Chương 31: Bảo vật từ thời Hậu Tận
Nguyễn Thiên Dực hỏi: “Mie Ruodx có biết không?”.
“Ta còn chưa nói cho nàng... Mà ngươi hỏi nàng làm gì?”
“Ba người chúng ta đều tiến về trấn An Nhiên, nàng nên biết về những thứ này.”
Lúc này, Mugids lại nói: “Nếu là Rudox thì không cần phải lo cho nàng đâu.”
Đến khin hai người kia nhìn sang, Mugids mới nói tiếp: “Rudox là gia tộc lớn, với những thông tin lớn như thế này, bọn hắn chắc chắn sẽ nói với người trong nhà thôi. Nhất là vị đại tiểu thư nhà bọn hắn... Bọn hắn càng phải bảo hộ triệt để"
Nguyễn Thiên Dực ngẫm lại thấy cũng thấy đúng.
“Chỉ là ta vẫn còn phải nhắc nhở các ngươi một điều, Rudox là gia tộc phương tây lâu đời, bọn hắn nếu có cấu kết với Thánh Nữ giáo hội thì cũng là một điều dễ hiểu...”
Nguyễn Thiên Dực nghe vậy thì không phải rơi vào trầm tư...
... Mie Rudox lúc này đang ngồi trên một chiếc phi cơ, nhanh chóng trên đường bay tầm thấp mà tiến về trong nội đô.
Giữa những tòa nhà cao chọc trời, phi cơ dừng lại trước một tòa nhà cao tầng trông có vẻ thấp bé hơn hoàn toàn các tòa kiến trúc còn lại xung quanh.
Một tên vệ sĩ toàn thân trang phục màu đen bước ra từ ghế lái, hắn mở ra cửa đằng sau, lại đứng một bên hô: “Đại tiểu thư, mời.”
Mie Rudox nhẹ nhàng bước ra, nàng không hề phản ứng lại tên vệ sĩ dù chỉ một lời mà chỉ bước tiếp vào bên trong tòa nhà.
Ven đường đi, bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy nàng, bọn hắn đều sẽ ngừng lại công việc trên tay, cúi đầu chào một tiếng “Đại tiểu thư.”
Mie Rudox đi một đường lên đến tầng cao nhất mà không hề gặp phải cản trở nào. Nàng đẩy ra cánh gỗ lớn duy nhất trong tầng, rồi tiến vào trong.
Căn phòng trong đây là một không gian rộng lớn, đủ loại tủ sách được bày biện quanh phòng, mùi vị tri thức nồng nặc. Mà ngay chính giữa là một bộ bàn ghế gỗ to lớn được chạm khắc hình rồng đầy tinh xảo, một người đàn ông giờ phút này đang ngồi ở giữa không ngừng làm việc.
“Ngươi đã đến rồi, Mie.”. Hắn không cần nhìn cũng biết người đến là ai, dù sao cả thủ đô này người có năng lực tự tiện mở ra cửa phòng làm việc của hắn mà không nói năng một lời cũng chỉ có một.
“Anh trai à, người suốt ngày làm việc như vậy, không sợ ngày nào đó kiệt sức mà bỏ mình sao?”. Mie Rudox thản nhiên tiến tới trước bàn khách, đặt mông lên chiếc sofa có chút không hợp so với phong cách căn phòng này.
Vốn là hắn định đặt bàn ghế khách là đồ gỗ, nhưng là cô em gái của hắn nhất quyết phải có ghế sofa cho bằng được, vậy nên hắn cũng chỉ bất đắc dĩ mà làm theo.
“Một con cú học đêm như ngươi cũng có tư cách nói ta sao?”. Laviuls Rudox cười khẩy, thế nhưng hắn vẫn không hề dừng lại công việc đang làm dở.
Bị nói lại như vậy, Mie Rdox cũng không biết nên nói sao cho lại, đàng đánh sang chuyện khác.
“Ngươi gọi ta đến đây làm gì thế?”
Nhắc đến chuyện này, Laviuls Rudox hơi nhíu mày, trên khuôn mặt điển trai là một sự không hài lòng: “Ta đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần rồi, vì cái gì ngươi cứ tự tiện đi theo hai thằng nhóc kia đến trấn An Nhiên cơ chứ?”
Mie Rudox lập tức phản bác lại lời của Laviuls Rudox: “Cái này đâu có thể nói là ta tự tiện? Rõ ràng là trước đó ta có xin phép phụ thân, ngài cũng đã chấp thuận rồi chứ.”
Laviuls Rudox ngạc nhiên: “Phụ thân... Hắn lại đồng ý để ngươi đến một nơi như vậy?”
Mie Ruodx: “Chẳng lẽ còn có chuyện sao?”
“Có chuyện đấy... Hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, ngươi cũng được thấy một góc của băng sơn rồi còn.”
Nghe anh trai mình nói vậy, Mie Rudox liền nghĩ ngay đến những kẻ khoác vest đen, hư hư thật thật là người của hội đồng, còn có cả tin Nguyễn Thiên Dực bị người của đại giáo hội t·ấn c·ông.
Còn có cả những tin tức về các sự kiện kỳ lạ đang ngày một nhiều lên ở khắp nơi nữa.
“Ngươi có biết gì sao?”. Mie Rudox nhấp một miếng trà, nàng cần hiểu biết rõ hơn chuyện gì đang diễn ra.
Laviuls Rudox cũng chẳng dấu diếm gì, hắn nói: “Theo nguồn tin ta được biết đến, cả hai đại giáo hội đều đang truy tìm một bảo vật còn sót lại từ thời Hậu Tận. Vật này ẩn chứa nguồn sức mạnh kỳ lạ, có thể khiến con người trở nên mạnh hơn.”
Mie Rudox: “Có thể khiến con người mạnh hơn, lại có thể mạnh đến mức nào?”
“Dư lực khiến một người có được năng lự một đấm hủy núi diệt hà.”
“Ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ?”. Mie Rudox lộ ra biểu cảm hoài nghi, dù sao thì anh trai hắn nói là “một đấm” chứ không phải là theo ý sử dụng máy móc v·ũ k·hí, cái này... thực sự quá mức khó tin, đến nỗi nàng nghi là anh trai nàng đã nói nhầm.
Laviuls Rudox mở miệng: “Đấy là dựa theo một số sách cổ mà phỏng đoán mà thôi.”. Rõ ràng là hắn cũng không tin cho lắm.
“Nhưng dù sao, việc hai đại giáo hội cật lực truy tìm vật ấy là không thể phủ nhận, mà các ngươi, lại bị nghi là nắm trong tay vật đấy.”
“Nếu như không phải lợi dụng tầm ảnh hưởng của tập đoàn cùng hội đồng, ta e rằng giờ đây các ngươi sẽ chẳng phải ngồi ở nơi mát mẻ như thế này, mà có thể là một phòng khám xét nào đó rồi.”
“Các ngươi” ở đây, bao gồm cả ba người bọn họ.
“Thế nhưng ta e rằng sẽ không trì trệ được bao lâu đâu. Thằng nhóc Dực bị t·ấn c·ông mới chỉ là khởi đầu thôi. Tương lai, bọn hắn sẽ còn triển khai nhiều lần dò xét cùng truy đuổi. Cũng chính vì thế, phụ thân yêu cầu ngươi ngay lập tức tiến về đại lục phía Tây.”
Mie Rudox chỉ yên lặng ngồi nghe, thế nhưng Laviuls Rudox quay xe quả thật là chóng vánh, đến nỗi nàng suýt nữa ngã ngửa.
“Hả?”. Mie Rudox nhìn chằm chằm vào Laviuls Rudox, đầy mặt là không thể tin.
“Hả cái gì mà hả.”. Laviuls Rudox đã dừng lại công việc mà nhìn Mie Rudox, vẻ hiển nhiên: “Phụ thân yêu cầu ngươi về Tây đại lục. Mà thế cũng đúng, trong mắt hai đại giáo hội, ngươi giờ đây chẳng khác nào con cá lớn, thà rằng về nhà, phụ thân hắn sẽ bảo hộ ngươi chặt chẽ đến con muỗi cũng không thể đụng đến.”
“Nhưng mà ta đã hoàn thành khóa học đâu?”. Mie Rudox thắc mắc.
Laviuls Rudox lập tức đáp: “Học hành có thể để sau, mạng của ngươi quan trọng hơn. Không nói nhiều, phụ thân đã thúc dục rồi, phi cơ cỡ lớn đang ở trên tầng thượng, lập tức đi mau.”
Mie Rudox còn há miệng định nói gì đó, chỉ là cửa phòng làm việc đã có tiếng gõ cửa trầm đục thu hút sự chú ý của nàng.
“Vào đi.”
Lập tức cánh cửa mở ra, một đoàn vệ sĩ từ bên ngoài tràn vào, lấy Mie Rudox làm trung tâm mà bao quanh.
Lúc này, Mie Rudox cũng mơ hồ nhận thấy không ổn.
“Mau đưa tiểu thư của các ngươi đi. Nên nhớ, càng nhanh càng tốt.”
“Đã rõ, thưa ông chủ.”. Một tên vệ sĩ đáp lại, rồi hắn hướng Mnie Rudox mà chào hỏi vài câu rồi nói: “Tiểu thư, thời gian cấp bách, chúng ta đi thôi.”
Mie Rudox nhìn từng tên vệ sĩ đô con, biết rằng ý phụ thân đã quyết, nàng cũng không thể làm gì, đành nói: “Thôi được rồi, anh trai giữ sức khỏe cùng an toàn.”
Laviuls Rudox gật đầu, hắn tiếp tục cắm đầu vào công việc. Chỉ khi nhận được thông báo phi cơ đã cất cánh, hắn mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn, dõi theo chiếc phi cơ nọ ngày càng xa.
“Đại biến đổi... Không ai có thể tránh khỏi kiếp nạn này...”...
... Hôm nay là thứ ba, đáng nhẽ ra Nguyễn Thiên Dực sẽ phải ngồi trên giảng đường học hành. Thế nhưng hắn lại nhận được tin báo của giáo sư là cho hắn nghỉ một ngày này.
Nguyễn Thiên Dực ngồi trên băng ghế trong công viên, trên tay là tờ báo mới nhất.
Mặc dù động tĩnh hôm qua là rất lớn, vậy nhưng báo cũng chỉ đề cập qua loa, đại khái là việc cảnh sát truy bắt khủng bố có bom mìn trong người.
Mặc dù là ngoài mặt bất biến, trong lòng hắn lại thở dài.
Xem ra là Trí Tuệ giáo hội đã nhúng tay vào việc này, bọn hắn không muốn tu sĩ cùng sức mạnh ấy lộ ra trước mặt người bình thường. Hoặc có thể nói, là bọn hắn vẫn chưa sẵn sàng.
Hồi sáng, ngay khi biết là giáo sư Đình Thịnh cho bản thân nghỉ học một hôm, hắn lập tức tìm đến kí túc xá giáo viên – nơi ở hiện tại của Đình Thịnh, thế nhưng ông ấy lại không có ở nhà, xem chừng là đã có lịch dạy rồi.
“Bạn học Dực, ngươi không đi học sao?”. Đúng khi này, một người đi ngang qua hắn thì dừng lại.
Nguyễn Thiên Dực mới nghe âm thanh, hơi ngờ ngợ chút rồi bảo: “Là Ninh Huyền Lý sao?”
Ninh Huyền Lý mỉm cười đáp: “May là ngươi còn nhớ ra ta.”
“Đúng là ngươi rồi. Sáng hôm qua ngươi không đi học, mấy vị giáo sư đều đúng lúc gọi tên ngươi để hỏi bài đấy.”
“Ầy dà... Cũng thật là đen đủi quá đi. Thế nhưng ta cũng không có cách nào, ngày hôm qua giáo sư Thịnh cần tiến hành một số việc, yêu cầu người hỗ trợ, ta vừa vặn bị hắn chọn trúng, thay cho một người giúp việc mới nghỉ...”. Ninh Huyền Lý ngồi xuống cạnh Nguyễn Thiên Dực.
“Thế còn ngươi? Sáng nay không đi học đi?”
Nguyễn Thiên Dực đáp: “Ta là được giáo sư Thịnh cho nghỉ phép một hôm... vì sức khỏe không được tốt lắm.”
“Ngươi gặp vấn đề gì sao?”
“Vấn đề thì không phải, chỉ là cảm thấy không ổn trong người thôi.”. Nguyễn Thiên Dực liếc nhìn Ninh Huyền Lý, suy nghĩ sâu.
Ninh Huyền Lý xem ra còn định nói gì đó, vậy nhưng điện thoại nàng khi này lại reo lên. Nàng vừa nhìn thấy số gọi đến liền giật mình, lại bảo: “Thôi giáo sư gọi ta rồi, chào ngươi nhé.”
Nguyễn Thiên Dực chần chừ một chút rồi nói: “Này Ninh Huyền Lý.”
“Sao thế?”. Ninh Huyền Lý quay mặt lại, nghi vấn mà hỏi.
“Ngươi đang làm giúp ở phòng thí nghiệm đó sao?”.
“Hả? Ngươi nói cái gì thế?”. Ninh Huyền Lý tỏ ra nghi hoặc, nàng có vẻ như không hiểu được Nguyễn Thiên Dực đang nhắc đến thứ gì.
Vốn là Nguyễn Thiên Dực định hỏi thêm, nhưng mà điện thoại của Ninh Huyền Lý đã kêu thêm lần nữa, buộc nàng phải lập tức rời đi.
“Ai chà... Thôi vậy.”
Nguyễn Thiên Dực thở dài, hắn lắc đầu rồi đứng dậy.
“Nếu thế thì cũng tốt, chỉ là liệu chỉ có mỗi Ninh Huyền Lý được giáo sư lựa chọn hay không? Và cái cơ sở nghiên cứu ấy cụ thể ra sao?”
Nguyễn Thiên Dực hoài nghi Ninh Huyền Lý được giáo sư Đình Thịnh mời vào cơ sở lần trước ông ấy đã mời hắn cùng Mie Ruodx, Lê Phúc Tâm tiến vào đấy. Chẳng phải tự nhiên mà Nguyễn Thiên Dực lại nghĩ vậy, bởi hắn có thể cảm nhận mơ hồ luồng năng lượng bao quanh Ninh Huyền Lý, trong khi từ lần gặp trước hắn lại không thấy được.
Về đến nhà, Nguyễn Thiên Dực lập tức kể chuyện với Mugids, lại bị hắn khinh bỉ: “Ngươi cũng khá đấy, lấy tư cách phàm nhân nhận thấy linh hồn người khác. Vậy nhưng ngươi nghĩ mình là ai mà đòi cảm nhận linh hồn của ta? Kẻ tu luyện một đoạn thời gian đều biết cách che dấu nó đi rồi.”
Lời này cũng chính thức xác nhậ là Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng phải nhầm lẫn, hắn có thể nhận ra linh hồn ở một mức độ nào đó, ngoại trừ khi tu luyện.
“Còn về hiện tượng mà ngươi thấy, nếu như không phải ngươi nhầm thì đúng là nàng đã đạt được phương pháp tu luyện rồi.”
Nguyễn Thiên Dực gật đầu, nếu như không tìm thấy giáo sư, hắn tìm đến Ninh Thiên Lý mà hỏi là được rồi...
... Ninh Huyền Lý vôi vã bắt một chuyến xe công cộng, tiến về phía đông của thủ đô.
Nơi này là nơi các tòa cơ sở nghiên cứu mọc lên san sát, có của hội đồng, cũng có là của tư nhân. Cũng có thể coi nơi này là trung tâm nghiên cứu khoa học – kĩ thuật của thủ đô.
Lẫn trong số đó có không ít là những ngôi nhà tư nhân, chúng thường là nhà của người thân các nhân viên làm việc trong các cơ sở, hoặc đơn thuần chỉ là cư dân lâu đời ở đấy.
Ninh Huyền Lý xuống xe, nàng không hề chậm chễ mà lần theo con đường mới mẻ ở trong kí ức tiến tới trước một ngôi nhà dân cư ba tầng, bấm chuông.
Chuông reo lên, cửa cũng được mở ra, một thanh niên cao tráng đứng ở sau cánh cửa đã cầm sẵn một chiếc máy, lại quét lên người Ninh Huyền Lý một lượt.
“Là trợ lý Lý sao? Ngươi mau mau tìm đến phòng giáo sư Thỉnh, ông ấy sắp tức điên lên rồi.”. Thanh niên xác định thân phận xong thì lập tức cất đi máy móc cầm trên tay, hơi gấp gáp mà nói nhanh một tràng.