Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 10: Mục đích không rõ




Chương 10: Mục đích không rõ

Các loại máy móc mang theo phong cách hiện đại đi lại khắp nơi, đủ mọi loại hàng hóa đến rồi đi, cả tòa tháp tựa như một công xưởng khổng lồ hoạt động không ngừng nghỉ, xuyên suốt từ ngày tới đêm.

Trạm trung chuyển cỡ trung sẽ chỉ dừng hoạt động mỗi mười ngày một lần, kéo dài hai ngày nhằm bảo dưỡng.

Xuyên qua dòng người tấp nập, bốn người tìm đến một phòng khám bất kỳ trong trạm mà làm xét nghiệm cùng kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Nói là Nguyễn Thiên Dực chi trả phí khám, thế nhưng Mie Rudox lại xông lên trước hắn một bước mà thanh toán phí tổn, nàng lại nói đấy là phí trả để tham dự tìm kiếm thông tin cho bài luận lần này.

Mie Rudox đã có lòng, Nguyễn Thiên Dực giờ đây muốn chối cũng không được, hắn đành phải cho qua.

Làm qua các phương thức kiểm tra thân thể khác nhau, tất cả đều chỉ ra rằng bọn hắn đều bình thường, không có nhiễm vi-rút nào lạ cả. Ngoại trừ xa phu có đôi chút bệnh lặt vặt ra thì tất cả đều khỏe mạnh.

Tiếp đó, trong khi Lê Phúc Tâm bị Mie Rudox lôi đi đến trung tâm mua sắm, thì Nguyễn Thiên Dực lại vội chạy đến nhà vệ sinh.

Khi mà đã “xả vòi” được thoải mái, Nguyễn Thiên Dực thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Nín” lâu như thế, hắn suýt thì không chịu nổi được rồi.

Sau khi rửa tay, Nguyễn Thiên Dực bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh nam, bất ngờ là vị xa phu kia cũng đang ở gần đấy. Nói chính xác hơn, thì là hắn đã ở đấy, cạnh lối ra vào.

“Ồ, ngươi cũng đi vệ sinh sao?” Sau khi nói câu này xong, Nguyễn Thiên Dực bỗng thấy bản thân hỏi câu hỏi có chút ngu ngốc. Người ta đã ở đây rồi, còn không phải đi vệ sinh thì là làm gì?



Ai ngờ xa phu cũng chẳng phải là đi vệ sinh, hắn sau khi thấy được Nguyễn Thiên Dực đi ra thì hai mắt sáng lên, hắn lắc đầu: “Ta không phải là đi vệ sinh. Là đến để báo với nguơi chút chuyện.”

“Lúc nãy ta có nghe bạn của ngươi nói chuyện, biết các ngươi là sinh viên thủ đô về nơi hẻo lánh đấy để tìm hiểu về quê hương của ta. Đã là hữu duyên như thế, thì ta cũng tiết lộ với ngươi chút chuyện.” Xa phu vừa nói, vừa lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc lá đã nhăn nhúm, lại lấy ra một cái bật lửa tự động có khắc hình tượng nữ thần không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng mà đốt cây thuốc lá kia.

Mùi khói thuốc bắt đầu lan ra, thế nhưng còn chưa kịp bay đến với Nguyễn Thiên Dực thì đã bị hệ thống thông khí thông minh hút hết đi.

Nguyễn Thiên Dực tuy không rõ người lái xe ngựa này thì có gì để nói, thế nhưng hắn vẫn quyết định lắng nghe, để xem hắn ta sẽ nói được cái gì.

“Ngươi cứ nói.” Hắn gật đầu.

Sau khi hút một hơi dài rồi nhả ra, xa phu mới lên tiếng: “Trưởng trấn m·ất t·ích rồi.”

“Hả?” Nguyễn Hạ Lâm còn tưởng bản thân nghe nhầm, không khỏi ngạc nhiên hô lên: “Ngươi vừa mới nói cái gì cơ?”

“Ngươi không nghe nhầm đâu, trưởng trấn Ruduvisk đã m·ất t·ích rồi. Khi mà ngươi vẫn b·ất t·ỉnh mà ở trong trấn ấy, ta đã đi hỏi qua một lượt người dân, không ai nhìn thấy hắn hết!” Xa phu nói, hắn hồi tưởng lại, khi ấy trời đã gần tối, hắn có việc cần phải tìm gặp trưởng lão. Ấy thế mà đến nhà hắn thì biết tin không có người ở nhà, hỏi dân thì chẳng ai hay.

Cũng chỉ biết là trước khi biến mất, Ruduvisk từng có dẫn một đoàn du khách đi dạo quanh thị trấn.

Mà nghe nhắc đến du khách, xa phu liền nhớ đến nhóm Nguyễn Thiên Dực, dù sao cũng chỉ có bọn hắn là khách từ vùng ngoài đến mà thôi.

Thấy Nguyễn Thiên Dực cúi đầu suy nghĩ, xa phu lại mở miệng: “Ta biết các ngươi được Ruduvisk dẫn đến kim tự tháp.”



Xa phu bất chợt nói như thế không khỏi dọa Nguyễn Thiên Dực đến giật mình, hắn ngẩng đầu lên, tràn ngập bất ngờ nhìn xa phu. “Sao ngươi lại biết?”

“Hắn nhờ các ngươi tìm kiếm tượng Nhân Sư phải không?” Xa phu không đáp lại lời Nguyễn Thiên Dực luôn, mà hắn lại còn hỏi thêm một câu.

Nguyễn Thiên Dực nhận ra rằng xa phu có thể biết gì đó, thế nên hắn cũng không có dấu diếm mà gật đầu nói ra: “Đúng thế, trưởng trấn có nhờ chúng ta tìm kiếm tượng Nhân Sư...”

“Mấy cái tượng đấy bị vứt bỏ lâu rồi.” Xa phu bỗng dưng ngắt lời Nguyễn Thiên Dực.

“Cái gì?” Nguyễn Thiên Dực há hốc miệng, đầy mặt là sự khó hiểu.

Nếu đã vứt lâu rồi thì tại sao Ruduvisk lại nhờ bọn hắn tìm? Mục đích của hắn là gì? Với cả làm sao mà xa phu lại có thể biết được điều này?

“Đừng nhìn ta với ánh mắt kinh dị như thế.” Xa phu lắc đầu bảo: “Tượng Nhân Sư chính là do chính tay ta vứt bỏ.”

Nguyễn Thiên Dực càng không ngờ đến sẽ có trường hợp này xảy ra, hắn không khỏi thắc mắc: “Ngươi không phải người trấn An Nhiên sao?”

Kỳ thực Nguyễn Thiên Dực càng muốn hỏi mục đích của hắn khi làm vậy là gì, thế nhưng nghĩ đến hỏi trực tiếp như vậy sẽ không ổn một chút nào, vậy nên hắn đành phải đổi cách hỏi.

Xa phu cười lên ha ha, đáp: “Đương nhiên ta là, tổ tiên ta còn sinh sống ở đó lâu hơn so với bất cứ cư dân nào khác trong cái thị trấn đấy!”

“Thế... vì sao ngươi lại vứt bỏ đi tượng thờ của cả thị trấn?” Đây là điều hắn thắc mắc. Theo lý lẽ mà nói, tượng thờ là một thứ vô cùng quan trọng cùng linh thiêng. Cho dù xa phu không có thờ bái hay yêu thích thì cũng không nên vứt đi như vậy.



Chưa kể nếu những kẻ khác trong thị trấnbiết được, xa phu bị thủ tiêu ngay lập tức cũng không phải là không thể.

“Vì sao ư?” Xa phu chẹp miệng: “Cái này thì e rằng chỉ có vị trưởng trấn còn đang m·ất t·ích kia mới có thể trả lời ngươi rồi. Dù sao thì cũng là ông ta đã thuê ta giấu đi tượng Nhân Sư mà.”

Nguyễn Thiên Dực giật mình, hắn lại càng không ngờ sẽ có chuyện này.

“Trưởng trấn Ruduvisk đã thuê ngươi vứt đi tượng Nhân Sư?” Nguyễn Thiên Dực hỏi lại, có vẻ không tin tưởng cho lắm.

Xa phu nhìn Nguyễn Thiên Dực không tin vào hắn thì không khỏi bực mình, đáp: “Lừa ngươi thì ta được lợi lộc gì? Đừng nhìn bên ngoài thấy hắn hiền hòa từ ái mà nhầm to, hắn chính là kẻ mưu mô nhất mà ta gặp được trong mấy chục năm cuộc đời đấy!”

Nguyễn Thiên Dực ngẫm lại, xác thực xa phu có nói dối hắn thì cũng chẳng có ích gì. Với lại, xa phu cũng chẳng có động cơ nào để nói dối cả.

“Ta nói chuyện này cho ngươi, là để ngươi hiểu một chuyện rằng, Ruduvisk rõ ràng là đã có ý đồ gì đó đối với các ngươi rồi. Thế nên tốt nhất từ này về sau cũng đừng quay lại trấn An Nhiên nữa!”

Sau khi nói ra lời này, xa phu xoay người rời đi, cũng chẳng có ở lại thêm một phút giây nào. Dù sao kết quả xét nghiệm cũng đã có, hắn còn phải quay trở về nghỉ ngơi, để còn chuẩn bị cho ngày mai, là một ngày mới kiếm ăn.

Nguyễn Thiên Dực mang theo một đầu là nghi vấn cùng giả thiết, rảo bước mà đi đến nơi đã ước định trước với Lê Phúc Tâm và Mie Rudox.

Khi này Lê Phúc Tâm và Mie Rudox đã đi dạo được một vòng quanh tầng một của tòa tháp, lại đang đứng ở trước cửa kính một cửa hàng thời trang. Mie Rudox có vẻ đắn đo lắm, trong khi đó Lê Phúc Tâm ở phía sau, hai tay xách theo một đống túi quần áo, nhìn sơ qua cũng phải tầm từ hai chục đến ba chục cái túi to.

Nhìn qua thì có thể thấy với từng ấy túi đối với Lê Phúc Tâm không là vấn đề, thế nhưng nhìn vào cơ mặt đang dần căng cứng của hắn là đủ hiểu là hắn đang dần đến điểm giới hạn.

Nguyễn Hạ Lâm nhìn thấy như vậy thì cũng chỉ có lắc đầu bó tay. Ai bảo tên này ham sĩ diện, muốn thể hiện trước mặt người thầm thương trộm nhớ, đến độ tòa tháp có cả máy móc chuyên biệt hỗ trợ mua sắm cũng chẳng thèm sử dụng.

Bây giờ thì tốt rồi, mệt cũng phải chịu.