Chương 14: Lão quái nhân
Núi Phượng Hoàng, xuôi mười dặm về nam.
Ngọn lửa vẫn rực cháy, thiêu đốt ruột gan, cơn đau vẫn dữ dội. Phúc tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên mặt cỏ, dưới một chiếc mái lá. Trước mặt chàng, một lão già đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới đang dốc ngược bầu rượu, đổ vào miệng một ngụm lớn.
- Tỉnh rồi à?
Lão hướng mắt về phía chàng, giọng nói oang oang cất lên. Mày dài, mắt sắc, miệng rộng, gò má cao, khuôn mặt lão tím đỏ vì rượu, toát lên vẻ hung tợn xen lẫn khắc khổ. Phúc từ từ quan sát xung quanh. Chàng thấy mình đang ở trong chiếc chòi lá được dựng trên gò đất nổi lên ở ven hồ, xung quanh mênh mông là sen và nước. Hương sen thơm thoang thoảng, dịu mát hòa quyện trong gió. Xa hơn ở trên bờ, một giam nhà cỏ, cũng xập xệ, cũ kỹ y như chiếc chòi lá.
- Đây là đâu? – Phúc hỏi.
- Nơi ở của ta? – Lão già đáp.
- Vậy lão là ai?
- Ta là ai? Ngươi muốn biết ta là ai à?
Lão già đứng bật dậy, để lộ dáng người dong dỏng, gân guốc, vỗ ngực lớn tiếng:
- Ta chính là thiên hạ đệ nhất, là tuyệt thế cước giả, là người mà võ lâm tam kỳ vẫn luôn lẩn tránh. Tên của ta là Hoàng Cái, còn thiên hạ gọi ta là Nhất Cuồng.
Phúc vốn không phải người trong giang hồ, lại càng xa lạ với những danh xưng hào nhoáng, mỹ miều. Trước lời giới thiệu có phần khoa trương, chàng tỏ ra không chút ấn tượng, chống tay đứng dậy. Nhưng khi vừa đứng được dậy thì cơn đau toàn thân lại phát tác, đánh gục xuống.
- Ngươi bị trúng độc rồi, không dùng sức được đâu!
Lão Hoàng Cái nói, khiến Phúc nhớ lại cuộc chiến với đám Khăn Đen ban sáng. Trong lòng chàng dấy lên nỗi âu tư:
"Không biết anh Công thế nào rồi. Mọi người cũng đều bị trúng độc cả, sợ là đã gặp điều chẳng lành"
Thấy chàng bỗng dưng thần người ra, lão Hoàng Cái liền la lên:
- Ê, thằng nhóc. Nhà ngươi làm sao vậy?
- Không. Cảm ơn lão đã cứu mạng. Nhưng ta và lão không quen biết, tại sao lão lại cứu ta.
- Cứu ngươi?
Lão ra vẻ băn khoăn.
- Không hẳn là vậy.
Rồi tiến tới, ghé xuống.
- Ta đưa ngươi về đây là vì một người?
- Vì ai? – Phúc tò mò.
- Sư phụ của ngươi? – Lão thì thào, giọng khàn đặc lại.
- Sư phụ của ta?
Phúc bực giọng thốt lên. Chàng vốn không có sư phụ. Kiểu nói nhát gừng của lão khiến chàng đang đau đớn vì độc dược lại càng cảm thấy mỏi mệt.
Lão già Hoàng Cái đứng dậy, hướng mắt ra mặt hồ bao la, giọng nói hùng hồn:
- Chính là sư phụ của ngươi, kẻ được võ lâm xưng tụng là Lĩnh Nam tam kỳ, xếp trên tất thảy anh hùng trong thiên hạ, kẻ mà bao năm nay vẫn lẩn trốn như một con rùa rụt đầu, không dám đường đường chính chính đấu một trận với ta. Tiếu Phong, tên sư phụ khốn kiếp của ngươi.
- Tiếu Phong?
Phúc ngơ ngác. Chàng chưa từng nghe qua cái tên đó.
- Đúng vậy. Ngươi chính là đệ tử của hắn. Ở quán rượu, ngươi đã sử dụng Vô Tướng quyền. Chỉ cần nhìn thoáng qua ta cũng nhận ra thứ võ công c·hết tiệt ấy. Nhất định là lão già Tiếu Phong đã truyền lại cho ngươi.
" Vô Tướng quyền. Tiếu Phong. Cái quái gì vậy?".
Phúc lẩm nhẩm trong đầu. Đến lúc này thì chàng thực sự không hiểu lão già với biệt hiệu Nhất Cuồng kia đang nói về vấn đề gì. Từ nhỏ tới lớn, chàng chỉ sống với ông và mấy người lão Hổ, Phạm Văn, cô Hiền và chú Minh tại nơi thâm sơn cùng cốc, chưa từng tiếp xúc với võ lâm giang hồ thì nói chi đến việc bái sư học nghệ. Ngay cả võ công của chàng cũng là được ông truyền dạy.
"Nhất định lão già lẩm cẩm này đã nhầm lẫn ta với ai rồi?"
Nghĩ rồi nói:
- Này lão, lão nhận nhầm người rồi. Ta trước nay không có sư phụ, không hề biết lão Tiếu Phong là ai, cũng chẳng biết cái gì gọi là Vô Tướng quyền như lão bảo.
Lời nói khiến lão già Hoàng Cái khựng lại:
- Ngươi bảo ngươi không phải?
- Đúng. Ta không phải đệ tự của lão Tiếu Phong gì đó.
Lão cúi xuống túm lấy chàng, nhìm chằm chằm vào hai mắt để dò xét:
- Ngươi chính là đệ tử của lão Tiếu Phong, không thể khác được. Vô Tướng quyền tuyệt thế vô song, ta không thể nhìn nhầm được.
Phúc lúc này đã yếu đi nhiều, sắc môi nhợt nhạt, không biết phải nói thế nào cho rõ, đành cười trừ và đáp:
- Lão nhầm rồi, ta thực sự không phải.
Lão Hoàng Cái nghe vậy thì đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy, nhấc bổng chàng giương lên cao mà gầm gào:
- Thằng nhóc khốn kiếp. Bao năm nay lão Tiếu Phong đã lẩn trốn. Nay đến ngươi cũng lại định lừa dối ta sao. Ngươi chính là đệ tử của hắn. Hãy nói cho ta biết lão già Tiếu Phong đang ở đâu. Lão đang trốn ở đâuuuuuuuu?
Tiếng hét dồn chứa thứ công lực kinh người, vang động khắp mặt nước mênh mông. Phúc lúc này như con chim non gặp bão, thể trạng yếu ớt, không thể chịu nổi sự hung hãn đó, ngất đi lúc nào không hay.
Hoàng hôn. Ánh chiều tà tịch mịch soi chiếu mặt hồ.
- Tỉnh rồi à?
Lại giọng nói oang oang cất lên. Phúc trong cơn kiệt quệ b·ị đ·ánh thức bởi cái khát và mùi thịt nướng thơm lừng xộc vào mũi. Ngay ngoài chiếc chòi lá, lão Hoàng Cái đang ngồi hì hụi nướng chim trên đống than hồng. Điệu bộ lão lúc này có phần nhẹ nhàng, chậm rãi, khác hẳn vẻ hung tợn, điên loạn khi nãy.
- Này lão. Ta khát quá. Lão có thể cho ta xin ít nước được không?
Phúc thều thào. Với cái cổ họng đang khô khốc, việc nói mấy lời ngắn ngủi đối với chàng cũng thật khó khăn. Lão nhìn chàng, rồi hất hàm hướng về phía trước:
- Nước hồ đầy đấy, tự ra mà uống.
Rõ là lão đang hậm hực, giận dỗi với chàng. Phúc buột miệng cười, đành gắng sức ngóc dậy. Nhưng vừa bò được ba bốn bước thì toàn thân đau tức kinh khủng, co quắp lại, nằm dúm dó trên mặt cỏ.
"Đến cả bò cũng không nổi nữa. C·hết tiệt. Cái lão già khốn kiếp kia"
Chàng thầm chửi rủa. Có lẽ lão đã nghe thấy, liền tiến đến, một tay xốc ngược chàng dậy, dựng người ngồi tựa vào chiếc cột gỗ. Cái cử chỉ ân cần của lão không thể nào mạnh bạo hơn được nữa. Phúc ôm ngực, ho sù sụ một tràng dài. Ngước mắt lên, chàng thấy dòng nước từ gầu lá sen trên tay lão xối thẳng vào mặt. Chính là nó, là nước. Cái miệng khô khan vội há ra, hấng lấy. Cả cơ thể cảm thấy tươi tỉnh, khỏe khoắn hơn nhiều.
- Oặc. Hụ hụ.
Phúc giấu vội mặt sang phải, sặc sụa ho ra. Dòng nước vẫn tiếp tục xối xả đổ vào đầu, vào tai đến khi cạn kiệt.
- Này lão già. Lão muốn cho ta sặc nước c·hết à.
Lão Hoàng Cái không đáp, lẳng lặng bỏ đi. Phúc ngẩng đầu lên trông theo, định mắng chửi tiếp vài câu cho bõ tức thì đã thấy lão xuất hiện trở lại trước mặt, chìa ra một con chim quay vàng rộm, thơm nức.
- Ăn đi! Nhà ngươi cũng đói rồi.
Phúc nuốt vội tiếng chửi vào trong. Dù thường xuyên có những hành động thô lỗ, n·gược đ·ãi, nhưng không thể nói là lão Hoàng Cái không tử tế cho được.
"Lão già này, đã cho ta sặc nước rồi, đừng bảo lại bắt ta phải ăn nghẹn mà c·hết đấy"
Chàng nhanh chóng nhận lấy, cắn từng miếng thật lớn để khỏa lấp cái đói đang sục sôi trong bụng. Còn Lão Hoàng Cái thì bỏ ra ngồi bên đống lửa, chậm rãi thưởng thức bữa tối của mình. Ánh lửa bập bùng, soi rõ những vết hằn thời gian xếp chồng trên khuôn mặt. Lão lại dốc ngược bầu rượu lên, đổ một ngụm lớn vào miệng.
- Này lão.
Lão ngoảnh nhìn, không đáp.
- Cho ta xin ngụm rượu. Ăn thứ này không có rượu, khô quá.
Lão nhíu mày, tỏ sự khó chịu, rồi vung tay đáp bầu rượu về phía chàng. Phúc gắng giơ tay bắt lấy, cười nói cảm ơn rồi tu một hơi khá. Với một kẻ từ nhỏ đã được làm bạn với rượu như Phúc, rượu chẳng khác nào tiên đơn diệu dược, lập tức khiến bản thân cảm thấy phấn chấn, tạm quên đi những đau đớn mỏi mệt của thân xác.
- Rượu lão ngon lắm.
Phúc thích thú. Lão Hoàng Cái nhìn chàng, trầm tư một hồi:
- Này nhóc, rốt cuộc nhà ngươi học võ từ ai.
Trong men rượu nâng nâng, Phúc vô tư đáp:
- Là ông của ta dạy võ cho ta.
- Ông của ngươi, tên là gì?
- Hừm.. thì là ông của ta. Từ nhỏ tới giờ ta chỉ gọi là ông, cũng không biết ông tên là gì.
Đúng là con trẻ thì luôn gọi ông bà như vậy, thành ra Lão Hoàng Cái không bắt bẻ được, lại cố kiết vặn hỏi:
- Không lẽ nhà ngươi chưa từng nghe người khác gọi tên ông mình sao?
Chàng cố tỏ vẻ thật thà đến ngờ ngệch để trêu tức lão, trả thù cho sự n·gược đ·ãi khi nãy, đáp:
- Ô. Đúng đấy, sao lão biết vậy. Ta từ bé tới lớn chỉ ở cùng ông và lão Hổ, bác Văn, chú Minh và cô Hiền. Mấy người bọn họ cũng không có ai gọi bằng tên cả nên ta cũng chịu thôi.
Thấy lão Hoàng Cái có vẻ rầu rầu, không nói, Phúc khẽ khàng hỏi:
- Này lão. Tiếu Phong là ai? Có tội lỗi hay có hận thù với lão sao mà lão tốn công tìm kiếm vậy?
Bỗng dưng, lão già Hoàng Cái quắc mắt, lớn tiếng đáp:
- Tội lỗi, hận thù gì chứ. Ta với hắn còn từng kết nghĩa làm anh em, cùng nhau lăn lộn trên chốn giang hồ. Hắn quyền, ta cước, cả hai còn được võ lâm gọi chung là Bất Khí Song Tuyệt, danh tiếng khắp Lĩnh Nam.
- Thì có cớ gì mà lão phải truy tìm cho bằng được? – Phúc thắc mắc.
Lão Hoàng Cái tiến đến, giật lấy bầu rượu uống một hơi thật sâu, trước khi thuyết giải:
- Cái tay khốn kiếp đó, đã xuất thân vương tộc quyền quý, lại còn có cái tư chất hơn người. Vô Tướng quyền do hắn sáng tạo vang danh khắp thiên hạ. Bọn người trong võ lâm xưng hắn là Lĩnh Nam tam kì, coi hắn là bậc kì nhân trong thiên hạ. Kể từ khi hắn sáng tạo ra Vô Tướng quyền pháp, ta liền bị chúng nhạo báng là kẻ dựa hơi để kiếm danh tiếng. Mẹ kiếp, Nhất Cuồng Hoàng Cái ta đã đánh bại vô số môn phái trong thiên hạ, sút tung mõm cái lũ rác rưởi anh hùng, vậy mà bọn chúng dám phán ông nội của chúng nó là kẻ dựa hơi. Không những vậy, chúng còn cho rằng chỉ có quyền chưởng mới tạo nên thứ võ nghệ chân chính, còn cước pháp của ta chỉ là thứ tầm thường, thích hợp dùng cho lũ phàm phu tục tử.
Phúc lúc này đã rõ lý do, thầm cười nhạo.
"Lão tốn công nhọc sức để tìm kiếm cái người Tiếu Phong kia, hóa ra cũng chỉ vì ganh ghét, muốn chứng minh võ nghệ của bản thân".
Chàng cố ý khích bác trêu trọc.
- Sao lão không tìm đến cái đám nhạo báng lão mà đánh cho chúng một trận?
Lão Hoàng Cái lập tức gạt đi:
- Đánh chúng? Đám ô tạp võ lâm nhiều vô số kể, đánh đến bao giờ mới hết chứ. Chỉ cần ta có thể đánh bại Vô Tướng quyền pháp của lão Tiếu Phong, thì thiên hạ sẽ lập tức câm lặng. Ta đã dành hơn mười năm khổ luyện, sáng tạo ra một lộ cước pháp, tự tin có thể vô địch thiên hạ. Nhưng cái ngày ta tái xuất thì tên khốn Tiếu Phong đó lại biệt tăm biệt tích. Hắn đã khiến người đời sỉ nhục ta, không thể cứ thế ung dung mà rời đi được. Ta phải đánh bại hắn, để cho anh hùng trong thiên hạ thấy cước mới là bá giả, mới là chân chính của võ nghệ. Đáng tiếc, dù ta đã lật tìm cả cái Lĩnh Nam này lên, nhưng vẫn không thể tìm ra hắn.
Rồi bất chợt, lại quay trở về với câu chuyện khi nãy:
- Này, nhà ngươi có thể không biết tên họ của ông, nhưng hình dáng, tướng tá thì không thể không biết được. Hãy nói ta nghe, ông của ngươi trông như thế nào.
Phúc thở dài ngán ngẩm:
"Cái lão già nửa điên nửa khùng này thật là dai như đỉa. Cứ tưởng khi nãy đã bỏ qua rồi. Xem ra nếu không đưa lão đến tận nơi gặp ông, lão sẽ còn chưa tin. Nhưng trước đi, ông đã dặn là không được cho bất kì ai biết về nơi ở của mọi người. Để lão điên này biết được mà tìm đến, chắc mọi người cũng không còn được yên ổn. Tốt nhất ta nên tìm cách nào khác vậy. Mà có khi nào ..."
Một ý nghĩ lóe lên, dù chàng vẫn đinh ninh chắc chắn rằng ông của mình không phải là cái người có tên Tiếu Phong kia.
- Ông của ta cũng già rồi. Mà người già thì ai mà chẳng hao hao giống nhau, cũng tóc bạc, lưng khom, lụ khụ chậm chạp cả thôi.
Phúc cố ý miêu tả qua loa, đại khái. Thực ra trong đầu chàng cũng nghĩ như vậy, thấy người già ai cũng giống ai cả. Lão Hoàng Cái thì không chấp nhận:
- Cũng phải có gì nhận dạng chứ. Nào, hãy nói ta nghe, có phải ông của ngươi có một cái bớt hình mặt hổ to bằng bàn tay ở trên vai trái đúng không?
Câu nói bất giác khiến Phúc cảm thấy rùng mình. Quả đúng là chàng đã từng thấy một vết bớt trên vai trái của ông.
"Không lẽ ông của ta chính là người có tên Tiếu Phong, tiếng tăm lừng lẫy võ lâm như lời lão điên này kể." Phúc mơ hồ suy nghĩ. "Có thể lắm chứ, dù sao ông cũng chưa từng cho ta hay mọi người sống tại đó biết tên họ cụ thể là gì, luôn căn dặn ta phải giấu kín về nơi ở?"
Thấy chàng đang thần người ra, lão cất tiếng gọi:
- Ê, này.
- Hả? – Phúc giật mình.
- Sao nào. Đúng là ông của ngươi có vết bớt như vậy hả?
Lão gặng hỏi, nét mặt có chút hớn hở. Phúc vụng về phủ nhận:
- Không. Không phải? Ta đã nhiều lần tắm cùng ông, thấy ông toàn thân trắng trẻo, không có vết bớt nào cả.
Rõ là chàng đang nói dối mà. Một ông già phơi nắng phơi sương thì trắng trẻo thế quái nào được. Lão Hoàng Cái nhìn chàng chằm chặp. Phúc cố gắng trấn tĩnh bản thân, nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể, dù rất gượng gạo, hi vọng không để lộ sắc thái nào của việc đang nói dối. Nét mặt lão tiu nghỉu, đôi mắt ánh lên nỗi sầu khó tả:
- Ngươi lại nói dối! Ông của ngươi chính là lão Tiếu Phong.
Có vẻ lão đã nhận ra, nhưng chẳng có cách nào bắt ép chàng phải thừa nhận. Phúc im lặng, không thanh minh. Bỗng dưng, chàng thấy lão thật tội nghiệp. Rồi cơn đau của bản thân lại tới, nhắc nhở rằng chàng vẫn đang bị trúng độc dược. Cái cảm giác thiêu đốt, đày đọa c·hết tiệt đó.
- Này lão, lão biết ta trúng độc gì chứ.
Lão nhìn chàng, rầu rĩ đáp:
- Đúng như lời ả đàn bà kia nói thì ngươi đã trúng Sinh Tử dược.
- Ta sẽ không sao chứ.
- Không. Ngươi sẽ c·hết. Sinh Tử dược sẽ g·iết c·hết ngươi, không có cách nào hóa giải.
- Ta ... ta... sẽ c·hết? – Giọng nói có phần run rẩy.
- Đúng vậy – Lão Hoàng Cái trả lời một cách dứt khoát.
Phúc, một chàng trai tuổi đời chưa đến đôi mươi, dần chìm sâu trong nỗi sợ hãi. Hoang mang. Chàng còn trẻ, chưa từng nghĩ về c·ái c·hết, cũng chưa chuẩn bị gì cho nó cả. Chàng vẫn chưa tìm thấy quê hương. Cha mẹ vẫn đang nằm nơi hoang lạnh, đợi chàng đón về. Chàng vẫn muốn được quay trở lại, sống cùng ông và mọi người trong căn nhà nhỏ ấm áp ở miền biên viễn. Chẳng phải trước khi đi, ông và lão Hổ đã dặn chàng không được dính vào chuyện giang hồ đó sao. Chàng nghĩ mình không sai khi đánh đuổi bọn phỉ. Nếu có lão Hổ và bác Văn ở bên, hai người chắc chẵn cũng kêu chàng phải đánh cho chúng một trận. Nhưng mọi việc nên dừng lại ở quán rượu. Cớ gì chàng lại tham gia cùng người của Thanh Sơn môn. Nhìn xem, chắc chắn ông và mọi người đang rất giận. Cô độc. Sao không ai đến xoa đầu, vỗ về, để chàng có thể vùi mình vào lòng, giấu đi sự yếu đuối đang có. Lạnh. Cái lạnh tê tái đang từ bả vai lan xuống, đối nghịch với cái nóng thiêu đốt nơi ruột gan. Nó không buốt giá lạnh như những cơn gió mùa đông miền biên viễn, nhưng nó trống trải.
- Lão... lão sẽ cứu ta chứ.
Phúc cầu xin và hy vọng, giọng nói như nức nở. Lão Hoàng Cái nhìn chàng, rồi tiến tới, đưa bầu rượu:
- Uống đi.
Phúc nhận lấy, uống liền hai hơi.
- Nếu ta đồng ý đưa lão đến gặp ông của ta, lão sẽ cứu ta chứ.
Chàng lại mặc cả. Lão ngập ngừng do dự:
- Có thể vậy.
- Nhưng lão vừa bảo là độc không có cách hóa giải.
- Có thể vậy.
Lão ngoảnh mặt quay đi. Phúc lại tu tiếp một hơi rượu.Chính chàng cũng lưỡng lự với câu nói của mình. Trên cao, ánh trăng bàng bạcsoi chiếu.