Kiều Dĩ Thương vội vã chạy đến Vân Giang cứu tôi.
Cơ thể tôi cực kì run rẩy, lẽ ra tôi nên nghĩ đến với thế lực ở ông ta ở Tam giác vàng thì có lẽ ngay từ ngày đầu tiên tôi ở đây ông ta đã biết rõ tung tích của tôi rồi.
Tôi vô thức quay lại phía sau, nhưng đầu tôi đau đến mức như muốn nổ tung ra, giống như sắp rụng rời, tôi chẳng còn sức để động đậy nữa, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Tôi vô cùng tuyệt vọng và sụp đổ, không có thể có thể so được, ông ta chính là ánh nắng của tôi.
Thực ra tôi rất ỷ lại vào ông ta, chỉ là giấc mộng về Chu Dung Thành chưa từng chấm dứt đối với tôi, không thể phá bỏ được nỗi ám ảnh chấp niệm hối tiếc, tôi không quên được cuộc sống bình yên đầy đủ mà Chu Dung Thành mang đến cho tôi ba năm qua, cũng không nhắc đến những bụi trần, chỉ vậy tôi mới có thể không nhớ đến Kiều Dĩ Thương, không để con tim lún sâu hơn.
Mấy người kia nhanh chóng kéo tôi đẩy vào phòng rồi đóng cửa lại, tôi ngã nhào xuống tấm trải thảm, cắn răng chịu đựng, nằm nghiêng xuống ghế sofa xoa bụng.
Sắc mặt già K tái nhợt khi nghe thuộc hạ báo cáo: “Anh ta đến đón người phụ nữ của anh ta, ai là người của phụ nữ của anh ta?”
Ông ta rủ mắt xuống, nhìn mặt tôi rồi quay đi: “Mẹ nó chứ đây không phải là bọn con gái của cảnh sát sao? Sao lại là người phụ nữ của anh ta?”
“Bọn này ngủ với mấy người đó còn hiếm sao? Cái ánh mắt lúc anh nhìn ở đồn công an còn không phải là ánh mắt nhìn tình nhân hả.”
Đôi mắt Già K đỏ ngầu, lẩm bẩm mấy câu tiếng Miễn Điện, trông rất nóng nảy. Ở Tam giác vàng này ông ta và và Kiều Dĩ Thương địa vị ngang hàng nhau. Trong tổ chức buôn bán ma túy khu vực Thanh Nam, Kiều Dĩ Thương là ông chủ sắp xếp , ở Miễn Điện già K là ông chủ, quản lí mười mấy khu đất và buôn bán qua mạng. Bên trên vẫn còn một ông chủ Thái Lan cấp trên, người đã thành lập khu buôn bán ma túy tam giác vàng châu Á, một trong những người nằm trong danh sách đen cao cấp của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, có điều người đó cực kỳ coi trọng Kiều Dĩ Thương, chắc chắn không giúp già K giở trò với Kiều Dĩ Thương.
Hai người đầu xỏ nếu giao đấu với nhau phải có một người bị thiệt. Thế lực của già K phần lớn đều ở Miễn Điện, trong thời gian không thể tập trung lại hết, ít nhất cũng cần ba bốn tiếng mới có thể vượt biên thuận lợi, vùng biên giới ở Vân Giang là lãnh thổ Thanh Nam, như vậy Kiều Dĩ Thương đã chèn ép ông ta một nửa.
Ông ta đỏ mặt tía tai, quay sang hỏi Hắc Lang tiếp theo phải làm sao.
Hắc Lang bình tình, không vì chuyện này mà hoảng loạn, anh ta cử vài tên tay sai đến chặn ở cổng để kéo dài thời gian, những người còn lại trông chừng cửa, chặn không cho ai được phép vào, anh ta tự mình gọi điện ra lệnh thông báo thuộc hạ nhanh chóng giúp đỡ.
Anh ta quay sang nói với già K: “Kiều Dĩ Thương là người gian xảo thâm độc, những kẻ động đến anh ta đều là những tên sát thủ không màng hậu quả, những người chết dưới tay anh ta rất nhiều, bất kể người nào cũng đều phục tùng anh ta, tốt nhất là chỉ có thể để anh ta vào vùng biên giới Miễn Điện, để anh ta ở địa bàn của chúng ta, vậy thì thế lức của anh ta sẽ bị giảm sút.”
Tôi kinh ngạc, có chút khó tin nhìn về phía anh ta, Hắc Lang là người của cảnh sát, sao có thể đưa ra kế hoạch rõ ràng như thế với già K, cải trang y như thật, kéo Kiều Dĩ Thương đến Miễn Điện không phải là tự mình tìm đến cái chết sao, hai bên giao chiến, lực lượng ở Miễn Điện hết sức căng thẳng, thời cơ khẩn cấp trước mắt như vậy, nội gián trước tiên phải bảo vệ mạng sống của người dân, rồi mới suy nghĩ đến vấn đề khác.
Trừ khi Hắc Lang và Kiều Dĩ Thương có mối thù không thể nào giải hòa, mượn thù của già K để giết ông ta, một mũi tên trúng hai đích.
Già K quay đầu nhìn ra cửa sổ, Hắc Lang lập tức hiểu ra ý đồ của anh ta, vẫy tay ra hiệu bảo vệ dò đường, bảo vệ nhún người rồi nhảy xuống, chỉ mấy giây sau đã nghe thấy tiếng chim rú lên bên ngoài cửa sổ.
“Không có phục kích.”
Già K chỉ vào người tôi, cúi xuống nhổ đờm: “Kiều Dĩ Thương vì cô ta mà đến đây, vậy thì cứ mang cô ta lên, nếu như anh ta dám chơi đểu với tôi, tôi sẽ tự mình xé xác người phụ nữ của anh ta.”
Hắc Lang nhàn nhã đáp: “Kiều Dĩ Thương tìm người chúng ta cần, không phải là muốn động đến địa bàn, cái này không có gì cần để ý cả, chỉ cần đưa người cho anh ta đã có thể giải quyết vấn đề. Chúng ta còn có mất mấy miếng đất không thể lấy lại được, vì một người phụ nữ là đánh đổi bao nhiêu tiền bạc và tay sai, thực sự là không có lợi gì.”
Anh ta nói xong lạnh lùng nhìn tôi: “Chỉ cần cô đảm bảo sau khi được thả không nói lung tung, quên hết mọi thứ, lập tức rời khỏi Vân Giang…”
“Không được.” Già K không đợi Hắc Lang nói xong đã lập tức phản đối: “Cô ta là người của cảnh sát, sẽ làm như thế, sao cô ta có thể nghe lời. Tam giác vàng rất ít người nhìn thấy mặt thật của anh, nếu như cô ta khắc họa lại cho cảnh sát, vậy thì sẽ rất phiền toái.”
Ông ta hung rợn kéo đứt vòng xá lị trên cổ, âm thanh hạt tròn rơi xuống xung quanh như mưa.
“Mấy người Thanh Nam các anh, đã làm thì làm cho chót, uy hiếp người của chúng tôi, tuyệt đối không được sống sót, ở Tam giác vàng mỗi nơi đều có quy tắc cần là người của cảnh sát trà trộn vào đều phải bị giết. Kiều Dĩ Thương nếu như làm trái với nguyên tắc làm việc của giang hồ vậy thì tôi cũng cho cho anh ta một chút giáo huấn.”
Hắc Lang nhấp nháy môi, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nắm chắc súng trong túi áo, từ từ tiến gần già K, đột nhiên bên ngoài có tiếng khóc thảm thiết, anh ta phải dừng lại.
Già K bị âm thanh hét ầm của thuộc hạ mà thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói: “Mẹ nó, Kiều Dĩ Thương thật khốn khiếp!”
Ông ta từ cửa sổ nhảy xuống, mấy tên thuộc hạ kéo tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, đây là tầng hai, nhưng ở Vân Giang độ cao các tầng rất lớn tầng hai tương đương với tầng bốn ở những nơi khác, nếu nhảy xuống mặc dù không chết nhưng cũng khó mà có sức đi được đến đâu.
Tôi lo lắng đến cái thai trong bụng, theo bản năng lùi ra đằng sau, mấy tên thuộc hạ thô lỗ kéo tôi, khi tôi đang bị ép nhảy xuống thì đột nhiên có một bàn tay giữ chặt hông tôi rồi trực tiếp đẩy tôi xuống.
Bên tai tôi là tiếng gió thổi, trời đất quay cuồng trong đêm tối, cảm giác mất trọng lượng khiến tôi sợ hãi, tôi cắn răng nhắm chặt mắt, nhanh hơn dự tính của tôi, chỉ mấy giây sau tôi đã an toàn nằm trên mặt đất, ngoại trừ việc chân bị đau nhức thì những chỗ khác không có vấn đề
Tôi kinh ngạc mở mắt, vội vã nhìn mấy người đứng phía sau, là Hắc Lang, gì.anh ta chưa từng để ý đến tôi, chẳng nói câu nào rời đi.
Mấy tên thuộc hạ liên tiếp nhau nhảy, ngã xuống, kêu than mấy ngày liền, bọn họ không để ý đến bụi bặm trên người, khập khiễng lôi tôi vào xe tải đang đứng đợi sẵn ngoài kia.
Có mấy người màu áo không với mấy tên tai sau từ sau bức tường xuất hiện, tụ tập xung quanh già K chỉ về hướng đường đằng trước rồi hét lên.
Xem khởi động, bật đèn, thổi còi, nhìn như những mũi tên rời khỏi vòng vây, đâm vào bốn năm tên thuộc hạ không kịp né tránh, tôi cảm thấy xe đang đi qua đè lên xác, phát ra những âm thanh giống tiếng vỡ, tôi sợ đến mức mặt tái nhợt, bịt tai ngồi co rúm trong xe.
Tôi, già K, Hắc Lang ngồi cùng một xe, già K ngồi trên xe trực tiếp gọi điện thoại, ông ta nói tiếng Miễn Điện, tôi nghe không hiểu, nhưng sắc mặt ông ra không còn khó coi như lúc đầu, giống như đã được sắp đặt ổn định, chuẩn bị cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra.
Xe chạy qua đoạn đường đang thi công, tôi nhẫn nhịn cơn đau vì bụng đang sóc, cơn đau này nhưng đang xé toạc cơ thể tôi thành hai phần, mơ hồ như có một cái gậy chọc vào bụng tôi khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tôi đổ mồ hôi như mưa, dường như không còn sức lực, trước mắt tối sầm lại, tôi ngã vào bên cạnh chận của Hắc Lang.
Anh ta đang nhìn ra ngoài nhìn rừng cây, thấy tôi chao đảo ngã xuống, anh ta lấy tay ra đỡ tôi, hỏi tôi bị làm sao.
Khuôn mặt tôi khó chịu, đau đớn, mai mới nói được một từ: “Đau.”
Anh ta nhìn tôi đang che bụng, giữa hai chân đang chảy máu, đỏ đến kinh sợ.
Anh ta chau mày: “Lái xe chậm một chút.”
Tài xe nhìn qua gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: “Anh Năm, đang trong tình thế nguy kịch, người của Kiều Dĩ Thương sắp đuổi kịp rồi.”
Tôi nắm chặt cổ áo của Hắc Lang, cắn răng cố gắng vươn người lên nhìn đường, ngoại trừ 3 chiếc xe của thuộc hạ già K, phía sau cũng không biết bao giờ mới đuổi kịp được mười mấy chiếc, vây kín cả đường, chặn đường lui của già K
Hắc Lang không quay đầu lại, anh ta khàn giọng nói: “Cô ta chảy máu rồi.”
Già K khịt mũi để bản thân ổn định lại, giọng nói có phần thâm sâu: “Cậu năm, tôi biết mấy loại con gái này cũng có gì đó quyến rũ, nhưng bây giờ không phải là lúc để thương hoa tiếc ngọc, sắp đến lúc phải đùa giỡn tính mạng rồi, tranh thủ từng phút từng giây mới là quan trọng, nếu cô ta chưa thể chết ngay thì không sao cả.”
Hắc Lang đỡ tôi dậy, anh ta tháo dây an toàn của mình ra, sau đó quấn vào người tôi để bảo vệ, một tay cầm lan can, một tay ôm chặt tôi, già K thấy thế cười: “Sao, nhìn trúng cô ta rồi à?”
Hắc Lang không nói gì, đây là thẻ đánh bạc, Kiều Dĩ Thương yêu thương cô ta nhiều như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, vậy thì gây ra phiền thức to rồi.
Xe vẫn lắc lư, càng ngàng càng sóc nhanh hơn, hai chiếc xe theo đuổi phía sau, một cái ban đầu đi cuối cùng, đột nhiên tăng tốc, kĩ thuật điêu luyện lái vượt qua hai xe phía trước, đi ngang hàng với xe tôi, hai xe lúc thì đâm vào nhau, lúc thì đi sát lại gần nhau, bên ngoài đèn xe sáng hết lên, lốp xe không chịu được tốc độ của xe, quẹt lên mặt đất những đường lửa sáng cháy.
Là Kiều Dĩ Thương.
Ông ta một tay giữ vô lăng, chân đạp ga không ngừng tăng tốc, một tay cầm súng phòng khi già K tấn công. Ông ta căng thẳng, gân trên trán và lưng nổi cả lên, từ đầu đến cuối không nhìn về phía tôi.
Hắc Lang ra lệnh, ba chiếc xe đằng sau bất chấp sông chết để chặn đường, đâm vào xe của người của Kiều Dĩ Thương, không biết ở chỗ nào, nhưng lực quán tính quá mạnh không thể chống đỡ được, giống như cách để tứ sát, kết thúc tất cả.
Ngọn lửa cháy cực mạnh khắc cả không trung bao trùm trong mắt tôi khiến tôi kinh sợ.
Không lâu sau đó, xe chạy vào một vùng dất hoang vu, xung quanh là cây cối, trên mặt hồ toàn là đất vụn, cây cỏ với lau sậy nhiều vô kể.
Mấy mười tên thuộc hạ đứng đợi sẵn ở đây, già K thấy lực lượng cũng đủ lớn rồi, anh ta mặc một chiếc áo da màu đen đứng trên sườn dốc cao nhất.
Mười mất phút sau, đội xe không ngừng gào thét, Kiều Dĩ Thương bước xuống từ chiếc xe Bentley đã hư, áo khoác đen trên người ông ta nhuốm đầy máu, dọc theo vạt áo chảy xuống, bắn tung tóe lên đôi giày trắng, giống như bông hoa anh túc nở rộ.
Sát khí, nguy hiểm, ác liệt.
Già K thở một hơi, mắt híp lại gần Kiều Dĩ Thương, trên người ông ta mang vẻ cực kỳ hung tác tan dữ, mấy tên tay sai theo sau tuy thua số lượng không bằng bọn già K, nhưng lại cao to, khí thế.
Kiều Dĩ Thương lướt qua mặt tôi, trời tối nên ạn ta không nhìn rõ máu dưới chân tôi, nếu nếu tôi nghĩ ông ta sẽ lập tức mất không chế.
Già K gượng gạo: “Ông chủ Kiều, anh theo tôi mười mấy km, chắc hẳn định muốn đấu với tôi?”
Kiều Dĩ Thương nhếch môi, nhíu mũi, biểu cảm âm u đáng sợ “Anh lấy người phụ nữ của tôi đi, dù là đến Miễn Điện tôi cũng theo anh.”
“Nhưng anh không biết vào Miễn Điện sẽ có hậu quả gì sao. Đây là nơi do tôi thống trị, tôi chỉ cần hô lên một tiếng, bao nhiêu người chạy vào cũng không thể sống sót đến sáng mai.”
Vậy mà Kiều Dĩ Thương nói ông ta không sợ chuyện này.
Già K liếm môi: “Kiều Dĩ Thương, chuyện này cũng chưa xác thực, người phụ nữ của tôi lúc đầu vào nhầm chỗ của anh, khiến anh phải bắn súng, tôi nhớ quy tắc nên không tìm đến anh, anh làm như không có chuyện gì, bây giờ người phụ nữ của anh chơi tôi rồi, anh muốn mang người đi, Tam giác vàng còn có cả phép tắc này sao.”
“Già K, Miễn Điện và Thanh Nam không giống nhau, ở đây có câu nói là những kẻ chống lại tôi sẽ phải chết. Anh đừng quên anh đang đứng ở địa phận của ai, vùng biên giới Vân Giang có chuyện gì cũng là do Kiều Dĩ Thương tôi quyết định.”
Ông ta nói xong, từ từ đưa tay phải lên bỏ chiếc mũ đen bóng trên đầu xuống. Ông ta lấy tay phủi phủi bụi, đây là một động tác duyên dáng của ông ta, những người lao động ở Tam giác vàng đều biết, Kiều Dĩ Thương một khi đã bỏ mũ xuống, hoặc là tự tay châm lửa thì chắc chắn là ông ta đang tức giận, ắt phải tự tay giết người, đối phương cũng phải chết, không thì bị thương nghiêm trọng.
Hai bên thế lực cực mạnh đứng song song nhau, âm thầm quan sát điểm mấu chốt của đối phương, mục đích đến, hoặc là có cơ hội giải hòa, hay là buộc phải đánh nhau, ví dụ như có câu “đánh rắn bảy tấc” của Kiều Dĩ Thương từ trước đến nay chưa từng để lộ ra, ông ta bây giờ vô cùng bí hiểm, mà những người ở Tam giác vàng này lại trực tiếp để nó phát tán, không một chút cảnh giác.
Già K có chút hoảng sợ, may mà ông ta cũng đã thấy qua nhiều cảnh đời, gương mặt không để lộ ra, ông ta lục khắp người không tìm thấy hộp thuốc lá, bực bội quay đầu nói với bọn tay sai, bọn tay sai lập tức đưa thuốc lá và bật lửa ra, đứng chặn chiều gió cho ông ta. Sau khi già K châm thuốc xong, hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc trong mồm, không ngừng run rẩy, tên tay sai nhìn thấy trong lòng đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Già K ở Tam giác vàng này sóng to gió lớn gì cũng chưa từng gặp qua, cảnh sát cũng chưa từng động đến, ông ta sợ đến mức này, chắc hẳn là đã cảm nhận được dấu hiệu của một mất một còn trong trận đấu này.
Kiều Dĩ Thương vuốt mũ trên tay, đầu ngón tay vân vê: “Thả người hay không?”
Già K nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Kiều Dĩ Thương, anh đừng ép tôi, ở Miễn Điện này tôi là người có máu mặt, tôi còn chưa làm gì mà anh ở trước mặt tôi lại ngạo mạn như vậy à.”
“Già K, ở Tam giác vàng, một là tôi không cướp lấy việc làm ăn của anh, hai là không chiếm địa bàn của anh, người phụ nữ của tôi nếu thực sự đã báo cảnh sát đến chặn anh, anh giam lại tôi cũng không làm gì được, chúng ta cứ thương lượng đã, bây giờ anh cũng chưa phải chịu thiệt hại gì, là anh ép tôi mới đúng.”
Già K nheo mắt, ông ta đang suy nghĩ đến ý đồ thâm độc trong lời nói của Kiều Dĩ Thương, Kiều Dĩ Thương ném chiếc mũ về phía mấy người thuộc hạ của già K đang lén lút tiến lại gần, dưới sức mạnh đáng khâm phục của ông ta, chiếc mũ trở thành vũ khí sắc bén như lưỡi dao, vành mũ quẹt vào mắt mấy tên thuộc hạ, máu me bắn ra be bét.
Mấy tên thuộc hạ bị đâm mù, ngã xuống đất khóc lóc, già K không ngờ Kiều Dĩ Thương làm kinh doanh lâu như vậy, bản lĩnh không lãng phí chút nào, võ thuật này càng tiến bộ, Tam giác vàng sợ là không tìm ra được đối thủ của anh ta.
Già K nghiến răng, dơ tay phải về phía trước, mấy chục tên thuộc hạ rút súng, chĩa vào phía Kiều Dĩ Thương
Kiều Dĩ Thương bên này không để yếu thế, chưa đầy một giây ông ta cũng rút súng ra.
Hắc Lang chần chừ trong chốc lát rồi bước về phía trước, ung dung nói với thầm với già K, già K cắn răng chửi: “Mẹ nó, không còn thời gian nữa đâu mà rời Vân Giang, đấu luôn một trận dứt khoát ở đâu đi!”
Ông ta chỉ về phía Kiều Dĩ Thương, lớn tiếng: “Hôm nay ai đánh thắng Kiều Dĩ Thương, khiến anh ta phải đổ máu, tôi sẽ cho người đó một nghìn đô la, mười mỹ nhân Miễn Điện! Nếu như giết chết được anh ta, tôi và anh sẽ trở thành anh em của nhau, cùng tôi thống trị tam giác vàng!”
Mấy tên thuộc địa im lặng, sau đó có tiếng gầm gừ phát ra, có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm, những người như này thường sẽ ham vật chất và gái đẹp, tôi dường như không có phản ứng nào, Hắc Lang giữ lấy eo tôi rồi đỡ tôi sang một bên, tôi nằm xuống một đám cỏ xanh tốt, anh ta cảnh cáo tôi không được làm loạn.
Trong tầm mắt mây mù khói đen, tôi hướng mắt về phía Kiều Dĩ Thương, hơn ba mươi tên thuộc hạ lù lù không động đậy, nắm chặt khẩu súng trong tay, đầu ngón tay bắt đầu bắn, kéo cò không ngừng.
Kiều Dĩ Thương cởi áo khoác ra, hai vệt áo bay loan xa trong gió, ông ta giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, đối mặt với quân địch không một chút sợ hãi nào.
Tiếng súng đầu tiên vang lên không trung, làm kinh động đến mấy con chim đang ngủ trên cây, rướn thân bay lên tầng mây đen, bóng người trước mặt tôi động đậy, Hoàng Mao dẫn bốn tên thuộc hạ vây quanh tôi, tôi thấy anh ta thở dài: “Các anh bao giờ đến Vân Giang?”
Anh ta không để ý đến tôi, đôi mắt tựa như chim ưng quan sát trận đấu.
Tiếng súng đầu tiên nổ ra, về sau không ngừng bắn phá, hai bên giao đấu nhau, hình ảnh Thương Dĩ Thương bị khói thuốc làm mờ đi, ta kêu lên một tiếng sợ hãi rồi cố ngồi dậy, mắt Hoàng Mao đanh lại, giữ lấy bả vai của tôi: “Cô chán sống rồi hả? Sớm biết gây ra phiền toái này thì tốt nhất đừng có đến, Chu Dung Thành đã chết rồi, ông ta và Hắc Lang không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Tôi cố gắng dãy dụa, anh ta lại càng giữ tôi chặt hơn, trực tiếp đặt tôi vào bụi cỏ.
“Anh Thương không phải là không làm gì cả, ở Tam giác vàng, mấy người buôn bán thuốc phiện giết người cũng không phải làm phạm pháp, tùy ý giết thì cũng có ngày sẽ phải thua dưới tay của cảnh sát, nợ cũ nợ mới đều cũng tính, xử bắn mười lần là đủ rồi!”
Hoàng Mao chưa nói xong, anh ta đột nhiên nhảy xuống bên cạnh tôi, đầu tôi va vào tảng đá lớn, một giây sau có một viên đạn xuyên qua đây.
Mấy tên thuộc hạ của Kiều Dĩ Thương xung quanh nhanh chóng tập kích hướng vào quân của già K, tôi nghe thấy âm thanh thảm thiết của tiếng súng, phát nổ ra, âm thanh sắc bén như dao găm và kim châm, xuyên thẳng vào người, còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn thì đã chết rồi.
Màn đẫm máu trước mắt này tôi nằm mơ cũng không không nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến nó nó, cực kỳ nguy hiểm.
Thanh Nam ở thời đại hòa bình, đã sớm không còn nhìn thấy những cảnh đấu đá đánh nhau như vậy, thậm chí là che giấu đi. Nhưng thực tế những giao dịch phi pháp tam giác vàng này, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xảy ra.
Chu Dung Thành cũng nhiều lần trốn thoát trong những vụ thảm sát như này, ông ta không muốn tôi lo lắng, chưa bao giờ kể cho tôi nghe mấy cảnh nguy hiểm như này, cho đến bây giờ khi tôi ở trong vòng xoáy sống còn, tôi mới hiểu ra sự kiên cường dũng cảm của ông ta tại sao lại đi không trở về.
Cuối cùng tôi cũng chấp nhận, Hắc Lang không phải là anh ấy
Anh ấy liều chết thâm nhập vào nơi này, thực chất anh ấy chưa từng nghĩ đến rời xa.
Anh ấy yêu tôi như vậy, nuông chiều tôi như vậy, tôi cuối cùng lại trở thành bộ dạng mà anh ấy căm thù.
Anh ấy mãi mãi không tha thứ cho tôi, cũng sẽ gặp lại tôi nữa, trên thế giới này, và cả thế giới khác, tôi và anh ấy mãi mãi không vĩnh biệt.
Tôi không chịu được mà khóc lên, Hoàng Mao chặn miệng tôi lại, anh ta cảnh cáo tôi không được phát ra âm thanh, tôi cắn chặt môi và đầu lưỡi, tất cả những thứ trước mắt đều trở lên mơ hồ.
Quân của già K bên kia càng ngày càng bao vây về phía Kiều Dĩ Thương, trong nháy mắt đã chiếm hết cả vùng.
Kiều Dĩ Thương trâm mặc lấy hộp thuốc ra, ông ta đứng giữa hàng loạt viên súng, vô số viên bay trượt qua đỉnh đầu của ông ta, phiêu bạt khắp nơi cháy bùng lên, ông ta vẫn không bị thương tí gì, nhẹ nhàng như không có một ai, cơ thể ông ta lúc này như sắt thép, không gì có thể xuyên qua được, ông ta thực chất không sợ những người này, cũng không sợ trận chiến kinh thiên động địa. Ông ta không để lộ biểu cảm gì, hít một hơi sương mù.