Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 12: Người đàn bà xấu xí




Chương 12: Người đàn bà xấu xí

Rời quán rượu, người đàn bà mang trên mình v·ết t·hương, thất thểu bước đi. Thị lang thang, vật vờ trong khu chợ nhỏ trước khi được hai vợ chồng thuyền buôn thương tình nhận làm kẻ ở. Lênh đênh sóng nước được hơn tháng, đến địa phận phủ Phú Lương (tỉnh Thái Nguyên ngày nay) thị buộc phải xuống thuyền để trốn thoát khỏi ham muốn chiếm đoạt của lão chủ.

Bước chân lạc lõng đưa thị đến một căn nhà tranh, nằm biệt lập trong một khu rừng cọ. Thị kinh hãi phát hiện trong nhà là vô số những cảnh vật kỳ dị. Một chiếc sọ rắn lớn bằng cả đầu người, treo chình ình ở chính giữa, há miệng giơ nanh như đang lao tới đợp lấy kẻ vừa cả gan bước vào. Ngay bên dưới, một con cóc có màu vàng sặc sỡ, đôi mắt xanh lét và làn da xù xì như nạm thêm những viên đá đỏ. Nó ngồi lọt thỏm trong khay gỗ nhỏ đặt trên bàn trà, thi thoảng rít lên những tiếng kêu đầy ghê rợn. Ngước lên mái nhà, thị thấy một con nhện to bằng bàn tay, nửa xanh nửa tím đang từ từ gặm nhấm con chim sẻ vừa sa vào tấm mạng nhện khổng lồ.

Quá sợ hãi, thị toan quay đầu bước ra thì giật mình thảng thốt. Trước mặt thị, người đàn ông nhỏ thó, gầy gò với khuôn mặt tóp lại đang đứng chắn ngay cửa. Cái đầu gã trọc lốc, chỉ còn lại vài sợi tóc vất vưởng lơ thơ, còn cái lưng gù thì cong vồng như vai trâu. Gã dương mắt nhìn thị, rồi cứ thế tiến vào trong. Thị chờ đợi những câu hỏi hay sự quy kết nào đó. Nhưng không, người đàn ông lẳng lặng lấy mấy thứ đồ có trong chiếc gùi khoác sau lưng, cất gọn lên giá gỗ vốn đã đầy ắp chum lọ. Dường như sự xuất hiện của thị không khiến gã bận tâm. Biểu hiện kì quái của gã thật phù hợp với những thứ ghê tởm, dị hởm có trong căn phòng. Thị ngập ngừng, chưa biết phải nói thế nào. Đúng lúc này, một hơi thở nhẹ phả vào gáy. Thị giật mình quay lại. Một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề, mái tóc bạch kim đang trừng mắt nhìn thị. Dường như đây mới thật sự là chủ nhân của ngôi nhà. Sợ hãi lùi bước ra sau, thị bị gã lưng gù chộp lấy. Hắn nhanh chóng quàng sợi dây trói qua người. Đến lúc này, thị mới hoảng hốt kêu lên, vùng vẫy thoát ra nhưng không được. Những vòng dây trói tiếp tục siết lại, thít chặt vào da thịt.

Kể từ đó, thị bị giam cầm trong khu nhà tranh, và người đàn ông tóc bạch kim kia chính là Vạn Độc Vương. Ban đầu, Vạn Độc Vương chỉ muốn bắt thị để làm mẫu thử độc dược mới điều chế, như bao kẻ xấu số khác đã từng bị y bắt về. Những kẻ thử độc đều phải chịu c·ái c·hết vô cùng đau đớn, nhưng thị lại may mắn sống sót. Là Vạn Độc Vương tâm tính thay đổi hay do đã chán cảnh phải đi bắt bớ, mà sau đó trong các lần thử độc, y đều cứu chữa cho thị. Thị vốn dĩ đang trong cảnh đau buồn tuyệt vọng, đối với c·ái c·hết không hề sợ hãi. Vì vậy, việc bị lấy ra để thử độc cũng không là gì. Ngược lại, hành động giải độc, cứu chữa trong lúc đau đớn đày đọa khiến thị rung động. Lâu ngày, thị đem lòng say đắm Vạn Độc vương.

Một tối, trong căn nhà tranh.

Vạn Độc Vương dừng lại việc đọc, hạ cuốn sách xuống và ngước mắt nhìn. Trước mặt y, người đàn bà với mái tóc dài buông xõa, một tấm áo mỏng manh. Hai vạt áo vắt chéo, đậy lên bầu ngực, hai chấm hồng e ấp, hằn trên mặt vải. Từ cơ thể thị tỏa ra mùi hương hoa nhài dìu dịu. Vạn Độc Vương dưng dưng. Y giơ cây gậy chống trong tay, rà một lượt. Rồi từ vùng cổ trượt xuống thềm ngực, đầu gậy len lỏi qua lớp áo để cảm nhận cái sự mượt mà, mềm mại. Một cái gạt nhẹ, hai vạt áo tách rời, buông thõng xuống, phô bày tất cả. Căng tràn, lún phún. Trong ánh đèn tỏ mờ, một tòa xuân sắc lồ lộ. Thị ngại ngùng, khao khát. Những non bồng rạch liễu phơi ra, hút lấy tâm trí của Vạn Độc Vương. Y nhìn thị, sự dâm tiện nổi lên trong ánh mắt tà đoan, miệng nhoẻn cười đầy dục ý.

Vạn Độc Vương kéo người đàn bà tràn đầy khao khát về phía chiếc giường, rút chiếc đai lưng trói chặt lấy hai cánh tay. Y cho thị uống thứ thuốc xuân dược, thổi bùng lên ngọn lửa hoan ái. Những tưởng tấm thân khô héo suốt một thời gian dài sẽ được tưới mát, Vạn Độc Vương sẽ sẵn lòng ban phát chút ân huệ. Nhưng. Y trói thị vào chân giường, rồi thản nhiên quay lại bàn tiếp tục việc đọc sách đang dang dở. Cơn dục vọng cuồn cuộn chảy. Thị như con thú lồng lộn nơi chân giường. Bàn tay cào cấu, rạch phá lên da thịt đang căng mọng, ửng đỏ. Máu rỉ ra thấm đìa cả dây trói. Đáp lại những tiếng cười khoái trá của Vạn Độc Vương. Khi sợi dây trói không thể giam dữ được sự vẫy vùng của con thú đói, thị vội vã chạy đi. Đêm đó, thằng gù, căn nhà ngang, sự hoang dại.

- Tên khốn đó đã h·ành h·ạ ta, đày đọa ta, chơi đùa ta, coi ta không bằng lũ súc vật. Lão hãy nhìn xem, khuôn mặt ma quỷ này cũng là do những thứ độc của hắn gây lên.

Quay trở lại khu rừng của Dược tiên lão sư, người đàn bà cay nghiệt thốt lên, đồng thời soi ngọn đuốc sát khuôn mặt của mình. Lão dược sư nhìn những đường nét ghê tởm trên đó, cảm thấy xót xa, ái ngại.

- Và rồi...



- Ta đã g·iết hắn.

- Bằng cách nào. Vạn Độc Vương vạn độc bất xâm, võ công cũng không tệ. Một cô gái như cô, bằng cách nào có thể g·iết được hắn.

Người đàn bà nhoẻn miệng cười, rồi đáp:

- Đúng là đối với hắn, mọi thứ độc đều không có tác dụng. Nhưng ta không g·iết hắn bằng độc. Lão biết không, ta đã lén cho hắn uống xuân dược. Tên khốn đó có thể chống lại các loại độc, nhưng không thể cưỡng được dục tính của xuân dược. Trong lúc vui thú, ta đã đổ tất cả số xuân dược lên người, và hắn đã hưởng hết, rồi vui thú tới kiệt lực mà c·hết. Vạn Độc Vương đ·ã c·hết vì chuyện đó, c·hết bằng chính thứ tên khốn đó đã dùng để chơi đùa, h·ành h·ạ ta.

Rồi thị lại cất tiếng cười đầy man dại. Lão dược sư lúc này chỉ biết thở dài trước những chuyện chua chát vừa nghe.

- Lão hãy cho ta biết, Lương Nhất Công hiện giờ thế nào rồi?

Người đàn bà trở lại với nét mặt sắc lạnh, hỏi. Lão dược sư thật thà đáp:

- Lão đã giải độc cho cậu ta, hiện giờ vẫn còn rất yếu nhưng không nguy đến tính mạng nữa.

- Bằng cách nào. Sinh Tử dược xưa nay không có thuốc giải?

- Lão đã dùng Đoạt Mệnh dược để áp chế Sinh Tử dược.



- Đoạt Mệnh dược?

Người đàn bà hoài nghi. Thị biết nó là một loại kịch độc, nên không tin có thể dùng để cứu người.

- Một thầy thuốc như lão lại biết dùng cả độc dược?

Lão dược sư bật cười, nhẹ nhàng đáp:

- Dược cũng là thuốc, độc cũng là thuốc, chẳng qua khác nhau ở cách dùng. Vạn Độc Vương dùng thuốc để hại người, còn lão dùng thuốc để cứu người. Vạn Độc Vương là một con người tài năng xuất chúng, chỉ tiếc là cái tâm không thiện, để cho ma quỷ dẫn lối. Trong dược thuật, Vạn Độc Vương luôn đi trước, lão chỉ là kẻ theo sau. Tiếc thay.

Những lời giảng giải khiến người đàn bà có chút suy tư. Rồi thị lên tiếng:

- Ông lão, lão đã cản trở kế hoạch trả thù của ta. Nhưng dù lão có giải được độc, ta vẫn nhất định phải g·iết c·hết hắn. Lão nên tránh ra, đừng bắt ta phải ra tay với lão.

Rồi rút trong áo ra một con dao sắc nhọn. Người đàn bà thật sự không tin rằng lão dược sư có thể giải được độc. Và nếu thực sự độc đã được giải thì như lời lão nói, Lương Nhất Công vẫn đang rất yếu. Nếu không ra tay đêm nay thì sợ sau này không còn cơ hội. Cây đuốc trên tay thị sẽ đánh mê tất cả. Sở dĩ ban nãy thị đem những ngày tháng khổ nhục bên Vạn Độc Vương ra kể cũng là để câu giờ, chờ cho thuốc mê phát tác.

Đối diện với lời đe dọa, lão dược sư tỏ như không có gì, đáp:

- Thanh Sơn môn chắc chắn có bố trì người bảo vệ. Để vào đến đây, một cô gái như cô có lẽ không thể dựa vào dùng sức được. Lão đoán trong cây đuốc kia có thuốc mê, có thể là Mê Hồn thảo, thứ cỏ yêu thích của Vạn Độc Vương phải không?



Những phán đoán của lão dược sư khiến người đàn xấu xí phải giật mình ngỡ ngàng. Quả đúng là trong bó đuốc trên tay thị có Mê Hồn thảo.

- Nếu đã biết vậy, lão còn không tránh sang một bên.

Lão dược sư lại cất tiếng cười, đáp:

- Lão đã biết, há lại không có cách phòng.

Đến giờ thị mới để ý. Quả nhiên đã gần nửa canh giờ trôi qua, mà lão dược sư vẫn đứng đó, không có vẻ gì như đang bị trúng Mê Hồn thảo. Một mùi hương nồng nhẹ thoảng đưa.

- Trong vạc đèn của lão có một số loại hương liệu, có tác dụng thức thần, vì vậy Mê Hồn thảo không thể phát huy tác dụng. Cô gái, lão khuyên cô nên từ bỏ ý định trả thù đi.

Thị gạt phắt đi, lớn tiếng:

- Không được. Ta nhất định phải trả thù. Cha con Lương Thành Nghiệp đã hại c·hết chồng ta, Vạn Độc Vương đã hủy hoại cuộc đời ta. Ta nhất định khiến chúng phải c·hết. Vạn Độc Vương đã xong, giờ sẽ tới cha con Lương Thành Nghiệp.

Lão dược sư biết người đàn bà trước mặt oán thù quá sâu, không thể khuyên nhủ trong mấy lời, chỉ đành lắc đầu và nói:

- Vậy thì không phải hôm nay rồi. Cô gái, cô nên rời khỏi ngay đi, trước khi người của Thanh Sơn môn tỉnh lại.

Đúng như lời lão dược sư nói, nếu còn lấn lá ở đây, đợi khi người của Thanh Sơn môn tỉnh lại thì khó có thể thoát thân. Người đàn bà biết việc đã không thành, đành ngậm ngùi quay đầu bỏ đi.

- Cô gái. Lão hy vọng sau này cô có thể quay về đây, cùng lão bốc thuốc chữa bệnh cứu người.

Lời của lão dược sư cuốn theo ngọn đuốc rời xa, tắthẳn vào trong bóng tối của khu rừng.