Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 28: Có vẻ quen biết




Chương 28: Có vẻ quen biết

Mugids chặn trước người Nguyễn Thiên Dực, hắn nhắn mày, cảm giác nguy hiểm vẫn chưa hề biến mất.

Kẻ này, mạnh hơn hắn nhiều lắm.

“Ngươi là ai?”. Mugids trầm giọng hỏi.

Kẻ đến không hề giới thiệu bản thân trước tiên, mà thay vào đấy là từng đợt âm thanh sắc bén vang lên, tựa như có một thứ gì đó sắc bén đang chém vào màn đêm.

“!”. Đôi đồng tử của Mugids thắt chặt lại, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức nghiêng người sang một bên né tránh, lại vòng tay qua eo Nguyễn Thiên Dực, cùng lúc kéo hắn nghiêng sang một bên.

Từng luồng khí vô hình chém qua, làm trên mặt đất tại vị trí cũ của hai người lập tức xuất hiện thêm vài cái rãnh sâu mà dài.

Nguyễn Thiên Dực lảo đảo đứng vững, hắn khi thấy được cảnh tượng tại nơi đứng cũ mà rùng mình, cảm thấy thật đáng sợ.

Nếu như Mugids không kịp thời hành động, cả hai người đã b·ị c·hém ra thành vài mảnh cũng không chừng.

Nhắc đến Mugids, Nguyễn Thiên Dực vội nhìn sang, Mugids còn đang đứng thẳng mình, một vẻ cảnh giác nhìn về phía trước con đường xa xôi mà trống vắng.

Mugids hơi cử động người, che đi vết xước đỏ màu giọt máu kia, lại không hề di chuyển.

Mugids lúc này không phải không muốn t·ấn c·ông, mà là do kẻ này ẩn núp quá kĩ, hắn đã tìm từ này giờ thế nhưng lại chẳng hề phát hiện ra tung tích.

“Lão già Linh của các ngươi đúng ác, đánh người của ta đến nội thương không nương tay.”. Từ trong góc tối, một nửa thân hình của một người phụ nữ dần ló hiện.

Mà khi người này xuất hiện, một luồng áp lực bỗng dưng ập đến, đè ép lên cả mặt tinh thần cũng như linh hồn của Mugids, khiến cho hắn dần trở nên khó thở.

Nguyễn Thiên Dực mặc dù không cảm nhận được áp lực như Mugids, thế nhưng hắn cũng có đôi chút khó thở cùng cảm thấy đầu óc nặng nề, cảm giác nguy hiểm tồn đọng trong lòng không hề giảm đi.

Lão già Linh? Khi mà nói đến người tên Linh, không hiểu sao Nguyễn Thiên Dực cứ liên tưởng đến Linh giám mục.

Mà nếu như thật sự người mà bà ta nhắc đến là Linh giám mục thì hắn có thể xác định tám chín phần mười cái người trước mặt này là người của Thánh Nữ giáo hội, hơn nữa còn là vì hắn mà đến.

“Ngươi đang nói đến Linh giám mục?”. Nguyễn Thiên Dực nuốt nước bọt mà hỏi.

“Hửm?”. Copex đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Thiên Dực, cùng lúc đó Nguyễn Thiên Dực như bị ai đó ghìm lấy thân thể, toàn thân căng cứng đến mức không thể cử động được dù chỉ là một đầu ngón tay.

Mugids mặc dù thấy Nguyễn Thiên Dực như thế nhưng hắn vẫn không có ý định giúp đỡ, hắn còn phải cẩn trọng trước kẻ này nữa, với cả Nguyễn Thiên Dực lại chẳng thể c·hết được.

“A? Đây chắc là Nguyễn Thiên Dực nhỉ? Vì ngươi mà ta đã phải vượt ngàn xa đến đây đấy.”. Copex mở miệng nói, trong lời nói có đôi chút bất mãn cùng phiền phức.

Không ai đáp lại, trên con đường ban đêm chỉ có sự tĩnh lặng đến cùng cực, mặc cho đèn điện sáng trưng, thế nhưng nó cũng chỉ tô điểm cho sự lạnh lẽo bất thường nơi này.

“Các ngươi cũng thật là nhàm chán. Vì cái gì không tiếp lời ta đôi ba câu nhỉ? Để ta tự mình độc thoại thế này... thật là bất lịch sự.”



Copex vừa mới dứt lời, Nguyễn Thiên Dực liền cảm nhận được nguy cơ trong lòng đại gia tăng khiến hắn giật mình.

Cái gì thế này? Nguyễn Thiên Dực tự hỏi bản thân, đồng thời gian nan nhấc lên từng ngón tay.

Copex thoắt cái đã biến mất tại chỗ, rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Mugids, Nguyễn Thiên Dực mới cảm thấy hoa mắt đôi chút mà thôi, Mugids đã bay ngược ra đằng sau, xuyên qua trước mặt hắn mà rơi va đập lên mặt đất.

Tiếng v·a c·hạm nặng nề vang lên trong màn đêm, Mugids vất vả mà đứng dậy, trầm trọng mà nhìn về phía Copex, bà ta lại lần nữa đứng núp dưới bóng tòa nhà, một nửa thân trên ẩn dấu trong bóng đêm tăm tối, giống như là bà ta chưa hề chuyển động dù chỉ là mảy may.

Mugids cảm nhận tình trạng thân thể thì phát hiện ra bản thân đã gãy mất một số cái xương, thế nhưng tạm thời lại không ảnh hưởng lắm đến chiến đấu, có thể nhận ra rằng kẻ lạ mặt này đã nương tay rồi.

Nguyễn Thiên Dực chỉ thấy hoa mắt một cái, Mugids đã b·ị đ·ánh bay đi, còn kẻ kia thì như chưa từng chuyển động, lúc này thì nhận thức của hắn về sức mạnh của người lạ mặt lại lần nữa đổi mới.

Mạnh như thế này... hắn có thể thoát được sao?

“Ai chà, cậu bé, nhìn ngươi hoang mang quá. Thả lỏng đi nào, ta lại chẳng thể ăn thịt người.”

Đúng khi này, ở đầu đường nơi xa xa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên vang vọng cả con đường vắng lặng, cùng lúc đó, dần dần có bóng người xuất hiện.

“Bắt đầu từ hôm nay, thủ đô sẽ chuyển sang chế độ giờ giới nghiêm. Đề nghị toàn bộ công dân quay trở về nơi ở trong vòng một tiếng. Chế độ giờ giới nghiêm sẽ có hiệu lực trong một tiếng nữa! Xin được nhắc lại...”

“Ồ... Xem ra là bọn hắn đã bắt đầu mạnh tay rồi đây...”. Copex xoay người lại xác định vị trí của chiếc xe cảnh sát, sau đó lại nhìn về phía hai người.

“Không còn thời gian để chơi đùa với các ngươi nữa, ta phải nhanh chóng quay về thôi.”. Nói rồi, Copex tốc biến về phía trước, thoáng cái đã hiện ngay trước mặt Nguyễn Thiên Dực.

Cảm giác áp bách lần nữa đổ dồn lên người Nguyễn Thiên Dực, hắn không hề chống cự được liền bị Copex bắt lấy cổ áo.

Thoáng một cái, hai người đã biến mất tại chỗ.

Mugids sững sờ, hắn còn chưa kịp hành động thì người đã b·ị c·ướp.

Đến khi mà Mugids vội vã chạy đến vị trí mà Nguyễn Thiên Dực đứng trước đó, thì chẳng còn gì ngoài gió khuya.

“Vù-“. Một cơn gió thổi qua, bên cạnh Mugids bỗng hiện lên một thân hình cao lớn.

“Ta đã đến muộn rồi sao?”. Là thanh âm trầm ấm của Linh giám mục, ông ta hơi nghiêng đầu, đôi mắt hơi khép hờ nhìn về phía Mugids, trong đôi mắt đó không có lấy một tia tình cảm hay tạp chất, chỉ có một mảnh tinh thần sáng lạn.

Mugids vội cúi đầu, lo lắng mà bảo: “Ta... Nguyễn Thiên Dực đã b·ị b·ắt đi... Nhưng chỉ mới vừa xong thôi!”

“Ồ...”. Linh giám mục nhẹ nói một tiếng, hắn khép hờ mắt giống như đang cố cảm nhận điều gì đó.

Chưa đầy một phút sau, Linh giám mục đã mở mắt ra, Mugids vừa mới mở miệng định hỏi một câu, lời còn chưa ra khỏi mồm thì Linh giám mục đã không còn ở vị trí cũ.

“Ơ?”...

... Linh giám mục thoắt cái đã nhảy lên trên nóc một tòa nhà hai tầng, tiếp đó ông ta chạy trên tầng thượng của những ngôi nhà san sát.



Khu công nghiệp ở đây đa số đều là những tòa nhà hai đến ba tầng, nhưng bù lại thì rất rộng rãi, nếu có giao chiến xảy ra trên này cũng vô cùng thoải mái.

Linh giám mục chạy thẳng một đường đến hướng tây, thỉnh thoảng lại đổi hướng, hơi chếch về phía nam.

“Cái gì thế này? Bà ta không định đưa hắn về đại giáo đường luôn à?”. Linh giám mục hơi cau mày, cảm giác có đôi chút kì lạ.

Đi một đường về một đường về phía tây sẽ đến được Đại Thiên Sâm Lâm, cũng chính là mảnh rừng bạt ngàn mà Linh giám mục suýt nữa bị mai phục, lại đi cho đến cuối cùng của lục địa sẽ là tỉnh Lâm Ngư, sát cạnh tỉnh này là biển, hay còn gọi là Đại Tây Dương, ấy là một đại dương rộng lớn ngăn cách giữa hai đại lục.

Đáng lẽ ra sau khi bắt được người, Copex sẽ phải một đường chạy về hướng tây mới phải, đằng này lại còn có xu hướng tiến về phía tây nam.

“Nếu không phải đây là thủ đô... Để xem ngươi trốn nơi nào.”

Vì đây là thủ đô, thế nên ngoại trừ những kẻ phàm truyền giáo, số lượng tu sĩ của các giáo hội ở đây bị giới hạn vô cùng nghiêm ngặt, thành ra bây giờ cũng chỉ có mình Linh giám mục là đủ sức t·ruy s·át Copex.

Nghĩ đến Copex là Linh giám mục là lại thấy đau đầu. Một cánh tay đắc lực của Thán Nữ giáo hội, là người đứng đầu của tổ chức á·m s·át trực thuộc một đại giáo hội, ấy thế mà Copex không ở lại Tây đại lục, đằng này lại chạy đến nơi đây tạo rắc rối.

Mà Linh giám mục cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cùng là đi đến trấn An Nhiên với nhau vào ngày ấy, thế nhưng người của Thánh Nữ giáo hội lại tập trung mục tiêu lên người Nguyễn Thiên Dực nhiều hơn hẳn so với hai người còn lại.

Cho đến bây giờ thì cũng chỉ có Nguyễn Thiên Dực b·ị b·ắt cóc nhiều như thế này, hai người còn lại hầu như không gặp chuyện gì.

Trong khi Linh giám mục mải mê suy nghĩ, hai bóng người đã dần dần xuất hiện trong màn đêm...

... Đừng nhìn Linh giám mục có vẻ tầm tuổi xế chiều mà khinh, bà ta thậm chí còn bền bỉ cùng dẻo dai hơn vô số người khác.

Cứ nhìn cái kiểu vác một thanh niên trên lưng mà chạy như bay kia đi, sẽ chẳng ai ngờ được ấy là một bà già ngoài tuổi năm mươi đâu.

Nguyễn Thiên Dực bị vác mà chạy như bay trên các tầng thượng của các tòa nhà, khi đầu thì vẫn chưa thể thích nghi được mà nhắm chặt mắt lại, dần dần thì lại mở mắt ra mà nhìn.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”. Nguyễn Thiên Dực lo sợ mà hỏi.

Hắn vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn c·hết.

“Há? Ngươi cuối cùng thì cũng biết hỏi rồi đấy.”. Copex không nhìn Nguyễn Thiên Dực, đôi đồng tử liên tục đảo quanh, như là đang tìm đường.

“Trước đó ta cũng có hỏi ngươi rồi... Nhưng ngươi không trả lời.”. Nguyễn Thiên Dực nhỏ giọng nói.

“Há? Ngươi có hỏi ta rồi sao?”. Copex giống như lần đầu mới biết đến chuyện này, nhưng sau khi bà ta nói xong câu này, cả hai người đều rơi vào trầm lặng.

Nguyễn Thiên Dực còn định mở miệng để nói gì đó, bất chợt Copex cúi người sát xuống mặt đất, khiến Nguyễn Thiên Dực suýt nữa thì văng bay ra khỏi vai Copex.

Cùng khi đó, một bàn tay to lớn móc ngang qua đầu Nguyễn Thiên Dực, khiến hắn phải giật mình nhìn lại.



Linh giám mục không biết đã đuổi đến sát Copex từ khi nào, hắn lại lần nữa vung lên bàn tay to lớn, tiếp tục vung về phía Copex.

“Ngươi nóng lòng c·ướp người như vậy sao?”.Copex vừa nói, vừa vung tay một cái, tức thì có một vật sắc bén bay ra, chém thẳng đến trước mặt Linh giám mục, âm thanh sắc nhọn phá tan màn đêm.

Linh giám mục cười lạnh, đáp: “Ngươi nên nhận thức rõ là bản thân đang làm gì.”

Nói rồi, linh giám mục trực tiếp bắt lấy đồ vật đang bay đến, Nguyễn Thiên Dực khi này mới nhìn ra thứ ấy là cái gì, đấy là một thanh chủy thủ sắc bén màu tím mờ nhạt.

Thanh chủy thủ bị Linh giám mục bắt được, tức thì p·hát n·ổ, âm thanh to lớn rung chuyển toàn bộ không gian, chính nó cũng thu hút sự chú ý của một số người.

Không mất mấy giây, tiếng còi của xe cảnh sát đã vang lên không xa, đồng thời có dấu hiệu tiến gần đến chỗ ba người ở đây.

“Ngươi...!”. Copex nheo mày, nàng không ngờ đến trường hợp Linh giám mục lại hành động như vậy, lại trực tiếp làm nổ hồn khí của nàng.

“Đáng nhẽ ra ngươi nên nhận thức rõ bản thân đang ở nơi nào.”. Linh giám mục đáp lại một cách đơn giản.

Mặc dù là bị ngăn chặn lại đòn t·ấn c·ông, hay là bị cảnh sát đuổi, Copex vẫn tiếp tục vác theo Nguyễn Thiên Dực mà chạy trốn, chỉ là đãi ngộ của Nguyễn Thiên Dực sẽ không còn tốt như vừa hồi nữa.

Copex không có ý định tiếp tục chạy nhảy trên tầng thượng các tòa nhà, bà ta né tránh bàn tay của Linh giám mục như né tà, lại vác theo Nguyễn Thiên Dực mà nhảy xuống một ngõ hẻm nằm giữa hai tòa nhà, sau đó tiếp tục chạy trốn.

Khi mà chạy trốn một cách vội vã, Copex không để ý tình trạng cùng cảm nhận của Nguyễn Thiên Dực ra sao, thành ra để Nguyễn Thiên Dực bị xóc nảy đến đầu óc quay cuồng.

Ngõ hẻm chỉ có chiều rộng khoảng tầm một mét rưỡi, thế nhưng chiều dài thì không ai có thể biết được. Nơi đây âm u vô cùng, chỉ có những ánh đèn gắn tường le lói, chiếu rọi con đường sâu thăm thẳm dường như không có điểm dừng.

Tuy là đã chạy xuống ngõ hẻm, thế nhưng Copex vẫn không thể hoàn toàn cắt được cái đuôi mang tên “Linh giám mục” ông ta vẫn dí hai người kia vô cùng sát sao.

Cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc mà Linh giám mục đuổi kịp đến.

Nguyễn Thiên Dực cố gắng để ổn định lại tâm thần, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Linh giám mục đã sát theo phía sau không xa.

Linh giám mục đột ngột tăng tốc, lại tranh thủ khi Copex không để ý mà bắt lấy được chân Nguyễn Thiên Dực, ông ta kéo mạnh một cái khiến Nguyễn Thiên Dực bất ngờ bị kéo bật ra khỏi vai Copex, bay giữa không trung.

Copex cũng chẳng thể ngờ được đến trường hợp này xảy ra, chỉ là bà ta rất nhanh liền làm ra phản ứng. Copex lập tức dừng lại bước chân, bà ta hơi cúi người xuống, xoay ngược mình lại ra đằng sau, tức thì có mấy chục cây chủy thủ từ không gian hiển hiện, bọn chúng né tránh Nguyễn Thiên Dực, lại lấy tốc độ không tưởng phóng về phía Linh giám mục.

Linh giám mục phát lực, kéo mạnh Nguyễn Thiên Dực về phía mình, sau đó ông ta vươn rộng một cánh tay ra đỡ lấy Nguyễn Thiên Dực. Tiếp đó Linh giám mục hơi nghiêng người một góc nhỏ, rồi bật nảy một cái lùi ra sau.

Cái bật nhảy ấy dường như đã giúp hai người thoát khỏi đòn t·ấn c·ông hiểm hóc của Copex trong gang chốc, thế nhưng không kịp để Nguyễn Thiên Dực yên tâm thở phào, mấy chục cây chủy thủ kia không hề đâm xuống mặt đất giống như úy nghĩ của hắn, thay vào đó chúng không hề có một dự báo nào thay đổi quỹ tích, thẳng hướng Linh giám mục mà bay vọt đến.

“Hừ, trò vặt.”. Linh giám mục trụ vững thân hình, ông ta vươn bàn tay rảnh kia ra, vuốt nhẹ một cái qua không trung trước mặt hai người.

Những cây chủy thủ kia thoáng cái đã bay đến gần kề hai người, chỉ là đến khi chúng chỉ cách Linh giám mục cùng Nguyễn Thiên Dực tầm mười lăm, hai mươi phân nữa thì khựng lại một cách bất chợt. Chúng đột nhiên p·hát n·ổ, lực nổ dường như đến từ không trung, những cây chủy thủ sắc bén ấy không hề bị tổn hại, thế nhưng lại bị lực đẩy bắn mạnh ra đằng sau.

Đôi đồng tử của Copex giãn to ra vì bất ngờ, bà ta không vì thế mà quay đầu bỏ chạy mà giơ tay phải về phía trước.

Tức thì những cây chủy thủ đang lấy tốc độ kinh người mà bay đến kia bị một lực vô hình cản lại giữa không trung, chúng lơ lửng ở đấy rồi dần dần tan biến mất.

Copex ngước nhìn về phía Linh giám mục, lại đùa giỡn mà bảo: “Sau bao nhiêu năm... Ngươi vẫn không hề chậm trễ hơn ta nhỉ?”.

Linh giám mục tự hiểu ý Copex, lại hơi nhếch mép, lời nói có đôi chút ý mỉa mai: “Cái này là do ngươi phục vụ cho Thánh Nữ giáo hội, thế nên chẳng có nổi một đoạn thời gian tu luyện hoàn chỉnh.”

Nguyễn Thiên Dực nghe hai người này nói chuyện thì mới biết là hai người này quen nhau từ trước, hơn nữa còn không phải là quen biết bình thường.