Chương 8: Không gian kỳ lạ
Hắn mở miệng, đang định nói gì đó, thì trong lòng có cảm ứng, liền quay phắt mặt về một hướng.
Ruduvisk nhanh chóng bước trên con đường mòn, không xa là một toà kim tự tháp. Hắn tự nhận thấy bản thân sắp thành công, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Ngay khi đó, hắn như cảm nhận được gì đó, lập tức hất mặt lên nhìn về phía kim tự tháp trước mặt, đôi đồng tử co thắt lại.
Chỉ thấy, ngay giửa đỉnh kim tự tháp, một cột tia sáng đột nhiên bắn ra.
Nhìn kĩ hơn thì sẽ phát hiện ấy là tập hợp của vô số tia sáng riêng biệt kết hợp lại.
Hắn giật mình, cuống quýt chạy nhanh, thế nhưng hắn không phải là chạy trốn, mà là chạy càng gần về phía kim tự tháp, giống như hắn sắp bỏ qua thứ gì đó quan trọng vậy.
Chỉ là còn chưa chạy được bao xa, từ đỉnh kim tự tháp, một đôi con ngươi sẫm màu tím khổng lồ mở ra, nó lạnh lùng liếc về phía Ruduvisk, mà hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy đôi mắt này. Khi ấy Ruduvisk không khỏi giật mình, trong lòng nghĩ đến cái gì đó thì không khỏi hốt hoảng, hắn không còn tiếp tục chạy hướng về kim tự, mà lập tức quay người, hướng về hướng ngược lại mà chạy thục mạng.
Chẳng giống như bề ngoài đã đến tuổi già, sức yếu, Ruduvisk còn có thể chạy nhanh lắm. Hắn thoắt cái đã đi được thêm cả chục mét có thừa.
Chỉ là chạy trời không khỏi nắng, đôi mắt kia đã khóa chặt lấy Ruduvisk, có trốn cũng vô ích.
Một tia sáng lập tức từ chính giữa đôi đồng tử ấy bắn ra, không hề sai lệch một mi-li-mét mà trúng đầy của Ruduvisk.
Ruduvisk ngay tức khắc ngã vật ra tại chỗ, hai mắt trợn to, cơ thể hơi co giật, được một hồi rồi bất động, không rõ sống c·hết.
Đôi mắt kia chăm chú nhìn lấy Ruduvisk, sau khi xác nhận là đã ổn thỏa thì mới quay sang nhìn xuống kim tự tháp, đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp đá ấy, nhìn thấu qua làn bọt sóng cuồn cuộn kia mà thấy được thân ảnh nhỏ bé ấy.
Một lúc sau, đôi mắt dần trở thành hư ảnh, rồi biến mất...
... Trong thế giới rộng lớn vô ngần, tưởng chừng như không có bất cứ thứ gì, khắp nơi đều là một màu đen duy nhất, đen sâu thẳm không có điểm dừng.
Đột nhiên,một điểm kỳ dị xuất hiện, nó là tia sáng duy nhất trong một màu đen vô biên. Rồi tia sáng ấy dần trở nên bất ổn, lại vặn vẹo một cách bất thường, giống như nó đang bị thứ gì đó tác dụng đến từ bốn phương tám hướng, lực tác dụng không đồng đều khiến nó liên tục gợn sóng.
Bùm! Một tiếng động vang trời lở đất xuất hiện, chấn động cả đêm đen, kéo theo đó là từng vòng gợn sóng vô hình không ngừng khuếch tán ra tứ phương tám hướng.
Tia sáng kia nổ, lại như là bông hoa nở rộ giữa lòng hồ đen thẳm, nó nổ tung lên, vô số tia sáng khác lại từ tia sáng này bay ra, truyền đi khắp bốn phương.
Thoáng chốc, không gian đen tối đã được vô số điểm sáng lấp đầy, rực rỡ muôn màu, trong đó lấy màu vàng nhạt bao trùm lên tất cả.
Trung tâm, nơi từng là điểm sáng ban đầu, có một thực thể dạng người dần được hình thành.
Càng trở nên rõ nét, người này càng trở nên giống với Nguyễn Thiên Dực, không chỉ là dáng người, chiều cao, mà còn là cả diện mục.
Dần dần, Nguyễn Thiên Dực mở mắt ra. Hắn sau khi thấy được cảnh tượng trước mặt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không thể tin tưởng được.
“Ta... đang ở đâu thế này?” Nguyễn Thiên Dực nỉ non.
Nguyễn Thiên Dực để ý đến bản thân còn đang lơ lửng giữa mảnh không gian này, thân thể thì nhẹ bẫng, toàn thân như hư ảo. Hắn không thể chạm vào bất cứ thứ gì, cho dù là chính cơ thể hắn.
Nguyễn Thiên Dực vốn định xem xét tình trạng cơ thể, chỉ là khi bàn tay vừa chạm vào người bản thân thì nó lại bất chợt đi xuyên qua, vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù là không thể hiểu chuyện gì xảy ra, cũng như bản thân đang ở đâu, thế nhưng Nguyễn Thiên Dực tuyệt không hoảng loạn, trái ngược lại, hắn còn có chút thích thú, liên tục xem bản thân có thể làm gì.
Qua một hồi, Nguyễn Thiên Dực kết luận, bản thân hắn có thể đang tồn tại ở một dạng năng lượng nào đó, hắn thì có thể cho tay đi xuyên qua bất cứ nơi nào trên cơ thể, nhưng lại không thể làm mất hành động phi nhân loại như vặn đầu, bẻ trái cổ tay,...
“Thật kỳ diệu...” Nguyễn Thiên Dực không nhịn được mà cảm khái.
Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như thế này, cũng chưa nghe đến bao giờ.
Nguyễn Thiên Dực ngẩng đầu lên, bắt đầu để ý đến xung quanh.
Bất chợt hắn phát hiện có một thân ảnh đang đứng đối diện với mình. Nhìn kĩ hơn, thì ấy chẳng phải là người đàn ông hắn đã từng thấy trong mơ, hoặc là trên bức tranh hay sao?
Bất chợt nhìn thấy có người ngoài mình ở đây, hơn nữa lại không biết đã đứng ở đó được bao lâu, Nguyễn Thiên Dực không khỏi giật mình một cái.
“Ngươi...!”
Kẻ này tựa như trong mơ vậy, toàn thân là trường bào màu đen, đôi con ngươi tím sậm lạnh giá như băng đảo quét qua người Nguyễn Thiên Dực.
“Vốn là số tận, thế nhưng số mệnh vô thường. Đã có cơ hội, phải nắm bắt lấy, tuyệt Tử, tuyệt Mạn.” Kẻ này mở miệng, nói ra thứ ngôn ngữ kì lạ, thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh giá thấu xương cốt.
Hắn vừa mới dứt lời, Nguyễn Thiên Dực lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đến khi bình thường trở lại thì trước mặt đã chẳng còn ai, kẻ kia đã tan biến đi mất bằng một cách thần kì nào đó.
Trong đầu Nguyễn Thiên Dực nổi lên một ngàn lẻ một câu hỏi. Tựa như bản thân mình đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Kẻ đó là ai?...
Khi này, có một tia sáng lơ lửng bay qua trước mắt hắn, Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, lại để ý xem thử tia sáng này.
Bất ngờ thay, Nguyễn Thiên Dực lại phát hiện thứ này căn bản chẳng phải là tia sáng thông thường, mà đó lại là một chữ cái kì lạ đang phát sáng.
Kì lạ hơn nữa là mặc dù hắn không biết, cũng chưa từng nhìn thấy cái loại chữ như thế này, vậy mà từ sâu trong trí óc hắn vẫn luôn khẳng định nó tương đồng với chữ cái “B” trong bảng chữ cái La-tinh chứ.
Cắm thấy có gì đó không đúng, Nguyễn Thiên Dực liền bay đi lượn quanh, lại chú ý đến từng tia sáng một. Tất cả đều là một dạng với chữ cái ban dầu, mặc dù là ngôn ngữ đâu đâu, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu được nó theo một cái cách nào đó.
Tất cả đều tương ứng với một chữ cái bất kì trong bảng chữ cái, thế nhưng vẫn tồn tại một số ít mà Nguyễn Thiên Dực thực sự không thể hiểu nổi.
“Cái này...” Nguyễn Thiên Dực thắc mắc: “Trong đầu ta có máy phiên dịch chăng?”
Dù là thế, Nguyễn Thiên Dực vẫn mơ hồ nhận ra là hắn đã từng nhìn qua được loại chữ tương đồng như thế này ở đâu đó...
Lượn qua lượn lại một hồi, Nguyễn Thiên Dực cũng không thể tìm đến thứ gì mới hơn.
Bất chợt một cơn đau đầu ập đến, Nguyễn Thiên Dực lần nữa mất đi ý thức, trước mặt hắn lần nữa biến thành màu đen...
... “Này, dậy!” Một thanh âm quát tháo to lớn, sự quan tâm cùng lo lắng rõ ràng trong đó.
“Bạn của các ngươi gặp t·ai n·ạn à?” Là thanh âm của một người đàn ông đã về tuổi trung niên.
Mie Rudox đối đáp lại xa phu còn đang thúc ngựa, để cả chiếc xe không ngừng tiến về phía trước kia: “Chúng ta cũng không rõ, chỉ là tìm thấy hắn đang nằm dưới đất.”
“Ừm...” Tên xa phu này ngẫm nghĩ: “Chắc là do đổi trời đấy, nhìn xem, đang nóng như thế, bất chợt đổi thành hơi lành lạnh thế này thì nhiều người thân thể yếu đuối không chịu được thật. Đến cả ta mặc áo len còn đang lạnh đây này, các ngươi ngồi trong xe còn đỡ chán.”