làm sao rồi thiên hạ lại bảo ta ỷ võ nghệ h·iếp đáp kẻ yếu.
Lưu Hợi và Phúc nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt, vội vã dìu nhau đứng dậy. Đúng lúc cả hai rời đi thì không biết tay võ sư họ Quách đã nghe tên đệ tử cột tóc đuôi ngựa thủ thỉ điều gì, liền ngăn lại:
- Hai tên kia, khoan đi vội.
Đúng lúc sắp thoát khỏi phiền phức thì bị ngăn lại, Lưu Hợi không thể vui cho được, đành quay lại, lí nhí nói:
- Thưa Quách sư phụ, lại có chuyện gì vậy?
Tay võ sư họ Quách nhẹ nhàng đáp:
- Không có gì. Chỉ là tên phu bộc đã bị trúng quyền của Phùng Trúc công tử, chỉ sợ không được thuốc men không đúng thì nguy đến tính mạng. Ở võ đường của ta có loại cao tốt, chuyên trị thương tích, cả hai đến qua đó, ta cho ít mà dùng.
Phúc tròn mắt ngạc nhiên. Lưu Hợi nghiêm trọng sự việc để tìm cớ thoát thân đã đành, đến tay võ sư cũng như vậy thì thật không hiểu nổi. Chàng nghĩ:
"Chỉ là diễn thôi mà. Gã đó nghĩ một đấm khi nãy có thể lấy mạng ta thật sao mà cho thuốc? Hay là gã đang tự thần thánh món võ của môn phái mình?"
Lưu Hợi thì tin là thật, thở phào nhẹ nhõm. Gã thương lái cảm tạ rồi khéo léo từ chối:
- Cảm ơn sự quan tâm của Quách sư phụ. Nhưng tên phu bộc của tôi chỉ là kẻ hèn mọn, thực không dám phiền đến bậc quý nhân. Thôi thì cứ để tôi đưa hắn về thuyền, gắng hết sức chạy chữa. Phùng Trúc công tử là bậc quân tử, ra tay dạy bảo cũng có phần giơ cao đánh khẽ, chắc cũng không đến nỗi nguy nan.
Tay võ sư không đồng ý, trừng mắt nghiêm giọng:
- Không được. Việc này ảnh hưởng đến danh tiếng của Long Biên Nhất phái ta, không thể có sơ suất. Các ngươi mau cùng ta về võ đường.
Trước sự quả quyết, thái độ rõ ràng như vậy, Phúc và Lưu Hợi đành tuân theo. Suốt dọc đường đi, cả hai bị mấy tên đệ tử đi kè kè hai bên, cảm giác giống như phạm nhân đang bị quan quân áp giải. Cũng một hai lần chàng có ý định t·ẩu t·hoát. Nhưng lại nghĩ:
"Lúc này sự việc còn chưa rõ ràng, võ nghệ của đám người của Long Biên Nhất phái cao thấp ta cũng chưa biết. Nếu ta bỏ chạy mà kích động chúng thì thật là phiền phức. Dù sao giữa ta với chúng không quen biết, không thù oán, cứ thử đi theo chúng xem sao, biết đâu tay họ Quách kia thực sự là muốn cho ta thuốc"
Chàng lại liếc sang nhìn Lưu Hợi, thấy gã có vẻ lo sợ, mồ hôi trán túa ra như tắm.
Võ đường của Long Biên Nhất phái. Vừa vào đến sân, tay võ sư họ Quách đã trở mặt. Hắn trợn trừng mắt nhìn chàng, trong ánh mắt chứa đầy sự giận dữ. Mấy tay đệ tử cũng dành cho chàng cái nhìn thù địch. Dù đã lường trước có thể có chuyện phiền phức, Phúc vẫn không nghĩ sự việc lại căng thẳng đến vậy. Chàng nín lặng chờ đợi động thái tiếp theo. Lưu Hợi lúc này không dám cất lời, sợ hãi đứng nép sang một bên. Tay võ sư họ Quách hằn giọng:
- Nói mau, có phải ngươi là đệ tử của lão Kiếm Tặc đúng không?
Nhắc đến lão Kiếm Tặc, Phúc vô cùng ngạc nhiên. Giữa chàng với lão chỉ là tình cờ gặp gỡ, nói là quen biết thì cũng không phải. Chàng lập tức phủ nhận:
- Không. Kiếm Tặc là ai, ta không có biết.
Tay võ sư họ Quách lại nói:
- Đã vào đến đây rồi còn cứng đầu không chịu nhận. Nếu ngươi không chịu khai ra Kiếm Tặc và Đại Long đao đang ở đâu, đừng mong có đường trở ra.
Xung quanh y, hơn mười tay đệ tử cũng lập tức giương đao tuốt kiếm thị uy. Dù có chút kinh động, Phúc vẫn tỏ ra không hề sợ hãi. Chàng nghĩ:
"Hết đệ tử của Kiếm Tặc lại đến Đại Long đao, cái quái gì đang diễn ra vậy. Nhất định trong việc này có sự nhầm lẫn"
Rồi chợt nhớ ra:
"Lão Kiếm Tặc có cầm theo một cây đao hình rồng, nói là của đi mượn. Không lẽ đó chính là Đại Long đao. Lão Kiếm Tặc kêu là đi mượn, nhưng tại sao người của Long Biên Nhất Phái lại lùng sục truy tìm. Không lẽ nào cây đao đó không phải lão đi mượn, mà là ...."
Dù sao chàng không có biết gì, điềm nhiên đáp:
- Mấy người chắc nhầm ta với ai rồi. Ta không có quen biết Kiếm Tặc, chưa từng nghe đến Đại Long đao, cũng thực sự không biết cả hai đang ở đâu. Muốn biết, mấy người hãy tìm người khác để hỏi.
Trái với thái độ hòa nhã của chàng, đám người của Long Biên Nhất phái lại tỏ ra vô cùng hung hăng. Tay đệ tử cột tóc đuôi ngựa nghe chàng đáp vậy thì lớn tiếng quát:
- Ngoan cố. Ta đã từng giao đấu với Kiếm Tặc. Bộ pháp của ngươi ở hầu phủ giống hệt với bộ pháp của hắn. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là ngươi đã được hắn truyền dạy.
Đến bây giờ, Phúc mới hiểu nguyên nhân của sự gán ghép. Rõ là khi nãy bị trói chân, chàng đã thi triển thủ bộ. Có lẽ lão Kiếm Tặc cũng biết đến thứ tuyệt học đó, vì vậy đám người của Long Biên Nhất Phải mới ngộ nhận. Tay đệ tử tóc đuôi ngựa lại quát lên:
- Nếu không chịu khai ra hắn đang ở đâu, ta đành phải dùng lưỡi đao này để bắt ngươi phải mở miệng.
Hắn vung đao định lao đến, Phúc kinh hãi rụt bước ra sau. Đúng lúc này, một tên đệ tử từ đâu hớt hải chạy đến, hô to:
- Sư phụ, thấy rồi. Sư phụ, thấy rồi.
Tiếng hô khiến tất cả đổ dồn sự chú ý. Tên đệ tử chống tay lên gối, thở dốc, lại gắng nói:
- Bẩm sư phụ, tìm thấy rồi.
Tay võ sư họ Quách vội vã xốc tới, hỏi dồn:
- Thấy gì, có phải đã tìm thấy Kiếm Tặc?
Tên đệ tử kia lắc đầu, đáp:
- Không phải Kiếm Tặc, mà là Đại Long đao.
Tay võ sư cả mừng:
- Ở đâu, tìm thấy ở đâu.
Tên đệ tử vừa thở gấp vừa giơ tay chỉ ra hướng sau nhà, nói:
- Là ... là ở sau chuồng lợn.
- Cái gì, ở sau chuồng lợn.
Tay võ sư sửng sốt. Y cùng đám đệ tử mau chóng kéo nhau đi ra hướng sau nhà, bỏ mặc hai người bọn Phúc đứng chơ vơ giữa khoảng sân rộng. Phúc lúc này không nhịn được cười, thầm nghĩ:
"Chẳng hiểu thế nào mà cây đao quý đó lại vứt sau chuồng lợn được. Uổng công đám người của Long Biên Nhất phải kiếm tìm, làm liên lụy đến cả ta"
Điệu cười ngắn ngủi qua đi, Phúc nhanh chóng nhớ về tình cả ngặt nghèo hiện tại của bản thân. Chàng ngó trước, thấy còn hai tên đệ tử, ngó sau lại thấy có bốn tên đứng gác cổng. Hai bên trái phải là tường rào cao hơn trượng, người thường khó vượt qua được. Phúc khẽ rướn người, nói với Lưu Hợi:
- Này, lão ổn chứ?
Lưu Hợi vẫn đang trong cơn sợ hãi, không cạy được miệng. Đương nhiên là gã cảm thấy không ổn. Phúc lại nói:
- Trèo tường được không?
Thấy chàng không tỏ ra lo lắng, lại hỏi rất bâng quơ, gã thương lái bực bội đáp:
- Là sao?
Phúc lại ghé tới gần hơn, thì thầm:
- Là chạy đó.
Lời chưa dứt, chàng đã vác ngược gã thương lái lên vai, lao thẳng tới bức tường rào bên tay trái. Đám đệ tử canh gác thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, hô hoán:
- Đứng lại. Hai tên kia, đứng lại.
Nhưng bọn chúng sao nhanh được so với Phúc. Chàng đáp nhẹ Lưu Hợi qua bên kia bức tường, rơi đến phịch một tiếng xuống đất. Gã chưa kịp kêu lên vì đau, Phúc đã vọt sang, lại vác ngược gã lên vai, cắm đầu chạy một mạch, chưa được nửa canh giờ thì ra đến bến. Lưu Hợi sợ hãi người của Long Biên Nhất Phái đuổi theo, không dám chùng chình, vội vã cho thuyền khởi hành, chạy ra giữa dòng..
Hai ngày đầy sóng gió ở đất Long Biên đã kết thúc. Khi thuyền đi đủ xa, Lưu Hợi mới đem chuyện ra tra xét. Nhưng bản thân gã cũng thấy Phúc vô can, hơn nữa đám phu bộc đã cho thôi hết cả, cũng không tìm đâu được tên phu được việc như chàng. Vì vậy, gã đành giữ lại trên thuyền. Cả hai đi đến Quốc Oai, non nước, mây trời hòa quyện, tạo nên cảnh sắc hữu tình. Nhìn những dải núi xanh trùng điệp, bỗng nhiên, chàng lại thấy nhớ ngôi nhà nhỏ miền biên viễn.
- Này Phúc, sắp đến bến rồi. Nhớ bốc nhanh rồi quay đầu nhé.
Lưu Hợi ngồi ở mũi thuyền, nới với xuống. Phúc nằm vắt vẻo trên chiếc ván gỗ đậy lên mấy sọt muối, thủng thẳng cởi đôi giày ra phơi nắng. Đúng là về dưới xuôi, không thể đi giày cả ngày được. Nắng nóng, mồi hôi ra nhiều, chưa kể việc đi lại trên sông cũng không tránh khỏi bị ướt nước. Cứ om độ một canh giờ là cái chân bắt đầu bốc mùi nồng nặc, thứ mùi thum thủm như chuột c·hết. Lâu ngày, bàn chân mọc đầy mụn nước, ngứa ngáy vô cùng. Một kẻ học võ như chàng mà suốt ngày ngồi gãi cành cạch thì thật không thể trông được. Vì vậy, dù vẫn giữ thói quen đi giày, nhưng cứ độ một canh giờ, chàng lại bỏ nó ra cho khô thoáng.
Đang nằm vẩn vơ suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện đã xảy ra, về việc người ông yêu quý là một cao thủ võ lâm, thì từ đầu thuyền, tiếng của Lưu Hợi lại vọng xuống:
- Phúc, đến bến rồi. Nhanh cái chân lên nào!
Phúc ngóc đầu dậy, ngước nhìn qua vai trái. Phía trước, cách mũi thuyền tầm mười trượng là một bến nước. Trên bến, một cây đa cổ thu to lớn, tán vươn rộng trăm thước, che mát cả một vùng nước. Bất giác, chàng thấy khung cảnh thật quen thuộc, tựa hồ đúng như những gì đã tìm kiếm bấy lâu. Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng. Không đợi thuyền kịp cập bến, Phúc vội vã sử dụng khinh công, đạp nước lao lên bờ trong sự ngạc nhiên của cả đoàn. Chàng nhanh chóng len lỏi qua những thân rễ phụ từ cành cao đâm xuống, tỏa ra tua tủa như những chiếc chân nhện khổng lồ, rồi bước rảo vòng quanh thân chính của cây đa cổ thụ. Một vòng, lại một vòng nữa. Niềm hân hoan nhanh chóng chuyển thành nỗi thất vọng. Không có ngôi miếu nhỏ nào ở trong thân đa cả. Chàng cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa. Nhưng đúng là không có, dù chỉ là vết tích.
- Không phải, vẫn không phải.
Phúc lẩm nhẩm trong sự hụt hẫng. Thuyền cập bến, Lưu Hợi nhảy lên bờ, gọi tới:
- Này, sao thế. Không mau bốc muối lên đi. Xong việc còn phải về bến dưới cho kịp, ở đó có mối hàng đang cần chuyển đi gấp.
Phúc ậm ờ gật đầu, buồn bã quay trở lại thuyền. Tất cả có mười sọt muối, thoáng chốc đã được chàng khuân hết lên bờ. Lưu Hợi ngồi kiểm đếm, phe phẩy quạt cái mo cau. Bốc hàng lên được một lúc vẫn không thấy ai đến nhận, Phúc liền hỏi:
- Muối này giao ai?
Gã thương lái tặc lưỡi đáp:
- Của núi Bạch Vân. Mọi lần tay quản gia trên ấy hay cho người đến chờ trước, đợi muối xuống thuyền xong là bốc đi luôn. Tất nhiên, thi thoảng vẫn có chậm trễ như này.
Đúng lúc này, từ phía xa trong bờ có một đám người đi tới. Phúc hất hàm, nói:
- Đến rồi kìa.
Lưu Hợi nghển cổ, nheo mắt trông theo, rồi đáp:
- Không giống lắm. Mọi lần có thấy mang theo đao kiếm thế này đâu.
Rồi Gã lại nghển cổ, cố gắng nhận dạng kẻ đi đầu:
- Không phải. Tay quản gia nhà này trông phong độ lắm, không teo tóp như ốm dở thế kia.
Lúc này, đám người kia đã còn cách mười trượng. Phúc lại quay sang hỏi:
- Vậy là khách đi đò rồi.
Gã thương lái cũng gật đầu đồng tình:
- Chắc vậy. Đông thế này phải mấy chuyến mới sang hết.
Rồi như nhớ ra chuyện gì, chột dạ:
- Bỏ mẹ. Bến này chuyên bốc hàng, làm gì có đò ngang.
- Là sao – Phúc vẫn chưa hiểu.
- Là c·ướp đó?
- C·ướp á?
Phúc hét toáng lên, trong đầu thầm rủa:
"C·hết tiệt, lại c·ướp"
Không phải chàng sợ chúng. Nhưng với những gì vừa xảy ra, chàng không muốn dính dáng vào mấy chuyện rắc rối thêm nữa.
Lưu Hợi tự trấn an:
- Không đúng. Vùng này xưa nay làm gì có c·ướp.
Lúc này, đám người kia đã đến nơi, cả thẩy có mười một tên. Tên đi đầu thân hình tầm thước, mặt quắt tai dơi, đối nghịch với cây đại đao to tổ chảng trên tay, cố tỏ ra hung tợn, nói:
- Ê, hai chúng mày. Hàng trong sọt là gì? Của ai?
Lưu Hợi khẽ khàng đáp:
- Là ... là muối. Chở đến cho khách.
Tên mặt quắt tai dơi lại nói:
- Khách nào? Ở đâu?
- Là ở... ở trên...
Gã định trả lời, nhưng lại rút lại. Tên mặt quắt tai dơi liền đọc luôn ra:
- Ở trên núi Bạch Vân, là Hoàng gia trang đúng không?
Tên đứng sau to con hơn chút, chột một bên mắt, giơ đao h·ăm d·ọa:
- Của Hoàng gia trang thì hôm nay bọn ông phải c·ướp lấy. Khôn hồn biến đi.
Lưu Hợi muốn nói tránh đi mà nhất thời chưa nghĩ ra. Trong vùng này, chỉ có Hoàng gia trang là bề thế nhất, chuyên lấy hàng qua bến này. Thật khó để một nhà phú hào nào khác có thể lấy một lần lượng lớn muối như vậy. Gã quay sang Phúc, thì thầm:
- Này, ta chắc chắn là nhà ngươi biết võ.
Sau chuyện ở đất Long Biên, có lẽ gã đã phát hiện ra. Phúc phân vân không biết đáp lại thế nào. Lưu Hợi lại hỏi:
- Đánh được đám này chứ?
Phúc trông cả đám trước mặt, tuy nét mặt hung dữ nhưng tướng tá có phần gầy ốm, không được tráng kiến, đoán là võ nghệ cũng không cao. Dẫu vậy, chàng vẫn thận trọng đáp.
- Không biết được, mà sao không chuồn đi.
- Chuồn thế nào được, còn hàng của ta nữa. Ngươi hãy giữ số muối này, đợi người của Hoàng gia trang đến thì giao cho họ. Ta sẽ thêm cho ngươi thêm mười đồng uống rượu chuyến này.
Gã thương lái hứa hẹn, rồi quay qua đám c·ướp mà không cần đợi câu trả lời của chàng:
- Các vị. Muối này đúng là của Hoàng gia trang. Chàng trai này là người của họ, tôi đã giao cho cậu ấy. Nếu muốn lấy muối, các vị hãy nói chuyện với cậu ấy. Thế nhé. Hề hề.
Gã nở nụ cười ranh mãnh đậm chất con buôn. Phúc tròn mắt, há hốc mồm
"Cái gì vậy, lão khốn nạn".
Chàng không ngờ bỗng dững bản thân lại trở thành người của Hoàng gia trang nào đó. Chưa kịp đính chính thì gã thương lái đã nhanh chân chuồn ra tận mép nước, chuẩn bị lên thuyền.
- Ê, này, đừng thế chứ. Cho ta theo với.
Phúc với gọi và đuổi theo. Nhưng vừa bước được hai bước thì đám c·ướp muối đã lao ra chắn trước mặt. Tên mặt quắt tai dơi cười nói:
- Thằng ranh kia. Nhà ngươi định đi đâu?
Chàng không muốn dây dưa với đám này, càng không muốn dính đến chuyện đánh đấm, nên thành thực nói:
- Ta không phải người của Hoàng gia trang gì gì đó, cũng không liên quan đến số muối này. Nếu các người thích thì cứ lấy chúng đi.
Đám c·ướp vẫn không muốn thả cho đi, lại nói:
- Thằng ranh, muốn đi ư. Không dễ thế đâu.
- Ta nói rồi. Ta chỉ là phu thuyền, không phải là người của Hoàng gia trang, với các người cũng không thù oán gì? - Phúc vẫn cố thanh minh.
- Phu thuyền? Tên kia đã bảo ngươi là người của Hoàng gia trang. Nếu cả hai cùng thuyền, không lẽ hắn lại nói láo như vậy. Hoàng gia trang đã hại chúng ta thê thảm, có trách thì trách ngươi đen đủi, để bọn ta tóm được. há há.
Tên mặt quắt tai dơi vừa nói vừa cười ré lên. Phúc lúc này đã bất lực trong việc thanh minh, đành nói lời thật lòng:
- Các người hãy để ta đi. Thực tình ta không muốn phải đánh các người đâu?
Câu nói rõ là trêu tức đám c·ướp. Tên mặt quắt tai dơi nổi giận, hô lên:
- Chúng mày, đánh nó cho tao.
Cả đám liền lao vào, vung đao vung kiếm. Tên cầm đầu tiếp tục hò hét:
- Chém đi, chém cụt chân nó.
Phúc vừa né tránh, vừa nói:
- Này, này. Đừng bắt ép ta. Ta không muốn phải đánh nhau với các người thật mà.
Lúc này, gã thương lái đã đánh thuyền ra giữa dòng, quay đầu hướng về kinh. Đứng trên mũi thuyền, gã nói vọng vào:
- Phúc, nhớ giao muối cho Hoàng gia trang nhé. Giờ ta phải đi, sẽ quay lại đón ngươi sau.
Phúc đánh mắt trông theo, thầm rủa:
"Khốn nạn, sao không chìm luôn đi".
Đối với đám võ mèo cào trước mặt, không khó để đối phó. Chỉ với những bước thủ bộ đơn giản, Phúc đã dễ dàng né được đường đao mũi kiếm. Sau một hồi, cả đám c·ướp bị cuốn vào vòng xoáy đuổi bắt, tựa hồ như chơi trò mèo vờn chuột. Kế tiếp, chàng thử sang tấn bộ. Đây là lần đầu tiên chàng dùng đến nó. Phá cước sử ra, cước phong ào ạt, dễ dàng đánh ngã đối thủ, đá bay binh khí của bọn chúng:
- Bụp... ối!
Luồng chân khí của lão Hoàng Cái bộc phát, bạo tăng cước lực. Một tên bị đá trúng, bay ngược lên đập vào cành đa trước khi rơi đến "rầm" xuống đất. Phúc thấy vậy thì có phần hốt hoảng, vội dừng lại và nói:
- Này này, dừng lại đi. Ta đã nói rồi, ta không muốn đánh các người. Hãy dừng lại đi.
Đám người kia đương nhiên không chịu nghe theo, càng cay cú xông lên. Phúc vì e ngại luồng chân khí của lão Hoàng Cái, thành ra đánh đấm cầm chừng. Chàng chủ yếu sử dụng thủ bộ, lượn vòng vòng quanh mấy sọt muối để né tránh. Đúng lúc này, một người đàn ông từ đâu vọt tới, đáp xuống cạnh Phúc. Người này vóc dáng cao lớn, nét mặt có phần cương nghị, điệu nói từ tốn:
- Tất cả dừng tay.
Y nhìn lướt qua chàng, rồi quay qua đám c·ướp trước mặt:
- Anh em nhà Phan Hồng. Các ngươi làm gì ở đây.
Đám c·ướp nhìn thấy người đàn ông xuất hiện thì có vẻ sợ sệt, điệu bộ khép lép, không còn hung hăng như trước. Tên mặt quắt tai dơi tay chân run rẩy, miệng lắp bắp:
- Phùng Trí. Ngươi... ngươi đến rồi ư?
- Ta đến rồi đây. Sao, các ngươi đang đợi ta à?
Người đàn ông tên Phùng Trí ngó nhìn những sọt muối, quay qua hỏi Phúc:
- Chàng trai, muối này là thế nào? Vì sao bọn chúng lại quây đánh cậu?
Phúc trả lời:
- Muối này được chở đến cho Hoàng gia trang. Ta vừa bốc từ trên thuyền xuống xong thì mấy gã này đến đòi c·ướp.
Phùng Trí bật cười, đáp:
- Và cậu đã đánh nhau với chúng để giữ số muối. Khá lắm. Giới thiệu với cậu, ta là Phùng Trí, quản gia của Hoàng gia trang. Cám ơn cậu đã giữ số muối giúp ta.
Lời cảm ơn khiến Phúc cảm thấy ngượng ngùng. Vốn dĩ chàng phải đánh nhau là do bị lũ c·ướp dồn ép, chứ không phải vì giữ số muối này. Lúc này, xuất hiện thêm một toán thanh niên trai tráng chạy tới. Tất cả đều không mang theo v·ũ k·hí, mình trần, đầu quấn khăn, tướng tá khỏe mạnh, chất phác, có vẻ là người của Hoàng gia trang. Phùng Trí lại quay qua đám c·ướp, trừng mắt tra hỏi:
- Vậy là các ngươi định c·ướp số muối này? Để làm gì?
Tên mặt quắt tai dơi rụt rè đáp:
- Chúng ta muốn .. muốn c·ướp muối để trả thù.
Gã to con, chột mắt đứng kế bên thì lớn giọng hơn:
- Chính Hoàng gia trang, chính Phùng Trí ngươi năm xưa đã hại anh em bọn ta phải chịu cảnh lao tù, khiến ta phải mất một bên mắt. Chúng ta phải đòi món nợ này.
Gã hô hét, nhưng những tên xung quanh không ai dám hưởng ứng. Phùng Trí thì cười lớn đầy hào sảng, nói:
- Ha ha ha. Anh em Phan Hồng các ngươi trộm gà bắt chó, hãm h·iếp con gái nhà lành, phạm bao tội lỗi. Ta tưởng sau cảnh lao tù, các ngươi có thể ăn năn hối cải, tu tâm sửa tính. Vậy mà mới ra tù chưa được bao lâu, các ngươi đã lại ngựa quen đường cũ, muốn làm mấy trò mèo này. Được, các ngươi muốn đòi nợ thì Phùng Trí ta đây, hãy đến đi.
Giọng nói hùng hồn khiến cả lũ kh·iếp đảm. Một hồi không thấy tên nào xông lên, Phùng Trí lại nói:
- Nếu đã hèn nhát, không dám đòi nợ thì mau biến đi. Hay là các ngươi lại đợi ta bắt giao cho quan phủ một lần nữa.
Đám c·ướp nghe thấy vậy thì tự giác bảo nhau rút lui.
- À này, bỏ hết đao kiếm ở lại và vác theo tên kia đi. Nhớ đừng làm chuyện xấu xa gì nữa đấy.
Phùng Trí ra lệnh. Cả đám răm rắp nghe theo. Sau khi bọn chúng đã khuất bóng sau những lùm cây, vị quản gia quay sang Phúc và nói:
- Chàng trai, cảm ơn cậu. Giờ ta có thể mang số muối này đi chứ.
- Tất nhiên.
Phúc đáp. Các thanh niên mình trần nhanh chóng đội sọt muối trên vai, bước chân đi nhanh thoăn thoắt tựa như không có gì nặng nhọc cả. Chàng nhìn theo những bóng người đang dần xa, bất giác cảm thấy mơ hồ không biết phải đi về đâu. Chiếc thuyền buôn cho chàng dong duổi đã bỏ rơi chàng. Phùng Trí trước lúc rời đi đã để ý thấy, liền hỏi:
- Chàng trai, việc giao muối đã xong. Cậu định đi đâu.
Phúc trả lời:
- Ta không biết.
Rồi chàng đem chuyện tay thương lái cùng chiếc thuyền đã bỏ đi ra kể. Phùng Trí nghe xong, nói:
- Tay đó vẫn hay chở hàng cho Hoàng gia trang. Tuy nhiên cũng phải ba bốn tháng nữa mới ghé lại đây. Nếu cậu muốn đợi, e là hơi lâu đó.
Rồi bật cười:
- Đằng nào cũng chưa biết đi về đâu, vậy thì ta mời cậu về Hoàng gia trang chơi mấy bữa. Cậu đã dũng cảm giữ số muối cho ta, ta cũng muốn cảm ơn cậu.
Phúc lúc đầu có đôi chút lưỡng lự, sau vui vẻ nhận lời:
- Tốt quá, cảm ơn chú.