Chương 6: Kim tự tháp - đền Phong
Ruduvisk nhìn cảnh vật thị trấn của mình, tuy biết rõ nhưng thanh niên này là người dân đến từ thành thị hiện đại, ông vẫn tự hào về những thứ mà thành thị không có.
“Các ngươi nhìn xem thời tiết nơi này tốt không? Ta ở đây đã lâu, còn chưa thấy nơi nào thanh mát như nơi đây.”
“Các ngươi đoán xem gốc cây đại thụ kia đã bao nhiêu năm tuổi? Ai chà, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, đến cả các trưởng lão trong trấn còn chẳng rõ thì làm sao ta biết nhỉ? A ha ha...”
“Lại xem mấy đứa trẻ kia, bọn nó nhìn gầy vậy thôi, chứ thực ra vác quý cô bên cạnh đây lên còn được.”
Đi một hồi, Mie Rudox bỗng lên tiếng: “Chúng ta cứ đi như thế này mà không cần phải người dẫn đường sao?”
Nghe câu hỏi lạ như vậy, Ruduvisk không khỏi giật mình trong lòng, ngoài mặt hiển lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao chúng ta phải cần người dẫn đường?”
“Ta nghe người giúp việc của ngươi nói rằng ngươi không phân biệt được đường đi.” Mie Rudox cũng không hề đơn giản, trực tiếp đổ hết mọi lỗi lầm lên người kẻ giúp việc.
“Ra là thế... Ta đích thực là khó có thể nhận ra đường đi, thế nhưng đó chỉ là ở trong không gian nhỏ như nhà. Còn ngoài đường thì ta vẫn còn nhớ rõ từng tấc đất đấy.” Ruduvisk không hề vì chứng lạc đường mà xấu hổ, hắn lại còn cười ha ha lên mà giải thích.
Trưởng trấn đã nói như vậy, Mie Rudox cũng không còn lời lẽ gì hơn.
Đi bộ mất chừng gần ba mươi phút, mấy người đã đi ra khỏi phạm vi dân cư, đi vào một con đường mòn mà hai bên chỉ có cây và cối, cùng có cả những cây cờ trắng cắm bên đường đang bay phấp phới theo gió.
Đoạn đường này lại khồn dài cho lắm, chỉ tốn chút ít thời gian bọn hắn đã đến được cuối con đường.
Nơi cuối con đường dần hiện lên một tòa kiến trúc cổ xưa, nhìn thấy nó, đôi mắt Nguyễn Thiên Dực ngày càng mở to.
Tòa kiến trúc này có dạng hình một tòa kim tự tháp phiên bản thu nhỏ, nó có màu vàng sậm, khá là to lớn.
Nhìn qua thì thấy dạng kiến trúc này rất là kỳ lạ, bởi lẽ trên thế giới chẳng có ghi chép nào về nó, thế nhưng đối với Nguyễn Thiên Dực mà nói, thì nó còn hơn cả quen thuộc. Bởi hắn đã phải nhìn nó trong đêm đến cả hàng chục lần rồi.
“Cái này kì lạ thật.” Lê Phúc Tâm nhận xét.
Trưởng trấn Ruduvisk dừng bước chân lên tiếng giới thiệu: “Đây chính là đền thờ của toàn bộ trấn An Nhiên, đền Phong.”
“Ngươi có biết vì sao gọi là đền Phong không?” Mie Rudox lập tức hỏi.
Cái tên của một di tích bất kì đều có liên quan đến một đoạn lịch sử, hoặc văn hóa của vùng miền đó, vậy nên Mie Rudox thắc mắc cũng là điều dễ hiểu.
“Cái này...” Vị trưởng trấn đầy hiểu biết hơi do dự.
Biểu hiện của trưởng trấn khiến Nguyễn Hạ Lâm không khỏi cảm thấy kì quái, có điều hắn cũng mong chờ Ruduvisk có thể biết được gì đó, càng liên quan đến thời Hậu Tận – thời kì cuối cùng của Đại đế triều Rouf càng tốt.
Ruduvisk tuy là do dự, thế nhưng ông ta vẫn nói: “Ta có nghe bảo từ các tiền bối về truyền thuyết thôi...”
“Truyền thuyết?” Mie Rudox thắc mắc: “Thế có nghĩa là ngươi không biết được nguồn gốc thực sự của nó?”
Trưởng trấn tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, đáp: “Quý cô à, ngươi phải biết cái đền này đã tồn tại cả hàng trăm năm trước rồi. Mà vùng này, như các ngươi thấy đấy, nghèo nàn như vậy, lạc hậu như thế, ngoại trừ truyền miệng ra thì làm gì còn cách khác để bảo lưu sự thực?”
Mie Rudox gật đầu, cũng không còn thắc mắc.
“Ngươi có thể kể truyền thuyết ấy không?” Nguyễn Thiên Dực hỏi.
Ruduvisk gật đầu, sau đó bắt đầu kể: “Truyền thuyết nói rằng, nhiều năm về trước, ở vùng này có một con quái vật tên là Nhân Sư sinh sống, nó hàng ngày đều từ núi cao chót vót xuống để làm hại người dân. Một vị anh hùng nhìn thấy cảnh này đã ra tay cứu giúp, hắn vác cả ngọn núi để đi phong ấn Nhân Sư, thế nhưng Nhân Sư ương ngạnh không chịu để yên, nó yêu cầu người dân phải cúng tế nó hàng năm, nếu không sẽ phá phong mà ra. Từ đó nơi này thành nơi để chúng ta tế bái, đồng thời cái tên Phong ấy cũng là từ truyền thuyết này mà ra.”
Nghe xong truyền thuyết này, Nguyễn Hạ Lâm trầm tư suy nghĩ, Lê Phúc Tâm thì lại chẳng để ý đến lắm mấy cái truyền thuyết truyền miệng này.
“Dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, các ngươi đừng để tâm quá. Nào, chúng ta đi vào thôi.” Trưởng trấn Ruduvisk khuyên nhủ, sau đó dẫn đầu đi vào bên trong.
Càng đến gần đền Phong, Nguyễn Hạ Lâm càng cảm thấy rõ ràng giữa bản thân và đền này có một sự liên kết khó tả, điều này khiến hắn không khỏi trở nên khẩn trương.
Mặc kệ truyền thuyết, hay giấc mơ kì quái, hắn và cái đền này chắc chắn phải có cái gì đó, hắn nhất định phải tìm ra gì đó.
Bốn người đi đến trước cổng đền, Ruduvisk lấy ra từ trong túi một chùm chìa khóa, sau đó lại cất vào, rồi từ túi khác lại lấy ra một cái chìa khóa riêng lẻ.
Mie Rudox đi đến cạnh Nguyễn Thiên Dực cùng Lê Phúc Tâm, lại nhỏ giọng: “Các ngươi đoán xem nơi này thờ phụng cái gì?”
Lê Phúc Tâm hỏi: “Không phải Nhân Sư gì đó sao?”
“Cũng có thể.” Mie Rudox gật đầu: “Dù sao truyền thuyết với thứ mang yếu tố tâm linh như thế này thường có sự liên hệ. Với cả nếu đúng là trải qua nhiều năm tháng như thế, ít nhất cũng phải pha tạp đôi thứ vào.”
“Còn ngươi nghĩ sao?” Nàng hỏi Nguyễn Thiên Dực, hắn lại đáp: “Thờ gì, không phải chúng ta vào là biết hay sao?”
Trưởng trấn mở được khóa, đoàn người lại di chuyển tiếp vào bên trong.
Con đường dẫn vào trong đền là một con đường chật hẹp, đi kèm với nó là những ngọn đèn chập chờn đã cũ.
Đi đến cuối, mấy người bước vào trong một gian phòng thờ. Gian phòng này không rộng lắm, ước chừng chứa được khoảng mười người là nhiều nhất. GIữa gian phòng là một cái đài không cao, bên trên đặt lấy đồ thờ cúng, thế nhưng lại chẳng có bất cứ một ảnh thờ hay tượng thờ nào cả.
Khi đi đến đây, cái cảm giác kia càng trở nên mãnh liệt, Nguyễn Thiên Dực lại cố nén cảm giác kì lạ ấy vào, hỏi: “Nơi thờ cúng của cả thị trấn là nơi linh thiêng nhất của cả thị trấn, đến cả người dân trong thị trấn muốn vào đều phải có lý do chính đáng, phải có sự chấp thuận từ các trưởng lão thì mới được vào. Ấy thế mà giờ đây ngươi lại dẫn chúng ta đến đây là có ý gì?”
“Hơn nữa, nơi thờ cúng thì phải có tượng thờ, không thì cũng là ảnh thờ. Đấy là điều bắt buộc. Vậy mà trên nơi cúng lại chẳng có thứ gì ngoài đồ cúng. Ngươi lại dẫn chúng ta đến đây... Đừng nói đấy là trùng hợp đấy nhé?”
Nghe Nguyễn Thiên Dực đặt ra nghi vấn, cả hai người còn lại đều quay sang nhìn Ruduvisk.
Mie Rudox là người nhanh nhạy, hiển nhiên là thấy lời Nguyễn Thiên Dực vô cùng có lý, còn Lê Phúc Tâm thì đơn thuần là vì tin tưởng vào hắn.
Ruduvisk im lặng một hồi rồi thở dài, hắn đáp: “Đúng vậy. Ta đây là lén đưa các ngươi đến nơi này.”
“Vì cái gì?” Nguyễn Thiên Dực tiếp tục truy vấn.
Ruduvisk tiếp tục thở dài, trên mặt hiện lên rõ ràng vẻ ưu phiền: “Trước đây trên cái nơi để đồ thờ cúng kia kìa, có đặt đấy một pho tượng Nhân Sư dát vàng, truyền được qua nhiều đời rồi, có thể nói là bảo vật của toàn thị trấn. Ấy thế mà chẳng hiểu vì sao tháng trước nó đột nhiên biến mất.”
Trong lòng Nguyễn Thiên Dực chấn động, một tháng trước chẳng phải là thời gian hắn hay mơ giấc mơ đó hay sao?
“Ngươi có thể nói chi tiết sao?” Mie Rudox lên tiếng.
“Thì thế, sáng ra ta theo định kì đi đến đây để đảm bảo tượng thờ không xảy ra vấn đề, đến nơi thì tượng đã biến mất rồi.” Ông ta nói: “Thế nên ta mới nhờ các vị đây, thử xem có tìm lại được nó hay không.”
Mấy người đều nhăn mày, ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Như Mie Rudox và Nguyễn Thiên Dực thì suy nghĩ nhiều nhất, sâu nhất. Còn Lê Phúc Tâm lại vô cùng đơn giản, hắn chỉ có cảm thấy tên trưởng trấn này cũng thật là phiền phức, lỗi do mình không đi khắc phục lại còn phải nhờ người ngoài, tốn cả thời gian của hắn.
“Nếu ngươi đã dẫn chúng ta đi đường chính như thế, bọn hắn chắc cũng đã biết, không chừng lại còn sinh ra nghi ngờ.” Nguyễn Thiên Dực bình luận.