Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 7: Biến cố




Chương 7: Biến cố

Ruduvisk âm u, lại chậm rì rì mà nói: “Cái này... các ngươi yên tâm. Những kẻ các ngươi gặp trên đường hôm nay đều là người của ta cả.”

Mấy người đều kinh ngạc, riêng Nguyễn Thiên Dực thì là cảm thán.

Thật không ngờ đến một cái thị trấn nhỏ bé như vậy mà lại vẫn còn có kiểu phân bè kết phái như thế này đây.

Ngẫm nghĩ một chút, Nguyễn Thiên Dực nghĩ đôi chút, lại lắc đầu: “Không thể rồi, xa phu sắp đến, chúng ta phải quay về nhanh.”

“Ta sẽ trả thù lao.” Trưởng trấn Ruduvisk giống như đã đoán được trường hợp này diễn ra, thế là ông ta vội nói. “Ta sẽ cung cấp cho các ngươi một số thông tin thú vị về thời Đại đế triều.”

“Làm sao để chúng ta có thể tin được ngươi?” Mie Rudox hỏi lại. Mặc dù nàng đã được Ruduvisk cung cấp cùng giải đáp không ít điều, thế nhưng tình công phải rõ ràng, hơn nữa tham gia vào việc này có thể để lại rất nhiều nguy cơ.

“Vậy để ta tiết lộ một chút, cái đền chúng ta đang ở, tên gọi chung của nó là kim tự tháp, ban sơ, chúng có màu trắng bạc...”

Nguyễn Thiên Dực chấn động trong lòng, quả nhiên lão già này biết chút ít gì đó, thế mà lại giấu kín đến giờ.

Không do dự, Nguyễn Thiên Dực gật đầu: “Tốt.”

Mie Rudox kinh ngạc quay đầu sang nhìn Nguyễn Thiên Dực, nàng không thể hiểu vì sao chỉ mới qua câu nói, hắn lại có thể dứt khoát như vậy được.

Nguyễn Thiên Dực gật đầu, ý bảo yên tâm. Thấy Nguyễn Thiên Dực chắc chắn như thế, nàng mới an tâm được phần nào.

Lê Phúc Tâm ngược lại không có ý kiến gì, chỉ là khi nhìn thấy hai người liếc mắt đưa dấu như vậy thì trong lòng hơi chua.



“Được thôi, chúng ta sẽ giúp ngươi. Chẳng qua chúng ta sẽ chỉ có một tiếng rưỡi mà thôi.” Nguyễn Thiên Dực đồng ý.

Biết được giúp đỡ, Ruduvisk vui tươi lên hẳn, ông ta cười to, tiếng vang ồn ào không khỏi khiến mấy người nhức đầu, Lê Phúc Tâm vốn bị âm thanh nào làm cho váng đầu, còn định mở mồm lên la mắng thì bị Mie Rudox cản lại.

Ruduvisk nhận ra bản thân đã quá thất lễ, đành phải ngượng ngùng mà ngậm mồm lại.

“A ha ha...” tiếng cười gượng gạo của ông ta trực tiếp được đáp lại bằng một cái trợn trắng mắt của Lê Phúc Tâm.

Không tiếp tục so đo vấn đề này, ba người bắt tay vào hành động, Lê Phúc Tâm tìm hiểu ở vách tường bên trái, Nguyễn Thiên Dực lập tức đi đến vách tường bên phải, Mie Rudox đi đến vách tường phía cuối.

Trưởng trấn Ruduvisk cũng đến cạnh Nguyễn Thiên Dực phụ một tay, thế nhưng ông ta đứng nhìn là nhiều.

Căn phòng thờ này chẳng tính là lớn, với ba người tìm như vậy thì rất nhanh liền lục tung mọi ngóc ngách của phòng thờ, thế mà vẫn chẳng tìm được gì thì mới là lạ.

Lúc này, Ruduvisk liền nói: “Đằng sau tòa kim tự tháp này vẫn có còn hai tòa nữa, hay là các ngươi đến đấy tìm thử nào?”

Lê Phúc Tâm nghe vậy liền bất mãn: “Vẫn còn những hai tòa kim tự tháp nữa mà bây giờ ngươi muốn nói là có ý gì?”

Trưởng trấn cười ha ha, bảo: “Ta già rồi, suýt thì quên mất cả ba tòa kim tự tháp đều có tượng nhân sư, bây giờ mất cả ba!”

“Bù lại, ta sẽ cung cấp nhiều thông tin hơn, được chứ?”

Lê Phúc Tâm có dấu hiệu tăng xông đi động thủ. Cũng phải, hắn vốn chẳng quan tâm cái quái dì thông tin về Đại đế triều, bây giờ giúp đỡ cũng là vì Nguyễn Thiên Dực và Mie Rudox quan tâm đến. Thế mà bây giờ lão già này lại còn giả ngơ giả ngốc, quả là chọc Lê Phúc Tâm phát bực.



“Được thôi, nhưng nếu mà ngươi không đảm bảo được thông tin ấy, người chịu thiệt lớn nhát vẫn là ngươi đấy.” Nói rồi liền kéo Lê Phúc Tâm đi.

Trong mắt Ruduvisk lóe lên một tia sáng kì dị, cũng chẳng rõ ràng ông ta nghĩ cái gì. Ông quay sang nhìn Nguyễn Thiên Dực mà cười, lại hỏi: “Ngươi không đi cùng à?”

Nguyễn Thiên Dực lắc đầu, hai mắt vẫn không ngừng dõi theo cánh tay đang liên tục tìm kiếm, “Ta sẽ ở lại kim tự tháp này. Hai người kia là đủ rồi.”

Mie Rudox đứng ở cửa ra vào nghe vậy, không còn chờ đợi gì nữa mà tiếp tục kéo Lê Phúc Tâm rời đi.

“Được. Đã như thế thì sau khi đưa hai người kia đến với kim tự tháp tiếp theo, ta sẽ quay trở lại đây giúp ngươi.”

Đối với lời nói này, Nguyễn Thiên Dực chỉ biết châm chọc trong lòng, cũng không có nói ra thành lời, mà hắn chỉ “Ừm” một tiếng rồi chuyên chú vào từng chi tiết trước mặt.

Mấy người đi rồi, cũng chỉ còn mình Nguyễn Thiên Dực ở lại trong gian phòng im ắng đến rùng mình, cùng cả ánh đèn chập chờn sáng mờ.

Tuy là chỉ có một mình, Nguyễn Thiên Dực lại càng thêm tập trung.

Tất nhiên, hắn chẳng mấy để ý đến việc tìm tượng nhân sư gì đó, mà hắn lại càng hứng thú với từng họa tiết, từng chi tiết trong căn phòng này hơn.

Mặc dù rêu xanh đã bao phủ cả mặt tường, nhưng nếu để ý kĩ, vẫn có thể nhận ra từng lát gạch xây nên chỗ này đều từng có màu trắng, trắng đến cực độ. Trên tường dường như còn có những hình vẽ, thế nhưng bởi rêu xanh che lấp mà hắn không thể nhìn ra đấy là vẽ về cái gì, nhìn mãi thì chỉ nhận ra được một cái thân dưới của một người.

Hắn lấy ra từ trong túi xách một vật tựa như là cái xẻng sắc bén, lại nhẹ nhàng cứa vào thân rêu, hất nó xuống bên dưới.

Rêu xanh bị bóc ra thành từng mảng một cách nhẹ nhàng. Nguyễn Thiên Dực đã cố hết sức chỉ để nó không làm tổn hại đến bức trang được khắc họa phía sau, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi làm tách rơi ra một số ít những mảnh vụn.



Không lâu lắm, rêu đã bị bóc ra cả một mảng lớn, để lộ ra mộ góc bức tranh được khắc họa ấy.

Vừa nhìn bức họa, Nguyễn Thiên Dực hơn run lên, đôi đồng tử mở to.

Trên tường, một nam nhân toàn thân trùm áo bào đen, đôi đồng tử tím sậm lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thiên Dực, hắn cưỡi trên một con vật thân sư tử có cái đầu người, hai tay cầm hai mảnh vỡ.

Sau lưng hắn, kim tự tháp chói sáng, từng tòa to lớn xếp cạnh nhau, phía không xa ấy là sóng biển dâng cao tận trời, nối liền với biển mây cao v·út.

Gần như trùng khớp với cả những gì mà hắn đã từng mơ thấy.

Nguyễn Thiên Dực cảm thấy nguyên nhân của giấc mơ kia đang gần với hắn, rất gần lắm rồi. Cái xúc động kia càng trở nên mãnh liệt,

Nguyễn Thiên Dực vô thức đưa bàn tay lên, càng gần với bức họa nam nhân kia.

Cảm giác bất an mãnh bỗng vang đập một cách mạnh mẽ trong lòng hắn, khiến động tác của hắn không khỏi chậm đi đôi phần, thế nhưng xúc động mãnh liệt lại ập đến, hoàn toàn đè ép cái bất an kia đi.

Hắn chạm nhẹ vào đôi đồng tử ấy, Nguyễn Thiên Dực dần trở nên vô thần, giống như hắn đã bị sức hút của đôi đồng tử kia quấn đi vậy.

Đột nhiên Nguyễn Thiên Dực tái mét, đôi tay nhanh chóng rụt về, chỉ là đã không kịp.

Vô số điểm màu trắng, xen lẫn trong đó là những hạt màu đen cùng màu xanh dương, tất cả hòa quyện vào nhau thành dòng sóng, nó từ đôi đồng tử kia phun trào mà ra, nhanh chóng nhấn chìm Nguyễn Thiên Dực ở trong đó.

Dòng sóng này chẳng mất mấy giây đã tràn ngập toàn bộ căn phòng, sau đó nó hướng bên ngoài mà tràn ra.

Lê Phúc Tâm đang cùng Mie Rudox nói chuyện vô cùng tự nhiên, hai người vừa tìm kiếm trong một căn phòng nọ, vừa đối đáp.

Lê Phúc Tâm lỡ chạm vào bàn tay Mie Rudox, tức thì hắn đỏ mặt lên, bàn tay rụt về.