Chương 5: Hỏi đáp
Nguyễn Thiên Dực để ý đến mấy cái ghế ở không xa, liền lấy ra một cái đặt sau lưng Mie Rudox.
“Cảm ơn.” Nàng đáp lại.
Sau khi Nguyễn Thiên Dực ngồi xuống, Ruduvisk mới lên tiếng: “Ta vẫn chưa biết tên hai vị đây?”
Nguyễn Thiên Dực hơi sửng sốt, sau đó là xấu hổ, hắn đáp: “Ta là Nguyễn Thiên Dực, còn người bên cạnh đây là Mie Rudox, còn có một người ngồi ngoài kia, hắn không vào. Cả ba chúng ta đều là sinh viên khoa lịch sử học ở thủ đô.”
“ Vì phục vụ bài luận của mình sao?” Ruduvisk mỉm cười.
“Đúng thế.” Nguyễn Thiên Dực gật đầu, trong lòng vẫn hơi ngạc nhiên.
Là trưởng trấn của một thị trấn cách thủ đô hàng ngàn cây số, ấy thế mà ông ta vẫn biết được khái niệm “bài luận” này, xem ra ông ta từng có được nghe về nó, ít nhất là như thế.
“Dám chọn lịch sử cùng văn hóa vùng này làm đề tài, các ngươi cũng thật là can đảm.” Ruduvisk lắc đầu, khen mà cũng chẳng phải là khen.
Nguyễn Thiên Dực chẳng thể phân biệt được đây là khen hay đang cười nhạo mình, thế nên hắn chỉ nở một nụ cười cho qua, cũng không có tiếp lời.
Ruduvisk không để ý tới việc đấy lắm, ông sau khi biết được cả nơi đi, thân phật của hai người họ thì cũng yên tâm hơn mấy lần.
Tiếng nói của vị trưởng trấn bắt đầu truyền ra, thỉnh thoảng lại xen kẽ âm thanh thắc mắc, có nam cũng có nữ.
Sau một hồi, Nguyễn Thiên Dực cùng Mie Rudox đã có thêm rất nhiều kiến thức, lượng kiến thức này phải nói là có giá trị hơn lượng thông tin bọn hắn đã kiếm được trong hai ngày qua nhiều lắm.
Mà Ruduvisk không chỉ nói về riêng trấn An Yên, ông còn nói thêm về tập tục cũng như văn hóa có ở những vùng khác phân tán khắp tỉnh An Phúc.
“Cám ơn ngươi rất nhiều, trưởng trấn Ruduvisk.” Nguyễn Thiên Dực chân thành cảm ơn vị lão nhân trung niên trước mặt này.
Thực sự mà nói, hắn vẫn còn đang hơi lo lắng cho bài tiểu luận của hắn. Bởi lượng kiến thức thu thập từ người dân thực sự quá ít, hắn lo nếu từ trưởng trấn còn không có được đầy đủ thông tin, thì bài tiểu luận của hắn sẽ rơi vào tình trạng hấp hối mất.
Đồng thời, Nguyễn Thiên Dực cũng công nhận đây là một người có kiến thức rốt lớn, cách ứng xử cực tốt, cũng rất là khôn khéo, một vị trưởng trấn còn hơn cả hợp cách.
Ruduvisk khiêm tốn mà bảo: “Đấy là việc ta nên làm.”
Nguyễn Thiên Dực hỏi: “Ta liệu có thể hỏi ngươi một số câu hỏi được không?”
“Giải đáp thắc mắc cho du khách là việc mà một trưởng trấn cần làm, chỉ cần nó không đi quá giới hạn.” Ruduvisk vô cùng hào phóng mà bảo.
Được phép đặt câu hỏi, Nguyễn Thiên Dực liền ngẫm nghĩ một chút, Ruduvisk cũng không có vội vã mà thúc giục, hắn còn ung dung rung đùi, lại ngắm ra thảo nguyên bên ngoài cửa sổ.
Sau một hồi, Nguyễn Hạ Lâm mới hỏi: “Thưa trưởng trấn, ngươi có thể nói rõ về kiến trúc cùng văn hóa của thời Thiên Sơ Đại đế triều Rouf không?”
Nghe câu hỏi này, Ruduvisk chậm rãi quay đầu, đôi con ngươi hướng về phía Nguyễn Thiên Dực, ông trầm ngâm đôi chút rồi trả lời: “Xin lỗi, nhưng những gì ta biết về thời đó quả thực cực ít, chỉ đơn thuần là qua mồm tiền bối mà nhớ được. Đến cả căn nhà này cũng là phụ mẫu của ta thuê thợ phục chế ý nguyên từ căn nhà cũ mà xây thành đấy, trai qua bao đời vẫn như cũ, cùng lắm là trang trí thêm một hai mà thôi.”
“Căn nhà này nhìn như mới, kì thực đã phá đi lập lại từ thời Thiên Sơ đến giờ.”
“Nó tuy là không còn là nó của ngàn năm về trước, nhưng linh hồn của nó vẫn mãi truyền đến bây giờ.”
Nguyễn Thiên Dực không đạt được như ý muốn, không khỏi thất vọng thở dài một cái.
Nghĩ lại thì thấy cũng phải, đến cả các nhà sử học hàng đầu, các chuyên gia sử học liên quan đều khó có thể tìm ra được một dấu tích nhỏ về Đại đế triều, cho dù là thời cuối cùng của nó, thì càng đừng nói đến thời Thiên Sơ – khởi nguyên của Đại đế triều.
Ngay cả những kiến thức hiện còn xuất hiện, được lưu truyền khắp nơi về Đại đế triều Rouf cũng là những thứ được ghi chép trong cổ thư phân tán ở khắp nơi, số lượng cực kỳ ít ỏi, cũng chỉ có ghi chép sơ qua về kiến trúc hay một hai cái văn hóa, vô cùng qua loa.
Trước khi rời đi, Ruduvisk còn dự định cho bọn hắn đến một nơi cuối cùng, coi như là để bài tiểu luận của bọn hắn được trở nên trọn vẹn.
“Ngươi vẫn ngồi ở đây sao?” Bước ra khỏi căn nhà, Nguyễn Thiên Dực nhìn thấy Lê Phúc Tâm vẫn đang ngồi ở trước cổng nhà, tay nghịch ngọn cỏ, bông hoa ven đường.
Nghe thấy tiếng nói của Nguyễn Thiên Dực, lại biết được Mie Rudox đã đi ra ngoài, Lê Phúc Tâm vội đứng lên, đến khi thấy Mie Rudox đang trò chuyện với Ruduvisk, không để ý tới bộ dáng hơi lôi thôi mình thì mới an tâm phần nào.
“Đâu, ta vừa mới chạy bộ quanh thị trấn này một vòng để g·iết thời gian đấy chứ. Ai chịu được ngồi một chỗ bao giờ.” Hắn nói, lại cố ý khống chế âm lượng, không quá to mà cũng chẳng quá bé.
Khóe môi Nguyễn Hạ Lâm khẽ co giật, hắn im lặng một hồi, cuối cùng mới thốt ra được câu: “Cách thức g·iết thời gian của ngươi thật kì lạ.”
Từ trước đến giờ hắn chưa thấy ai dùng cách chạy quanh thị trấn để g·iết thời gian bao giờ cả, ngay cả Lê Phúc Tâm cũng chỉ là chơi trò chơi điện tử.
Dù biết Lê Phúc Tâm là người hay tập thể dục thể thao, nhưng kiểu chạy quanh trấn này cũng thật đáng kinh dị.
Chờ đợi một chút, đến khi Mie Rudox hỏi thăm Ruduvisk xong một chút vấn đề, thì mấy người bắt đầu di chuyển.
“Nàng ấy hỏi trưởng trấn cái gì mà lâu thế?” Lê Phúc Tâm thấy nàng vừa nói chuyện vừa ghi chép thì không khỏi thắc mắc.
Nguyễn Thiên Dực liếc mắt nhìn Lê Phúc Tâm, khinh bỉ đáp: “Rudox đang hỏi trưởng trấn Ruduvisk thêm kiến thức đấy, ai như ngươi, lười hơn cả lười.”
Bỗng dưng bị khinh bỉ, Lê Phúc Tâm cũng không nổi nóng, khi hắn mở miệng định nói thêm gì đó thì Mie Rudox bất ngờ hướng bọn hắn mà hô lên: “Này, đi thôi.”
Thế là trưởng trấn Ruduvisk đi trước, Mie Rudox theo sau hỏi thăm, Lê Phúc Tâm ban đầu còn hớn hở đi đến ngang hàng với hai người kia, nhưng sau khi nghe được nội dung nói chuyện thì lại chẳng biết chen chân kiểu gì, cuối cùng đành thất vọng mà giảm tốc, cho đến khi Nguyễn Thiên Dực đi bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ của Lê Phúc Tâm, Nguyễn Thiên Dực lắc đầu, bảo: “Thấy chưa, tác hại của việc không chịu học hỏi đàng hoàng đấy.”
“Cái gì?” Lê Phúc Tâm bật thốt, suýt nữa thì thu hút sự chú ý của hai người phía trên, hắn cảm giác trái tim mình đập bình bịch, chẳng phải vì rung động, mà là vì hoảng sợ.
Giống như tâm can của hắn đã bị người nhìn thấu vậy.
Nguyễn Thiên Dực nhún vai, không có ý giải thích gì thêm.
Sau một hồi bình tâm, Lê Phúc Tâm cẩn thận từng ly từng tí một mà hỏi: “Ngươi... biết rồi à?”
Nguyễn Thiên Dực khinh thường hắn: “Ngươi quá kém, giấu như ngươi thì ai cũng biết là ngươi thích...”
“Suỵt suỵt.” Lê Phúc Tâm vội vàng cắt lời: “Đừng nói, c·hết ta bây giờ.”
Nguyên Thiên Dực ngậm miệng lại, trong mắt vẫn là chút ý buồn cười.
Tên bạn thân này của hắn, khi nhắc chuyện liên quan đến người bản thân đơn phương là đổi nết hẳn.
Đây cũng tính là một cái tín hiệu tốt đi, ít nhất Lê Phúc Tâm sẽ không chỉ suốt ngày cắm đầu vào trò chơi điện tử nữa.
Bọn hắn đi từ nhà trưởng trấn Ruduvisk đến ra ngoài đường. Bây giờ đang là chiều lúc bốn giờ, ánh nắng mặt trời vẫn chiếu chói chang, phủ lên từng hàng cây thô to đầy bóng rậm, gió thổi qua thanh mát cả lòng người. Có những trấn dân đi qua, nhưng càng nhiều là những người nông dân chân chất nghèo nàn, hay là những đứa trẻ con ngây ngô chạy nhảy dưới cái nắng hè.