Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 3: Hỏi chuyện




Chương 3: Hỏi chuyện

Từ ngày hắn bắt đầu tìm đề tài để làm bài luận, giấc mơ này liên tục xuất hiện mỗi đêm, ban đầu thì chỉ có mỗi bầu trời mờ mịt cùng cảnh vật xung quanh mơ hồ, càng về sau càng rõ ràng, cho đến hôm nay thì là rõ mồn một, tựa như hắn đã từng trải qua rồi vậy.

Nguyễn Thiên Dực nhớ đến bản thân lựa chọn tỉnh An Phúc làm địa điểm để làm bài luận, một là vì nơi này có nhiều đề tài chưa được khai thác, hai là vì hắn tiện đường điều tra nguyên nhân của giấc mơ.

Hắn tinh tường để ý tới trong giấc mơ có những ngôi nhà theo lối kiến trúc của thời Đại đế triều, phân đoạn trong nửa cuối thời đại Đại đế triều, mà An Phúc tỉnh là cựu địa giới cuối cùng còn có bảo lưu tàn tích của Đại đế triều, nên hắn mới hy vọng từ nơi này có thể tìm ra manh mối.

Nghĩ tới hai ngày sau còn nhiều việc phải làm, Nguyễn Thiên Dực cố gắng ném ra ngoài những suy nghĩ lung tung kia, bắt đầu chìm lại vào giấc ngủ...

... Sáng hôm sau, Nguyễn Thiên Dực dậy từ sớm, hắn tiện thể đánh thức Lê Phúc Tâm rồi mới đi vệ sinh.

Tưởng rằng bản thân đã là dậy sớm nhất, ai ngờ khi đi ra phòng khách, hắn đã thấy Mie Rudox vắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế mà đọc sách rồi.

“Sáng sớm tốt, Rudox.”

“Sáng an lành, Dực.”

Chào hỏi cơ bản xong đầu sáng sớm, Nguyễn Thiên Dực đi vào phòng bếp, lấy ra mấy gói mỳ tôm trong túi mà nấu thành ba bát mỳ rồi mang ra ngoài, đặt lên bàn. Hắn bắt đầu ăn trước, đợi đến khi Lê Phúc Tâm vệ sinh xong thì hắn cũng đã giải quyết xong bữa sáng.

Một hồi sau, cả ba đứng ở trước cửa nhà, Nguyễn Thiên Dực nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Bây giờ là tầm bảy giờ, người dân nơi đây đã mở cửa đi lại như bình thường. Có những người ăn vận như người ở thành thị, nhưng càng nhiều hơn là mặc quần áo vải bố, da thú, kẻ thì búi tóc, người thì đi dép rơm, trông chẳng khác gì xã hội của nhiều năm về trước.

Tính ra, căn nhà mà Nguyễn Thiên Dực thuê được đây cũng là căn nhà có điều kiện tốt nhất trong thị trấn lạc hậu này rồi.



Lúc này, Mie Rudox lên tiếng hỏi: “Bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ đâu trước đây?”

Nguyễn Thiên Dực trầm ngâm một chút, rồi lại nói: “Nên bắt đầu từ nhà dân thường trước đi.”

Vì là bài tiểu luận mà hắn chọn chủ đề cũng không mấy khó khăn: Người dân tỉnh An Phúc đã gìn giữ những bản sắc của Đại đế triều Rouf qua ngàn năm ra sao.

“Được.” Mie Rudox không phản đối. Còn Lê Phúc Tâm còn chẳng để ý, nói đến cái gì mà phản đối.

Nói là làm, Nguyễn Thiên Dực chọn đại một nhà dân nào đấy, sau đó liền tiến vào hỏi thăm. Cũng may là người dân nơi đây thân thiện, thấy người lạ vào thì cũng niềm nở tiếp đón, thậm chí là có chút hiếu kì.

Có vẻ như đã rất lâu rồi không có người từ nơi khác đến đây.

Hết nhà này lại sang nhà khác, ước chừng khoảng được chục ngôi nhà, kéo dài đến tận trưa thì mới tạm ngừng. Mà bọn hắn cũng thu thập được khá nhiều thông tin hữu ích để phục vụ cho bài tiểu luận của mình...

... “Tại sao các ngươi không đi đến nhà trưởng trấn nhỉ? Ông ấy là một người rất hiểu biết, có lẽ sẽ giúp được các ngươi nhiều thôi.” Một bà lão từ trong bếp đi ra, bà đang xách theo một cái nồi không to cũng chẳng nhỏ, rồi bà tiến đến bàn của ba người kia mà đặt lên bàn.

Vung được mở ra, một luồn khí nóng bốc lên, mang theo đó là mùi thơm của thịt cùng nước sốt.

Bà chủ tiệm dùng muôi, cái muôi đã đen phần tay cầm mà múc ra từng muôi, đổ vào bát của từng người.

“À há, đấy nhé, các ngươi nên cảm thấy tự hào vì là những người đầu tiên được thưởng thức súp gia truyền của nhà ta kể từ mười năm đổ lại đấy.” Bà bảo, trên nét mặt nhăn nheo là sự tự tin khó giấu.



Nguyễn Thiên Dực kết quan ngại về vấn đề cái muôi, rồi hắn lại nhìn bát súp đặc sệt một màu nâu vàng giống như cà ri này, thầm nghĩ: Nếu lát nữa mà chê thì hẳn là bọn hắn sẽ bị đá bay ra khỏi tiệm nhỉ?

Lê Phúc Tâm vốn là muốn mở miệng trực tiếp phàn nàn, lại nhanh chóng bị Mie Rudox kéo lại. Nàng tuy mới chỉ đồng hành cùng ba người được một quãng thời gian ngắn, vậy nhưng đã nắm bắt gần hết tính cách của mỗi người.

Đến khi nàng thả tay, mặt Lê Phúc Tâm đã đỏ hết cả lên, khiến Mie Rudox không khỏi giật mình: “Ngươi bị sốt sao?”

Lê Phúc Tâm vội lắc đầu: “Không có.” Rồi mặt càng đỏ hơn nữa.

Dưới cái nhìn đầy mong chờ của bà chủ tiệm, Nguyễn Thiên Dực thở dài một hơi thầm kín, rồi lại cầm cái thìa lên, bắt đầu xúc ăn.

“Ơ?” Nguyễn Thiên Dực bất ngờ: “Ngon đấy chứ?”

Lê Phúc Tâm cùng Mie Rudox có vẻ khá khó tin, đến khi Nguyễn Thiên Dực múc thêm vài thìa nữa đưa vào mồm thì khi này mới có chút tin tưởng mà động đũa.

Một hồi sau, bà chủ tiệm đi lại vào phòng bếp với vẻ mặt tự hào cùng vui vẻ, trên tay là cái nồi đã trống không.

Lê Phúc Tâm ôm bụng đã no, mồm vẫn có chút không được thỏa mãn, nhỏ tiếng cảm khái: “Ai mà ngờ được đồ ăn ở đây lại ngon như vậy chứ.”

“Ừm, coi như là bất ngờ.” Nguyễn Thiên Dực gật đầu. “Xem ra chuyến này phải đến nhà trưởng trấn một lần rồi... Cũng tốt, dự định ban đầu của ta cũng có tiến vào đấy hỏi chuyện.”

“Trưởng trấn xem ra là một người có hiểu biết thực sự, đã là lần thứ năm gặp được đề cử như thế này rồi.” Mie Rudox cũng tán đồng, lại nói thêm.

Sau một hồi nghỉ ngơi, nhóm người quyết định tiếp tục. Phải nhanh lên, bọn hắn chỉ còn có thời gian nửa ngày nữa thôi là đến lúc phải rời khỏi nơi này rồi.

Lấy Nguyễn Thiên Dực dẫn đầu, ba người hỏi người dân trong trấn đường đến nhà trưởng trấn, cũng chẳng mất bao lâu liền tìm ra nhà.



Nhà trưởng trấn trông đẹp hơn hẳn những ngôi nhà khác ở trong cái thị trấn nhỏ bé này. Những bức tường được làm từ đá hoa cương, từng hàng cây đẹp mắt trang trí quanh nhà.

“Trưởng trấn có khác, nhà khác hẳn.” Lê Phúc Tâm cảm khái.

Lời này tuy là khen, nhưng kết hợp với biểu cảm khuôn mặt của Lê Phúc Tâm thì lại ra một ý hoàn toàn khác. Nguyễn Hạ Lâm không khỏi đen mặt, kẻ này khi nào cũng vậy, toàn nói trước nghĩ sau, nếu như không có hắn hay ngăn cản thì không biết hắn đã kéo được bao nhiêu giá trị thù hận rồi.

Nguyễn Thiên Dực đối với Lê Phúc Tâm mà nói: “Lát nữa để ta cùng Rudox hỏi chuyện, ngươi tốt nhất nên im lặng, đừng nói gì.”

Hiển nhiên Lê Phúc Tâm cũng chẳng mấy để ý, dù sao thì hắn đi theo cũng chỉ là phụ, vậy nên hắn không có cái ý kiến gì, ừ à cho qua.

Lê Phúc Tâm nhìn Mie Rudox, muốn bắt chuyện cùng nàng, thế nhưng khi vừa mở miệng lại thôi, hắn chẳng biết sẽ phải nói gì với nàng ta cả.

Lắc đầu ngao ngán, Lê Phúc Tâm nói: “Ta sẽ chờ ở ngoài này, các ngươi xong việc thì ra.”

Nguyễn Thiên Dực đáp lại: “Ừ.”

Nguyễn Thiên Dực mặc kệ hắn ta, cùng Mie Rudox đi đến trước cổng nhà, lại lịch sự mà gõ cửa ba phát.

“Ai đấy?” Là thanh âm của một người phụ nữ đã có tuổi.

“Xin hỏi ngài trưởng trấn có ở nhà không?” Mie Rudox hỏi.

“À, các ngươi là những kẻ mới đến từ bên ngoài ấy hả?” Đằng sau cánh cửa vang lên tiếng loạch xoạch, chắc là bà ta đang mở khóa.

“Đúng rồi.” Nguyễn Thiên Dực lập tức đáp lại một cách đơn giản.