Chương 9: Phương cách giải độc
Dược tiên lão sư sai cậu nhóc tới phụ giúp, lấy ra đủ loại từ bút mực, y thư cho đến diệu dược, ngân châm, bầy la liệt cả căn nhà. Lão lần giở thật chậm các trang sách, mò mẫm theo từng câu chữ, chốc chốc lại ghi mấy từ ra giấy. Lương Thành Nghiệp để ý thấy trên các trang sách có đầy những gạch xóa, ghi chú, có cả những trang chưa kín mặt giấy, tựa như đang viết dở. Dường như lão dược sư cũng đã dành nhiều công sức để nghiên cứu về loại độc âm hiểm mà Lương Nhất Công đang trúng phải. Trong khi đó, cậu nhóc kia cũng hì hụi chất lửa, sắc thuốc theo sự chỉ dẫn của lão. Cứ cách nửa canh giờ, lão dược sư lại cho Lương Nhất Công uống thuốc một lần, rồi trầm ngâm quan sát. Khói đèn bốc lên, mồ hôi lão chảy thành ròng rơi xuống. Lương Thành Nghiệp cũng nín lặng dõi theo.
Canh hai khuya vắng, tiếng quạ kêu réo lên từng hồi. Trong ngôi nhà tranh, sự tĩnh lặng bao trùm tất cả. Đã qua ba lần phục thuốc mà Lương Nhất Công vẫn không có tiến triển gì, hơi thở càng lúc càng yếu, sắc mặt trắng bệch tựa như n·gười c·hết. Lão dược sư lúc này toàn thân bất động, chú tâm vào việc theo dõi tình hình. Còn thằng nhóc thì đã thấm mệt, lăn ra đất ngủ từ lúc nào. Lương Thành Nghiệp lặng lẽ đứng nhìn người con trai đang dần rời xa mình. Chốc chốc, y lại trông sang lão dược sư, tìm kiếm hi vọng. Hai bàn tay vị trưởng môn nắm chặt, trong đầu dường như đã dự trù cho những điều tồi tệ nhất. Lão dược sư quay qua nhìn y. Lão đã có tuổi, nét mặt phờ phạc, hai mắt thâm quầng. Một giọng nói khô khốc cất lên:
- Lương trưởng môn. Lão đã thử hết mọi cách, tiếc là vẫn không có kết quả.
Dường như lão dược sư muốn thông báo điều tồi tệ nhất đã xảy đến. Lương Thành Nghiệp như c·hết lặng, đứng trình ình giữa căn phòng.
- Lão nghĩ chỉ còn một cách. Lão phải nói trước với ngài.
- Xin lão dược sư cứ nói - Trong chất giọng thâm trầm, cứng cỏi vẫn có sự run rẩy khe khẽ nén lại.
- Sinh Tử dược là có tính dương hỏa. Lão đã thử mọi loại dược liệu có tính âm hàn, nhưng đều không có tác dụng. Giờ đây, lão muốn thử lấy độc trị độc, dùng một loại dược chí dương chí hỏa, hi vọng nó có thể át đi độc tính của Sinh Tử dược, từ đó trục xuất độc khí ra ngoài. Tuy nhiên...
- Lão dược sư cứ nói tiếp.
- Loại dược chí dương chí hỏa lão muốn dùng là Đoạt Mệnh dược, hay còn gọi là cỏ Bách Dương, một loại kịch độc trong thiên hạ. Ngài biết về nó chứ.
- Ta có biết.
- Loại độc dược này ai trúng phải, dù chỉ là một lượng nhỏ thì cũng bị hỏa khí thiêu đốt lục phủ ngũ tạng đến c·hết. Đoạt mệnh dược chí dương chí hỏa, hi vọng có thể trục xuất được Sinh Tử dược ra. Còn không, Lương công tử sẽ phải chịu sự t·ấn c·ông của cả hai loại độc dược, sợ rằng sẽ đau đớn gấp bội. Kể cả trong trường hợp thuận lợi nhất, thì cơ thể công tử vẫn còn Đoạt Mệnh dược ....
- Dược tiên lão sư.
Lão dược sư đang cố gắng giảng giải thì Lương Thành Nghiệp ngắt lời:
- Mọi chuyện xin phó thác.
Lão dược sư đã rõ ý của Lương Thành Nghiệp, không nói tiếp nữa. Lão tiến tới tủ thuốc, lấy tận sâu trong tủ ra một lọ nhỏ, được bọc buộc kĩ càng. Rồi từ trong lọ đó, dốc ra một viên thuốc màu đỏ, nhỏ bằng đầu đũa. Lão nhìn chằm chằm vào viên độc dược trên tay, rồi lại nhìn Lương Thành Nghiệp. Trong ánh đèn mập mờ, vị trưởng môn đứng đó, trầm lặng, khuôn mặt không biểu lộ chút sắc thái gì. Lão dược sư chầm chậm đưa tay lau từng dòng mồ hôi đang lăn dài trên trán, rồi hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân. Bằng sự dứt khoát có được trong khoảnh khắc, lão cho Lương Nhất Công uống Đoạt Mệnh độc vào.
Cả lão dược sư và Lương Thành Nghiệp đều nín lặng chờ đợi. Một tuần trà, rồi hai tuần trà, Bách Dương độc dường như không có tác dụng gì với Lương Nhất Công. Hay đúng hơn là chàng vẫn nằm im tại đó, cơ thể không có chuyển biến gì. Lão dược sư một lần nữa kiểm tra kinh mạch, rồi ngước lên nhìn vị trưởng môn. Sâu trong đôi mắt trĩu nặng của lão là nỗi thất vọng khôn cùng. Lương Thành Nghiệp lúc này hiểu ra rằng, câu trả lời đã có, dù lão dược sư chưa nói ra nhưng không cần phải chờ đợi nữa.
Gà gáy, trời tờ mờ sang canh.
Hai tiếng gọi vang lên:
- Dược tiên lão sư! Dược tiên lão sư!
Cùng với tiếng gọi là những cái lay người thật mạnh. Lão dược sư giật mình tỉnh dậy. Việc cả đêm thuốc thang, lo tính giải độc đã vắt kiệt sức lực, khiến lão chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay. Lờ mờ dụi mắt, lão thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt. Người này không ai khác, chính là Lương Thành Nghiệp. Vị trưởng môn thấy lão tỉnh giấc thì vội vã chỉ tay và nói:
- Dược Tiên lão sư. Người xem xem.
Lão dược sư trông theo. Rồi như sực nhớ ra công việc còn đang dang dở, lão nhoài người đến bên Lương Nhất Công. Lương Nhất Công lúc này vẫn nằm im bất động, nhưng cơ thể lại phát sinh dị biến. Tại tám huyệt đạo chính đang tích tụ những luồng độc khí màu đen, càng lúc càng tỏa rộng ra xung quanh. Độc khí tích tụ, theo các cây kim châm phong tỏa huyệt đạo thoát ra ngoài, tựa có ai đốt hương rồi cắm lên cơ thể vậy. Những phần còn lại, nơi không có độc khí tích tụ thì dần chuyển sang màu đỏ, như thể bị phát ban. Lão dược sư chăm chú theo dõi luồng độc khí thoát ra, rồi bất ngờ hô lên:
- Là Sinh Tử dược. Là Sinh Tử dược.
Lương Thành Nghiệp vẫn chưa rõ những gì đang xảy ra. Lão dược sư liền giải thích:
- Là Sinh Tử dược đang thoát ra. Đoạt Mệnh dược phát huy tác dụng rồi. Nó đã át chế được Sinh Tử dược. Có tác dụng rồi.
Ánh mắt lão chứa đầy sự hân hoan. Lương Thành Nghiệp lúc này miệng cũng khẽ nở một nụ cười, nét mặt có phần rạng rỡ hơn. Lão dược sư lại nói:
- Lương trưởng môn, Lương công tử lúc này nguyên khí đã suy kiệt, ngài hãy truyền chân khí sang, giúp cậu ấy mau chóng trục xuất độc khí. Hãy nhớ là thật từ tốn thôi, Lương công tử cơ thể đang rất yếu, nếu khí lực truyền sang quá hùng hậu, sợ rằng khó dung nạp được, lại tổn hại thêm đến thân thể.
Lương Thành Nghiệp lập tức dựng Lương Thành Công dậy, song chưởng áp vào lưng, từ từ quán nhập chân khí sang. Lương Thành Công được vậy thì người căng lên như trái bóng, độc khí bị bức bách, thoát qua các cây kim châm càng lúc càng rõ nét hơn. Sau chừng một tuần trà, độc khí đã thoát ra hết, lão dược sư lại hô lên:
- Dừng tay, dừng tay. Sinh tử dược đã thoát ra hết, Lương trưởng môn, không cần phải hao tổn chân khí nữa.
Lão nhanh chóng hạ Lương Nhất Công nằm xuống, rút các cây kim châm, cẩn thận kiểm tra kinh mạch. Từ trong tủ thuốc, lão lấy ra một lọ thuốc nhỏ, cho chàng uống liền ba viên, rồi quay qua Lương Thành Nghiệp giải thích:
- Lương công tử đã không còn Sinh Tử dược nữa, nhưng vẫn còn Đoạt Mệnh dược. Lão vừa cho công tử uống Băng Ngọc, có tính âm hàn, sẽ điều hòa được độc tính của Đoạt Mệnh dượcc. Tạm thời, Lương công tử đã qua cơn nguy kịch, nhưng việc điều trị phải mất một vài ngày mới có thể hồi phục được.
Lương Thành Nghiệp nghe như vậy thì mừng vui ra mặt, vội chắp tay, cúi đầu bái tạ ơn cứu mạng:
- Dược Tiên lão sư, xin cảm ơn đại ơn đại đức của lão.
Lão dược sư đỡ lấy Lương Thành Nghiệp, nở nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng nói:
- Cứu người là bổn phận của lão, Lương trưởng môn không cần phải bận tâm vì chuyện này. Hai ta cả đêm đã mệt mỏi rồi, hãy qua bàn làm chén nước, đằng nào trời cũng sáng rồi.
Rồi lão gọi cậu nhóc dậy, kêu đi quạt nước, hãm lấy một ấm trà. Trong lúc đợi nước, lão dược sư nói:
- Lương trưởng môn, có việc này lão muốn nhờ ngài.
- Xin lão dược sư cứ nói.
- Việc cũng không có gì. Chẳng là chỗ lão ở chỉ là một nơi hẻo lánh, vốn không có người qua lại. Ngoài Lương trưởng môn ra, không có ai biết lão ở đây. Những người dân quanh vùng hàng ngày đến nhờ lão khám bệnh, bốc thuốc cũng chỉ coi lão là một thầy lang thông thường. Vì vậy, nếu như ngài có bố trí người của Thanh Sơn môn canh gác ngoài kia, xin hãy thôi cho, kẻo người dân thấy sợ, không dám đến nhờ lão thăm khám nữa.
Lương Thành Nghiệp nghe vậy thì hiểu ra ngay. Ngoài việc tránh làm kinh sợ đến người dân trong vùng, lão dược sư còn không muốn việc xuất hiện đông người của Thanh Sơn môn tại đây sẽ thu hút sự chú ý của các bang phái khác. Dược tiên lão sư đã chọn về đây ở ẩn nhiều năm, tránh xa các phân tranh của võ lâm. Nếu không phải có cơ duyên gặp gỡ hơn ba năm trước, Lương Thành Nghiệp cũng không thể biết được thân thế lẫy lừng của lão dược sư đang ngồi trước mặt. Những lời tưởng chừng như nhờ cậy trên, thực ra lại là những lời yêu cầu của chủ nhà, Lương Thành Nghiệp liền cung kính nghe theo:
- Như lời Dược Tiên lão sư yêu cầu. Ta sẽ bảo người của Thanh Sơn môn rút đi, tránh làm kinh động đến dân chúng.
Rồi ra ngoài truyền lệnh cho các đệ tử rút đi. Lúc này nước đã đun sôi, trà đã pha xong. Vị trưởng môn cùng lão dược sư chậm rãi thưởng thức chén trà thoang thoảng hương sen. Lão dược sư nói:
- Lương trưởng môn, lão vẫn muốn hỏi lại một lần nữa. Quả thật ngài không biết kẻ hạ độc là ai?
Câu hỏi đánh trúng vào những nghi vấn đang dấy lên trong tâm trí vị trưởng môn.