Chương 15: Nhất cuồng Hoàng Cái
Bình minh. Mặt trời tỏa thứ nắng sớm dịu dàng tươi tắn, tắm mát những búp sen hồng còn long lanh sương sớm. Phúc thức dậy, sau giấc ngủ ngắn ngủi. Cả một đêm dài giăng ra đối với chàng trai trẻ. Dù đã quá mệt mỏi nhưng Phúc cũng không thể ngủ nhiều hơn được nữa. Chàng ngắm nhìn cảnh hồ rộng lớn. Trên mặt nước mênh mông, sen đang vươn mình. Có những cành xa bờ, một mình, dập dềnh. Những cành sen ấy cũng nhỏ bé, lẻ loi, cô độc giống như chàng bây giờ. Nhưng Phúc lại không thấy ở chúng sự ủy mị, sầu bi. Những cành sen ấy đang chuẩn bị vào độ nở hoa rực rỡ nhất. Phúc ước gì có thể được ngắm nhìn khung cảnh ấy, mùa này, mùa sau, mùa sau nữa ...
Từ trong bờ, lão Hoàng Cái vọt ra, chạy từng bước dài trên mặt nước, phá vỡ sự yên ả đang có. Giữa hồ, vùng nước mênh mông, trống trải là nơi lão hiển lộ cước pháp. Một cái quét chân. Làn nước trắng xóa như lụa, cao hơn trượng được kéo lên, che lấp đi con người bên trong. Ngọn cước cắt ngang. Tấm lụa nước lập tức bị xé làm hai, ào ạt rũ xuống. Khi những giọt nước còn đang rơi lã chã, lão lại đạp một cước, quán kình lực xuống mặt hồ. Tiếng nổ lớn inh tai phát ra, bốn cột nước lớn dội lên, cao hơn hai trượng, sừng sững như với tới trời xanh. Trảm, tống, phá, quét. Chỉ thấy thân ảnh của lão Hoàng Cái bỗng chốc phân làm bốn, cùng một lúc đánh tan các cột nước, hóa thành cơn mưa bất chợt phủ xuống mặt hồ.
Bọt nước tung bay trắng xóa, tán xạ với ánh mặt trời, tạo thành một dải hào quang lung linh rực rỡ. Ở đó, lão Hoàng Cái hiện ra, khí độ uy nghi như một võ thần. Phúc chợt hiểu ra, trước mắt chàng chính là một sân khấu lớn. Trên đó, lão Hoàng Cái đang trình diễn thứ võ nghệ tuyệt tác mà lão đã dành cả đời khổ luyện. Ào ạt, dữ dội như gió giông, cường bạo, mãnh liệt như sấm sét. Thứ cước pháp mà chàng chưa từng được thấy. Có lẽ, thiên hạ cũng chưa từng được thấy.
Khi Phúc còn đang ngỡ ngàng, lão Hoàng Cái đã đáp xuống trước mặt, toàn thân thấm ướt. Lão thoáng nhìn chàng, rồi vớ lấy bầu rượu, tu một hơi. Có lẽ là rượu mới, bởi đêm qua, chàng đã uống sạch số còn lại trong đó. Phúc ngập ngừng một hồi lâu, trước khi cất lời:
- Này lão, nếu ta nói cho lão biết chỗ ông của ta ở, lão sẽ cứu ta chứ.
Lão cũng do dự trước khi đáp:
- Được. Hãy nói cho ta biết. Đừng có lừa dối đấy.
Phúc liền gật đầu, nói:
- Ông của ta đang ở trong một ngôi chùa cách đây bốn trăm dặm về hướng Tây.
Rõ là chàng đang nói dối mà.
- Cái gì. Tiếu Phong, hắn đi làm sư rồi ư?
Lão Hoàng Cái há hốc mồm, tròn mắt ngạc nhiên. Trông bộ dạng của lão lúc này khiến Phúc chỉ muốn phì cười, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ nghiêm túc.
- Đúng vậy. Ông của ta vì không muốn những kẻ phiền phức như lão tìm đến quấy rầy, nên đã xin vào ở ẩn trong chùa.
Phúc nói làu làu, không chớp mắt. Cái lý do chàng đưa ra mới hợp lý làm sao. Có vẻ lão già cũng tin vào điều đó, lại hỏi:
- Thế ngôi chùa đấy tên là gì? Hãy chỉ ta đường đi đến đó.
Đúng những gì đã dự tính, Phúc lập tức trả lời:
- Ta từ nhỏ được ông nhặt về nuôi ở trong chùa, không có cho ra ngoài. Nay lớn lên mới xin phép ông để đi tìm quê hương, lang thang lưu lạc đến đây, thành ra cũng không biết đường xá đi lại thế nào. Còn về tên gọi, chùa đó có tên là.... Hoa Lộc.
Phúc cứ tưởng nghĩ bừa ra một cái tên là dễ, mà không hiểu sao đến lúc cấp bách thì trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng, đành lấy đại tên hai em nhà cô Hiền để gọi.
- Chùa Hoa Lộc?
Lão Hoàng Cái nhấn giọng. Phúc gật đầu cái rụp, thầm nghĩ:
"Đất Việt này đâu chẳng có chùa, lão biết hết làm sao được. Cứ bịa đại ra như thế lão cũng chẳng có cách gì để xác minh"
- Chùa đấy lớn chứ?
- Hừm... Cũng không lớn lắm. Tất cả sư sãi là hơn ba mươi người.
Phúc vừa nghĩ vừa đáp. Nói chùa lớn thì không nên, dễ bị lộ, nhưng nói chùa bé quá thì lại sợ lão sinh nghi.
- Hơn ba mươi người là cũng khá đấy.
- Khá mà, khá mà.
Chàng cười xuề xòa, nom điệu bộ lão có vẻ không nghi ngờ gì. Đúng lúc này, lão Hoàng Cái bất ngờ nổi khùng, túm lấy chàng mà la:
- Thằng khốn này. Mày lại định lừa ông hả?
Phúc chưa rõ đã lộ ở đâu, vẫn gan lì cãi lại:
- Này, này, cái lão này. Ta nói thật mà.
- Nói thật? – Hai mắt lão long sòng sọc như thú dữ.
- Đúng mà. Lão không tin thì cứ giải độc cho ta trước, khỏe mạnh rồi ta sẽ đưa lão đến đó. Dù sao ta cũng không thể chạy thoát khỏi tay lão. Nếu đến đó mà không phải thì lão xử lý ta thế nào cũng không muộn?
Chàng cố gắng lựa lời để lão cứu mình trước, rồi sau đó sẽ tìm thời cơ mà bỏ trốn. Nhưng lão Hoàng Cái thì không nghe vậy, quăng mạnh chàng xuống đất, giận dữ hét lên:
- Thằng khốn này, đến c·hết vẫn còn muốn lừa người à. Nói cho ngươi biết, cách đây bốn trăm dặm về tây chính là quê nhà của ông đây, ở đó làm gì có cái chùa nào tên là Hoa Lộc chứ. Ngươi định lừa ai hả?
"C·hết tiệt, đen đủi thế chứ. Bốc phét ở đâu thì không, lại chọn đúng quê lão" - Phúc thầm than vãn. "Bốn trăm dặm không được thì tám trăm, một nghìn dặm. Xa xôi thế thì lão biết làm sao được, kiểu gì cũng phải cứu ta trước"
Chàng chưa kịp mở miệng chống chế thì lão đã vung chân sút một cái thật mạnh vào ngực. Cả người chàng bay ra ngoài, cây cột chống bị va vào cũng gãy rời khiến lớp mái lá sụp xuống. Lão vung tay gạt đi, rồi lại giận dữ hét lên:
- Thằng khốn c·hết tiệt. Để ông đây đá c·hết nhà ngươi.
Nói rồi lao đến, vung chân bồi thêm một cước. Phúc đang trúng độc, lại bị một cước như trời giáng, miệng ộc ra máu, toàn thân sõng soài, mơ hồ b·ất t·ỉnh. Đúng lúc ngọn cước bồi còn cách một tấc, lão Hoàng Cái đột ngột dừng lại. Trên nét mặt lão biểu lộ sắc thái khó tả, là thương cảm hay áy náy. Bởi lão biết chính mình cũng đang nói dối. Sinh Tử dược lão vốn không có thuốc giải.
Cả ngày dài, lão quanh quẩn chờ Phúc tỉnh lại. Suốt đêm thâu, một ánh đèn vẫn sáng.
Sáng hôm sau, Phúc lờ mờ tỉnh lại. Chàng thấy mình đang ngồi trên một chiếc chõng tre thô ráp thay vì thảm cỏ xanh mượt. Xung quanh, không còn là hồ nước mênh mông với hoa sen bát ngát, chỉ có những bức vách rách nát, hôi rình. Lác đác, một vài thứ đồ vật cũ, được treo tạm bợ hay vứt lăn lóc, phủ bụi.
"Đây là đâu? Âm tào hay địa phủ? Không lẽ ta đ·ã c·hết rồi ư?"
Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, khiến Phúc sực nhớ ra. Chàng lập tức đưa tay tự tát một cái mạnh vào mặt.
- Á.
Cái tát hơi quá lực, chàng nhăn nhó kêu lên.
"Vẫn đau. Tốt rồi. Còn sống. Bác Văn từng bảo c·hết rồi thì không còn biết đau nữa"
Nhưng nếu còn sống thì sao chàng lại không cảm thấy ruột gan bị thiêu đốt nữa. Chẳng phải chàng vẫn đang bị trúng Sinh Tử dược sao?
"Không lẽ ta đ·ã c·hết thật?"
Một lần nữa, ý nghĩ ngu xuẩn đó lại hiện lên trong đầu. Nhưng nó nhanh chóng bị gạt đi, bởi Phúc vẫn cảm thấy lồng ngực đang đau tức vô cùng. Đau thật, mỗi nhịp thở đều rất đau.
"Cái lão già c·hết tiệt. Đúng là muốn g·iết người mà"
Chàng chửi rủa, rồi rướn mắt nhìn qua khe cửa. Ngoài kia, Phúc vẫn thấy hồ nước với những bông sen rực rỡ. Trên gò đất, căn chòi đã b·ị đ·ánh đổ, chỉ còn hai cây cột chống đứng trơ trọi.
"Đây là căn nhà của lão già. Không biết lão đang ở đâu rồi"
Theo một phản xạ tự nhiên, Phúc ngó tìm xung quanh, rồi giật mình la toáng lên. Ngay sau lưng chàng, lão Hoàng Cái ngồi đó, cúi gục đầu, mái tóc xõa che kín cả khuôn mặt.
- Cái lão già c·hết tiệt. Muốn dọa c·hết người ta à.
Chàng nhảy tót ra khỏi chiếc chõng, bực tức la lên. Cứ ngỡ sẽ bị ăn đạp vì câu nói có phần hỗn xược, nhưng không, lão Hoàng Cái vẫn im lìm, không một động tĩnh.
"Ngủ gật à. Hay là say rượu"
Phúc đánh mắt nhìn sang cái bầu rượu đang nằm chỏng chơ bên cạnh, đè lên mảnh vải cũ. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ xuất hiện. Chàng từ từ tiến lại, khẽ gọi trước khi lay nhẹ vào vai. Rồi một cái đẩy mạnh hơn. Cả thân người lão đổ chổng kềnh, mái tóc hất ngược ra sau để lộ đôi mắt trợn trừng, trắng dã.
"C·hết ...c·hết.... rồi. Là ... c·hết... thật rồi"
Phúc kinh hãi không thốt lên lời, thiếu chút nữa là bỏ chạy ra ngoài. Lão Hoàng Cái đ·ã c·hết. Nhưng vì sao lại c·hết? Chẳng phải mới đây lão vẫn còn rất khỏe mạnh, uy dũng như vị thần khi múa võ trên mặt hồ mà. Lão đâu có b·ị t·hương hay trúng độc gì đâu. Kẻ sắp c·hết phải là chàng mới đúng. Trên khắp người lão có nhữg mạch máu đen nổi lên, giống như của chàng vậy. Phúc đưa cánh tay lên nhìn. Thật kỳ lạ, chúng đã biến mất. Chàng lại vạch áo lên xem. Đúng là những mạch máu đen đã không còn trên người chàng. Có lẽ vì vậy mà cảm giác thiêu đốt ruột gan cũng không còn.
"Ta mới là người bị trúng độc. Làm thế nào mà lão Hoàng Cái lại c·hết. Không phải toàn bộ lượng độc trong người ta đã được chuyển sang lão chứ? Không thể nào. Cũng chẳng có lý do gì để lão phải c·hết thay ta cả. Lão vẫn còn muốn đấu một trận với ông của ta cơ mà."
Trong đầu Phúc xuất hiện vô số thắc mắc. Chàng nhấc bầu rượu, lấy tấm vãi bị đè bên dưới. Trên mảnh vải có chữ viết, nguệch ngoạc, khó đọc.
"Sinh Tử dược không có thuốc giải. Kẻ cứu người sẽ phải c·hết thay. Ta đã cứu ngươi. Mạng ngươi là của ta. Nợ ơn, phải trả. Ngươi hãy học lấy Phá Cước, đem nó đấu với Vô Tướng quyền. Hãy để thiên hạ thấy được cước pháp của Nhất Cuồng Hoàng Cái. Ta đã truyền cho ngươi công lực cả đời của ta. Đệ tử của lão Tiếu Phong thì tư chất không thể kém cỏi. (Một dấu chấm to đùng, như dụi cả cây bút lên tấm vải) Mẹ kiếp, hy vọng nhà ngươi biết chữ!"
Phúc ngó thấy dưới bầu rượu còn một mảnh vải nữa, được gấp gọn lại làm bốn. Bên trong là đồ hình, khẩu quyết của cước pháp. Đúng là lão Hoàng Cái đã đánh đổi tính mạng của bản thân để cho chàng được sống. Phúc vội vã quỳ sụp xuống, dập đầu vái lạy người đã mất. Những giọt nước mắt tuôn rơi, thấm trên nền đất.
Đến gần trưa, việc chôn cất được hoàn thành. Ngôi mộ của lão Hoàng Cái được đắp trên gò đất ở ven hồ, ngay nền của cái chòi cũ. Đây chính là nơi lão vẫn thường ngồi để uống rượu. Phúc muốn lão Hoàng Cái ngày ngày có thể ngắm nhìn mặt hồ bao la, đón lấy hương sen, đêm đêm bầu bạn với ánh trăng vàng. Trước ngôi mộ cũng không có hương hoa, cúng lễ, chỉ vỏn vẹn một bầu rượu. Phúc chầm chậm rót xuống, nghẹn ngào:
- Lão Hoàng Cái, uống rượu đi. Ta uống cùng với lão.
Hai người âm dương phân cách, chung một bầu rượu.
Hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rọi soi chiếu mặt hồ. Từng cơn gió dập dìu lay động sóng nước. Cảnh chiều tịch mịch càng khiến lòng người miên man. Bỗng từ đâu, tiếng hú cao v·út vang lên:
- Hú....uuuuu. Lão Nhất Cuồng, ta tới uống rượu với lão đây.
Rồi một bóng người xuất hiện, từ bên kia hồ đạp nước chạy tới. Nhìn vào cước lực, cũng có thể đoán được kẻ đến là một cao thủ khinh công. Người này dáng người nhỏ thó gầy gò, nước da nhăn nheo, mái tóc hoa râm xơ xác, tướng tá chẳng khác nào một gã chăn vịt, bảo trẻ thì không trẻ, nhưng bảo già hẳn thì cũng không đúng. Tay phải ôm hũ rượu, tay trái sách theo con gà được bọc trong tàu lá chuối, vừa đáp xuống, y lập tức hỏi:
- Này nhóc, lão già Nhất Cuồng đâu rồi. Ta đến tìm lão để uống rượu.
Phúc liếc nhìn gã, buồn bã không đáp.
- Ơ này, sao thế. Ta hỏi là lão Nhất Cuồng đâu rồi. Mọi khi lão vẫn ở đây mà.
Phúc vẫn không đáp, chỉ hướng ánh nhìn đến ngôi mộ. Cái gã mới xuất hiện kia vẫn chưa hiểu chuyện gì, lại hỏi:
- Cái .. cái này, là ... là sao?
Đến lúc này, Phúc đành phải lên tiếng:
- Nhất Cuồng - Hoàng Cái, lão c·hết rồi.
Lời nói khiến gã đánh rơi hũ rượu và con gà trên tay, ấp úng:
- Lão ... lão... già đó đ·ã c·hết sao?
Phúc gật đầu xác nhận. Gã liền ngó quanh, thấy căn chòi đổ nát, tưởng như đã có ác chiến xảy ra, hoảng hốt:
- Là ngươi ... là ngươi đã ... đ·ánh c·hết lão?
Rồi lại phủ nhận:
- Không đúng. Một thằng nhóc như ngươi, không thể đ·ánh c·hết lão quái vật đó được.
Không muốn để gã tiếp tục suy diễn, Phúc liền đem câu chuyện bị trúng sinh tử dược rồi được lão Hoàng Cái cứu mạng ra kể. Gã khách bí ẩn còn hồ nghi, lại hỏi:
- Lão quái vật đó hy sinh mạng sống để cứu ngươi ư? Không thể nào tự dưng lại hy sinh mạng sống để cứu người dưng như vậy được. Nhất định phải có nguyên nhân gì chứ?
Không để cho chàng trả lời, gã tự trầm tư rồi thốt lên:
- Chẳng lẽ nào? Có phải... có phải lão đã nhà ngươi làm đệ tử rồi đúng không?
Phúc không muốn giải thích gì thêm, lại vừa hay trong di ngôn của lão Hoàng Cái cũng yêu cầu chàng phải học cước pháp, cũng coi như đã nhận chàng làm đệ tử. Chàng ầm ừ xác nhận. Gã khách bí ẩn bất chợt thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời mà khóc:
- Lão già ơi, lão già. Thiên hạ người ta gọi lão là Nhất Cuồng không sai mà. Cả đời lão theo đuổi cước pháp, giờ lại đánh đổi cả mạng sống để ngọn cước ấy được tiếp tục. Sự cuồng si của lão, ngu ngốc lắm lão biết không. Giờ thì còn ai để uống rượu với ta nữa đây.
Khóc lóc xong xuôi, gã đi kiếm lấy khúc gỗ, rút dao vạch lên bốn chữ "Nhất Cuồng – Hoàng Cái" rồi đóng phía trước ngôi mộ.
- Cứ tạm thế này nhé. Bận khác đến, ta sẽ kiếm cho lão một cái bia đá. Mộ của võ giả thiên hạ, không thể sơ sài được.
Tiếp đó, gã nhặt lấy hũ rượu và bọc gà đang nằm lăn lóc trên thảm cỏ, vẫy Phúc đến và nói:
- Nào, ngồi xuống đây, cùng ta uống rượu với lão.
Phúc ngồi xuống, uống rượu cùng với gã. Suốt cả cuộc rượu, chàng im lặng không nói, chỉ ngồi nghe gã hàn huyên với người đã mất. Hẳn là hai người thân nhâu lắm, chàng cho là vậy. Trong lòng Phúc lúc này gợi lên bao suy tư. Võ lâm giang hồ, vô tình, hiểm ác. Ông đã cặn dặn như vậy, và bản thân chàng cũng đã trải qua. Mới tối qua thôi, chàng trai trẻ non nớt còn run rẩy, sợ hãi và cô độc. Nhưng tối nay lại là một cảm giác khác. Một con người xa lạ, thô bạo, điên điên khùng khùng đã nhận lấy c·ái c·hết để cho chàng được sống. Một gã lạ mặt không rõ từ đâu, đang ngồi bên mộ, say sưa nói cười như thể không có c·ái c·hết nào hiện hữu. Đây chính là sự vô tình, hiểm ác của võ lâm? Hay còn có một võ lẫm giang hồ nào khác nữa? Một sự hiếu kì nhen nhóm.
- Này nhóc. Lão Nhất Cuồng đã đánh đổi mạng sống cho nhà ngươi. Nhà ngươi phải đền đáp lão. Hãy để cước pháp của lão được tung hoành thiên hạ, hãy để võ lâm Lĩnh Nam thấy được cái ngạo nghễ của Nhất Cuồng – Hoàng Cái.
Vị khách cao giọng khích lệ. Khi mà Phúc còn đang mải nhìn ngọn lửa trước mặt rực cháy, gã đã tung cước bỏ đi. Chàng vội vã gọi theo:
- Này lão, ta còn chưa biết tên lão.
Từ mịt mờ xa xăm, tiếng nói vọng về:
- Kiếm Tặc. Cứ gọi ta như vậy.