Chương 2: Trấn An Nhiên
Lê Phúc Tâm lúc này mới thấy Mie Rudox đã theo bước chân Nguyễn Thiên Dực từ lúc nào, thế là hắn không khỏi hớt hải đuổi theo, lại đứng ngay phía bên kia Mie Rudox, hai tay đút vào túi quần, mắt đảo quanh nhìn khắp, nhưng tâm điểm thu hút cái nhìn của hắn cũng chỉ có một.
Bọn hắn đi mất tầm hai mươi phút mới tới nơi, mà lúc này sắc trời đã sầm sì, gần như là tối hẳn.
Nguyễn Thiên Dực nhìn thị trấn tồi tàn trước mặt, trong lòng cũng không có bất cứ cảm xúc nào.
Kỳ thực ngay khi lựa chọn đề tài cho bài luận sắp tới, hắn đã chuẩn bị trước tinh thần rồi, vậy nên cũng chẳng có bất cứ sự kỳ vọng nào vào một cái thị trấn nằm ở gần sát mép biên giới như này.
Ngược lại, Lê Phúc Tâm sau khi nhìn thấy những căn nhà được xây bằng gỗ và đá cũ kĩ, hệt như ở thời ngày xửa ngày xưa thế này thì không khỏi chấn kinh.
“Biết thế ta đã không đi cùng ngươi, thà ở nhà còn hơn...”
Nguyễn Thiên Dực không nhìn Lê Phúc Tâm, mắt chăm chăm nhìn điện thoại, lại bảo: “Ngươi ở nhà để ta đi làm một mình, khi về ngươi chỉ việc chép thôi à?”
Lê Phúc Tâm tính cãi lại một câu, chỉ là trước khi lời ra khỏi mồm thì hắn quay sang nhìn Mie Rudox, khi này hắn mới kiềm chế lại được bản tính của mình, ỉu xìu xìu mà cúi đầu nhìn đất.
“Tại sao nơi này vắng lặng thế nhỉ?” Mie Rudox lên tiếng.
Xác thực như lời nàng ta nói, bây giờ bên trong thị trấn, ngoại trừ đường đi với những bóng đèn của thời thập kỉ trước đang phát ra tiếng lách tách, hay là chú mèo hoang đang nằm trên mái nhà nọ ngủ ngon lành, thì cũng chẳng còn bất cứ ai đi lại.
Nguyễn Hạ Lâm vốn đã nghiên cứu rất kĩ những tư liệu về thị trấn này ở trên mạng, tuy không nhiều nhưng đủ sâu, thế nên hắn lên tiếng giải thích: “Nghe bảo đây là tập tục của người thị trấn An Nhiên cùng một số khu dân cư lân cận. Sau sáu giờ tuyệt đối không được đi ra ngoài đường.”
“Èo ơi, nghe sao có cảm giác nghiêm trọng vậy.” Lê Phúc Thịnh kêu lên.
“Tục lệ của người ta rồi.” Nguyễn Thiên Dực lắc đầu, ý bảo đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Rồi hắn lại nói tiếp: “Được rồi, ta có đặt trước một căn nhà thuê ở đây. Chủ nhà giờ này chắc cũng đã đến chờ trước rồi.”
Ba người tiến vào trong trấn, tiếng bước chân trong không gian yên tĩnh này lại càng thêm rõ ràng.
“Làm sao ngươi có thể thuê được một căn nhà ở cái nơi xa xôi này vậy?” Lê Phúc Tâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa có đáp án cho câu hỏi này. Chẳng lẽ là Nguyễn Hạ Lâm đã tự ý đến đây trước?
Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng có ý dấu diếm, hắn nói: “Ta nhờ tiến sĩ đấy. Ngài ấy có đứa cháu có họ hàng với người ở thị trấn này đến thủ đô làm việc. Người này thỉnh thoảng có quay về thị trấn này, khi ấy ta cũng tiện thể nhờ đặt phòng luôn.”
Lê Phù Tâm cũng không còn có ý kiến nữa, hắn tiếp tục để ý xung quanh, nhìn xem thị trấn này bộ dáng ra sao.
Mà kì thực cái thị trấn này ngoại trừ cái âm u ra thì cũng chẳng còn cái gì đáng nói.
“Hôm qua ta vừa mới xem qua một bộ phim ma xong.” Lê Phù Tâm tiến đến đi song song với Nguyễn Thiên Dực, lại nói nhỏ.
Nguyễn Thiên Dực lần nữa ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ, hắn hếch đầu về phía Mie Rudox, bảo: “Ngươi nhìn con gái người ta kìa, mới thế mà đã sợ là kém rồi.”
Theo lời Nguyễn Thiên Dực, Lê Phù Tâm nhìn qua. Không biết từ khi nào mà Mie Rudox đã lạc hậu hơn so với bọn hắn vài bước, nàng không có chút nào là sợ hãi hay na núng, cứ thế nhìn qua nhìn lại, như đang đánh giá cái gì đấy.
Mấy người đi qua đoạn đường trống vắng, rất nhanh liền thấy một người đang đứng chờ ở ngoài đường.
Người này khoác trên mình bộ tây trang màu đen đã cũ, đầu tóc vuốt thành từng nếp chỉn chu, trên khuôn mặt có nếp nhăn của tuổi trung niên là chiếc kính vuông đã mờ.
Vừa nhìn qua là biết đấy là người mà Nguyễn Thiên Dực nhờ vả.
Nguyễn Thiên Dực tiến đến, lại cùng trao đổi với người này vài câu. Hắn ta khá là gấp gáp, dù sao nếu không phải là người quen của tiến sĩ thì hắn sẽ không tự tiện đứng ở ngoài đường sau sáu giờ tối như thế này đâu.
Sau khi đơn giản xác nhận qua thân phận Nguyễn Thiên Dực, kẻ này đưa cho hắn một cái chìa khóa, sau đó vội vã rời đi.
Lê Phúc Tâm nhìn bộ dáng lo âu vội vã của người kia, trong đầu lại tự động hiện lên vài cốt truyện kinh dị cùng rùng rợn, một ngọn gió tối lạnh lẽo thổi qua khiến hắn bất giác run lên nhè nhẹ. Chỉ là còn nhớ Mie Rudox vẫn còn đứng cạnh mình, hắn cắn răng, căng da đầu chịu đựng.
Khiến Nguyễn Thiên Dực khi nhìn qua mà cảm thấy buồn cười, thế nhưng vì thể diện của Lê Phúc Tâm mà hắn không nói cái gì.
Hắn mở cửa ra, để lộ gian phòng khá là sạch ở bên trong.
Đây là phòng khách, bên trong đã được bật đèn sẵn, mà nơi đây cũng chẳng trang trí gì nhiều, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ nằm ở giữa gian phòng, một cái tủ đựng đồ trưng bày, một cái tủ đựng dày ngay ở lối ra vào cùng một cái đồng hồ quả lắc treo trên tường.
Căn nhà này hai tầng, hai phòng ngủ, một phòng tầng hai và một phòng tầng một, cùng với một phòng vệ sinh. Chính vì thế mà ba người nhất trí, Nguyễn Thiên Dực và Lê Phúc Tâm ngủ chung một phòng tầng một, để Mie Rudox ngủ tầng hai.
Cũng may là tuy thị trấn tồi tàn, nhưng thứ cơ bản nhất – bình nước nóng thì vẫn có, thế nên cũng không có ai kêu ca gì nhiều hơn.
Sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Thiên Dực quay về phòng, mở sách vở ra ôn lại kiến thức một hồi, đợi Lê Phúc Tâm đi tắm xong thì mới tắt đèn đi ngủ...
... Trong bóng đêm vô tận, có vô số thiên tượng giáng xuống.
Hắn nhìn thấy bầu trời rực rỡ bảy sắc cầu vồng. Thấy từng đợt mưa sao băng đổ qua bầu trời, kéo dài cái đuôi đẹp rực rỡ, từng quả thiên thạch to lớn bốc lửa đổ xuống nhân gian. Thấy được sóng vỗ bờ, vỗ thành từng làn sóng nối đến tận trời đổ ập xuống, tạo thành từng dòng sóng khổng lồ quấn bay tất cả.
Giữa thiên địa, là dãy những tòa kim tự tháp bạc trắng khổng lồ, sừng sững giữa thiên địa, mặc cho trời có đảo, đất có lộn, thì chúng vẫn vững vàng ở đó, không hề lay chuyển.
Trên đỉnh kim tự tháp, có một bóng người sừng sững đứng đó, áo bào đen trên người hắn tung bay theo gió, toàn thân đều được trang phục đen che kín, chỉ để lộ ra bên ngoài đôi mắt sắc lẹm màu tím đầy bí ẩn.
Hắn đứng trên đỉnh tháp, hai tay đưa lên trời, trong lòng bàn tay mỗi bàn tay đều cầm một quả cầu tròn xoe đang phát ra ánh sáng nhu hòa, một quả to, một quả thấp.
Dường như hắn thấy được cả thế giới đang xoay quanh người kia, cái nam nhân đứng ở vị trí đỉnh thiên lập địa, ngạo nghễ nhìn lấy toàn bộ thế gian ấy.
Người kia đang định làm gì đó, bất chợt hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt thâm thúy tựa như vực sâu không đáy, như muốn hút cả linh hồn Nguyễn Thiên Dực.
Nguyễn Thiên Dực bật dậy, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn thở hổn hển, lại hốt hoảng mà nhìn quanh.
Hắn vẫn đang ở trấn An Nhiên, vẫn đang ở trong căn nhà thuê ấy, chẳng có trời đất hỗn loạn, cũng không có nam nhân đáng sợ kia.
Trong nơi này, ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ còn Lê Phúc Tâm đang ngủ say như c·hết, tiếng ngáy của Lê Phúc Tâm là thứ âm thanh duy nhất còn tồn tại, vang lên trong màn đêm đen.
“Lại là giấc mơ đó...” Nguyễn Thiên Dực hơi hoảng hốt.