Chương 9: Trạm trung chuyển Hùng Vân
Đích thực là trời đã có đôi chút biến đổi, trở nên lạnh hơn. Vấn đề là Nguyễn Thiên Dực cũng thể dục thường xuyên, thân thể đâu đến nỗi tệ như vậy chứ?
Lê Phúc Tâm nghĩ như thế, đổi lại bình thường hắn đã nói một câu phản bác, chỉ giờ này tình trạng của Nguyễn Thiên Dực quả thực khá là bất ổn, hơi thở khi mạnh khi yếu, vậy nên hắn cũng bỏ mặc ra một bên.
Chỉ hô một tiếng: “Xa phu, ngươi mau thúc ngựa đi!”
Chiếc xe ngựa lao nhanh trong màn đêm tối tăm, cũng chỉ có ánh đèn le lói chập chờn ở bên trong xe, cùng với đèn trước mặt xa phu.
Cạch! Xe ngựa lần nữa rung lắc mạnh, Lê Phúc Tâm cắn phải lưỡi, hắn bực mình đến nghiến răng nghiến lợi, đột thiện cảm dành cho xe ngựa cùng đường đá lại âm thêm vài điểm.
Xa phu đáp: “Ban đêm được như thế này đã là nhanh hết cỡ rồi! Mà các ngươi yên tâm, sắp đến được ga Hùng Vân rồi!”
Mie Rudox giãn lông mi ra, coi như là an tâm phần nào.
Ga Hùng Vân tuy không phải là thành thị, cũng chẳng phải làng trấn, nó là một cái trạm trung chuyển cỡ trung nằm trên vành đai xuyên lục địa của nhân loại. Cơ sở y tế cùn với đội ngũ bác sĩ ở đấy tuy không bằng được các thành thị hàng đầu, thế nhưng để cứu người mất nửa cái thân cũng có thể.
Tuy Lê Phúc Tâm không thả lỏng được như Mie Rudox, vậy nhưng cũng tính là an tâm hơn phần nào.
Khi mà tinh thần mọi người có vẻ không được tốt lắm, Nguyễn Thiên Dực lại chậm chạp mở mắt ra.
“Ai chà... Mấy giờ rồi vậy...” Nguyễn Thiên Dực chống thân mình ngồi dậy, lập tức hắn đối diện với hai đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc.
“Oa! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Thực sự là dọa c·hết ta rồi.” Lê Phúc Tâm kích động đến nỗi dang hai tay ra ôm chặt lấy Nguyễn Thiên Dực, hắn vui vẻ cười to, lại còn theo thói quen vỗ lưng Nguyễn Thiên Dực vài cái, gõ đến mức Nguyễn Thiên Dực muốn long phổi mới ngừng.
Nguyễn Thiên Dực lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, đẩy tên to con đấy ra, đáp: “Ngươi làm như ta dễ xảy ra việc thật đấy.”
Mie Rudox thấy Nguyễn Thiên Dực còn có thể thoải mái châm chọc Lê Phúc Tâm như vậy thì mới hoàn toàn an tâm, nàng nhẹ thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Ở phía trước, phu xa nhận ra Nguyễn Thiên Dực đã tỉnh lại, thế nên hắn cũng chẳng còn vội vã mà cho xe ngựa giảm tốc đi mấy phần.
“Ngươi đã làm gì mà lại b·ất t·ỉnh ngay trong kim tự tháp như vậy?” Lê Phúc Tâm không khỏi thắc mắc.
Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, hắn vừa nhớ đến cái không gian kì lạ kia thì trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh về không gian ấy. Vẫn là một mảnh ánh sáng rực rỡ muôn màu, chỉ là hắn không thể nhìn kĩ hơn những tia sáng kia như là khi ở hẳn bên trong.
Nguyễn Thiên Dực còn có loại cảm giác bản thân còn có thể đi vào đó, thế nhưng không phải lúc này.
“Dực?” Lê Phúc Tâm hơi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thiên Dực, lại lên tiếng. Hắn ta cảm thấy Nguyễn Thiên Dực có đôi chút kì lạ.
“A.” Nguyễn Thiên Dực định thần lại, “Ta cũng không biết... Đột nhiên trước mặt tối sầm, sau đó khi tỉnh dậy thì ta đã ở đây rồi.”
Trước hết, hắn quyết định sẽ dấu đi sự tồn tại của mảnh không gian ấy đã, để hắn trở về tìm hiểu về nó rồi hẵng quyết định nên làm gì tiếp theo. Nguyễn Thiên Dực cũng không rõ bản thân vì sao lại ngất, thế nhưng hắn dám cá tám chín phần mười là có liên quan đến mảnh không gian đó.
Một làn gió xen qua kẽ hở của xe ngựa, chui vào bên trong rồi bay qua từng người, khiến Nguyễn Thiên Dực không khỏi run lên vì cái lạnh.
“Sao... lại lạnh như thế?” Nguyễn Thiên Dực ôm thân, hai hàm răng run run như muốn chập lại với nhau. Bây giờ Nguyễn Thiên Dực để ý mới thấy ngoài kia tối đen như mực, có vẻ như bọn hắn đã đi được một quãng đường dài.
Hắn nhìn qua Lê Phúc Tâm cùng Mie Rudox, thấy bọn hắn không chỉ mặc đồ thành thị, mà còn khoác trên người trang phục đậm chất người tỉnh An Phúc mà họ đã mua khi vẫn còn ở trấn An Yên, vốn là đồ bổ sung vì thiếu quần áo hơn so với kế hoạch.
Mie Rudox để ý đến Nguyễn Thiên Dực rùng mình một cái như thế thì lập tức hiểu hắn muốn cái gì, thế là nàng lại mở ra túi đồ, lấy ra mấy cái áo khoác đưa cho Nguyễn Thiên Dực.
“Cảm ơn.” Hắn nói lời lịch sự.
Mie Rudox đưa mấy cái áo sang cho Nguyễn Thiên Dực, thuận miệng nói: “Có thể là ngươi đã bị một loại vi-rút nào đó t·ấn c·ông rồi. Dù sao cái kim tự tháp ấy nhiều rêu, lại ở nơi kín như vậy, có đản sinh ra loại vi-rút kì quái nào cũng chẳng phải là lạ.”
“Hả?” Lê Phúc Tâm giật mình, tiếp đó hắn vội đứng dậy, tránh Nguyễn Thiên Dực càng xa càng tốt, lại liên tục phủi quần áo.
Nhìn thấy Lê Phúc Tâm lo lắng như thế, Nguyễn Thiên Dực bĩu môi khinh thường: “Ngươi nghĩ làm thế là bản thân có thể tránh thoát đấy. Nên nhớ là ngươi cũng từng bước vào cái phòng đó, lại còn ôm ta nữa chứ.”
Mie Rudox cười một tiếng, lại bảo: “Đấy là ta chỉ đoán vậy thôi. Mà nếu nó là thật sự thì cũng đúng đấy, ngươi ta không thoát nổi đâu. Tốt nhất là lát nữa đến trạm Hùng Vân thì chúng ta đi xét nghiệm một thể luân. Cả xa phu nữa đấy nhé."
Xa phu lắng nghe từ nãy giờ, hiển nhiên cũng biết bọn hắn đang nói đến cái gì, trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm, thế nhưng vẫn gật đầu bảo: “Được thôi.”
Đi thêm khoảng chừng một tiếng, từ xa xa đã có một tòa tháp cao lớn hiện lên, nó có màu trắng bạc, lại cao v·út, thon dần từ dưới lên đến đỉnh nhọn hoắt. Dưới nền trời đầy mây âm u mà xám xịt, cùng với những ánh đèn chiếu sáng cả vùng trời, tòa tháp ấy hiện lên vẻ cô đơn cùng ảm đạm.
Đấy là trạm trung chuyển cỡ trung Hùng Vân, là trạm trung chuyển nằm giữa tỉnh An Phúc và tỉnh Vi Tinh.
Toàn bộ thế giới này đều là địa bàn của loài người, nối dài từ lục địa phía tây sang lục địa phía đông. Sao mà rộng lớn vô ngần? Chính vì thế mà khả năng di chuyển đường xa trở nên vô cùng bất tiện, chi phí vận chuyển đường dài cũng trở nên vô cùng đắt đỏ, chính vì thế mà hệ thống trạm trung chuyển xuyên lục địa ra đời, làm cầu nối cho không chỉ các tỉnh của lục địa phía đông, mà còn kết nối giữa các bang của lục địa phía tây. Nó bao gồm một trăm trạm tất cả, trung bình cứ ba ngàn cây số là có một trạm, lại chia thành ba loại trạm trung chuyển: đại, trung và tiểu.
Xe ngựa nhanh chóng thúc ngựa đến gần trạm Hùng Vân, mà tòa tháp cũng dần dần hiện lên kích thước thật sự của nó trong mắt mấy người.
Nhìn từ xa, tòa tháp tựa như một cây cọc sắc bén, lại được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ. Đến gần, nó lại như một cây bút, một cây bút mà chỉ có người khổng lồ mới có thể cầm được.
Trạm Hùng Vân cao chín trăm bảy mươi mét, diện tích tầng đáy là mười ki-lô-mét vuông, mất tổng cộng tám năm xây dựng, đây là một kiệt tác trong số những kiệt tác của nhân loại.
Xa phu chỉ có thể đưa bọn hắn đến nơi gửi xe ngựa, sau đó xa phu liền theo ba người tiến vào bên trong trạm Hùng Vân.
Vì là trạm trung chuyển cỡ trung, vậy nên dù là nằm ở giữa vùng rừng núi sâu thẳm, mặc cho bây giờ đã khuya, nơi đây vẫn vô cùng tấp nập cùng náo nhiệt, có đủ mọi loại người đi qua đi lại, kiểu cách ăn mặc gì cũng có, ngay cả quái dị hay là cổ lỗ sĩ hơn bốn người cũng có.
Vậy nên bọn hắn hoàn toàn thoải mái đi lại, chẳng lo ai soi mói.
Vốn là xa phu không định đi xét nghiệm hay khám bệnh gì đâu, chỉ là Nguyễn Thiên Dực đồng ý trả tiền xét nghiệm cho hắn, cùng tăng thêm tiền lái xe thì hắn ta mới đi theo.
Xa phu là một kẻ tầm tuổi trung niên, hắn có cái cổ gù về phía trước, tấm lưng cao, cái cằm nhọn cùng mái tóc vàng ngắn khá là bù xù.