Chương 30: Thoát
Linh giám mục đeo vào dây chuyền, sức mạnh đại bộc phát. Chỉ cần là Bí Ảnh nhân bị hắn bắt được điểm yếu thì chắc chắn sẽ có một t·iếng n·ổ cực lớn vang lên.
Đây đã là lần thứ ba Bí Ảnh nhân b·ị b·ắt được cái đuôi, hắn b·ị đ·ánh đến không thể ẩn dấu thân hình được nữa mà bay ra xa, cả người lăn lóc trên mặt đất.
Copex nghĩ đến cho Bí Ảnh nhân sử dụng năng lực đấy, chỉ là rồi lại phải thất vọng.
Vẫn chưa đạt đến điều kiện yêu cầu, bà ta không thể để Bí Ảnh nhân sử dụng năng lực ấy được.
Linh giám mục cùng Bí Ảnh nhân lâm vào triền đấu, hai thân ảnh không ngừng quây quanh nhau, tách ra rồi lại xông vào. Bí Ảnh nhân sau khi chịu thiệt nhiều như vậy thì đã cẩn trọng hơn rất nhiều, vậy nên sau đó hai người vẫn không ai làm được ai.
Dây chuyền chính là tăng cường sức công phá của từng đòn đánh của Linh giám mục, mà nếu như hắn không chạm vào được đối phương thì coi như cái tăng cường này không có đất dụng võ. Thế nên khi Bí Ảnh nhân trở nên cẩn thận như vậy, Linh giám mục thật đúng là bất lực.
Mà sức mạnh từ dây chuyền này không phải là vĩnh viễn, nó có giới hạn nhất định, thế nên Linh giám mục cần phải kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt.
Bí Ảnh nhân vừa mới ló cái đầu ra, tức thì một bàn tay liền chụp đến, đem cả cái đầu của nó bao trùm trong bóng tối.
Không như mọi lần trước Bí Ảnh nhân b·ị đ·ánh bay đi, lần này nó bị Linh giám mục trực tiếp bắt lấy mặt, đồng thời nhanh chóng bị kéo ra khỏi trạng thái ẩn thân.
Linh giám mục cười lạnh, sức mạnh trong cơ thể ông ta sôi trào, Bí Ảnh nhân giống như cảm nhận được uy h·iếp cực lớn, thân hình không ngừng dãy giụa muốn thoát, chỉ là làm sao cũng không thể trốn khỏi bàn tay của Linh giám mục.
Copex thầm cười nhẹ một tiếng, lại bảo: “Trò chơi vô nghĩa này muốn kết thúc.”
Nguyễn Thiên Dực ngồi bệt trên mặt đất một bên Copex nghe thấy nàng nói vậy thì không khỏi cảm thấy bất an, hắn gắt gao quan sát lấy trận đấu, chỉ là tốc độ chiến đấu của hai kẻ kia quá mức phi nhân loại, vậy nên ngoại trừ những tàn ảnh bất chợt, hắn cũng không thể nhìn ra điều gì.
Sức mạnh tựa như là sóng quấn lấy mà tụ hợp lại ở lòng bàn tay Linh giám mục, cuối cùng nổ vỡ thành một luồng khí khổng lồ ập đến Bí Ảnh nhân.
Luồng khí này giống như v·a c·hạm phải một bức tường vô hình, nó không bị triệt tiêu đi mà bất ngờ bị đây ngược lại, hướng về phía Linh giám mục mà dội đến.
Linh giám mục còn chưa kịp phản ứng thì một t·iếng n·ổ đã vang lên, đồng thời Linh giám mục cũng bị bật ngửa ra sau, thân hình to lớn bay lướt qua mặt đất rồi nằm xuống.
“Chuyện... gì vậy?”. Nguyễn Thiên Dực trợn to mắt, có chút không dám tin tưởng cùng sự lo lắng.
Copex không đáp lại, bà ta chỉ nhìn ra phía sau tấm màn lưới này.
Từng viên cảnh sát cùng quân lính bắt đầu tiến gần lại về phía màn lưới, ngày càng gần hơn. Giống như bọn hắn đã nhận ra điểm kết thúc của trận chiến này vậy.
“Tất cả mau mau thúc thủ chịu trói!”. Một người hô lớn, hiển nhiên là kẻ đã cầm máy phóng thanh mà hô vang ở trên máy bay trực thăng hồi trước.
Mà lúc này, Nguyễn Thiên Dực vẫn không hiểu tại sao Linh giám mục có thể b·ị đ·ánh bay như vậy được, “Rốt cuộc là đã có chuyện gì...”
Copex cũng không ngại mở miệng giải thích vài câu: “Bí Ảnh nhân có năng lực phản lại công kích bất kỳ, với điều kiện là đòn công kích phải đạt đến mức độ năng lượng tối thiểu nhất định. Cú nổ quyết định của Hoàng Linh đã đạt đến mức độ đó.”
“Thế nên, ngay từ khi giám mục của ngươi tung ra chiêu đó, hắn đã xác định là thua rồi.”
Nguyễn Thiên Dực đầy mặt là vẻ không tin tưởng. Linh giám mục mạnh mẽ như vậy, đâu thể nào nói thua được cơ chứ.
Copex không nói thêm một lời, bà ta bắt lấy Nguyễn Thiên Dực, lại quay người hướng về phía sau nói: “Trò chơi kết thúc.”
Bí Ảnh nhân tốc biến đến sau lưng Copex, nó biến thành một dạng chất lỏng, dần đem Copex lẫn Nguyễn Thiên Dực bao phủ lại thành một lớp giáp bên ngoài.
Rồi Copex lấy tốc độ kinh người, tức thì phóng thẳng về phía màn lưới, lại không thèm quan tâm xem trước mặt là dạng gì.
Chỉ trong nháy mắt, Copex đã phá tan màn lưới ra một cái lỗ tròn, đồng thời không ngừng hướng bên ngoài chạy đi.
Mà khi này, một t·iếng n·ổ kinh khủng lần nữa vang lên, Linh giám mục đáng lẽ ra phải nằm đo ván nay lại như điên hướng về phía trước bay đi, xuyên qua màn lưới bằng lỗ thủng mà Copex tạo ra.
Không ngừng có t·iếng n·ổ vang lên, Linh giám mục chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Copex, đồng thời trước sự kinh ngạc của Copex mà c·ướp người đi.
Ông ta lợi dụng khả năng của mình, khéo léo đánh vỡ lớp giáp đen ngòm kia, lại kéo Nguyễn Thiên Dực ra, rồi hai người hướng về một hướng khác mà bay đi.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt như vậy mà thôi, đến khi mà chỉ huy ngồi trên trực thăng kịp phản ứng, Linh giám mục đã kéo Nguyễn Thiên Dực chạy đi xa xa.
“Nhanh! Truy đuổi bọn hắn!”.
Cảnh sát thì hướng về phía bên trong thành phố đuổi theo Linh giám mục, còn binh lính vác lấy v·ũ k·hí bắt đầu t·ruy s·át Copex đang hướng ngoài kia mà chạy đi.
Chỉ là người thường làm sao có thể sánh cùng Hồn Năng giả - cũng có thể gọi là tu sĩ. Linh giám mục nhanh chóng lẩn trốn trong thành phố; còn Copex, dưới sự uy h·iếp của v·ũ k·hí tân tiến, cũng đã chạy thục mạng, bà ta cũng không có tâm tư đi truy đuổi Linh giám mục cùng Nguyễn Thiên Dực.
Linh giám mục kẹp Nguyễn Thiên Dực dưới nách, không ngừng tốc chạy về phía trước.
“Linh giám mục, ngươi vẫn còn sống!”. Nguyễn Thiên Dực mừng rỡ hô.
“Đương nhiên là còn sống, ngươi nghĩ ta làm sao có thể c·hết được đâu.”. Linh giám mục cười khổ mà đáp lại. Mặc dù là còn sống, thế nhưng Linh giám mục cũng không hề tốt lành cho lắm, trên người hắn toàn là vết cháy cùng v·ết t·hương, có thể thấy hắn vừa mới thoát ra một cuộc chiến đầy gian khổ.
“Nhưng là...”
Nguyễn Thiên Dực còn chưa nói xong, Linh giám mục đã c·ướp lời: “Có gì nói sau, chúng ta muốn chạy trốn trước tiên.”. Dù gì thì người của hội đồng cũng không hề dễ dàng đối phó.
Hai người luồn lách qua các ngỏ hẻm khác nhau, không theo một cái quy tắc nào mà chạy trốn, cuối cùng thì cũng đến được khu ổ chuột.
Đến lúc này, bọn hắn mới coi như thoát được sự truy đuổi của cảnh sát.
Tiếp theo cả hai thuê một chiếc xe khách, nhanh chóng quay về phân đường.
Cửa lớn của phân đường vừa mở, Nguyễn Thiên Dực đã thấy Mugids khoác mặc đồng phục của tín đồ Trí Tuệ gióa hội quỳ ở trước tượng thần, không ngừng ngâm xướng Thánh kinh.
Khi mà cửa lớn của phân đường khẽ mở, Mugids cũng nhận ra chút động tĩnh này, hắn quay đầu lại, tức thì mừng rỡ kêu lên: “Giám mục đại nhân! Ngài đã quay trở về!”
Chỉ là khi thấy tình trạng chật vật của hai người, Copex lập tức lo lắng trở lại, hắn sai người lập tức chuẩn bị trang phục mới cùng phòng tắm, để Nguyễn Thiên Dực cùng Linh giám mục có thể nhanh chóng tiến hành kiểm tra y tế.
“Ngài ngồi đây, y tế nhân sự của giáo hội sẽ mau đến thôi.”. Người mà Mugids nói đến là Linh giám mục.
“Ừm.”. Linh giám mục cũng chẳng nhiều lời, hắn ngồi trên ghế, cảm thụ v·ết t·hương trên người đang nhức nhối.
Những đòn t·ấn c·ông của Bí Ảnh nhân lại chẳng phải phổ thông, mỗi đòn đánh của nó đều vận dụng hồn năng, vậy nên đòn đánh sẽ trực tiếp đánh về phía linh hồn, tạo nên v·ết t·hương không phải thủ đoạn bình thường liền có thể cứu chữa.
Rất nhanh bác sĩ giáo hội liền có mặt ở trong phân đường, hắn là một người đàn ông trung niên, quần áo trên người khá là lộn xộn, trên mặt còn có nét chưa tỉnh táo, hiển nhiên hắn chính là b·ị đ·ánh thức khi còn đang ngủ ngon.
“Giám mục đâu?”. Bác sĩ vừa đến liền hô lên.
Sau khi thấy được người cần tìm, bác sĩ liền tiến hành kiểm tra y tế, một tên học trò của ông cũng tiến tới xem xét tình trạng của Nguyễn Thiên Dực.
Nguyễn Thiên Dực mặc dù là trọng tâm của cuộc chiến, nhưng cũng không nhận về thương tổn thực tế nào, cùng lắm thì có một vài vết xước trên người.
Nhưng Linh giám mục thì khác, v·ết t·hương của hắn không chỉ nằm trên thể xác, mà còn là linh hồn.
Quá trình chữa trị sau đó như thế nào, Nguyễn Thiên Dực cũng không rõ ràng, hai người kia vì để đảm bảo chữa trị không bị gián đoạn nên đã vào phòng riêng.
Tiếp đó vài tiếng, Nguyễn Thiên Dực đều ngồi chờ đợi Linh giám mục chữa trị xong, nhưng mắt của hắn lại kịch liệt phản đối. Dù gì thì hắn ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi...
... Đợi đến khi tỉnh lại, Nguyễn Thiên Dực phát hiện ngoài trời đã sáng từ lúc nào, mà bản thân hắn lại còn đang nằm ở trên chiếc giường quen thuộc.
Nguyễn Thiên Dực ôm đầu mà dậy, hắn liếc mắt nhìn sang liền thấy được Lê Phúc Tâm còn đang ngồi ở cuối giường, trên tay là chiếc điện thoại cảm ứng.
Lê Phúc Tâm còn đang chìm đắm trong thế giới ảo của riêng mình, làm sao để ý tới Nguyễn Thiên Dực vừa mới tỉnh dậy?
Chỉ khi Mugids không biết từ góc nào chui ra, lại cất giọng nói thì Lê Phúc Tâm mới giật mình nhận ra.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
Nguyễn Thiên Dực không để ý lắm, hỏi: “Linh giám mục thế nào rồi?”
“Hắn đã được chữa trị, hiện giờ đang tĩnh dưỡng.”
Nguyễn Thiên Dực biết Linh giám mục vô cùng tốt thì mới thở phào nhẹ nhõm. Linh giám mục dù sao cũng là vì cứu hắn khỏi kết cục không biết nên mới b·ị t·hương, nếu như hắn xảy ra vấn đề gì thì đó sẽ thành nỗi day dứt của Nguyễn Thiên Dực mất.
“A, Thiên Dực, ngươi dậy rồi sao?”. Lê Phúc Tâm dù là ra vẻ quan tâm như vậy, đôi mắt vẫn chăm chú vào màn hình bé tí kia, mấy ngón tay cũng không có dấu hiệu ngừng lại.
Nhìn Lê Phúc Tâm như vậy, Nguyễn Thiên Dực vô cùng bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại chẳng bỏ trò chơi điện tử, sớm có ngày trượt tốt nghiệp.”
“Lại chẳng phải lần đầu tiên ngươi nói như vậy, ta không sợ đâu.”
Nguyễn Thiên Dực nhún vai, lúc này Lê Phúc Tâm nói tiếp: “Mà ngươi đã làm cái gì để một tên nữ tu sĩ nhớ thương như vậy, đã là liều lĩnh như vậy ngay giữa lòng thủ đô c·ướp ngươi đi chứ.”
“Hả?”. Nguyễn Thiên Dực mờ mịt nhìn Lê Phúc Tâm, sau đó quay sang nhìn Mugids.
“Ta đã kể với hắn rồi. Dù sao sự tồn tại của tu sĩ cũng không phải bí mật gì. Tương lai ai rồi cũng sẽ biết đến thôi.”. Mugids tỏ ra vẻ hiển nhiên là vậy.
Đã Mugids nói như vậy, Nguyễn Thiên Dực cũng không có thắc mắc gì, hắn đối với Lê Phúc Tâm mà đáp: “Ai mà biết được người Thánh Nữ giáo hội muốn cái gì từ ta cơ chứ...”. Mặc dù là nói thế, nhưng Nguyễn Thiên Dực vẫn là vô cùng minh bạch thứ mà cả hai giáo hội lớn đều đang đi tìm là gì.
Hắn liếc nhìn mảnh không gian kia, lại thấy được nó đã hiển hiện ra vài dòng văn tự mới.
[Linh hồn là một lớp năng lượng bao bọc bên ngoài cơ thể, việc tu luyện chính là gia cố lớp năng lượng này. Ngoài ra, khi linh hồn chạm đến một mức độ thăng hoa nhất định, nó sẽ phản hồi lại một phần năng lượng về thể xác, tăng cường cho thể xác.]
Lúc này Lê Phúc Tâm đã hoàn thành xong trò chơi, hắn vươn vai, Nguyễn Thiên Dực cũng cất tiếng hỏi: “Ngươi đã biết những thứ gì rồi?”
“Không nhiều lắm? Ta mới chỉ biết được sự tồn tại của cái gọi là tu sĩ này, còn cả việc ngươi đang bị nhắm tới bởi Thánh Nữ giáo hội.”
Nguyễn Thiên Dực trầm mặc, không phải là mỗi mình Thánh Nữ giáo hội, mà còn cả Trí Tuệ giáo hội nữa.
Sự việc hôm qua đã khiến Nguyễn Thiên Dực nhận thức càng rõ ràng hơn sự yếu thế của bản thân, trước mặt những tu sĩ kia hắn không hề có sức chống trả nào. Điều này càng khiến Nguyễn Thiên Dực có một loại cảm giác bức bách để mạnh lên.
Tất cả là vì để có sức bảo vệ bản thân, cùng có thể truy tìm nguồn gốc mảnh không gian kia, chân tướng tất cả.
Mà có thể giúp đỡ hắn khi này, chỉ có thể là Thịnh giáo sư. Không phải hắn không có nghĩ đến Linh giám mục, nhưng hắn vẫn chưa thể xác định hoàn toàn mục đích cũng như lập trường của ông ta.
Nói thẳng ra là hắn vẫn còn đang e ngại Trí Tuệ giáo hội ở sau Linh giám mục.