Chương 11: Vị khách lúc nửa đêm
- Cha! Cha!
Tiếng gọi dồn dập cất lên.
Lương Nhất Công choàng mở mắt, thoát khỏi cơn mê man. Gần một ngày trôi qua, bây giờ cũng đã là chiều muộn, mặt trời xế bóng. Thấy cậu con trai thức tỉnh, Lương Thành Nghiệp mừng rỡ gọi tên:
- Công, con đã tỉnh rồi. Tốt, tốt.
Lương Nhất Công lạ lẫm quan sát xung quanh:
- Cha. Đây là đâu?
- Đây là nhà của dược tiên lão sư.
Lương Thành Nghiệp chỉ tay về phía Dược tiên lão sư và nói. Lão dược sư nhìn chàng, mỉm cười hiền hòa.
- Con bị trúng Sinh Tử dược. Ta phải mang con tới đây nhờ Dược Tiên lão sư cứu giúp. Nếu không nhờ y thuật cao minh của lão dược sư, e là con đã không qua khỏi rồi. Con hãy mau cảm ơn lão dược sư.
- Cảm ơn Dược tiên lão sư đã cứu mạng cháu.
Lương Nhất Công nói. Chàng cố gắng rướn người để cúi đầu cảm tạ mà toàn thân kiệt quệ, không thể nhấc đầu lên nổi, cơn đau lại h·ành h·ạ bản thân. Lương Nhất Công hướng sang Lương Thành Nghiệp và hỏi:
- Cha. Còn các anh em trong Thanh Sơn môn, họ đâu rồi.
Lương Thành Nghiệp bối rối, bởi thực tình y cũng không rõ các môn hạ đi cùng Lương Nhất Công hiện đang thế nào, đã về được đến Thanh Sơn môn chưa. Vị trưởng môn ngập ngừng đáp:
- Con b·ị t·hương nặng nhất, nguy đến tính mạng nên được Lai Đông cấp tốc đưa về. Những anh em còn lại sẽ về sau. Ta đã căn dặn Lai Đông cho mời những thầy thuốc tốt nhất tới, sẽ chăm sóc, chữa trị chu đáo cho mọi người.
Y không muốn nói cho Lương Nhất Công biết rằng ngoài Dược tiên lão sư ra thì không ai có thể giải được Sinh Tử dược. Lương Nhất Công nghe vậy thì tạm an lòng. Chàng hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại sau cơn mộng mị, rồi trầm giọng nói:
- Cha. Là người đàn bà đó. Người có chồng bị thủ lĩnh Hà Khẩu bang g·iết hại. Chính mụ ta là người hạ độc.
Lương Thành Nghiệp từ từ lục lại trí nhớ.
- Là kẻ đã tìm cách đâm lén con tại quán rượu sau đó?
- Đúng vậy.
- Năm ấy, khi con thả cho ả ta đi, ta đã dự cảm việc trả thù sẽ không dừng lại, quả nhiên đã đúng. Chỉ không ngờ là ả ta lại có thể có được thứ độc âm hiểm đến vậy.
Lương Thành Nghiệp nói, nét mặt lộ vẻ lo lắng. Thấy hai cha con đang quá chú tâm đến kẻ hạ độc mà không để ý tới tình hình sức khỏe hiện tại, Dược tiên lão sư nhẹ nhàng chen ngang:
- Lương công tử, người cảm thấy sao rồi.
Lương Nhất Công lúc này mới để ý đến bản thân.
- Dược Tiên lão sư, cháu thấy toàn thân đau nhức như có ngàn mũi kim châm, tại đan điền như có lửa c·háy d·ữ d·ội, thiêu đốt ruột gan, còn hơn cả lúc bị trúng Sinh Tử dược.
Chàng nói, càng về sau giọng nói càng thều thào, như bị hụt hơi. Lão dược sư đáp:
- Đúng rồi, là bởi trong cơ thể công tử vẫn còn Đoạt Mệnh dược. Ta đã dùng nó để trục xuất Sinh tử dược ra. Giờ là lúc Đoạt Mệnh dược phát tác. Sẽ cần vài hôm để giải hết độc tố trong người. Công tử mới hồi tỉnh, hãy còn rất yếu, chưa thể vận động ngay được.
Rồi quay qua nói với Lương Thành Nghiệp:
- Lương trưởng môn, hãy để công tử nghỉ ngơi, ta ra bàn uống nước.
Uống hết nước trà đầu, Lương Thành Nghiệp nói:
- Dược tiên lão sư, kẻ hạ độc mang lòng thù hận đối với Thanh Sơn môn, chỉ sợ sẽ tiếp tục ra tay. Ta cần phải trở về Thanh Sơn môn để lo liệu một số việc. Công con ta nay cũng đã tỉnh lại, mọi sự tiếp theo vẫn xin nhờ lão dược sư giúp đỡ.
Sau đó, y rời đi khi trời tắt nắng. Trước khi đi vẫn không quên sắp đặt chúng đệ tử ở lại canh phòng bảo vệ.
Đêm đến, trời lặng gió và tối đen như mực. Một ngọn đuốc len lỏi, lẩn khuất giữa những đám lau sậy, đi theo con đường dẫn đến bìa rừng.
- Đứng lại?
Hai đệ tử của Thanh Sơn môn từ trong bóng tối vọt ra, chặn lấy. Trước mặt chúng là một người bận bộ đồ màu đen, đầu đội nón, ngọn đuốc giơ cao phủ bóng xuống khuôn mặt, thành ra trong đêm tối không rõ là nam hay nữ. Dựa vào dáng đi, có thể đoán là người này không biết võ công, hoặc chí ít cũng không phải hạng cao thủ. Hai tên đệ tử lại hỏi:
- Ngươi là ai? Đêm hôm vào rừng làm gì?
Con người bí ẩn kia vẫn không đáp. Đệ tử của Thanh Sơn môn vốn đã cảnh giác lại càng thêm phòng bị. Một tên hơi khom người, cố gắng quan sát khuôn mặt ẩn dưới vành nón. Dường như là đàn ông, hắn đoán là thế, rồi gắt lên:
- Ngươi còn không nói, đừng trách bọn ta cưỡng ép.
Quá tam ba bận, hai đệ tử của Thanh Sơn môn vung đao, có ý định ra tay, cũng là để thử phản ứng của kẻ địch. Đúng lúc này:
- Xoạt, rầm, rầm..
Những tiếng động liên tiếp của vật thể rơi rụng. Cả thảy có tám tiếng. Chúng khiến hai đệ tử kia sợ hãi. Một tên run rẩy ngoái ra sau. Những nơi phát ra tiếng động đều là chỗ những đệ tử của Thanh Sơn môn đang ẩn nấp. Một cảm giác lạnh chạy dọc theo sống lưng. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Liệu có phải tất cả đã bị á·m s·át. Xung quanh im lìm, không một tiếng động. Không lẽ kẻ ra tay á·m s·át lại có thể hành động gọn lẹ, im ắng đến vậy. Hắn từ từ quay lại, nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Đúng lúc này, đồng môn bên cạnh cũng cứ thế đổ gục xuống, lặng lẽ. Rốt cuộc là ma bắt hay quỷ ám? Tiếng chim lợn kêu lên "quéc quéc" từng chập. Tên đệ tử Thanh Sơn môn sợ hãi đến phát hoảng, toan hô lên thì bất chợt cảm thấy đầu óc mơ hồ, mộng mị. Hắn nhanh chóng đổ xuống, chìm vào mê man. Con người bí ẩn kia nhẹ nhàng nhấc chân bước qua, tiến vào khu rừng.
Tiếng chó sủa đánh động, lúc đầu còn hung tợn, sau thì lịm dần rồi im bặt. Dừng lại tại cổng, con người bí ẩn hướng mắt trông vào ngôi nhà tranh. Từ trong, lão dược sư bước ra. Lão lúi húi châm lấy ngọn đèn trong cái vạc dầu treo trước cửa, rồi cất giọng hỏi:
- Người đến là muốn tìm lão?
Đến lúc này, con người bí ẩn kia mới chịu lên tiếng, giọng điệu nữ giới vang lên:
- Ta đến để tìm người của Thanh Sơn môn.
- Tìm người của Thanh Sơn môn. Nói như vậy, người chính là kẻ đã ra tay hạ độc Sinh Tử dược.
Lão dược sư nhanh chóng phán đoán.
- Đúng, là ta.
Lúc này, ngọn đuốc đã cháy xuống thấp hơn. Ánh đuốc soi rọi, làm lộ ra khuôn mặt người đàn bà với những nét xấu xí đến cùng cực.
- Ta muốn đến để kiểm chứng tác dụng của Sinh Tử dược. Lão là một thầy thuốc?
Lão dược sư khẽ cười và đáp:
- Lão chỉ là một ông lang quê.
- Lão đã cứu chữa cho Lương Nhất Công!
- Đúng vậy!
- Kết quả thế nào?
Đến đây, lão dược sư chưa vội trả lời, lại hỏi ngược lại:
- Cô gái. Trước khi nói về kết quả, lão muốn biết một số chuyện được không?
Người đàn bà dù nóng lòng nhưng vẫn nhẫn lại.
- Là chuyện gì?
- Về Sinh Tử dược, vì đâu cô có được nó. Cô có quan hệ như thế nào với Vạn Độc Vương.
- Lão cũng biết Vạn Độc Vương?
- Lão có biết. Dù rằng lão và hắn như hai ngả chính tà, những lão luôn xem hắn như kẻ song hành. Vạn Độc Vương tính tình cổ quái, độc ngã độc hành, chắc không có chuyện hắn thu nhận học trò, với đàn bà thì lại càng không. Vả lại, hắn cũng đột nhiên biến mất khỏi giang hồ bốn năm năm nay. Sinh Tử dược lại là món độc dược bản môn, không lưu truyền. Vậy từ đâu cô có được nó.
- Ta có được nó như thế nào không quan trọng. Vì sao ta phải kể cho lão biết?
Người đàn bà khước từ. Lão dược sư đáp lại:
- Nếu như cô muốn biết tình hình hiện tại của Lương công tử. Ta đoán rằng cô đã phải đánh đổi rất nhiều để có được Sinh Tử dược.