Sắc Dụ

Chương 230: Anh sẽ quên em mãi mãi




Tôi nằm bất tỉnh trong cơn đau, trước mắt là một ít ánh trăng bị mây đen che phủ, chiếu qua cửa xe, chiếu xuống lông mày của Kiều Dĩ Thương, chỉ nhớ đến đôi mắt đỏ hồng của Kiều Dĩ Thương trước khi hôn mê.

Tôi run rẩy, không biết do lệnh hay do lạnh, hay đang sợ hãi

Khi tôi tỉnh táo trở lại, phát hiện ra mình đã đi vào làn sương mù dày đặc, bụi trắng bay lên, cả thế giới như không có mặt trời.

Dung Thành.

Anh ấy đứng dưới gốc cây, mặc một bộ cảnh sát đầy máu, gương mặt không chút biểu cảm nào nhìn chằm vào tôi, ở lồng ngực có một con dao xuyên qua, anh ấy chắc chắn rất đau khổ, vì thế gương mặt mới tái nhợt như vậy.

Tôi kinh ngạc, chạy đến chỗ anh ấy, khi tôi chạy gần đến, cây đa bỗng biến thành tảng đá, anh ấy đang đứng trên vách đá, thấy tôi chạy đến thì lùi ra phía sau, chỉ còn cách anh ấy nửa bước chân thì cơ thể tôi không thể chạy qua được. Tôi sợ đến mức đứng yên.

Tôi khóc nhìn đôi tay của anh ấy, đôi tay ấy run rẩy, gầy khô, không có máu: “Dung Thành, anh vẫn còn sống sao, bọn họ nói anh chết rồi, bọn họ nói anh chính là Hắc Lang.”

Đây là Dung Thành oai phong ấm áp hiền dịu trong kí ức của tôi đây sao? Trên người anh ấy không còn chỗ nào hoàn chỉnh cả, nhếch nhác, thảm hại, khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.

“Hà Linh San.”

Anh ấy gọi tên của tôi: “Quay về đi, quay về nơi mà em cần đến, mãi mãi không được đến đây.”

“Anh quay về cùng em!”

Giọng tôi khàn lại: “Em đến quỷ nha môn một lần rồi, đã suýt chút nữa thì mất mạng, em cũng không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa rồi “

Anh ấy cúi xuống nhìn vết máu ở chân tôi và vết bầm trên người, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu em không quay về, anh sẽ mãi mãi quên em.”

Tôi khóc gào lên: “Em không cần anh quên đi em, em chỉ cần anh theo em quay về.”

Xung quanh anh ấy tỏa ra một vầng sáng, từ nhạt đến đậm dần, giống như một lò luyện khổng lồ đốt cháy mắt tôi, ông ta dang rộng tay rồi dần dần ngửa ra sau, mà phía sau ông ta là vách núi, tôi nức nở hét ông ta mau chạy đi, kéo lấy tay ông ta, nhưng tôi đã chậm. Tôi không thể đuổi kịp ông ta, tôi chỉ có thể dơ mắt nhìn ông ta rơi xuống, bị sương mù dày đặc bao phủ trong hồ nước.

“Không được!”

Tôi kích động, âm thanh cứ vang mãi trong đầu, chỉ là không thể hét lên được, tôi run sợ, bóng đen bao phủ ở thế giới bên ngoài, ánh sáng đèn sợi đốt đã đánh thức tôi trở lại.

Tôi có chút đau đớn, mở mắt ra, đập vào mắt tôi là bức tường trắng, giường màu trắng, tất cả đều màu trắng, có mùi thuốc, đây là ác mộng, chỉ là giấc mơ thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chân tay tôi mềm nhũn, giống như vừa trải qua một trận chiến, mặt tôi ướt đẫm, tôi không phân biệt được đó là nước mắt hay là mồ hôi. Rèm cửa treo lơ lửng, cách cửa kính khẽ mở ra, một chùm lá đỏ tím vươn vào, rơi xuống ban công.

Tôi nhìn thấy hai bóng người đưa lưng về phía tôi đang đứng im lặng. Tôi nhận ra một trong hai người đó, tôi khó khăn lắm mới vươn tay được ra chỗ anh ta, tôi muốn gọi anh ta, nhưng lại không thể nào nói ra được, tôi liếm đôi môi khô không khốc của mình, Hoàng Mao dần dần hiện rõ lên trong tầm mắt của tôi.

“Anh Thương, cảnh sát đến đến hiện trường, công an tỉnh Vân Giang và đội phòng chống buôn bán ma túy cũng đã đến, tổng cộng hơn năm mươi người, bên chúng ta có ba người, tôi đã sắp xếp cả rồi, chuyện cũng không nghiêm trọng, bởi vì không có cảnh nào thiệt mạng, chỉ có những tên buôn bán ma túy chết, đoán chừng bảy tám năm, nếu chúng ta muốn mua cũng phải ba đến năm năm mới được.”

Kiều Dĩ Thương ừm: “Những người mà trung đoàn phòng chống ma túy cử đi tại sao lại mất liên lạc.”

“Bị cảnh sát phát hiện rồi, cảnh sà đã nắm bắt những người chúng ta huấn luyện ra đều kín miệng, dù bị tra tấn kiểu gì cũng không khai ra, cứ phái một người ra giải cứu, trên người bọn cướp có ma túy đá, đạn, trực tiếp bắn phá, vì thể người của chúng ta, tên cướp và con tin đều chết.

Kiều Dĩ Thương cầm bật lửa màu ngọc bích trên tay, nhẹ nhàng xoay tròn: “Thể lực của già K ở Tam giác vàng cũng ảnh hưởng đến mấy phần.”

“Chợ đen và thế lực ngầm buôn bán ma túy không đến hai phần. Ngoại trừ chúng ta và ông chủ Thái Lan, thế lực của già K nhiều như vậy, lúc chúng ta không ở đó, mạng lưới ma túy đều do ông ta tính toán.”

Hoàng Mao suy nghĩ: “Hắc Lang…”

Hoàng Mao vừa nói vừa liếc mắt về phía giường, nhìn thấy tôi đang im lặng nhìn anh ta, anh ta lập tức không nói gì nữa. Anh ta chọc vào cánh tay của Kiều Dĩ Thương, nhếch cằm lên ý muốn bảo ông ta quay đầu lại, khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương rơi vào tầm mắt của tôi. Ông ta hỏi tôi tỉnh rồi.

Tôi gật đầu, sắc mặt ông ta đột nhiên trầm xuống: “Cô có biết cô gây ra bao nhiêu tai họa rồi không?

Tôi không kìm chế được bản thân mình, người tôi cứng đơ, sợ sẽ phải nghe tin xấu, ngay cả thở tôi cũng không dám.

“Nếu như tôi đến muộn một phút, xe chạy qua tầm mắt của tôi, dù tôi có sắp xếp kế hoạch ổn thỏa ở Tam giác Vàng, cũng chưa chắc đã tìm thấy cô, đợi đến lúc tìm thấy cô rồi chắc tôi là xác chết. Cô cho rằng già K và người đàn ông trước đây của cô giống nhau sao, mạng người trên tay ông ta rất nhiều, thêm cô cũng chẳng vấn đề gì.”

Kiều Dĩ Thương bước đến phía tôi: “Cô muốn cùng ông ta chết, vậy cô đã hỏi qua ý kiến tôi chưa?”

Anh ta nhìn xuống bụng tôi: “Suýt chút nữa thôi là không giữ được đứa bé.”

Đôi mắt tôi ngơ ngác sáng lên, đứa bé vẫn còn sống.

Nó đã ở trong bụng tôi ba tháng nay, lúc đầu tôi ghét đứa trẻ này, hận không thể nào làm cho nó biến mất, lừa dối bản thân mình, nhưng bây giờ tôi ao ước mình có nó.

Lúc tôi bị chảy máu, bỗng nhiên tôi ý thức được mình cũng đang rất hoảng loạn sợ hãi, tôi sợ mất đi đứa trẻ này, tôi đã không thể chịu đựng được nữa nếu phải mất đi thứ gì, chỉ là chính bản thân tôi không nhận ra.



Kiều Dĩ Thương không còn trách mắng tôi, tôi khó khăn lắm mới nở được một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp, nũng nịu nói muốn uống nước.

Ông ta giật mình, gương mặt cũng bớt lo lắng, lấy cho tôi cốc nước rồi cắm ống mút lại, tôi uống hết cả một cốc nước, cảm giác như bản thân đang sống lại.

Tôi cầm lấy tay của ông ta, sờ vào bụng mình: “Đứa trẻ vẫn còn, anh không cần phải trách tôi, lúc già K đánh tôi, tôi đã bảo vệ nó.”

Đôi mắt Kiều Dĩ Thương không còn phẫn nộ: “Có thật là cô cho rằng tôi không có cách nào sao ?”

Tôi nói ông ta có sao

Hai tay ông ta xiết vào miệng tôi, trong như mỏ vịt, ông ta thấy bộ dạng ngây thơ của tôi đành nói: “Lúc nào cũng có.”

Tôi híp mắt cười.

Hoàng Mao cầm mũ đội lên đầu, chuẩn bị rời đi, anh ta đứng ở cuối giường nói với tôi: “Cô Hà, sau này cô có thể không gây sự lại một chút được không. Ở Tam giác vàng muốn cứu người rất khó, mười con tin rơi vào tay bọn buôn bán thì tám chín người đều không thể sống sót, nhất là bọn Miễn Điện, Thái Lan, bọn chúng điên cuồng giết người Thanh Nam rất nhiều, cảnh sát đi đến thì xác đã chết hết rồi, nếu không phải anh Thương thì lần này chắc cô sẽ không thể thoát ra được.”

Anh ta xua tay: “Mẹ nó tôi mà gặp phải chuyện như này, tôi sẽ đâm chết cô ta, đỡ phiền phức.”

Khi anh ta rời đi cũng không đóng chặt cửa, tiếng chửi thề ngoài hành lang của anh ta vang lên, tôi nhìn qua khe cửa thấy mấy người đàn ông mặc áo bệnh nhân đang uống rượu hút thuốc, đầu quấn băng gạc, để lộ đôi mắt hung ác như tên trộm, tôi hỏi Kiều Dĩ Thương chẳng phải ở bệnh viện không cho hút thuốc, gây tiếng ồn hay sao.

“Đây không giống như bệnh viện. Đây là bệnh viện duy nhất ở vùng biên giới, do ba nước đầu tư. Ở đây chỉ có người buôn bán ma túy và con tin, nơi chôn vùi thuốc nổ, cảnh sát không dám tấn công.

Ông ta lau sạch mồ hôi trên trán tôi: “Tình hình rất khẩn cấp, không thể kịp lên thành phố, muộn một tí là không đảm bảo được tính mạng, mấy người ở đây đều rất sợ tôi, bọn họ sẽ không làm phiền đến cô đâu.”

Tôi ở bệnh viện hai ngày, những thước dưỡng thai mà Kiều Dĩ Thương yêu cầu đều là loạt tốt nhất, vì vậy mà cơ thể tôi hồi phục rất nhanh. Rạng sáng ngày thứ ba có đơn hàng cần ông ta giải quyết, cần lên thành phố đàm phán cùng với Hoàng Mao và mấy người thuộc hạ, tôi sai ba tên canh giữ ở cửa mang cho tôi nước và đồ ăn, chỉ còn một người đứng cạnh, tôi cướp lấy điện thoại của hắn ta, rồi đe dọa hắn cho tôi đến một nơi.

Hắn không đồng ý, không chịu nổi tôi vừa đấm vừa xoa, đành phải đồng ý.

Bệnh viện này cách nơi tôi muốn đi rất gần, chỉ cần đi tầm ba mươi phút là đến nơi. Chỉ là đường sóc, không dễ đi.

Xe dừng ở chân núi, tôi nhảy xuống trước ngẩng lên nhìn sườn đồi bao phủ bởi cây cối. Đây là biên giới, là nơi mà mọi năm đều diễn ra trận chiến, là nơi duy nhất coi mạng người như trò chơi ở Thanh Nam thời đại hòa bình.

Thời khắc cuối cùng của Chu Dung Thành là ở chỗ này.

Tôi không kịp mua hương hoa đến đây, chỉ có thể dùng bật lửa châm đốt chiếc khăn, ném nó lên để cháy thành tro bụi, ở đây luôn có một anh lửa thuộc về anh ấy, để anh ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi sự đau khổ.

Chiếc khăn cuối cùng cũng cháy rụi, một đám người nông dân đi hái quả đi ngang qua, tôi giữ lấy một người rồi đưa anh ta rất nhiều tiền, anh ta chỉ vào giỏ hoa quả mỉm cười đưa cho tôi, tôi nhờ lái xe mang nó lên xe, hỏi anh ta có biết đường đi ở đây không.

Anh ta chỉ vào con đường làm bằng sỏi đá ẩn hiện trong đám cỏ: “Ở đây có thể đi lên núi, đi được một khoảng sẽ nhìn thấy vườn quả, đó là giải phân cách, đừng leo lên cao quá, đỉnh núi là một nơi độc địa, rất nguy hiểm. Bọn họ nhìn thấy những người đột nhập bất hợp pháp sẽ giam giữ mình lại “

Tôi cảm ơn anh ta, bảo tài xế đợi tôi, hơn hai mươi phút sau tôi quay lại.

Anh ta không ngăn cản được tôi. Tôi leo lên núi, lần lượt làm rơi những viên ngọc trai xuống, tôi nghĩ mọi mảnh đất ở đây ông ta đều đã từng đi qua. Dù mưa gió có cuốn trôi hết những dấu tích tôi để lại, thì tôi vẫn tin, mọi thứ tôi để lai đều có thể mang đến cho ông ta bằng một cách nào đó.

Tôi đi được khoảng năm trăm mét thì dừng lại trước đống cây gai lộn xộn, đường núi này rất dài, dường như đi mãi cũng không hết, tôi đứng im một hồi lâu, nghe thấy tiếng gọi của tài xế ở dưới chân núi vọng đến, vừa lo lắng vừa hoảng sợ, tôi nhắm mắt rồi xoay người đi về.

Anh ta vào một căn nhà gỗ cũ kĩ, trốn trong rừng sâu, bên trong còn có một cái giống không có nước. Trên mái nhà treo một chiếc băng rôn màu trắng ghi ba chữ tầng thảo dược. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo dính đầy máu và bụi bặm hôm trước. Anh ta vội vã chạy ra, đi qua hàng cây linh sam mọc thẳng tắp trước mặt tôi, tôi chạy lên mấy bước, gọi: “Anh năm.” Anh ta dừng bước chân, đi qua đến trước mặt tôi.

“Sao cô lại ở đây.”

Tôi chỉ vào dãy núi kia: “Tôi đến để tạm biệt người đàn ông của tôi.”

Anh ta nhướn mày rồi đi về phía trước, không định ở lại, tôi bước lên ngọn đồi đầy gai, kiên trì đi theo anh ta: “Vết thương tối hôm trước của anh khỏi rồi sao?”

Anh ta trả lời không có vấn đề gì cả

“Vậy là anh thực sự bị thương rồi “

Tôi nắm lấy tay áo anh ta, anh ta kêu lên một tiếng, tôi mới phát hiện cánh tay anh ta đang bị thương, đang không ngừng chảy máu

“Sao anh vẫn chưa đi bệnh viện.”

Anh ta rút cánh ta lại: “Ở Vân Giang có rất nhiều thảo dược, có thể trị được vết thương.”

Tôi lại bắt lấy tay anh ta, ấn anh ta ngồi xuống, xắn tay áo anh ta lên, để lộ ra viết thương đáng sợ.

Ở gần khuỷu tay có một viên đạn bắn vào, da đỏ lên, nổi lên một lớp dầu trắng, viên đạn bên trong đã bị cho ra, có thể mơ hồ nhìn thấy vết thương do nhát dao.

Tôi cắn răng, không nhịn được mà run lên: “Anh điên rồi sao. Bó thuốc này mà có thể chữa được hả?”

Anh ta nói nội gián đều như vậy.



Tôi sửng sốt: “Anh cởi hết đồ ra cho tôi.”

Anh ta cười: “Cô không biết sao.”

Tôi nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, tôi nở một nụ cười thật tươi: “Tôi biết rồi.”

Tôi quỳ lên mặt đất, dùng những hạt sương dính lá cây khử trùng vết thương của anh ta, nghiền nát thảo thược, vân vê ép thành nước màu xanh đậm, rồi thoa lên vết súng, anh ta không nói gì, tôi còn chẳng biết anh ta có đau hay không, chỉ biết thỉnh thoảng anh ta lại hít thở sâu, anh ta đang cố chịu đựng

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Anh ta trả lời bốn mươi tuổi.

Tay tôi run lên: “Anh bằng tuổi với anh ấy, có điều anh cô đơn hơn, không có người vợ nào đợi anh.”

Anh ta ngẩn người, cho rằng có vợ thật là phiền phức, vì vậy anh ta không cần.

Tôi nhìn anh ta băng bó vết thương: “Không có phiền phức cũng tốt. Cảm ơn anh tối hôm đó đã cứu tôi, tôi đã thất lễ trước mặt anh, tôi sẽ quên hết những thứ ngày hôm đó.”

Tôi nhìn lên gương mặt góc cạnh của anh ta: “Anh sẽ nhớ tôi chứ.”

Anh ta mím môi liếc nhìn tôi, trầm mặc đứng dậy rời đi, anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, cũng không quay đầu lại, dứt khoát đi, không hề luyến tiếc hay lưỡng lự, nhanh chóng biến mất khỏi núi rừng sâu thẳm này, con đường anh ta đi không cùng hướng với tôi.

Tôi vội vàng chạy xuống chân núi, anh ta nhìn tôi không có vấn đề gì xảy ra, thở phào nhẹ nhõm mở cửa xe: “Cô Hà, chúng ta quay lại bệnh viện, anh Thương vừa mới gọi điện, tôi nói tôi cùng cô đi dạo ở công viên, về muộn một chút nữa chỉ sợ ông chủ sẽ đi tìm.”

Tôi dựa trán vào cửa xe, ngây người nhìn con đường sỏi đá leo lên núi kia, một lúc sau mới nói: “Đi thôi, mong muốn của tôi đủ rồi.”

Xe đi quanh quẩn tầm hơn nửa tiếng, cuối cùng lại hết xăng, lái xe tìm được một nơi bán xăng rồi mua, tôi đi dạo xung quanh, trên đường đi qua một quán rượu nhỏ, bỗng nhiên có người nhắc đến Chu Dung Thành. Tôi lập tức dừng lại, ngoảnh mặt vào xem, thấy có hai người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn tàn tạ, cởi trần uống bia, giọng nói rất trầm, đáng tiếc trong màn đêm tĩnh lặng vẫn bị tôi nghe thấy.

“Chu Dung Thành sau khi đốt thuốc phiện lại bị khói làm cho hôn mê, đúng lúc thuộc hạ đến, đâm ông ta một nhát dao, trên người tổng cộng hơn ba mươi nhát sao, sợ ông ta không chết lại đâm một nhát vào huyệt thái dương. Cuối cùng mang thi thể ông ta đi thiêu, tro cốt chôn ở một cốc cây ăn quả rồi.”

Cả người tôi cứng đờ, vội vàng trốn ra sau bức tường, trừng mắt thở gấp, tim như phát hỏa lại giống như ngừng đập.

Mấy tên thuộc hạ uống rượu, mơ hồ nói “Anh Đạo còn nhúng tay vào chuyện buôn ma túy của chúng ta sao?”

“Anh Đạo đã sớm phản bội anh Thương rồi, anh ta là người của ông Thường, âm thầm quy phục anh ta rồi. Mục đích ở Tam giác vàng là nhắm đến anh Kiều. Cmn, lúc đầu không phải là anh Thương đến dẫn anh ta thoát khỏi ở chỗ chợ quê sao, anh ta ăn trộm thịt lợn của người ta, rồi bị một nhóm lưu mạnh đánh chết!”

Người đàn ông kia hút thuốc nói: “Ông Thường gả con gái cho anh Thương mà anh Thương lại không để tâm đến, ông ta lại không có con trai, sợ anh Thương quay về tính toán, muốn chèn ép ông ta. Anh Thương không biết anh Đạo là gián điện của lão Thường. Tôi từng nghe thấy cuộc gọi điện nên tôi biết, nhưng tôi không dám nói. Ở chỗ này nếu có chết cảnh sát cũng không thèm quan tâm, vậy thì tội gì mà phải rước họa vào thân. Nếu anh Thương biết, anh Đạo cũng chỉ là người làm theo mệnh lệnh, cũng không thể vô duyên vô cớ động đến anh ta.”

Tên thuộc hạ ngẩn người: “Ông Thường giết Chu Dung Thành làm gì, ông ta chưa từng đụng đến cơ mà.”

Người đàn ông kia gian xảo cười: “Ông Thường nhìn trúng người phụ nữ của Chu Dung Thành, ai lại không biết? Ông ta không giết thì sao có thể chiếm đoạt lấy người phụ nữ của cục trưởng công an kia? Anh Thương dụ dỗ Chu Dung Thành lên trên núi, để cho ông Thường có cơ hội tiêu diệt ông ta, nhưng lại không biết người ông Thường phái đến là anh Đạo, anh Thương muốn tiêu diệt Triệu Long, giải quyết đống tai họa âm thầm, bản thân đã ăn mảnh, nhân tiện giết luôn Chu Dung Thành đang đối đầu với anh ta, ông Thường muốn người đàn bà kia, mỗi người một âm mưu, liên kết lại cùng tiêu diệt. Nếu Chu Dung Thành không chết, ông ta già rồi, cũng không nhanh nhạy nữa. Nhưng hai ông chủ kia lại dám tính toán phía sau ông ta, ông ta nhất định sẽ không thể chạy thoát được.”

“Là bà năm mà ông Thường mới nạp thêm vào sao?”

Người đàn ông kia khì mũi: “Không phải cô ta, nghe nói đang ở chỗ anh Thương làm tình nhân rồi.”

“Mẹ nó, người phụ nữ này nhiều người si mê, ông Thường phí công tốn sức vẫn không có được, ông ta có thể bỏ qua được hay sao?”

Người đàn ông kia vỗ vào bản vai tên thuộc hạ, rồi lại mở nắp chai rượu: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, để cho bọn họ từ đấu nhau. Chu Dung Thành cả một đời anh minh như vậy, lại chết dưới tay của một người phụ nữ, nếu không có cô ta, ông ta cũng không cần phải chết. Hồng nhan họa thủy, câu này quả thật không sai.”

Tôi liều mạng chạy, quay về xe ngồi, run rẩy cắn đầu ngón tay, cuộc đối thoại giữa hai tên kia không ngừng vang lại trong đầu tôi, tàn nhẫn như dao sắc nhọn, cắt nát vào trái tim tôi thành từng mảnh.

Thì ra kẻ chủ mưu không phải là một người, mà là hai người, bọn họ đã lập ra một kế hoạch nhử hổ xa rừng vô cùng hoàn hảo, khiến Chu Dung Thành phải rời địa phận của mình để đến một nơi xa lạ không thể kiểm soát lực lượng. Ông ta như cá nằm trên thớt, để mặc cho bọn họ xử lí.

Tôi luôn cho rằng, Kiều Dĩ Thương tính toán với Triệu Long là vì ông ta muốn chiếm vùng Tam giác vàng ở Thanh Nam, ông ta không muốn xung đột trực tiếp để tổn hao lực lượng, vì vậy mới tung tin Triệu Long đã rời đăc khu, muốn mượn tay của Chu Dung Thành và cảnh sát, để Triệu Long bị tiêu diệt. Mà Chu Dung Thành lại rơi vào bẫy của Kiều Dĩ Thương, chết cùng Triệu Long.

Tôi luôn cho rằng Kiều Dĩ Thương không phải cố ý giết người, người vì ông ta mà chết, thậm chí còn bào chữa cho ông ta. Tôi muốn báo thù, muốn lấy lại Đế Hào, mối hận thù của tôi đối với ông ta càng ngày càng giảm.

Kiều Dĩ Thương không phải là chủ mưu, mà là đồng lõa của tội ác tày trời này, nếu như không có ông ta, ông Thường dựa vào sức mình cũng không thể hạ gục được cục trưởng công an, thế lực của Tam giác vàng chỉ có một mình Kiều Dĩ Thương

Ông ta luôn nói không đành lòng, không chịu thưa, nhưng lại biết rõ chồng tôi tại sao đi không trở về, ông ta lặng lẽ để Chu Dung Thành đi vào ngõ cụt, khiến tôi phải mất gia đình, mất đi cuộc hôn nhân, mất hết tất cả.

Người đáng ra phải chết là người gây tội ác ông Thường.

Hai mắt tôi đỏ, nghẹn ngào, tài xế mãi không thấy tôi bảo anh ta mở cửa xe, anh ta quay đầu lại hỏi tôi bị làm sao.

Tôi ngửa mặt lên, đôi môi run lên một lúc lâu, sau đó bật một tiếng cười khàn đặc. Tôi không nên đi gặp Hải Châu, đây là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời này, gia nhập vào thế lực tàn ác đen tối. Nếu tôi không có nhan sắc, nếu tôi chưa từng để lộ tài năng, nếu tôi không gặp ông Thường, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy.

Đáng tiếc thế giới này không có nếu như, khi mỗi người phải trải ra một chuyện gì đó, đều không biết sẽ có kết cục gì, tốt hay là xấu, chỉ có đợi chúng phát nổ rồi mới biết kết thúc rồi.