Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 13: Khai Ngộ




Chương 13: Khai Ngộ

Trời sáng, Lương Nhất Công tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể đã khỏe khoắn hơn nhiều. Chàng được lão dược sư cho xông hơi, nhằm đẩy nhanh việc đào thải Đoạt Mệnh dược ra khỏi cơ thể. Buồng xông hơi là một căn lều tranh hình bát giác, nằm tách biệt ở sau ngôi nhà. Mặt sàn thưa, cách mặt đất chừng hai thước, dưới là bếp xông. Hơi nước bốc lên nghi ngút, cuộn theo mùi thảo dược ngào ngạt, xộc thẳng vào mũi. Lương Nhất Công cảm thấy có đôi chút khó thở, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm. Chàng ngồi xếp bằng, cảm nhận rõ từng tấc da, thớ thịt như đang giãn nở. Lúc này, độc tố của Đoạt Mệnh dược đã theo mồ hôi thoát ra ngoài. Lương Nhất Công thả lỏng cơ thể, lắng nghe khí huyết trong người sục sôi, một cảm giác thật lạ lẫm. Đúng là từ trước tới nay, chàng chưa từng thử qua việc xông hơi như thế này.

Lương Nhất Công mở mắt, nhìn những dòng hơi nước cuồn cuộn như quần long vần vũ, quấn lấy thân mình. Chàng thấy tại huyệt Khí Hải ở Đan Điền có một xoáy hơi nước, dường như đang đi vào cơ thể. Nó giống như những xoáy nước xuất hiện trên mặt hồ, nuốt trọn và nhấn chìm mọi thứ vào đáy sâu. Còn tại huyệt Đản Trung ở giữa ngực, chàng lại thấy có một cuộn xoáy hơi nước với chiều hướng ngược lại, đi ra khỏi cơ thể. Không chỉ ở hai huyệt Khí Hải và Đản Trung, trên khắp thân thể chàng cũng đều có, tùy vào vị trí huyệt đạo mà kích thước lớn nhỏ tương ứng. Giữa các xoáy lại tạo thành các dải hơi nước liên kết, mỏng manh, phiêu diêu nhưng không tiêu tán. Chúng tựa như những con kênh dẫn dòng chảy giữa các hồ nước vậy. Trước cảnh tượng có phần ngụy dị đang hiển hiện, Lương Nhất Công không khỏi trầm trồ, thốt lên trong đầu:

"Những xoáy hơi nước này chẳng phải là các huyệt đạo trên cơ thể ta đó sao? Nếu vậy, dải hơi nước kia, có lẽ nào chính là họa đồ các đường kinh mạch, chỉ có điều là chúng luân chuyển ngược lại mà thôi"

Rồi chàng thử vươn cao hai tay, vận khí thu về đan điền. Quả nhiên, dòng hơi nước cũng bị dẫn động, cuộn ngược lên nửa thân trên đi vào cơ thể. Chàng cảm thấy đan điền căng lên, đồng thời tại huyệt Khí Hải lại hình thành một xoáy hơi nước có hướng đi ra, dù nhỏ nhưng vẫn đủ để nhận thấy.

"Hay quá. Khí Hải đã tự động cân bằng lượng khí ta quán vào"

Tiếp tục quan sát các dải hơi nước chằng chịt, đan xen, trong đầu Lương Nhất Công lóe lên ý nghĩ:

"Nếu các dải hơi nước này là họa đồ của các đường kinh mạch trong cơ thể, thì quả thật chúng quá rộng lớn, sẽ chẳng có kinh sách nào mô tả được đầy đủ và sống động như vậy. Có quá nhiều kinh mạch mà ta chưa từng biết tới. Liệu chúng có liên quan đến việc vận hành chân khí?"

Lương Nhất Công liền đưa tay phải lên, tự phong tỏa huyệt đạo Đản Trung của mình. Sau đó, chàng thử điều động chân khí từ Đan Điền tới Xích Trạch, một huyệt đạo nằm ở mặt trong của khủy tay phải. Ngay lập tức, chân khí bị dồn ứ lại tại Đản Trung, tạo cảm giác khó thở và đau tức ngực. Kẻ học võ, ai cũng biết để đi từ Khí Hải đến Xích Trạch phải qua Đản Trung, rồi theo đường Kinh thủ thái âm Phế, đi qua các huyệt Trung Phủ, Thiên Phủ trước khi đến được Xích Trạch, đó là đường lớn để vận hành chân khí trong cơ thể. Nay huyệt Đản Trung bị phong tỏa, như cửa thành đóng kín, vì thế đường lớn không thể lưu thông. Nếu cố gắng sử dụng chân khí công kích, có thể xung phá được huyệt đạo, nhưng sẽ gây tổn hại đến cơ thể.

Lương Nhất Công hiểu điều đó, cũng không có chủ đích xung phá huyệt đạo. Chàng chú tâm quan sát sự vận động của hơi nước quanh mình, thấy các xoáy và dải hơi nước nối tiếp nhau tạo thành một dòng lưu động, chảy từ Xích Trạch trên cánh tay phải qua Cực Tuyền, là một huyệt đạo nằm trong hốc nách, rồi vòng xuống mạng sườn, qua tiếp hai ba huyệt đạo mà chàng cũng chưa biết tên, rồi về đến Khí Hải. Cho rằng đó là chỉ dẫn về một con đường lưu thông khí tức khác trong cơ thể, Lương Nhất Công liền vận khí làm theo. Sau một hồi, tuy rằng sự thông thoáng chưa có, chân khí vẫn chưa được điều động đầy đủ đến Xích Trạch, nhưng sự dồn ứ, trì trệ tại Đản Trung đã vơi đi nhiều, cảm giác khó thở, tức ngực cũng giảm hẳn xuống. Mừng rỡ với sự đột phá mà bản thân vừa thể nghiệm, Lương Nhất Công thầm nhủ:

"Thật tuyệt diệu. Nó khác hẳn với những gì mà lâu nay ta vẫn tu tập. Các môn phái, cao thủ trong võ lâm mà ta từng gặp cũng chưa thấy ai có lối hành khí như vậy. Tuy có khác nhau, nhưng tất cả đều nhất nhất một đường, dựa vào chính kinh đại huyệt để quán xuyến khí tức bản thân. Dù là trong kinh sách của các vị tiền nhân ta cũng chưa từng thấy có chỉ dẫn. Hoặc cũng có thể các kinh sách này đã được các vị tiền nhân tinh gọn, giản lược, cốt giữ lại những thứ trọng yếu để đời sau dễ bề tu tập. Dù có thế nào thì những kẻ sinh sau như ta lại luôn lấy đó làm khuôn thước, coi đó là chính đạo, không chịu khai phá cái mới, rốt cuộc chỉ cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, tự phong bế bản thân. Bảo sao người đời bao lâu này dù có nắm được kinh thư võ học để lại, cũng chẳng thể phát huy được cái tối cao của tiền nhân"

Chàng lại nhớ đến lão dược sư:

"Dược Tiên lão sư y dược cao minh, đã biết sử dụng thuật xông hơi này để chữa bệnh, ắt không còn lạ lẫm gì với những thứ ta thấy. Có khi nào lão sư chủ đích cho ta xông hơi là để cho ta có cơ may này?"

Rồi mặc lấy áo quần, tìm đến chỗ lão dược sư. Dược Tiên lão sư lúc này đang thăm khám cho dân chúng trong vùng ở trước nhà, cũng vừa lúc xong việc. Sau khi nghe chàng kể về những điều kỳ dị vừa được thấy, lão dược sư cũng tỏ ra đôi chút bất ngờ xen lẫn thán phục, nói:

- Kinh lạc, huyệt vị chính là cội nguồn của y thuật, thứ mà nhiều bậc danh y trong thiên hạ dành cả đời cất công tìm kiếm. Chỉ một lần xông hơi mà đã thấy hết được, Lương công tử thật là có tuệ giác hơn người.

Lương Nhất Công khiêm tốn cúi đầu.

- Tất cả là nhờ lão dược sư đã dụng tâm chỉ bảo, cháu đã may mắn được thấy. Cháu nhận ra trong thiên hạ, môn phái có nhiều và phương pháp tu tập nội công mỗi nhà lại khác. Ai cũng cho đó là bảo điển, bí kíp, rồi c·ướp đoạt, tranh đấu. Rốt cuộc cái mà võ lâm tranh đấu lại chỉ là những kiến thức sơ khởi của y thuật, vẫn được các bậc y sư dùng để chữa bệnh cứu người mỗi ngày.

- Ý của công tử là?

- Theo cháu, nếu những kẻ luyện võ mà chịu dụng tâm nghiên cứu về y thuật, chắc chắn sẽ tự tìm ra con đường tu tập của riêng mình, nội công, cảnh giới võ học sẽ tự khắc tăng tiến mà không cần những kinh thư, điển tịch. Khi ấy võ lâm sẽ bớt đi những chuyện tranh đấu vô nghĩa.

Lão dược sư bật cười:

- Như vậy thì chẳng phải tất cả võ lâm anh hùng lại làm thầy thuốc như lão sao? Công tư tuy còn trẻ mà đã có những suy nghĩ thật là sâu sắc. Nhưng lão thấy, dù cả võ lâm có học về y thuật, chuyện đao gươm tranh đấu vẫn lại diễn ra. Bởi thứ dẫn dắt con người chính là lòng tham. Kẻ anh hùng thì tham vọng, kẻ tiểu nhân thì tham lam.

Câu nói bất giác khiến Lương Nhất Công động tâm. Chàng trầm tư suy ngẫm, một hồi sau đáp:

- Cháu hiểu rồi ạ. Võ học cũng chỉ là công cụ để tranh đoạt lợi ích.

Lão dược sư vẫn giữ điệu cười hiền hòa, nhẹ nhàng nói:

- Ý lão không hẳn là vậy. Võ học là công cụ tranh đoạt lợi ích, thì cũng là công cụ để bảo vệ đạo lý, bảo vệ giang sơn xã tắc. Tham vọng cũng có tốt có xấu. Tất cả là ở tâm mỗi người. Lương công tử, cậu là người của võ lâm, sau này có thể kế thừa Thanh Sơn môn. Lão hy vọng cậu sẽ giữ cho mình được một cái tâm sáng, một tấm lòng nhân hậu, hãy lo nghĩ cho thiên hạ. Võ lâm cần những danh môn dẫn dắt, quốc gia đại sự cần những anh hùng gánh vác.

Những lời nói tựa như ngôn lệnh, Lương Nhất Công cảmthấy tâm phục, cúi đầu bái lĩnh.