Sắc Dụ

Chương 229: Tôi chết cùng anh




Già K núp ra sau cây đa bên hồ, ông ta nhìn chằm chằm vào trận đấu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ông ta tìm khắp nơi vẫn không thấy thứ ông ta muốn tìm, lập tức chửi ầm lên: “Đcm, cái con nhãi kia đâu!”

Tên thuộc hạ nói không biết: “Lúc đánh nhau không chú ý đến cô ta, lúc trước cô ta ở cùng với anh Năm.”

Một tên thuộc hạ khác do dự, lúc sau mới run rẩy lên tiếng: “Tôi thấy anh Năm để cô ta cho thuộc hạ của Kiều Dĩ Thương.”

“Con đàn bà lẳng lơ đó! Cậu Năm bị cô cô ta mê hoặc rồi.” Già K tức giận nắm lấy cây cỏ: “Anh ta lần này muốn phải hỏng chuyện của tôi, cmn tôi thấy anh không có hứng thú với phụ nữ, mới dám ủy quyền cho anh ta, xem ra anh ta cũng không phải người đáng tin cậy gì.”

Tên thuộc hạ giữ lấy thanh sắt trên đỉnh đầu nói: “Người đàn bà này chắc không phải là người của cảnh sát, Kiều Dĩ Thương thủ đoạn tày trời, không thể làm giả nội tình bên trong, làm không tốt là tình nhân của anh ta, giúp anh ta xung phong đến, không phải chúng đã phục kích được rồi sao, đêm nay chỉ sợ chúng ta không còn được bao nhiêu người.”

Khói súng khắc bầu trời, Hoàng Mao bảo vệ tôi ở dưới người anh ta, anh ta tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Hắc Lang đứng yên ở vị trí ngắm đúng, tôi vội vàng nắm lấy cổ tay anh ta, cầu xinh anh ta đừng bắn: “Anh ta là nội gián, là người định bắt già K, không có liên quan gì đến các anh, không bao lâu nữa anh ta có thể lật đổ được già K, đối với các anh cũng không có tác hại nào.”

Hoàng Mao hất tay tôi ra: “Cô điên rồi sao? Tôi biết anh ta là nội gián mà vẫn giữ anh ta? Anh ta đến bắt già K, cũng là để bắt anh Thương, chỉ cần cảnh sát xâm nhập vào Tam giác vàng thì tuyệt đối không được giữ lại mang sống cho người đó.”

Anh ta vừa nói xong thì hướng về đầu Hắc Lang bắn, tôi theo bản năng hét lên từ cẩn thận!

Tiếng hét của tôi không có đủ lực xuyên thấu, tiếng súng vang lên, động tác Hắc Lang dứt khoát, anh ta dẫm lên tảng đá rồi nhảy lên, viên đạn bay sát dưới chân anh ra, xuyên vào thân cây.

Hoàng Mao không phải là anh bắt trượt, cũng không phải sẩy tay, mà lo do Hắc Lang quá nhanh nhạy, cả người anh ta giống như có mắt, muốn làm anh ta bị thương không phải dễ dàng gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi đã xem nhẹ anh ta rồi, làm nội gián ở nơi này chắc chắn phải có bản lĩnh.

Hoàng Mao thầm chửi bậy một tiếng, anh ta đứng dậy, nằm lên tảng đá khác, sai mấy tên thuộc hạ chờ thời cơ rồi giết Hắc Lang. Già K phải chạy về Miễn Điện, ông ta ở Tam giác vàng cũng không thể làm gì.

Kiều Dĩ Thương đứng ở đó rút ra điếu xì gà, bốn tên thuộc hạ vây quanh bốn hướng, bảo vệ ông ta khỏi súng đạn, mặc dù có kỹ năng giỏi, nhưng yếu không địch lại mạnh, rất nhanh bị bắn, Kiều Dĩ Thương cuối cùng cũng ra tay.

Ông ta chậm rãi nhìn về phía tôi trong làn sương khói đen mù mịt, xác định tôi vẫn còn binh an vô sự, mới nhổ điếu thuốc ra, màn khói đen dày đặc thả vào không trung, trông ông ta như một con báo bờm mạnh mẽ sắc bén, lật đổ đám người cao lớn này trên mặt đất.

Biển người như gợn sóng, như cây cối lay đưa, như núi nhấp nhô, không ngừng bay lên, rồi lại rơi xuống, bay qua bay lại, phần mặt vào ngực ngọ nguậy khó chịu.

Kiều Dĩ Thương lấy đà rồi cầm lấy một thân cây to cao tầm hai ba mét trong không trung, ông ta quét qua một lượt từ trái sang phải, chiếc áo khoác màu đen như bủa vây khắp nơi, lướt qua ai người đó không thoát được, bị thương dồn dập.

Mấy người ở phía trước đều ngã ra đằng xuống, ông ta dần dần dừng lại, vạt áo bị gió kéo cong cuối cùng cũng thẳng tắp lại trên người, nhìn thân hình hùng dũng oai nghiêm của ônh ta như một anh hùng trên không trung bay xuống, không để lại chút dấu vết nào, cũng không chó mấy tên thuộc hạ kia con đường sống, chần chừ vài giây, sau đó ông ta lại rút súng ra bắn.



Kiều Dĩ Thương giẫm lên vai bọn thuộc hạ hướng về phía đối thủ, hai tay bình tĩnh chạm vào khẩu súng lục Browning, ánh sáng từ cây súng sáng chói lên đến thấu xương, đôi mắt ông lóe lên một tia, cái ý định giết người ẩn giấu trong người ông ta trong chốc lát lại bùng lên.

Cây súng trong tay ông ta, viên đạn trong cây súng, tiếng gió thổi ngang qua những âm thanh gào thét thê lương, vang xa cả rừng núi.

Tôi từng nghe bất luận ở ngoài vạch trắng hai mươi mét, năm mươi mét hay một trăm mét, ông ta nhất định là một người chuẩn xác xuất sắc nhất, tôi say mê cái tư thế anh hùng diễn tập của ông ta, say mê sự thô bạo của ông ta với người khác, si mê cái nụ cười ngang ngược hiếm khi nở của ông ta.

Mà Kiều Dĩ Thương lúc đó đối diện với một đám người vây đánh, động tác dứt khoát tự nhiên đó, bình tĩnh ung dung, chủ cần đạp một chân là tiêu diệt sạch sẽ, dương cánh tay lên tất cả như núi xương sống máu, ông ta thực sự là một ẩn số, không thể nào giải ra được đáp án, ẩn số không thể nào phá vỡ.

Thuộc hạ bên phía Kiều Dĩ Thương sau khi thấy ông ta ra tay thì từ từ dừng lại, để ông ta một mình giải quyết bọn chúng, thấy ông ta vẫn không có động tĩnh gì, mặc dù tàn nhẫn cũng chỉ là đến mức tàn phế, ông ta thực ra không muốn lấy mạng của bất kì người nào, ông ta chủ yếu chỉ nhắm vào ngón hay hoặc là mắt cá chân của đối phương để bắn, nhằm cho bọn họ mất hết sức lực chống đỡ.

Nếu không ông ta sẽ nhắp phải trúng giữa hai đường lông mày, chẳng qua đó cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.

Vùng đất hoang vu rộng lớn này lại yên tĩnh trở lại sau một trận đấu dài, tôi ngồi thững thờ lên bãi cỏ, cả người lạnh buốt đến cứng đờ, quay lên nhìn Kiều Dĩ Thương đang đi về phía tôi, ông ta lao đến ôm tôi, hôn lên trán và môi tôi, tôi không nghe rõ ông ta nói gì, chỉ thấy ông ta đang nhíu chặt môi, gương mặt giận dữ nhìn vào tôi.

Tôi đã một lần từng suýt chết, thậm chí tôi còn nghĩ tôi đã chết rồi.

Chết tại nơi người đàn ông của tôi mất tích, chết tại nơi tối om đen nghịt, có lẽ cả đời này sẽ không được oan nghiêm, bị phát hiện ở vùng hoang du.

Tôi không kìm chế được mà rơi nước mắt, ôm chặt lấy anh ta, phần bụng lại bắt đầu đau trở lại, tôi khôi phục lại thính giác, nghe thất Kiều Dĩ Thương lớn tiếng mắng tôi: “Hà Linh San, nếu như tôi đến muộn thì cô biết hậu quả gì rồi chứ? Cô sẽ chết, cô sẽ chết đấy. Nếu vậy tôi sẽ san bằng Tam giác vàng, rồi tôi cũng phải chết, có phải cô muốn báo thù tôi như vậy hay không? Cô còn lương tâm không vậy?”

Tôi không biết phải nói gì, có một tên thuộc hạ từ đầu đến cuối nấp sau tảng đá bất ngờ lao về phía Kiều Dĩ Thương, trên tay hắn là một cây súng, lại một lần nữa phá tan bầu không khí vắng lặng, vô số anh lửa phun ra từ cây súng, viên đạn chưa từng một lần nào sượt qua người Kiều Dĩ Thương thì đã bị viên đạn của ông ta bắn chạm vào, tạo một đường cong hoàn hảo rồi rơi xuống đất

Viên đạn của hắn ta vừa nhỏ vừa nhanh, tốc độ và thể tích của nó rất khó để tính chính xác, mà Kiều Dĩ Thương lại không bắn trượt phát nào, chưa từng lỡ tay.

Ông ta kìm nén cơn giận, dỗ dành tôi: “Nghe lời tôi, đừng xem cũng đừng nghe gì cả.”

Ông ta nói xong thì dùng tay che mắt tôi lại, tôi nghe thấy âm thanh nổ tung cách tôi tầm mười mấy cm, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, hô hấp của tôi dường như ngừng lại vào lúc này.

Một dòng máu bắn tung tóe lên váy tôi, còn cả tiếng hét đau đớn của người đàn ông, bụi cát bay khắc trước mặt tôi.

Cái mùi tanh hơi ngạt lên khiến tôi muốn nôn ra, ông ta thổi khói súng bay đi, rồi nhẹ nhàng nói với tôi: “Tất cả đều chấm dứt rồi.”

Tôi từ từ mở mắt ra, người đàn ông chân bị què nằm ngủ bất động trong gốc cây.

Ông ta vẫn còn hơi nóng, chỉ là rất nhanh sau đó thì lạnh dần.



Tôi vừa khóc vừa lắc đầu nói cho tôi đi với, tôi không muốn ở lại đây.

Hai chân tôi đã hoàn toàn tê liệt, trong vòng tay của Kiều Dĩ Thương, tôi nhướn người nhìn về phía trước, gió thổi mạnh mẽ, cỏ cây phất phơ, trong đêm tối giữa vùng đất núi rừng hoang vu này bao trùm âm thanh gào thét.

Chỗ nào tôi cũng thấy những thi thể đang không ngừng đấu tranh vật lội, máu nhuốm lên cả cây cỏ, nhuốm cả sườn đá, thân cây, thậm chí còn cả bầu trời tối đen như mực.

Tôi nhìn thấy một thế giới hoàn toàn đáng sợ, đây là toàn bộ những thứ để lại do trận đấy ba tháng thức của Chu Dung Thành, cũng tàn khốc, chấn động, tuyệt vọng như vậy, sự sống và cái chết mỏng manh, không còn nơi nào nữa.

Chân tôi bỗng dẫm phải thứ gì đó, tôi nghĩ đó là vỏ đạn, tôi đá nó ra rồi cúi xuống nhìn, hóa ra đó là ngón tay, máu chảy ra từ xương, quần áo và hai tay của ông ta dính đầy máu, ôm chầm lấy tôi, không ngừng chấn an tôi không sao cả, dù ông ta có nguy hiểm đến mức nào cũng không để tôi bị thương.

Tôi không phân biệt được đâu là máu của ông ta đâu là máu của người khác, nhiều lần muốn hỏi nhưng lại phát hiện bản thân sợ đến mức không dám nói ra chữ nào.

Cả đời này tôi đã từng gặp qua những người xấu xí, tham lam, gian xảo, cũng thấy qua sự thối nát của xã hội này, bất công, máu lạnh. Chỉ duy nhất chưa từng chứng kiến trận đấu sinh tử như vậy, mặc dù ở đây thường xuyên xảy ra trận chiến máu lửa, nhưng tôi chưa từng tham gia vào. Tôi cho rằng Tam giác quỷ không chỉ là nơi buôn thuốc phiện, mại dâm, ngọn nguồn của các giao dịch phạm pháp, nó thực sự là nơi rất tàn nhẫn, khiến tôi phải kinh sợ.

Đây là địa ngục trần gian, là nơi chôn xác tập thể.

Khi tôi bước từng bước chân một, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cơn ác mộng cả đời này.

Chúng tôi bước qua một đoạn sườn dốc, Hoàng Mao đã chuẩn bị sẵn hai chiếc xe, mở cửa đón chúng tôi, Kiều Dĩ Thương nhờ anh ta đếm lại quân số, anh ta dẫn một số tên thuộc hạ quay về: “Chúng ta bị thương chín người, chết hai người, quân của già K chết mười ba người, mấy người còn lại đều bị thương, Hắc Lang và già K đều không thấy đâu.”

Kiều Dĩ Thương ừm một tiếng: “Tìm mấy người chết, rồi báo thông tin cho đội phòng chống buôn bán ma túy để họ đến đây nhận xác, cậu sắp xếp ổn thỏa cho người nhà bọn họ, không được bạc đãi.”

Hoàng Mao gật đầu, gương mặt chẳng biểu lộ gì: “Tam giác vàng mỗi năm chết hơn hàng chục nghìn người, người buôn bán ma túy, nghiện ngập và cảnh sát đều có, ngay cả lấy phụ nữ làm con tin cũng không ít. Mẹ nó chứ, thật sự rất nhiều chuyện, mới chết có chút vậy, chín mấy năm mà người Thái Lan cầm quyền đã hơn bảy mươi trận đấu, còn chết ba người nội gián. Bây giờ cũng không phá án nữa sao? Cảnh sát sao lại để yên như vậy, báo án hay không đều không có gì, sớm muộn gì cũng thối nát vậy thôi. anh Thương không muốn gây phiền toái gì, ngày mai tôi sẽ đi sắp xếp mọi chuyện.

Hoàng Mao vào vị trí lái xe, mấy tên thuộc hạ cũng chui vào, thuộc hạ của già K không dám bước ra, núp sau cây, đợi chúng tôi đi hết mới bắt đầu khởi động xe

Kiều Dĩ Thương lau hết bụi bặm mồ hôi trên mặt, ánh dưới trong xe mờ ảo, môi tôi tím khô vào, gương mặt này của tôi không phải là do chịu nhiều kinh hãi, là là trắng bệch do mất máu, ông ta đưa tay lên má tôi để thăm dò nhiệt độ, phát hiện ra tôi không sốt, mới để tôi nói chuyện

Tôi nhấp nháy môi, khóc nức lên: “Đứa bé…”

Sắc mặt anh ta bỗng chốc thay đổi, ánh mắt hướng xuống, nhìn thấy vết máu khô cứng lại trên chân tôi, đồng tử ông ta co lại, một người như Kiều Dĩ Thương bình thản trước sự sống còn, cái gương mặt luôn luôn bình thản, cuối cùng cũng để lộ sự hoảng loạn chưa từng có.

Ông ta run rẩy đưa tay lên bụng tôi, nhẹ nhàng sợ, không biết rõ là đang nhô lên hay bằng phẳng, hai mắt ửng đỏ, hét lên với Hoàng Mao: “Đi bệnh viện! Đi bệnh viện gần nhất cho tôi.”