Chương 4: Trưởng trấn
Hắn cũng chẳng mấy kinh ngạc khi Mie Rudox vừa lên tiếng là bị nhận ra là người ngoài trấn. Cái thị trấn này vừa nhỏ, vừa ít dân, tin tức lan truyền nhanh. Ấy thế mà bọn hắn đã đi quá nửa hộ dân trong trấn để hỏi thăm, ai không biết thì mới là lạ.
“Cạch.” Cánh cửa mở ra.
Người mở cửa đúng là một người phụ nữ, tầm tuổi bốn mươi, từ cách ăn mặc có thể đoán ra bà ta là người làm công cho trưởng trấn.
Quả nhiên, bà ta nói: “Chủ nhân đã biết các ngươi sẽ tới, vậy nên chuyên ngồi ở trong phòng khách tùy lúc đón chờ.”
Nguyễn Thiên Dực cùng Mie Rudox để lại đôi giày ở bên ngoài, thay vào chân là đôi dép đi trong nhà, hai người nhanh theo sau lưng người giúp việc này mà đi vào trong.
Vừa đi, Nguyễn Hạ Lâm vừa để ý xung quanh, trong đây toàn là đá hoa cương trắng, cây xanh cùng những vật trang trí cổ mang màu sắc tươi tắn. Điểm nổi bật trong cách trang trí nhà cửa của vị trưởng trấn này, có thể nói đến ấy là việc để cây cối hẳn sang một hàng, vật dụng trang trí để hẳn sang một hàng, rất giống với kiểu cách của một thời.
“Trưởng trấn chắc hẳn là một người yêu thích lịch sử của Đại đế triều Rouf thời Thiên Sơ nhỉ?” Nhìn cách trang trí gần như trùng khớp với lại những gì ghi chép lại trong sách cổ mà bản thân từng đọc, Nguyễn Thiên Dực hỏi.
“Ta chỉ là một cái người giúp việc nhỏ bé, cũng chẳng thể hiểu nổi sở thích của ông chủ.” Bà giúp việc đáp lại uyển chuyển, ý bảo là ta không biết gì hết nên đừng hỏi ta bất cứ điều gì, mà có biết thì cũng sẽ chưa chắc đã trả lời đâu.
“Vậy sao.” Nguyễn Thiên Dực không còn mở miệng thêm, xem ra trưởng trấn này cũng là có mắt, có được một cái người giúp việc khôn khéo.
Vậy là hắn không thể đào móc thêm thông tin về vị trưởng trấn này thông qua người giúp việc được rồi.
Vị trưởng trấn bọn hắn sắp gặp đây là một người khá kín tiếng trong thị trấn, ngoại trừ lúc có công sự ra thì một số người mới gặp được ông ta, không thì cũng chẳng ai thấy bóng dáng, có thể nói là vô cùng thần bí.
Một số người gặp rồi thì đều nhất trí rằng ông ta là một người tốt, hiền lành cùng hiểu biết. Nguyễn Thiên Dực chẳng phải dạng người đánh giá một ai đó chỉ thông qua lời kể của người khác, bây giờ hắn gặp người giúp việc như thế này thì cũng xem như là tin hơn mấy phần mấy lời nhận xét đó.
Với cả việc ít khi ra ngoài cũng đã tạo nên một số lời đồn về vị trưởng lão này, có người nói trưởng trấn là ma hút máu, có người nói ông ta xấu xí đến độ không dám đi ra khỏi nhà...
Nhìn thấy trên cửa của các phòng đều có đánh số, Nguyễn Thiên Dực không khỏi thắc mắc: “Vì sao mỗi phòng đều có đánh số thế kia?”
Lần này thì bà giúp việc trả lời được câu thắc mắc của Nguyễn Thiên Dực: “Một là do các phòng trong nhà đều có cửa giống nhau, hai là ông chủ có chứng bệnh trong người, vậy nên mới cần đánh số.”
Có chứng bệnh mà cần phải đánh số phòng? Nguyễn Thiên Dực hơi sửng sốt một chút rồi lại cảm thấy buồn cười.
Hóa ra trưởng trấn không phải là ma hút máu, cũng chẳng là do xấu xí, mà là mắc “căn bệnh” cần phải “đánh số phòng để chữa.”. Không chỉ Nguyễn Thiên Dực, Mie Rudox cũng hiểu ra trưởng lão mắc bệnh gì, thế là nàng không khỏi mà lấy tay hơi che nửa miệng, nở một nụ cười có mấy phần ý nhạo.
Ai cũng rõ ràng, vị trưởng trấn này có lẽ là người mù đường, đến mức đường trong nhà mà còn có thể lạc, vậy nên mới cần phải đánh số phòng.
Đi qua một vài căn phòng, cuối cùng người giúp việc lại dừng ở trước một cánh cửa có đánh số “4”.
Chắc chắn là trưởng trấn đang chờ đợi bọn hắn ở phía sau cánh cửa.
Cánh cửa bị bà giúp việc đẩy ra, kêu lên từng tiếng “cọt kẹt” thật nhỏ.
Khi cánh cửa mở ra ở một góc độ vừa phải, bà giúp việc liền di chuyển đứng sang một bên, cũng chẳng bước vào bên trong mà nhường đường cho họ.
Nguyễn Thiên Dực cùng Mie Rudox bước vào, lập tức hắn cảm nhận được sự mát mẻ ở bên trong căn phòng. Vô thức đưa mắt nhìn sang, cánh cửa sổ lớn không xa đang mở rộng hai cánh cửa ra, lộ không gian ngoài ấy là một mảnh trống rộng lớn, có thảm cỏ xanh rờn kéo dài đến tận chân trời, hồ nước trong vắt, và cùng cả những thứ sinh vật của tự nhiên chạy nhảy.
Trong chốc lát, Nguyễn Thiên Dực bị cảnh tượng mênh mông tự do ấy làm cho choáng ngợp.
Đối với con người ít khi rời bỏ nơi ở hiện tại, đã sớm quen với cuộc sống chốn đô thị hiện đại mà đông đúc, chật chội kia, thì thảo nguyên không xa chẳng khác gì một thứ vật mới lạ.
Ngay cả trên đường dài tới đây, Nguyễn Thiên Dực cũng chỉ thấy các tòa nhà san sát, không thì cũng là rừng, toàn là cây chen cây.
“Ha ha ha, không ngờ phải không?” Một điệu cười nhàn nhã vang lên trong căn phòng sáng sủa, đánh thứ Nguyễn Thiên Dực khỏi sự ngỡ ngàng.
Nguyễn Thiên Dực quay sang, thấy được một người đàn ông thấp bé, tóc trắng xóa, râu mượt mà dài đến eo cùng làn da trắng hồng, đôi mắt đen láy có thần. Ông ta đang ngồi trên một cái ghế gỗ bập bênh theo kiểu dáng cổ điển mà đung đưa nhẹ, bên cạnh đó là một cái bàn, bên trên có một quyển sách đang mở dở được cố định bởi một dụng cụ.
“Ông là... trưởng trấn?” Nguyễn Thiên Dực hơi không chắc chắn mà hỏi.
“Phải.” Ông gật đầu thừa nhận: “Là ta, Ruduvisk.” Rồi ông đưa mắt nhìn về phía Mie Rudox, hỏi: “Ta không thấy được sự kinh ngạc trong mắt quý cô đây, chắc hẳn phong cảnh ngoài kia không đủ bao la để bù đắp cho tâm hồn của ngươi?”
Mie Rudox hơi nhướng hàng lông mày lên, lại đáp: “Thấy nhiều, tự nhiên sẽ không còn thấy lạ.”
Ruduvisk “Ồ” lên một tiếng, lại cười thêm vài tiếng, nói: “Ra là tiểu thư nhà nào.”
Nghe lời này, Mie Rudox cũng chỉ cười mỉm, không tiếp.
Nguyễn Thiên Dực quay sang, thấy Mie Rudox chỉ mặc quần áo bình thường, trông chẳng có chỗ nào là nổi bật, ấy thế mà vị trưởng trấn này vẫn nhìn ra nàng là tiểu thư thì cũng là lạ.
Suy nghĩ một chút thì hắn cũng thấy phải, trong cái xã hội loài người phát triển nhanh chóng như ngày nay, dân cư tràn ngập khắp thế giới, nhà cửa, nhà máy san sát, thảo nguyên rộng lớn như ngoài kia đã chẳng còn bao. Hơn nữa con người thì bận rộn cùng tấp nập, bị chính mình, công việc giới hạn ở một thành phố, thành ra lại hiếm ai sẽ lựa chọn nơi nhàm chán như thảo nguyên làm địa điểm du lịch trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của mình.
Cũng chỉ có tiểu thư nhà giàu như Mie Rudox là còn có được cái thú vui cưỡi ngựa trên thảo nguyên, hoặc là nghỉ dưỡng trong căn biệt thự nào đó tọa lạc trong một thảo nguyên thuộc sở hữu tư nhân nào đó.
Nghĩ thông suốt, Nguyễn Thiên Dực mới thấy được vị trưởng trấn này có lẽ thực sự là có hiểu biết rộng, hơn nữa tầm hiểu biết lại còn xa hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
“Ai chà, các ngươi những cái du khách này được chứng kiến cảnh tượng thảo nguyên mỹ lệ như thế này, cũng coi như một loại may mắn đấy.” Ruduvisk nói.
Nguyễn Thiên Dực im lặng, cũng không hề phủ định lời nói này.
Chính là hắn đã hai mươi mốt tuổi đời, cũng chưa từng nhìn thấy thiên nhiên sáng lạn mà tươi đẹp như vậy.
Bây giờ đang là đầu hè, thời tiết tuy không đến mức lạnh, thế nhưng cũng không đến mức nóng, nhìn chung thì khá là tốt, đem lại cảm giác thư thái cho con người.
Được hít thở bầu không khí tươi lành trong khung cảnh đẹp như vậy, tinh thần Nguyễn Thiên Dực cũng trở nên sảng khoái hơn rất nhiều lần.
“Thôi được rồi, không lòng vòng nữa. Nào, ngồi xuống ghế đi, ta sẽ kể cho các ngươi nghe về nền văn hóa của tỉnh An Phúc này.” Ruduvisk dang vừa hai bàn tay ra, ý mời ngồi xuống.