Chương 10: Hận thù
Sáu năm trước, tại cửa biển Diêm Điền, thuộc lộ Long Hưng (tỉnh Thái Bình ngày nay) diễn ra cuộc chiến giữa Thanh Sơn môn và Hà Khẩu bang, một bang c·ướp chuyên c·ướp b·óc tàu thuyền qua lại trong vùng.
- Công, đây là nhiệm vụ là của con. Hãy chứng minh cho ta thấy, con đã sẵn sàng trở thành người kế thừa Thanh Sơn môn.
Lương Thành Nghiệp hối thúc. Lương Nhất Công, một chàng trai mười bốn tuổi, lần đầu theo cha đi dẹp trừ lũ giặc cỏ. Xung quanh, giữa mênh mông thuyền bè, sông nước, cuộc chiến hỗn loạn đang diễn ra. Một chút ngập ngừng, Lương Nhất Công dương kiếm lên, cảm nhận sự sục sôi đang cuộn trào trong tay. Thanh Anh Hùng kiếm này đã được rèn rũa, tôi luyện quá lâu rồi. Giờ là lúc nó xuất vỏ, tung bay giữa chiến trận, tỏa thứ hào quang rực rỡ, thuần khiết.
- Vâng, thưa cha.
Một câu đáp ngắn gọn, tấm lam bào lồng lộng bay trên không trung. Lương Nhất Công tung mình vào giữa đám Hà Khẩu bang, hút lấy mọi sự chú ý của chúng. Lạc Nhạn Thập Thức kiếm lần đầu được hiển hiện, tinh kỳ hoa lệ. Nhân chúng Hà Khẩu bang chẳng khác nào trang giấy trải ra trên mặt nước Diêm Điền, để Lương Nhất Công mặc sức vẽ những nét khoáng đạt, điểm xuyết những chấm phá mê hoặc lòng người với thanh kiếm trong tay. Mỗi bước chàng đi, kẻ địch xung quanh buông bỏ khí giới, cúi đầu quy phục. Giữa những tiếng la hét, kêu la thảm thiết là sự tĩnh lặng của kiếm.
Đứng ngoài quan sát, Lương Thành Nghiệp cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Một Khoái Lộ Hùng Đao, cường liệt vô song lại có thể sinh ra một thanh kiếm thanh tao, sắc bén đến vậy. Chỉ với nền tảng võ học căn bản của cha, lấy đao pháp làm trung tâm, Lương Nhất Công đã tự mình sáng tạo ra một bộ kiếm pháp. Nó khiến Lương Thành Nghiệp nhớ đến thứ kiếm pháp tinh diệu đã từng gặp bốn năm về trước trên đỉnh Bạch Vân. Nhưng trước khung cảnh tưởng như hoàn mỹ đang bày ra trước mắt, Lương Thành Nghiệp chợt nhận thấy một điều gì đó dấy lên trong lòng. Hơn năm mươi tên Hà Khẩu bang bị hạ gục, nằm lăn lộn trên sàn. Dù kêu la thảm thiết, nhưng tất cả đều còn sống. Các đường kiếm Lương Nhất Công tung ra luôn dừng lại ở mức làm tổn thương đối thủ, không phải là những sát chiêu đoạt mạng. Lương Thành Nghiệp tự hỏi, là người đã đạt cảnh giới, hay do kiếm chưa đủ sắc, là chấp niệm cầu toàn hay lòng nhân từ cản lối.
- Ngươi thua rồi.
Lương Nhất Công nói, chĩa mũi kiếm đến tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang vừa b·ị đ·ánh ngã trên sàn:
- Ta không muốn nơi này phải đổ thêm máu. Hãy bảo tất cả người của ngươi đầu hàng, nếu không ta sẽ g·iết ngươi.
- Đừng, đừng g·iết ta. Ta sẽ bảo, ta sẽ bảo. Dừng lại, dừng lại. Tất cả hãy đầu hàng.
Tên thủ lĩnh kia sợ hãi, cấp tốc hô lên. Tất cả tạm thời dừng giao chiến.
- Người anh hùng, ta ... ta đã làm đúng như yêu cầu. Ngươi ... ngươi hãy tha cho ta.
- Bảo người của ngươi hạ v·ũ k·hí xuống! - Lương Nhất Công nói.
- Hạ v·ũ k·hí xuống. Nhanh, các ngươi mau hạ v·ũ k·hí xuống.
Đám người Hà Khẩu bang chưa chịu tuân theo, vẫn nắm chặt v·ũ k·hí trong tay.
- Các ngươi, lũ khốn này. Các ngươi dám chống lệnh ta. Hãy mau bỏ v·ũ k·hí xuống. Các ngươi muốn c·hết ư?
Rồi quay qua Lương Nhất Công phân trần:
- Người anh hùng. Ta ... ta đã yêu cầu chúng bỏ v·ũ k·hí đúng như người anh hùng bảo, chỉ là ... chỉ là...
bọn chúng giờ không chịu nghe ta nữa. Người anh hùng, ngươi ... ngươi hãy tha cho ta.
Đúng lúc này, Lương Thành Nghiệp từ sau lên tiếng:
- Công, con làm gì vậy. Hãy mau g·iết hắn đi.
Lương Nhất Công do dự, chưa biết phải xử trí thế nào. Chàng muốn uy h·iếp tên cầm đầu này để ép người của Hà Khẩu bang phải đầu hàng, giơ tay chịu trói, mục đích để hoàn thành nhiệm vụ mà tránh phải ra tay s·át h·ại quá nhiều. Lương Thành Nghiệp lại lên tiếng đốc thúc:
- Công, chúng ta đến đây để tiễu trừ, không phải để chiêu hàng. Hà Khẩu bang chỉ là lũ giặc cỏ, không cần phải tha c·hết cho chúng. Hãy g·iết hết chúng đi.
Mệnh lệnh tựa bản án tử phát ra, khiến Hà Khẩu bang trên dưới đều kinh động. Với Lương Nhất Công, trước nay chàng vẫn luôn nghe theo mọi sự chỉ bảo, sắp đặt của cha, tuyệt không dám trái. Anh Hùng kiếm giương cao, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Một cảm giác c·hết chóc lan tỏa. Người của Hà Khẩu bang thấy như có lưỡi dao vừa kề vào cổ, chỉ trực chờ cứa một đường. Chúng muốn buông đao kiếm để bỏ chạy mà toàn thân như bị hóa đá, không thể cử động được.
- Người của Hà Khẩu bang nghe đây.
Lương Nhất Công nói lớn:
- Kẻ nào hạ v·ũ k·hí đầu hàng, ta sẽ tha c·hết cho kẻ có.
Lời nói khiến tất cả phải bất ngờ. Tưởng rằng Anh hùng kiếm đã giương lên, khi hạ xuống sẽ là đầu rơi máu chảy, n·gười c·hết mạng vong. Nào ngờ đâu Lương Nhất Công vẫn kiên quyết với ý định chiêu hàng. Người của Hà Khẩu bang tuy còn cẩn trọng đề phòng nhưng tâm trí được trấn an hơn trước. Lác đác đã có những tên chịu hàng, vứt bỏ đao kiếm, ban đầu chỉ một vài tên, sau đông đần đến hơn ba mươi người. Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang thấy vậy thì mừng lắm, gượng cười và nói:
- Đúng rồi, hàng đi, hàng đi. Các ngươi hãy mau bỏ v·ũ k·hí xuống. Rồi người anh hùng đây sẽ tha c·hết cho tất cả chúng ta.
Người của Thanh Sơn môn thì lại chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, ai cũng tỏ ý nghi ngại. Mệnh lệnh đã được Lương Thành Nghiệp phát ra, vậy mà Lương Nhất Công dám làm trái. Chàng dám trước mặt cha tuyên bố tha c·hết cho những kẻ đầu hàng. Việc này thực sự đã tổn hại đến tôn nghiêm của môn chủ Thanh Sơn môn. Lai Đông ngoái đầu ra sau, thấy cơn giận dữ của chủ nhân đang bốc lên. Y lập tức lên tiếng khuyên nhủ Lương Nhất Công:
- Công tử. Hà Khẩu bang tội ác nhiều vô số, không thể tha thứ được? Công tử quên mất nhiệm vụ của mình rồi sao?
Lương Nhất Công đáp:
- Ta không quên. Nhiệm vụ diệt trừ Hà Khẩu bang, ta nhất định sẽ hoàn thành, tội ác của bọn chúng nhất định phải bị t·rừng t·rị.
- Công tử? Tôi vẫn chưa hiểu? Diệt trừ bọn chúng, nhưng lại tha mạng cho chúng?
- Đúng vậy. Diệt trừ Hà Khẩu bang không nhất thiết là phải g·iết c·hết tất cả. Tha c·hết cho chúng cũng không có nghĩa là bỏ qua tội ác mà bọn chúng đã gây ra.
Cả Thanh Sơn môn và Hà Khẩu bang đều im lặng chờ đợi.
- Ta sẽ bắt hết bọn chúng, giao cho quan phủ. Tội ác của chúng sẽ do quan phủ định đoạt.
Lúc này, trên dưới Hà Khẩu bang mới hiểu thực sự bản chất của việc tha c·hết, ai cung tỏ ra run rẩy sợ hãi. Trong đám đông, những tiếng xì xào vang lên:
- Sao lại như vậy, đã hứa tha c·hết rồi mà? Thế này là lừa chúng ta rồi.
- Để quan phủ định đoạt thì chỉ có tội c·hết. Làm vậy khác gì g·iết chúng ta đâu?
Nguyên Hà Khẩu bang là do một nhóm tù nhân trốn ngục thoát ra, dạt về vùng cửa sông này nương náu. Chúng lấy việc chặn thuyền buôn, g·iết người c·ướp c·ủa làm kế sinh nhai. Lâu dần, các thành phần bất hảo, du thủ du thực kéo đến xin gia nhập, quân số lên đến hơn trăm người thì dựng cờ xí lập bang. Với phần đông bọn chúng, đặc biệt là những kẻ đứng đầu luôn xác định, một khi để quan quân bắt được thì chỉ có con đường c·hết.
Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang vốn đang quỳ gối phủ phục, có ý định đầu hàng để giữ mạng. Nay nghe thấy Lương Nhất Công nói vậy thì thành ra hoảng loạn. Nhân lúc chàng đang để tâm đến đám đông, hắn đánh liều vùng dậy bỏ chạy, la lên:
- Không, không. Ta không muốn bị quan phủ bắt.
Chỉ ba bước chân, hắn đã lẩn vào giữa đám người Hà Khẩu bang. Lương Nhất Công vội vàng hô lên:
- Đứng lại!
Rồi đuổi theo, nhưng lập tức bị chặn lại. Đám người Hà Khẩu bang trước đó đang nhen nhóm hi vọng sống, nay nghe rõ ngọn ngành thì thành ra tuyệt vọng, cùng quẫn. Thấy Lương Nhất Công lao đến, bọn chúng cũng liều lĩnh vung đao tuốt kiếm chống trả. Chớp mắt, chàng lại lọt vào giữa vòng vây của Hà Khẩu bang. Bị chặn lại, Lương Nhất Công giận dữ quát lên:
- Dám cản ta! Là các ngươi chọn c·ái c·hết, đừng trách ta vô tình.
Lạc Nhạn Thập Thức kiếm lại được thi triển, lần này hoành hành dữ dội, tràn ngập sát khí. Mỗi kiếm sử ra là máu đổ mạng vong. Nhưng đám Hà Khẩu bang lúc này cũng không biết sợ là gì, cứ như thiêu thân ào ạt xông lên. Lai Đông cùng các môn hạ Thanh Sơn môn cũng lao vào tiếp ứng, hai bên hỗn chiến.
Dù đang trong vòng vây của Hà Khẩu bang, Lương Nhất Công vẫn không quên để tâm tới tên thủ lĩnh vừa trốn chạy. Chàng phóng người l·ên đ·ỉnh cột buồm, từ trên cao quét mắt trông bốn xung quanh. Trên bờ, tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang đang gấp gáp leo lên lưng ngựa.
- Muốn chạy ư. Không dễ đâu.
Lương Nhất Công tung mình lướt đi trên mặt nước. Chỉ sau hai cái đạp chân, chàng đã vào đến bờ. Lương Thành Nghiệp cũng lập tức theo sau. Lúc này, tên thủ lĩnh đã kịp thúc ngựa lao đi, bỏ xa cả nửa dặm. Hắn chắc mẩm rằng đã với khoảng cách như vậy, lại có lợi thế dùng ngựa, sẽ chẳng có ai đuổi theo được nữa. Nào ngờ đâu khi ngoái đầu nhìn lại, liền thấy hai cha con Lương Nhất Công đang thi triển cước lực, bá·m s·át ngay sau. Quá hoảng hốt, hắn vội vàng thúc ngựa phi cấp tốc hơn, trong đầu thầm chửi rủa:
- Mẹ kiếp, hai tên khốn này còn chạy nhanh hơn cả súc vật?
Cuộc truy đuổi kéo dài được hơn năm dặm, lúc này đã đến một ngôi làng nhỏ. Đang vào mùa thu hoạch, dân làng từ già đến trẻ tất bật gánh những gánh lúa vàng vừa mới được gặt từ đồng về, đi lại nhộn nhịp. Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang hét lên:
- Tránh ra. Mẹ kiếp. Tránh ra.
Rồi thúc ngựa phi thẳng vào dòng người đang tất tả gồng gánh, vung đao chém loạn bất cứ ai không kịp tránh đường. Tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Quang cảnh vui tươi, hân hoan của thôn làng bỗng chốc biến thành sự hỗn loạn, t·ang t·hương. Ba người, bao gồm một cụ già và hai người phụ nữ đã bị hắn chém c·hết, nằm gục trên những gánh lúa. Chưa kịp thoát ra thì con ngựa cưỡi bất ngờ ngã khụy xuống, có lẽ đã kiệt sức sau quãng dài phi nước đại. Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang bị hất văng về trước, ngã lộn nhào mấy vòng. Hắn vội vàng bò dậy, lao tới một đôi trai gái đang sợ hãi đứng nép sau lũy tre bên đường, rồi dùng đao uy h·iếp, bắt lấy chàng trai. Đúng lúc này, Lương Nhất Công cùng cha đuổi tới. Chứng kiến những n·ạn n·hân nằm gục trên đường, Lương Nhất Công căm phẫn hét lên:
- Những người dân này không có tội. Vậy mà ngươi dám g·iết hại.
Tên thủ lĩnh vốn đã vô cùng sợ hãi, đối diện với ánh nhìn đó thì càng thêm phần kích động. Hắn túm chặt lấy chàng trai kia, kề đao vào cổ và uy h·iếp:
- Các người, đừng qua đây, nếu không ta sẽ g·iết hắn.
- Ngươi là tên nghiệt súc trời đất không dung. Lẽ ra, khi nãy ta nên một kiếm g·iết c·hết ngươi thì những người vô tội nơi đây đã không phải c·hết một cách oan uổng.
Lương Nhất Công lầm lũi tiến đến. Tên thủ lĩnh cuồng loạn hét lên:
- Tất cả là do ngươi. Ta đã làm theo những gì ngươi yêu cầu. Nhưng chính ngươi đã lừa ta. Ngươi muốn dồn ta vào chỗ c·hết. Chính ngươi đã khiến những người ở đây phải c·hết, không phải do ta.
Hắn tỏ ý thanh minh cho những tội lỗi của mình. Đáp lại, Lương Nhất Công giương kiếm lên, lời nói như mệnh lệnh:
- Thả anh ta ra. Nếu không ta sẽ g·iết ngươi!
Tất nhiên tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang nào chịu nghe theo. Hắn khua đao, trợn mắt ra vẻ thách thức:
- Thả hắn ra. Rồi sau đó các ngươi sẽ g·iết ta, hay là bắt ta giao nộp cho quan phủ? Nếu hôm nay ta phải c·hết ở đây, thì các ngươi cũng đừng mong thằng này được sống.
Đồng thời giơ con tin ra như tấm bùa hộ mệnh. Chàng trai khốn khổ kia lúc này đã sợ hãi đến tột độ, toàn thân mềm nhũn, mếu máo khóc:
- Không, đừng g·iết tôi. Tôi xin các người, đừng g·iết tôi.
Bên vệ đường, cô gái trẻ cũng sụp xuống, quỳ lạy van xin:
- Con van các ông, con lạy các ông, các ông đừng g·iết chồng con. Van lạy các ông, hãy tha cho chồng của con.
Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang lại hằm hè đe dọa:
- Hãy để ta rời khỏi đây, ta sẽ tha c·hết cho hắn. Một mạng đổi một mạng, mạng sống của hắn do các ngươi quyết định?
Lương Nhất Công lặng thinh không đáp. Tận mắt chứng kiến những tội ác mà tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang gây ra, chàng chỉ muốn ngay lúc này một kiếm lấy mạng hắn. Nhưng hắn lại đang nắm giữ con tin trong tay. Chỉ cần chàng vọng động, con tin tội nghiệp kia sẽ bị hắn g·iết c·hết. Ba mạng người đã nằm xuống. Chàng không muốn có thêm một người dân vô tội phải c·hết oan uổng. Những cái quỳ lạy, những tiếng van xin càng kích động sự xót xa nơi chàng. Kiếm trong tay rung lên, lòng người cũng dao động.
- Ngươi đi đi.
Anh Hùng kiếm buông xuống.
- Không được.
Đúng lúc này, từ sau, Lương Thành Nghiệp lên tiếng, chặn lấy lời nói của chàng:
- Không được. Giặc cỏ Hà Khẩu bang hôm nay phải c·hết.
Giọng nói vang lên như sấm, khiến cả Lương Nhất Công và tên thủ lĩnh đều kinh động. Lương Nhất Công ngoảnh đầu trông lại, thấy cha thần sắc nghiêm nghị, thái độ cương quyết. Thông qua ánh mắt, chàng cảm nhận được sự tức giận và nỗi thất vọng to lớn. Khi ở trên thuyền, chàng đã không tuân theo mệnh lệnh của cha, khăng khăng với ý định chiêu hàng. Việc đó không những làm hại đến những dân làng vô tội, mà nhiệm vụ diệt trừ Hà Khẩu bang cũng thất bại, nếu giờ chàng lại tha cho tên thủ lĩnh kia.
- Cha. Hãy tha cho hắn lúc này. Con không muốn có thêm người vô tội bị hắn g·iết hại.
Lương Thành Nghiệp nghiêm giọng đáp:
- Hà Khẩu bang đã g·iết hại quá nhiều người. Nếu hôm nay ta tha cho hắn, sau này sẽ còn nhiều người vô tội tiếp tục bị hắn g·iết hại.
Đối diện với ánh nhìn sắc lạnh như đao, tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang chỉ biết run rẩy cầu xin:
- Các người, hãy tha cho ta lần này. Ta hứa sẽ không g·iết người nữa. Nhất định ta sẽ không g·iết người nữa.
Rồi lại lôi con tin ra khẩn thiết van nài:
- Ta chỉ muốn sống. Đừng bắt ép ta, ta không muốn g·iết thêm người nữa.
Trong lời van nài là sự đe dọa. Lương Thành Nghiệp tỏ ra không bị tác động, lạnh lùng tới gần và nói:
- Chỉ khi c·hết, ngươi mới không g·iết thêm người được nữa. Hãy thả anh chàng này ra, ta sẽ cho ngươi được c·hết nhẹ nhàng.
Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang vốn hy vọng có thể đem con tin ra để trao đổi. Giờ nghe những lời sắt đá, chứng kiến thái độ kiên quyết như vậy, hắn hiểu rằng việc bắt giữ con tin không còn tác dụng, cũng có nghĩa là mạng sống của hắn đã được định đoạt. Đao trong tay từ tù trùng xuống, rồi rầu rĩ cất giọng nói:
- Đúng là hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây. Nếu vậy thì...
Bất ngờ, Hắn vung đao chém c·hết con tin trong sự bàng hoàng của Lương Nhất Công cùng tiếng la thất thanh của cô gái trẻ.
- Đằng nào cũng c·hết, ta liều mạng với các ngươi.
Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang gào rú trong điên loạn, liều lĩnh vung đao lao đến.
- Bụp.
Lương Thành Nghiệp chớp mắt đã vọt đến trước mặt, một quyền đấm thẳng vào ngực. Tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang không kịp phản ứng, bị đấm văng ra sau, dính chặt vào bụi tre. Toàn thân hắn bị cành tre xiên tua tủa, treo trên không, tim đã vỡ, miệng ộc ra máu, c·hết ngay lập tức.
Sự việc diễn ra quá nhanh, tên thủ lĩnh Hà Khẩu bang đã bị tiêu diệt. Cảnh vật lúc này chỉ còn lại sự t·ang t·hương và tiếng khóc ai oán. Lương Thành Nghiệp đến nói với Lương Nhất Công:
- Con có mang theo tiền, hãy gửi người trong thôn lo hậu sự. Xong rồi chúng ta đi.
Lương Nhất Công y theo lời cha, rồi hai người rời đi sau đó.
Tối đến, trên thuyền.
- Cha. Lỗi là ở con.
Lương Nhất Công nói, đưa mắt trông xuống khoang thuyền, nơi các anh em Thanh Sơn môn đang băng bó v·ết t·hương sau một ngày giao chiến khốc liệt. Một số b·ị t·hương nặng, liên tục kêu la trong đau đớn.
- Nếu con nghe lời cha thì có lẽ bọn người Hà Khẩu bang đã tự ý mà hàng, không liều c·hết đến cùng như vậy, sẽ không liên lụy nguy hại đến các anh em.
Trong lòng chàng là một cảm giác tội lỗi. Chàng đang chờ đợi sự giận dữ đến từ người cha của mình. Lương Thành Nghiệp nhẹ nhàng nắm lấy vai chàng, nói:
- Công. Ta đặt tên con là gì?
- Dạ, thưa cha, Nhất Công.
- Con có hiểu ý nghĩa của cái tên đó?
- Con hiểu. Con là con của cha, người của Thanh Sơn môn, luôn phải ghi nhớ trong đầu công việc, nhiệm vụ cần làm là đưa Thanh Sơn môn trở thành đệ nhất môn phái, là thế lực đứng đầu trong thiên hạ, đúng như ước nguyện của cha.
- Đúng vậy. Thanh Sơn môn là tâm huyết của ta. Con có tư chất hơn người. Ta đã không tiếc công sức tìm kiếm thầy giỏi trong khắp thiên hạ để truyền dạy cho con, chính là để sau này con sẽ là người kế nghiệp hoàn mỹ của Thanh Sơn môn.
- Dạ, con hiểu thưa cha. Con sẽ không phụ sự kỳ vọng của cha.
- Công, ta biết con là người có tấm lòng nhân hậu. Nhưng con cần hiểu rằng võ lâm thiên hạ phân tranh bằng đao kiếm và máu. Là người đứng đầu Thanh Sơn môn, con cần phải quyết đoán, đôi khi là tàn nhẫn. Sự nhân từ, do dự hay thỏa hiệp sẽ chỉ làm còn người ta suy yếu, và có thể ... nó sẽ khiến con phải trả giá bằng máu của Thanh Sơn môn, con hiểu chứ?
Lương Nhất Công trầm tư suy ngẫm.
Ba tháng sau, tại một quán rượu cách Thanh Sơn môn mười dặm về nam.
- Xoảng. Rầm.
Lương Nhất Công vừa vung chưởng đánh ngã người đàn bà với vóc dáng gầy gò, tiều tụy, đang năm năm con dao trong tay. Người này khi nãy đã lén lút đâm Lương Nhất Công từ phía sau, bị chàng phát giác. Dù đã cố gắng thu tay sau khi nhận ra kẻ hành thích là nữ giới, nhưng một chưởng của chàng vẫn đánh văng đối phương ra sau, ngã nhào vào tủ chạn, khiến đống chén bát rơi vỡ loảng xoảng. Tiếng náo động lập tức thu hút sự chú ý của những người trong quán. Tất cả cùng kéo tới xem. Rồi những tiếng xì xào vang lên, rằng công tử của Thanh Sơn môn ra tay đánh phụ nữ. Những giả thuyết, nghi vấn được đặt ra: người đàn bà kia là ai, vì sao lại phải đâm lén, hay là chuyện phụ tình, bội bạc mà nên.
- Ngươi đi đi.
Lương Nhất Công nói, ánh mắt ẩn chứa sự thương hại. Trước đó chàng đã có tra hỏi mấy câu mà đối phương một mực im lặng, không chịu trả lời. Người đàn bà gắng gượng đứng dậy, đánh mắt nhìn chàng đầy căm hận rồi loạng choạng rời khỏi quán.