Chương 29: Cuộc chiến tiếp tục
“Được phụng sự cho Thánh Nữ là vinh hạnh vô thượng, kẻ ngươi làm sao có thể hiểu được?”.
Linh giám mục cười: “Ta không biết Thánh Nữ của ngươi như thế nào, nhưng đã có gan vào thủ đô này thì đừng hòng rời đi.”
“Ngươi có chắc?”. Copex vừa mới dứt lời, một cơn gió lớn bỗng từ nơi nào kéo đến, cuốn qua ngõ nhỏ một trận dài.
Linh giám mục biến sắc, hắn cảm thấy có một sự nguy hiểm không hề nhỏ đang ngày càng tiếp cận bản thân. Không hề chần chừ, Linh giám mục xoay đầu, bắt theo Nguyễn Thiên Dực mà bỏ chạy.
Thế nhưng hắn mới chạy được vài bước đã ngừng lại, bởi vì người mà ông ta bế theo đã không cánh mà bay biến.
Linh giám mục định thần lại nhìn vòng ra sau, Nguyễn Thiên Dực đã lơ ngơ đứng cạnh Copex từ lúc nào rồi.
“Hả?”. Nguyễn Thiên Dực hơi hoảng hốt, nhìn sang một bên, Copex vẫn đứng đấy, Nguyễn Thiên Dực chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Copex rõ ràng đến vậy.
Đấy là diện mạo của một người phụ nữ phương Tây điển hình, với mái tóc vàng óng cùng đôi mắt nâu vàng, sống mũi cao cùng làn da hơi nhăn nheo. Từ bà ta luôn có một loại khí chất khiến người ta không thể nào quên được.
Dần dần, đôi mắt của bà ta bị màu xanh dương lan tràn mà ra, lấn chiếm hết lòng đen, biến đôi mắt ấy nhuộm một màu xanh thăm thẳm.
“Chuyện gì thế này...?”. Nguyễn Thiên Dực vẫn còn không hiểu cái gì xảy ra.
Copex đưa tay bắt lấy cánh tay của Nguyễn Thiên Dực, lại nói: “Ngươi không thoát được đâu... Thế nên hãy ngoan ngoãn đi.”
Cùng khi đó, một thân hình cao lớn đột ngột hiện lên đằng sau Copex, hắn tỏa ra thứ khí thế u ám cùng đáng sợ vô cùng, khiến cho Nguyễn Thiên Dực phải hãi hùng.
Linh giám mục biến đổi sắc mặt, hắn có vẻ bán tín bán nghi, lại có đôi phần khó tin mà nhìn thứ sinh vật toàn thân một màu đen ngòm đang dần dần hiện ra đằng sau Copex.
“Thứ đấy là gì?”. Linh giám mục trầm giọng hỏi, ẩn dấu sau sự cẩn trọng là sự dè chừng.
Copex ngẩng đầu lên, lại liếc nhìn thứ sinh vật dạng người đang đứng ở sau mình rồi nói, “À... Thứ này ấy hả? Ta cũng chẳng rõ, kiếm được ở trong di tích cố đô đấy. Nghe mấy lão già bảo thứ này được gọi là Bí Ảnh nhân, người làm việc ở trong cố đô...”.
“Bí Ảnh nhân...? Các ngươi rốt cuộc là đã tìm ra được gì ở nơi đấy?”. Linh giám mục truy vấn.
“Ai chà... Hoàng Linh à, đây không phải việc mà ngươi nên quan tâm.”
Copex vừa mới dứt lời, thứ sinh vật đằng sau bà ta liền lao đến chỗ Linh giám mục, hắn ta vươn ra bộ trảo đen sì, chém mạnh về phía trước.
Linh giám mục không dám đỡ đòn chính diện của nó, lập tức bật lùi ra đằng sau, đồng thời nhảy bật qua hai bức tường xung quanh mà nhảy vót lên trên cao.
“Bùm!”. Tiếng nổ vang trời lại xuất hiện lần nữa.
Thứ sinh vật kia cũng nhảy lên trên cao, hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh, thoáng chốc đã thấy bắt kịp Linh giám mục, đôi bàn tay đen sì vươn ra. Chỉ là Linh giám mục không hề muốn bị thứ này chạm vào người một chút nào, ông lại vươn tay nhẹ đẩy vào không khí, tức thì lại có t·iếng n·ổ vang rền nữa xuất hiện, mà Linh giám mục cũng bị một lực vô hình đẩy mạnh ra về hướng của Copex.
“Ngươi thật khó chịu đấy...”. Copex để lại câu này, rồi vác theo Nguyễn Thiên Dực mà chạy ngược về phía sau, đồng thời bàn tay không ngừng chuyển động, giống như là đang điều khiển thứ sinh vật kia.
Cuộc truy đuổi lần nữa mở ra, lấy Copex và Nguyễn Thiên Dực dẫn đầu, đằng sau là Linh giám mục, và còn có một thứ dạng người mà không phải dạng người đuổi theo.
Linh giám mục liên tục né chiêu của thứ sinh vật kia, đồng thời không ngừng tạo ra t·iếng n·ổ lớn. Cũng không được mấy phút, từng bóng đèn sáng choang từ trên bầu trời chiếu thẳng xuống chỗ mấy người, đồng thời từng chiếc phi cơ xuất hiện trên đỉnh đầu Copex.
“Yêu cầu toàn bộ người đang có mặt dừng lại hành động chạy trốn,...”. Trên phi cơ, một người dùng máy khuếch đại âm thanh, liên tục chĩa thẳng về phía dưới mà hô.
Linh giám mục nhẹ thở dài một hơi, cảm thấy cuộc đuổi bắt vô nghĩa này đã có thể kết thúc được rồi.
Chỉ là Linh giám mục còn chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì đã có biến động xảy ra, thứ sinh vật được gọi là Bí Ảnh nhân kia đã bắt lấy một cái thùng rác ven đường, lại ném mạnh lên trên bầu trời.
Khi mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, cái thùng rác đã tiếp cận đến một chiếc phi cơ rồi không hề sai lệch một chút mà v·a c·hạm vào cánh quạt đang không ngừng quay kia.
“Bùm!”. Lại có t·iếng n·ổ vang lên trong màn đêm, chỉ là lần này t·iếng n·ổ không còn chỉ là những tín hiệu gây sự chú ý nữa, mà là t·iếng n·ổ của sự c·hết chóc đầu tiên.
Chiếc phi cơ b·ốc c·háy, lửa rực thiêu đốt cả vùng trời.
Phi cơ chao đảo rơi xuống dưới, rồi lại có thêm một t·iếng n·ổ vang lên, đánh thức những kẻ còn đang ngỡ ngàng mà chưa thể hoàn tỉnh kia.
Linh giám mục tuy rằng giật mình đôi chút, thế nhưng hắn không vì thế mà dừng bước chân.
“Ngươi không lo bọn hắn sẽ nã súng vào đây sao?”. Linh giám mục cất tiếng.
Copex không quay đầu, đáp: “Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ dám sao? Ngay trong thủ đô? Lại còn là khu công nghiệp?”
Chắc chắn là không rồi, cảnh sát cùng q·uân đ·ội đều không có quyền nổ súng trong lòng thủ đô, trừ phi có lệnh từ bên trên.
Ngay lúc này, ở trên một chiếc phi cơ nọ, có hai người đang ngồi ở vị trí phi công cùng phó lái, cùng một người ngồi ở hàng ghế sau.
“Thứ này... Đúng là đại giáo hội, thật là gian dối.”
“Đã bố trí xong chưa?”
Tên phó lái đóng bộ đàm, quay đầu nhìn người ngồi ở phía sau mà nói một cách nghiêm túc: “Báo cáo, toàn bộ người dân trong vùng được chỉ định đã được s·ơ t·án. Lưới cũng đã bố trí xong.”
“Tốt. Đợi người vào lưới rồi khởi động.”
“Đã rõ.”
Phi công hơi nhăn mặt, lại có vẻ chần chừ không biết có nên nói hay không. Mà viên chỉ huy ngồi ở phía sau giống như đã nhận ra, ông nói: “Lưu, ngươi có vấn đề gì sao?”.
“Thưa ngài, chúng ta thực sự chỉ mở lưới, không tham gia bắt tất cả sao?”.
Viên chỉ huy mỉm cười, lại bảo: “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Chúng ta sẽ làm kẻ xuất hiện sau cùng. Dù sao thì sau lần này, hai đại giáo hội không bàn giao thích đáng thì sẽ không xong đâu.”
Sau cú ném mang tính chất hủy diệt của Bí Ảnh nhân, toàn bộ phi cơ lập tức bay cao lên nữa, lại còn liên tục thay đổi hướng di chuyển, dù sao thì chẳng có ai muốn làm n·ạn n·hân tiếp theo cả.
Truy đuổi cứ liên tục diễn ra như vậy một đoạn, chẳng mấy mà Linh giám mục nhận ra đã chuẩn bị rời khỏi khu công nghiệp.
Copex vác theo Nguyễn Thiên Dực mà chạy như bay, thoắt cái liền rời khỏi ngõ hẻm, tiến vào một quảng trường rộng lớn.
Mà Linh giám mục cũng đuổi đến.
Đây chính là vùng tiếp giáp phía tây của thủ đô, là vùng đệm giữa thủ đô và khu rừng bạt ngàn phía bên ngoài, mọi hoạt động ra vào cùng vận chuyển đều diễn ra ở đây dưới sự giá·m s·át gắt gao nhằm đảm bảo an ninh của thủ đô.
Thứ sinh vật kì quái kia vừa mới đặt chân vào vùng tiếp giáp, một màn lưới dạng điện liền được giăng lên từ tứ phía, tạo thành bốn bức tường năng lượng màu xanh dương phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ.
Bốn bức tường này bao bọc bốn phía, ghép lại thành một hình vuông rộng lớn, nhốt tất cả mọi thứ ở bên trong.
Linh giám mục không ngờ q·uân đ·ội lại vận dụng đến thứ đồ công nghệ cao này, chỉ là hắn cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao thì việc này cũng đang giúp hắn một phần trong việc ngăn cản Copex rồi.
Copex mặc dù là chạy rất nhanh, thế nhưng sau khi màn lưới mở lên thì bà ta cũng phải dừng lại.
“Ngươi hết đường lui rồi...”. Linh giám mục nói: “Còn không mau trả người?”.
Copex hừ lạnh một tiếng, lại bảo: “Ngươi có năng lực thì đến mà c·ướp người.”
Bà ta vừa dứt lời, Linh giám mục đã cảm nhận được cái áp lực vô hình kia, hắn vừa né người, tức thì Bí Ảnh nhân từ đằng sau cào một phát ngang sang thật mạnh. Nó đánh lén bất thành, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Linh giám mục đứng yen tại chỗ, cảnh giác cao độ.
Bộ trảo sắc bén kia hạ xuống, Linh giám mục vươn tay ra đỡ lấy.
Một vụ chấn nổ nhỏ nổ ra, Bí Ảnh nhân tức thì b·ị đ·ánh bật ra đằng sau, có điều sau một hồi chững lại tầm mấy giây giữa không trung, nó liền biến mất một lần nữa.
Linh giám mục sầm mặt, thứ này không phải là biến mất hoàn toàn, nó sở hữu khả năng ẩn thân cực tốt, một khi tiến vào trạng thái ẩn thân thì rất khó để phát hiện ra.
Nhưng là chắc chắn thứ này không thể ẩn thân lâu như vậy được, phải có hạn chế nhất định.
Hắn bây giờ cần tìm ra hạn chế ấy, đồng thời nhắm vào đó mà t·ấn c·ông.
Hoặc là...
Linh giám mục liến nhìn về phía Copex đang ở cách bản thân một đonạ mà trò chuyện “vui vẻ” với Nguyễn Thiên Dực, chỉ là vừa mới có ý định, ông ta liền cảm nhận được uy h·iếp kia đang rình rập sau lưng mình.
“Bùm!” lại một t·iếng n·ổ nhỏ nữa vang lên, Linh giám mục nhíu mày.
Kế hoạch t·ấn c·ông thẳng vào Copex là bất khả thi, bởi lẽ hắn chỉ mới quay sang nhìn bà ta, thứ Bí Ảnh nhân này đã nhăm nhe t·ấn c·ông hắn rồi.
Cứ như vậy thì không được... Linh giám mục âm thầm cảm nhận tình huống bản thân, nếu như cứ chơi cái trò mèo vờn chuột này thêm một lát, người trước tiên không chịu được sẽ là hắn.
Linh giám mục bèn móc ra từ trong ngực một cái vòng cổ có móc theo một viên ngọc phỉ thúy hình giọt nước, nó hiện lên dưới ánh sáng của màn lưới lại càng thêm bóng bẩy, tỏa ra ánh sáng màu xanh lá dịu nhẹ.
Nếu như nhìn kĩ, sẽ phát hiện ẩn sau cái lóng lánh ấy là những đường nứt nhỏ bé đến mức không thể phát hiện ra nếu như chỉ soi bằng mắt thường.
Linh giám mục dùng một bàn tay để đeo chiếc vòng lên cổ, tay kia sẵn sàng đánh lui Bí Ảnh nhân bất cứ lúc nào.
Mặc dù là cẩn thận như vậy, nhưng dường như Bí Ảnh nhân có cảm ứng được gì đó, nó không hề để ý tới sự cẩn trọng của Linh giám mục mà lập tức hiện ra, hai bộ trảo hướng về vị trí yếu hại của Linh giám mục mà đánh đến.
Dù là như thế, Linh giám mục vẫn tiếp tục đeo dây chuyền, thoáng chốc cái đã để nó treo lủng lẳng trước ngực...
... “Ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi như thế nào đây nhỉ?”. Copex liếc nhìn Nguyễn Thiên Dực. Tuy rằng hỏi được một hồi rồi mà không thấy Nguyễn Thiên Dực trả lời, Copex mới liếc nhìn hắn.
Nguyễn Thiên Dực vẫn còn đang chịu ảnh hưởng bởi một luồng uy áp đáng sợ từ Copex, hắn cố gắng chịu đựng, đến đứng vẫn còn không vững, càng đừng nói đến mở miệng nói chuyện.
“À à, quên mất. Ngươi vẫn chỉ là người thường thôi nhỉ.”. Copex cười cười, không hề có chút ý tứ nào.
Áp lực vô hình kia biến mấ, Nguyễn Thiên Dực lúc này mới cảm thấy dễ thở đi rất nhiều, hắn ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc.
Copex quay người đi đến trước màn lưới kia, chăm chăm nhìn vào nó, “Xử trí ngươi... Quyết định sau, giờ ngươi nói xem, chúng ta sẽ thoát ra khỏi nơi này như thế nào đây nhỉ...?”
Bên ngoài kia màn lưới, cảnh sát cùng q·uân đ·ội đã và đang dàn xếp thành trận lưới, các loại v·ũ k·hí cùng súng ống được bày ra, sẵn sàng nghênh đón tu sĩ bất cứ lúc nào.
“Nếu như trực tiếp xông ra thì không ổn... Ta vẫn chưa muốn bị biến thành cái sàng đâu.”
“Ừm... Hay là bây giờ ta bắt Hoàng Linh làm con tin nhỉ?”
“Ngươi sẽ không thể đánh bại Linh giám mục đâu.”
Copex xoay người mà liếc nhìn Nguyễn Thiên Dực, hơi nhếch mép: “Ngươi có vẻ tin tưởng vào hắn quá nhỉ? Thế thì để ta nói cho ngươi biết, kẻ này chẳng phải hạng người tốt đẹp gì như ngươi thấy đâu. Hắn... Tàn nhẫn lắm.”
“Hừ.”. Nguyễn Thiên Dực quay ngoắt đầu không thèm nhìn Copex, rõ ràng là không thèm tin vào lời của bà ta.
Copex mỉm cười càng sâu, cảm thấy sự việc có đôi phần thú vị.
Copex cảm nhận được có biến cố đang dần xảy ra không xa, bà ta quay đầu sang nhìn, lại không mấy bất ngờ...